Mãi Bên Anh
-
Chương 13-10: Những giây phút quý giá
"Đầu tiên, thái nhỏ nấm..."Tôi vừa đọc hướng dẫn ở chiếc Ipad trước mắt, rồi cẩn thận cầm con dao mới toanh sắc nhọn lên bằng tay phải, tay còn lại cầm nấm hương, giữ chặt để chuẩn bị "hạ đao cắt cổ".
Lôi Vĩ Vĩ đứng bên cạnh, tựa người vào bếp, từ nãy giờ cầm Ipad để đúng tầm mắt của tôi cho dễ nhìn, cứ mỉm cười nhìn tôi suốt từ nãy giờ. Tôi muốn xua đuổi anh ra khỏi phòng bếp cho bớt mất tập trung nấu nướng, nhưng có anh ở cùng có lẽ vui hơn nhiều.
"Em chắc là muốn làm món này không đấy?"Lôi Vĩ Vĩ nhìn lại màn hình Ipad, rồi thắc mắc cúi xuống hỏi tôi.
"Chắc, nó nói là dễ làm mà."Tôi gật đầu, và thành công trong việc cắt miếng nấm đầu tiên. Gần như là người tôi đã vã mồ hôi ra, còn tay thì ướt sũng như vừa mới nhúng nước vậy.
"Anh sẽ đợi nếm vị."
"Cứ chờ đi."
Thái nhỏ nấm, dưa leo và cà rốt xong, tôi thả từng nguyên liệu một vào nồi rồi luộc chín từng thứ một. Lôi Vĩ Vĩ như phụ tá đầu bếp, nghe theo mọi lời sai vặt của tôi, tôi bảo đi lấy cái này thì đi, tôi bảo cầm thì cầm, tôi bảo nếm thử thì nếm. Nói chung như một con cún con vậy. Thỉnh thoảng anh vẫn không để yên được hai bàn tay của mình, phải vươn ra nhéo má tôi một cái mới chịu thôi. Mà không, trêu đùa tôi đủ mọi thứ trò vẫn không chịu thôi.
Nhưng rồi cuối cùng, tôi cũng làm xong món sushi, một cách vô cùng hoàn hảo. Hơn nữa, đây lại còn là tháp cơm sushi tám tầng nha, thật tự hào quá đi mất!
Lôi Vĩ Vĩ cầm một chiếc thìa sạch lên, rồi dùng mặt lồi của nó xoa lên một bên má của tôi. Tôi lúc này đang rửa tay, liền nổi khùng hất toàn bộ nước trên tay lên mặt Lôi Vĩ Vĩ. Không hiểu điều gì khiến anh vừa tức mà vừa cười như vậy, nhưng tôi sau khi "động thủ" thì chạy ra khỏi bếp ngay lập tức. Lôi Vĩ Vĩ vội vàng đuổi theo tôi, miệng kêu gào. Không phải như những lần kêu gào lớn tiếng khác, mà lại rất nhẹ nhàng chứa đầy sự vui đùa và hạnh phúc bên trong đó.
Bên dưới mái nhà được gọi là "tình thương", ẩn sâu trong ngôi nhà một thứ đặc biệt gọi là "niềm vui", từng tiếng cười, từng tiếng gọi vang cùng phát lên như một bản nhạc tình yêu nhẹ nhàng, êm dịu nhưng lại khiến bao nhiêu trái tim đốn ngã. Không phải buồn bã, mà là quá vui vẻ tới mức khiến người nghe phải ghen tị. Những âm thanh người người tưởng chừng như rất đỗi bình thường, nhưng người ta đâu có biết được nhũng ý nghĩa sâu xa nằm bên trong nó? Bởi vì một âm thanh chính là một nốt nhạc của cảm xúc.
"Á!"Lôi Vĩ Vĩ nhanh chóng bắt được tôi, ôm chặt tôi từ đằng sau. Tôi giật mình, hét ầm lên một cái rồi lại cười đến đau cả bụng. Ngay khi Lôi Vĩ Vĩ nhất quyết không chịu buông tôi ra, tôi liền xoay người lại, đối mặt với anh và đáp lại cái ôm của anh mà không hề ngần ngại, cứ như chúng tôi đã làm việc này cả ngàn lần rồi vậy.
Lôi Vĩ Vĩ lùi lại, cố tình ngã xuống chiếc ghế sofa mịn màng hơn làn da em bé, kéo theo cả tôi xuống cùng. Khi cả hai đã nằm trọn vẹn trên chiếc ghế sofa, tôi nằm bên trong, dụi đầu vào ngực Lôi Vĩ Vĩ, rồi cả hai tay choàng lấy siết chặt anh. Lôi Vĩ Vĩ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tôi. Sau đó, anh tựa cằm lên đỉnh đầu của tôi, từ từ nhắm mắt lại và chìm đắm trong sự hạnh phúc chưa từng có này.
Được ôm Lôi Vĩ Vĩ là điều tôi thật sự không hề ngờ tôi.
Được Lôi Vĩ Vĩ ôm là điều mà tôi lúc nào cũng mơ tới.
Nhưng rồi, trong khi hai người cùng chìm trong sự yên lặng của tình yêu, từ tận đáy lòng tôi lại nảy lên một thứ cảm xúc. Nó gọi là sợ hãi.
Tôi rất mãn nguyện với ngày hôm nay, cả ngày chúng tôi sẽ nhìn nhau mãi, trêu đùa nhau, cười đùa mãi mà không hề thấy chán. Tuy nhiên, thời gian trôi nhanh lắm, nhất là vào những khoảnh khắc tuyệt đẹp nhất của cuộc đời. Tôi chợt nghĩ tới ngày mai, một ngày không được ở bên cạnh Lôi Vĩ Vĩ, sẽ thành như thế nào? Tôi chợt thấy sợ hãi, sợ vì ngày mai sẽ không được bơi thỏa thích trong sự sung sướng ngọt ngào này, sợ rằng một tương lai sắp tới sẽ không còn hình bóng anh ở bên.
Thời gian đau khổ hóa ra lại rất dài, thời gian vui vẻ hóa ra lại rất ngắn. Một ngày mà cứ như một lần chớp mắt vậy. Chỉ sợ mỗi lần mở mắt ra là tôi sẽ không còn được thấy Lôi Vĩ Vĩ nữa.
Tôi muốn ngày nào cũng như thế này, tôi muốn ngày nào cũng sẽ được giãi bày lòng mình với anh.
Chỉ muốn mãi bên anh!
Lôi Vĩ Vĩ đã nói với tôi, đừng nghĩ tới ngày mai vội, hãy chỉ tập trung cho hôm nay, hãy tạo nhiều kỉ niệm nhất có thể, để cho dù mai này có chia ly, cũng tuyệt đối không quên được nhau, kể cả có bị ngăn cấm, kể cả có chết.
Dì Khuê nói tôi còn bé, không hiểu được thế nào tình yêu.
Đúng, tôi không hiểu được thế nào là tình yêu. Nhưng chính tình yêu của Lôi Vĩ Vĩ dành cho tôi đã giúp tôi hiểu ra. Và tôi nghĩ Lôi Vĩ Vĩ cũng vậy. Lôi Vĩ Vĩ đã cho tôi biết được thế nào là cảm giác khao khát muốn được ở bên người mình yêu.
Tôi sợ khi phải buông Lôi Vĩ Vĩ ra.
Tôi rất sợ.
"Y Y!"Lôi Vĩ Vĩ gọi tôi ý ới từ trong phòng ngủ khi tôi vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, tóc vẫn còn ướt sũng.
"Gì vậy?"Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy anh đang cầm một chiếc máy sấy và một cái lược.
"Sấy tóc."
Tôi ngồi ở trên ghế trước bàn phấn, còn Lôi Vĩ Vĩ thì giúp tôi sấy khô tóc. Tôi nhắm mắt lại, nghe theo từng tiếng ù ù khó chịu của chiếc máy sấy. Không hiểu sao, tôi tự nhiên lại thấy thích nghe tiếng của chiếc máy sấy, ồn kinh khủng, nhưng vẫn mỉm cười để nguyên cho Lôi Vĩ Vĩ bật tới mức to nhất để sấy tóc cho khô.
Tóc tôi vốn xoăn tự nhiên, tóc mỏng nhưng vì hơi bông lên trông rất dày. Lôi Vĩ Vĩ kiên nhẫn ngồi chải tóc tôi cho thật tử tế, rất nhẹ nhàng để không làm tôi đau. Rồi anh túm tóc tôi lại, buộc ngang vai một cách cẩn thận và đẹp đẽ. Tôi đeo kính vào, rồi nhìn vào trong gương, thấy mình chả khác gì cả, nhưng bỗng nhiên lại thấy tự tin hơn về ngoại hình của mình.
"Anh học buộc tóc ở đâu vậy?"Tôi cười, quay đầu lên hỏi anh.
"Đương nhiên là anh tự biết rồi."
Nghe câu trả lời này, tôi đã tự thừa biết rằng Lôi Vĩ Vĩ chắc phải gian khổ lắm mới học được cách buộc tóc cho con gái đây, lại còn chải tóc nữa chứ.
"Y Y, tại sao em lại chọn tới đây ở? Để tiện lên Bà Nà à?"Lôi Vĩ Vĩ xoay ghế của tôi ra, làm cho tôi ngồi đối diện với anh. Anh vừa nói, hai tay vừa nắm chặt lấy hai bàn tay bé nhỏ của tôi.
Lúc đầu, Lôi Vĩ Vĩ có hỏi tôi thích ở biển hay về vùng ngoại ô, tôi đã trả lời là muốn vùng về ngoại ô, cách xa biển một chút.
"Ở biển có hoàng hôn, có bình minh, chúng ta có thể cùng nhau ngắm."Lôi Vĩ Vĩ nói. "Em không thích sao?"
"Không phải là không thích ở biển, cũng phải là để đi Bà Nà cho gần."Tôi đáp lại một cách chậm rãi. "Em muốn cùng anh làm một việc gì đó khác."
"Tại sao?"
"Em và Hàn Băng Vũ đã cùng nhau ngắm cả hai rồi."Tôi bĩu môi.
"Cái gì? Thằng bánh bèo đó dám rủ em đi ngắm hoàng hôn và bình minh á?"Lôi Vĩ Vĩ bỗng sửng cồ lên làm tôi giật bắn cả mình. "Tên đó chán sống rồi sao?"Lôi Vĩ Vĩ lại trở về với một Lôi Vĩ Vĩ cứng đầu, trẻ con và nóng tính như trước kia, khiến tôi chỉ biết ôm bụng mà cười phá lên.
"Em chưa nói xong mà."Tôi cố nhịn cười, điều hòa hơi thở nhịp nhàng rồi bắt đầu nói tiếp. "Em muốn cùng anh làm một việc gì đó đặc biệt hơn để có thể lưu lại mãi trong kí ức, mà không hề liên quan gì tới Hàn Băng Vũ cả. Bởi vì đối với em, được ở bên anh là điều còn tuyệt vời và quý giá hơn ngắm bình minh và hoàng hôn."Tôi siết chặt bàn tay Lôi Vĩ Vĩ, nói một cách dứt khoát để cho anh hiểu được tình cảm tôi dành cho anh lớn lao như thế nào.
Lôi Vĩ Vĩ nhìn tôi một hồi rất lâu, ánh mắt biểu hiện rõ sự cảm động và yêu thương. Anh đưa một tay lên vuốt nhẹ nhàng một bên má của tôi. Tôi nhoẻn miệng cười, ngước lên nhìn vào sâu hơn trong đôi mắt đó của anh. Rồi Lôi Vĩ Vĩ cúi xuống thấp hơn, thấp hơn nữa, tôi từ từ nhắm mắt lại, đợi chờ cho đến khoảnh khắc đôi môi của anh chạm lên môi tôi.
Và rồi rất nhanh, đôi môi anh như bao trọn cả đôi môi của tôi. Lần này, anh nâng đầu tôi lên và hôn một cách nồng nhiệt. Tôi bám chặt lấy vai anh, đáp lại nụ hôn. Hơi thở ấm nóng từ cơ thể của anh như đang truyền lại toàn bộ cho tôi. Tôi muốn sát lại gần anh hơn một chút, muốn hôn anh lâu hơn một chút, muốn cả hai cứ ở ở nguyên vị trí này lâu hơn một chút. Cho dù tôi có ngạt thở mà chết, hai từ "hối hận" sẽ tuyệt đối không khiến tôi cảm nhận được cái ý nghĩa của chính nó.
Lôi Vĩ Vĩ đứng bên cạnh, tựa người vào bếp, từ nãy giờ cầm Ipad để đúng tầm mắt của tôi cho dễ nhìn, cứ mỉm cười nhìn tôi suốt từ nãy giờ. Tôi muốn xua đuổi anh ra khỏi phòng bếp cho bớt mất tập trung nấu nướng, nhưng có anh ở cùng có lẽ vui hơn nhiều.
"Em chắc là muốn làm món này không đấy?"Lôi Vĩ Vĩ nhìn lại màn hình Ipad, rồi thắc mắc cúi xuống hỏi tôi.
"Chắc, nó nói là dễ làm mà."Tôi gật đầu, và thành công trong việc cắt miếng nấm đầu tiên. Gần như là người tôi đã vã mồ hôi ra, còn tay thì ướt sũng như vừa mới nhúng nước vậy.
"Anh sẽ đợi nếm vị."
"Cứ chờ đi."
Thái nhỏ nấm, dưa leo và cà rốt xong, tôi thả từng nguyên liệu một vào nồi rồi luộc chín từng thứ một. Lôi Vĩ Vĩ như phụ tá đầu bếp, nghe theo mọi lời sai vặt của tôi, tôi bảo đi lấy cái này thì đi, tôi bảo cầm thì cầm, tôi bảo nếm thử thì nếm. Nói chung như một con cún con vậy. Thỉnh thoảng anh vẫn không để yên được hai bàn tay của mình, phải vươn ra nhéo má tôi một cái mới chịu thôi. Mà không, trêu đùa tôi đủ mọi thứ trò vẫn không chịu thôi.
Nhưng rồi cuối cùng, tôi cũng làm xong món sushi, một cách vô cùng hoàn hảo. Hơn nữa, đây lại còn là tháp cơm sushi tám tầng nha, thật tự hào quá đi mất!
Lôi Vĩ Vĩ cầm một chiếc thìa sạch lên, rồi dùng mặt lồi của nó xoa lên một bên má của tôi. Tôi lúc này đang rửa tay, liền nổi khùng hất toàn bộ nước trên tay lên mặt Lôi Vĩ Vĩ. Không hiểu điều gì khiến anh vừa tức mà vừa cười như vậy, nhưng tôi sau khi "động thủ" thì chạy ra khỏi bếp ngay lập tức. Lôi Vĩ Vĩ vội vàng đuổi theo tôi, miệng kêu gào. Không phải như những lần kêu gào lớn tiếng khác, mà lại rất nhẹ nhàng chứa đầy sự vui đùa và hạnh phúc bên trong đó.
Bên dưới mái nhà được gọi là "tình thương", ẩn sâu trong ngôi nhà một thứ đặc biệt gọi là "niềm vui", từng tiếng cười, từng tiếng gọi vang cùng phát lên như một bản nhạc tình yêu nhẹ nhàng, êm dịu nhưng lại khiến bao nhiêu trái tim đốn ngã. Không phải buồn bã, mà là quá vui vẻ tới mức khiến người nghe phải ghen tị. Những âm thanh người người tưởng chừng như rất đỗi bình thường, nhưng người ta đâu có biết được nhũng ý nghĩa sâu xa nằm bên trong nó? Bởi vì một âm thanh chính là một nốt nhạc của cảm xúc.
"Á!"Lôi Vĩ Vĩ nhanh chóng bắt được tôi, ôm chặt tôi từ đằng sau. Tôi giật mình, hét ầm lên một cái rồi lại cười đến đau cả bụng. Ngay khi Lôi Vĩ Vĩ nhất quyết không chịu buông tôi ra, tôi liền xoay người lại, đối mặt với anh và đáp lại cái ôm của anh mà không hề ngần ngại, cứ như chúng tôi đã làm việc này cả ngàn lần rồi vậy.
Lôi Vĩ Vĩ lùi lại, cố tình ngã xuống chiếc ghế sofa mịn màng hơn làn da em bé, kéo theo cả tôi xuống cùng. Khi cả hai đã nằm trọn vẹn trên chiếc ghế sofa, tôi nằm bên trong, dụi đầu vào ngực Lôi Vĩ Vĩ, rồi cả hai tay choàng lấy siết chặt anh. Lôi Vĩ Vĩ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tôi. Sau đó, anh tựa cằm lên đỉnh đầu của tôi, từ từ nhắm mắt lại và chìm đắm trong sự hạnh phúc chưa từng có này.
Được ôm Lôi Vĩ Vĩ là điều tôi thật sự không hề ngờ tôi.
Được Lôi Vĩ Vĩ ôm là điều mà tôi lúc nào cũng mơ tới.
Nhưng rồi, trong khi hai người cùng chìm trong sự yên lặng của tình yêu, từ tận đáy lòng tôi lại nảy lên một thứ cảm xúc. Nó gọi là sợ hãi.
Tôi rất mãn nguyện với ngày hôm nay, cả ngày chúng tôi sẽ nhìn nhau mãi, trêu đùa nhau, cười đùa mãi mà không hề thấy chán. Tuy nhiên, thời gian trôi nhanh lắm, nhất là vào những khoảnh khắc tuyệt đẹp nhất của cuộc đời. Tôi chợt nghĩ tới ngày mai, một ngày không được ở bên cạnh Lôi Vĩ Vĩ, sẽ thành như thế nào? Tôi chợt thấy sợ hãi, sợ vì ngày mai sẽ không được bơi thỏa thích trong sự sung sướng ngọt ngào này, sợ rằng một tương lai sắp tới sẽ không còn hình bóng anh ở bên.
Thời gian đau khổ hóa ra lại rất dài, thời gian vui vẻ hóa ra lại rất ngắn. Một ngày mà cứ như một lần chớp mắt vậy. Chỉ sợ mỗi lần mở mắt ra là tôi sẽ không còn được thấy Lôi Vĩ Vĩ nữa.
Tôi muốn ngày nào cũng như thế này, tôi muốn ngày nào cũng sẽ được giãi bày lòng mình với anh.
Chỉ muốn mãi bên anh!
Lôi Vĩ Vĩ đã nói với tôi, đừng nghĩ tới ngày mai vội, hãy chỉ tập trung cho hôm nay, hãy tạo nhiều kỉ niệm nhất có thể, để cho dù mai này có chia ly, cũng tuyệt đối không quên được nhau, kể cả có bị ngăn cấm, kể cả có chết.
Dì Khuê nói tôi còn bé, không hiểu được thế nào tình yêu.
Đúng, tôi không hiểu được thế nào là tình yêu. Nhưng chính tình yêu của Lôi Vĩ Vĩ dành cho tôi đã giúp tôi hiểu ra. Và tôi nghĩ Lôi Vĩ Vĩ cũng vậy. Lôi Vĩ Vĩ đã cho tôi biết được thế nào là cảm giác khao khát muốn được ở bên người mình yêu.
Tôi sợ khi phải buông Lôi Vĩ Vĩ ra.
Tôi rất sợ.
"Y Y!"Lôi Vĩ Vĩ gọi tôi ý ới từ trong phòng ngủ khi tôi vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, tóc vẫn còn ướt sũng.
"Gì vậy?"Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy anh đang cầm một chiếc máy sấy và một cái lược.
"Sấy tóc."
Tôi ngồi ở trên ghế trước bàn phấn, còn Lôi Vĩ Vĩ thì giúp tôi sấy khô tóc. Tôi nhắm mắt lại, nghe theo từng tiếng ù ù khó chịu của chiếc máy sấy. Không hiểu sao, tôi tự nhiên lại thấy thích nghe tiếng của chiếc máy sấy, ồn kinh khủng, nhưng vẫn mỉm cười để nguyên cho Lôi Vĩ Vĩ bật tới mức to nhất để sấy tóc cho khô.
Tóc tôi vốn xoăn tự nhiên, tóc mỏng nhưng vì hơi bông lên trông rất dày. Lôi Vĩ Vĩ kiên nhẫn ngồi chải tóc tôi cho thật tử tế, rất nhẹ nhàng để không làm tôi đau. Rồi anh túm tóc tôi lại, buộc ngang vai một cách cẩn thận và đẹp đẽ. Tôi đeo kính vào, rồi nhìn vào trong gương, thấy mình chả khác gì cả, nhưng bỗng nhiên lại thấy tự tin hơn về ngoại hình của mình.
"Anh học buộc tóc ở đâu vậy?"Tôi cười, quay đầu lên hỏi anh.
"Đương nhiên là anh tự biết rồi."
Nghe câu trả lời này, tôi đã tự thừa biết rằng Lôi Vĩ Vĩ chắc phải gian khổ lắm mới học được cách buộc tóc cho con gái đây, lại còn chải tóc nữa chứ.
"Y Y, tại sao em lại chọn tới đây ở? Để tiện lên Bà Nà à?"Lôi Vĩ Vĩ xoay ghế của tôi ra, làm cho tôi ngồi đối diện với anh. Anh vừa nói, hai tay vừa nắm chặt lấy hai bàn tay bé nhỏ của tôi.
Lúc đầu, Lôi Vĩ Vĩ có hỏi tôi thích ở biển hay về vùng ngoại ô, tôi đã trả lời là muốn vùng về ngoại ô, cách xa biển một chút.
"Ở biển có hoàng hôn, có bình minh, chúng ta có thể cùng nhau ngắm."Lôi Vĩ Vĩ nói. "Em không thích sao?"
"Không phải là không thích ở biển, cũng phải là để đi Bà Nà cho gần."Tôi đáp lại một cách chậm rãi. "Em muốn cùng anh làm một việc gì đó khác."
"Tại sao?"
"Em và Hàn Băng Vũ đã cùng nhau ngắm cả hai rồi."Tôi bĩu môi.
"Cái gì? Thằng bánh bèo đó dám rủ em đi ngắm hoàng hôn và bình minh á?"Lôi Vĩ Vĩ bỗng sửng cồ lên làm tôi giật bắn cả mình. "Tên đó chán sống rồi sao?"Lôi Vĩ Vĩ lại trở về với một Lôi Vĩ Vĩ cứng đầu, trẻ con và nóng tính như trước kia, khiến tôi chỉ biết ôm bụng mà cười phá lên.
"Em chưa nói xong mà."Tôi cố nhịn cười, điều hòa hơi thở nhịp nhàng rồi bắt đầu nói tiếp. "Em muốn cùng anh làm một việc gì đó đặc biệt hơn để có thể lưu lại mãi trong kí ức, mà không hề liên quan gì tới Hàn Băng Vũ cả. Bởi vì đối với em, được ở bên anh là điều còn tuyệt vời và quý giá hơn ngắm bình minh và hoàng hôn."Tôi siết chặt bàn tay Lôi Vĩ Vĩ, nói một cách dứt khoát để cho anh hiểu được tình cảm tôi dành cho anh lớn lao như thế nào.
Lôi Vĩ Vĩ nhìn tôi một hồi rất lâu, ánh mắt biểu hiện rõ sự cảm động và yêu thương. Anh đưa một tay lên vuốt nhẹ nhàng một bên má của tôi. Tôi nhoẻn miệng cười, ngước lên nhìn vào sâu hơn trong đôi mắt đó của anh. Rồi Lôi Vĩ Vĩ cúi xuống thấp hơn, thấp hơn nữa, tôi từ từ nhắm mắt lại, đợi chờ cho đến khoảnh khắc đôi môi của anh chạm lên môi tôi.
Và rồi rất nhanh, đôi môi anh như bao trọn cả đôi môi của tôi. Lần này, anh nâng đầu tôi lên và hôn một cách nồng nhiệt. Tôi bám chặt lấy vai anh, đáp lại nụ hôn. Hơi thở ấm nóng từ cơ thể của anh như đang truyền lại toàn bộ cho tôi. Tôi muốn sát lại gần anh hơn một chút, muốn hôn anh lâu hơn một chút, muốn cả hai cứ ở ở nguyên vị trí này lâu hơn một chút. Cho dù tôi có ngạt thở mà chết, hai từ "hối hận" sẽ tuyệt đối không khiến tôi cảm nhận được cái ý nghĩa của chính nó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook