Mãi Bên Anh
-
Chương 12-8: Thăm mộ
Hai bóng người, đi dưới bầu trời đã ngả sang màu mỡ gà với khoảng cách ở giữa nhìn từ xa cũng thấy rất rõ. Ông trời như thể sắp cho đổ một trận mưa thật lớn xuống để bày tỏ lòng hối hận vì đã làm cho bố và tôi gặp lại nhau, trong một hoàn cảnh, một địa điểm không thể nói là phù hợp. Chi ít nếu trời mưa, ông trời cũng đã thể hiện sự ăn năn rành mạch hệt như một con người. Còn người đàn ông đi bên cạnh tôi, vẫn sẽ chỉ chọn cái quy tắc "im lặng là vàng" để đối đáp. Có thể khi đến nghĩa trang, tôi mong ông ấy sẽ nói một điều gì đó làm cho tôi cảm thấy hài lòng, nhẹ nhõm.
Đúng vậy, tôi chỉ cần ông ta bày tỏ một cách thật lòng với mẹ, tôi chắc chắn sẽ thấy yên lòng hơn rất nhiều.
Nhưng không hiểu sao, đường tới nghĩa trang hôm nay, dài hơn mọi lần tôi đi.
Tiếng gió thổi tới thổi lui, như muốn xua tan đi bầu không khí tĩnh lặng không có gì lạ thường này.
"Bố rất vui khi nghe thấy con gọi một tiếng "bố" sau từng đấy năm."Lưu Thiên Hoàng mở lời trước, mỉm cười vừa đi vừa khẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phía trước. "Mặc dù không có chút thành ý cho lắm."Dừng tại đây, ông ta lại cúi đầu bật cười, vẻ như châm biếm chính bản thân mình.
"Cảm ơn vì đã hiểu.."Tôi đáp lại với ngữ khí lạnh lùng, không có ý định tiếp chuyện thêm.
"Con định cư xử như vậy bố tới khi nào?"
"Đến thời điểm mà tim con ngừng đập, não ngừng hoạt động."
Lần này không chỉ mình ông Lưu Thiên Hoàng im lặng, tôi sau khi trả lời đầy sức mỉa mai như vậy cũng như muốn kiệt sức. Mục đích tôi nói ra câu đó, cũng chỉ hi vọng rằng bố sẽ trả lời tất cả những câu hỏi tôi đặt ra ở nhà, một cách đầy đủ, chân thật và dứt khoát.
Chứ không phải nửa chừng hay để người khác trả lời hộ!
Nghĩa trang của thị trấn Đức Ngọc, to nhưng cũng không phải khổng lồ. Đứng trước cổng nghĩa trang, cơn gió từ bên trong đã luồn bức tường thành cao chót vót, thổi bay mái tóc của cả hai người. Trước khi tới đây, Lưu Thiên Hoàng đã tạt qua một tiệm hoa gần nghĩa trang, mua một bó hoa cúc thơm nồng, rồi cẩn thận từng li từng tí mang nó cùng tôi đến nơi này.
Mộ của mẹ tôi nằm ở ngay giữa nghĩa trang. Tôi đứng sau lưng Lưu Thiên Hoàng, đôi mắt đượm một nỗi buồn khó tả lim dim nhìn vào ngôi mộ trước mặt. Đã không biết bao nhiêu lần tôi đã đứng tại vị trí này, nhưng tôi vẫn phải buộc bản thân mình tin vào việc mẹ đã mất, mẹ đã không còn sống trên cõi đời nãy nữa rồi.
Nghĩ tới những điều này, tôi không kìm được nước mắt nén trong lòng, liền để mặc cho nó trào ra. Nước mắt hòa cùng với cơn gió, làm cho nó lăn tới đâu, tôi lại cảm thấy chỗ đó trở nên lạnh buốt. Những giọt lệ này của tôi đã có thể chảy thành một dòng sông, chảy thành một biển cả. Tôi vẫn nhớ mãi, ngày xưa mẹ vẫn hay trêu mỗi lần tôi khóc rằng, khóc nhiều vào, cứ khóc đi rồi để nước mắt chảy thành lũ, giết hại bao nhiêu tài sản, nhà cửa và con người. Hồi đó còn bé, cứ mỗi lần tôi nghe xong câu nói đó, nước mắt tôi như cái vòi nước, vặn vào là hết tràn.
Đặt bó hoa cúc xuống, chúng tôi như có vài phút tưởng niệm, và tôi chỉ ước gì mình có thể đứng đây lâu hơn, và một mình. Lưu Thiên Hoàng đút hai tay vào hai bên túi quần, đôi mắt sâu thăm thẳm quan sát đăm chiêu ngôi mộ. Tôi giữ khoảng cách với ông ta, đứng cách đó tầm vài mét. Hai tay tôi liên tục đưa lên, bỏ kính xuống rồi thay nhau gạt nước mắt. Nhưng gạt được bao nhiêu thì nó vẫn chảy ra bấy nhiêu, tôi căn bản là không thể ngừng khóc được. Con tim tôi cũng vậy, vẫn đang thổn thức từ lúc đi từ nhà tới giờ.
"Con cứ khóc nhiều vào, cứ khóc đi rồi để nước mắt chảy thành lũ, giết hại bao nhiêu tài sản, nhà cửa và con người."Chợt, tôi kinh ngạc ngẩng thẳng đầu nhìn người đàn ông đang quay lưng với mình. Tôi mở to mắt còn chưa hết, nước mắt ở bên trong như chảy chậm lại.
Rồi, Lưu Thiên Hoàng quay đầu lại, mỉm cười nhìn tôi. "Không phải mẹ vẫn hay an ủi con như vậy sao?"
Tôi đúng là đã ngừng chảy nước mắt, nhưng giờ đây nước mắt lại chảy ra vì một lí do khác, là vì câu nói quen thuộc đó, là vì câu nói đó thốt ra từ miệng của Lưu Thiên Hoàng chứ không ai khác. Việc tôi ngạc nhiên là của cảm xúc, việc tôi khóc là của mắt, hai thứ khi hòa lẫn làm một, cảm giác một cách vui mừng cũng như đau đớn khó tả. Tôi nắm chặt hai tay thành nắm đấm, đứng dậm mạnh chân xuống nền đất lồi lõm, tránh việc tôi chạy ra tựa đầu vào vai người đàn ông đó rồi bật khóc thành tiếng. Tôi không muốn làm vậy, như cơ thể tôi lại mách bảo như thế.
Phía trước mặt của tôi, hình bóng mờ ảo của một người mẹ dần hiện ra.
"Sao ông biết?"Miệng tôi run run, mắt chớp liên tục. Tôi muốn tránh ánh mắt đó của ông, nhưng thay vào đó nó lại biến thành một cách nam châm, hút mọi thứ vào, ngay cả đôi mắt của tôi.
"Con bắt đầu đeo kính từ lúc nào?"Ngược lại so với dự đoán của tôi, ông ta lại hỏi sang một chủ đề không hề liên quan.
"Từ năm lớp một."Tôi quay mặt đi, hai tay dụi mắt ngăn cho nước mắt tuôn trào. Không hiểu sao tôi lại có thể dễ dàng trả lời câu hỏi của Lưu Thiên Hoàng mà không hề có chút do dự.
"À, biết thế bố đã cho con đi kiểm tra từ sớm hơn."Lưu Thiên Hoàng gật gù, rồi lại quay nửa người về phía ngôi mộ của mẹ. "Con đã đặt hết câu hỏi chưa?"
Tôi im lặng, đồng nghĩ với việc đã hết. Tôi nhìn trân trân hướng về đằng trước, tôi muốn nghe, muốn hiểu xem ông ta nói gì, liệu những lời nói của ông ta là thật hay giả, là chân thành hay dối lòng.
"Con cũng đã biết, bố là người rất đa tình, để yêu chung thủy một người cũng khó. Và chính vì điều này, bố đã làm nhiều chuyện có lỗi với mẹ con. Khi gặp Tiểu Thuần, bố đã nhận ra tình yêu thật sự là gì, đã hiểu ra vì sao năm xưa vì sao bố lại quyết định lấy mẹ con. Vì thế, bố chưa từng nghĩ tới hai chữ "hối hận" trong cuộc đời mình, đặc biệt là việc đã kết hôn với mẹ con. Điều duy nhất bố cảm thấy hối tiếc, chính là không được ở bên và chăm sóc con thật tử tế."Nói tới đây, ông quay sang nhìn thẳng và đôi mắt ngấn lệ của tôi. "Bố chưa bao giờ quên được mẹ con, đêm nào cũng mơ đến cuộc sống xưa kia của mình. Lúc mơ tới nụ cười của mẹ, bố thấy vui. Lúc mơ thấy tình cảnh nhà tan cửa nát, bố lại không kìm được nước mắt. Còn bây giờ, trong lòng bố vẫn còn thắc mắc tại sao năm đó lại quyết định chia tay với hai mẹ con con."
Nước mắt tôi lại chảy dài thêm lần nữa.
"Bố biết cuộc sống của mẹ và con sẽ rất vất vả, nhưng bố đã nghĩ rằng mẹ con còn có người thân. Còn bố thì... lại chẳng còn ai."Lưu Thiên Hoàng cười, một nụ cười của sự chua xót, cay đắng. "Khi nghe tin mẹ con mất không lâu sau đó, cuộc sống của bố lúc đó như thể bị dồn tới đường cùng, cả căn nhà cô độc chỉ bia với rượu. Thời điểm đó, bố đã nghĩ, mình chết đi sẽ nhẹ lòng hơn."
"Và rồi bố gặp Tiểu Thuần."Lưu Thiên Hoàng chợt nở nụ cười. "Lúc đó Tiểu Thuần chỉ giúp bố trong việc bắt đầu kinh doanh khách sạn, bố cũng biết Tiểu Thuần có một đứa con gái bằng tuổi con. Chồng cô ấy đang lâm bệnh nặng, chắc cũng không còn sống được bao lâu. Tiểu Thuần cũng không có tài sản gì, nhưng lại cùng bố chung tay xây dựng khách sạn. Không hiểu thời gian đó may mắn bỗng đến với bố hay sao nữa, kinh doanh lúc đó rất thuận lợi, chỉ có một số trắc trở nhỏ lúc ban đầu. Bố đã nghĩ Tiểu Thuần là vị cứu tinh của mình, cho tới khi cái ngày bố tới Trung Quốc, dự đám tang của chồng Tiểu Thuần. Cô ấy đã khóc rất nhiều, bố chẳng biết làm cách gì để cho cô ấy ngừng khóc cả. Rồi bố nhìn thấy Đình Đình, con bé mới vào lớp một đang được ông nội ôm ấp vào lòng, đôi mắt con bé sưng húp lên. Bố đã nhận ra tình cảm của mình cho Tiểu Thuần, không thể nào ngừng lại được."
"Tiểu Thuần sau khi mất chồng đương nhiên không nghĩ tới việc yêu đương. Cô ấy suy sụp mất một thời gian dài, rồi lại quay trở lại điên cuồng làm việc, như thể để quên đi mọi thứ. Dù cô ấy có gạt bố ra như thế nào, bố vẫn quyết định mình sẽ ở bên Tiểu Thuần, chăm sóc cho cô ấy, nắm tay cô ấy, che chở cô ấy. Bố thật sự không muốn mình trở thành một kẻ tiểu nhân đối với Tiểu Thuần như đối với mẹ con. Và khi bố và cô ấy quyết định hẹn hò, bố lại nhớ tới ngày đầu tiên đi hẹn hò với mẹ của con."
"Bố thật sự muốn đền đáp lại mọi lỗi lầm của mình."
Mẹ...
Mẹ có nghe thấy bố đang nói không? Con không nghe thấy, nhưng lại nghe thấy nhịp đập từ trái tim của bố, từ phút chân thành nhất.
"Nếu bây giờ mẹ con sống, ông còn quay lại với mẹ không?"Tôi cất giọng run run, hỏi.
Nhưng ông không trả lời câu này.
Và tôi, cũng thừa biết câu trả lời.
Mẹ, con muốn hiểu thêm về bố.
Mẹ, con yêu mẹ. Hãy tha thứ cho con.
Đúng vậy, tôi chỉ cần ông ta bày tỏ một cách thật lòng với mẹ, tôi chắc chắn sẽ thấy yên lòng hơn rất nhiều.
Nhưng không hiểu sao, đường tới nghĩa trang hôm nay, dài hơn mọi lần tôi đi.
Tiếng gió thổi tới thổi lui, như muốn xua tan đi bầu không khí tĩnh lặng không có gì lạ thường này.
"Bố rất vui khi nghe thấy con gọi một tiếng "bố" sau từng đấy năm."Lưu Thiên Hoàng mở lời trước, mỉm cười vừa đi vừa khẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phía trước. "Mặc dù không có chút thành ý cho lắm."Dừng tại đây, ông ta lại cúi đầu bật cười, vẻ như châm biếm chính bản thân mình.
"Cảm ơn vì đã hiểu.."Tôi đáp lại với ngữ khí lạnh lùng, không có ý định tiếp chuyện thêm.
"Con định cư xử như vậy bố tới khi nào?"
"Đến thời điểm mà tim con ngừng đập, não ngừng hoạt động."
Lần này không chỉ mình ông Lưu Thiên Hoàng im lặng, tôi sau khi trả lời đầy sức mỉa mai như vậy cũng như muốn kiệt sức. Mục đích tôi nói ra câu đó, cũng chỉ hi vọng rằng bố sẽ trả lời tất cả những câu hỏi tôi đặt ra ở nhà, một cách đầy đủ, chân thật và dứt khoát.
Chứ không phải nửa chừng hay để người khác trả lời hộ!
Nghĩa trang của thị trấn Đức Ngọc, to nhưng cũng không phải khổng lồ. Đứng trước cổng nghĩa trang, cơn gió từ bên trong đã luồn bức tường thành cao chót vót, thổi bay mái tóc của cả hai người. Trước khi tới đây, Lưu Thiên Hoàng đã tạt qua một tiệm hoa gần nghĩa trang, mua một bó hoa cúc thơm nồng, rồi cẩn thận từng li từng tí mang nó cùng tôi đến nơi này.
Mộ của mẹ tôi nằm ở ngay giữa nghĩa trang. Tôi đứng sau lưng Lưu Thiên Hoàng, đôi mắt đượm một nỗi buồn khó tả lim dim nhìn vào ngôi mộ trước mặt. Đã không biết bao nhiêu lần tôi đã đứng tại vị trí này, nhưng tôi vẫn phải buộc bản thân mình tin vào việc mẹ đã mất, mẹ đã không còn sống trên cõi đời nãy nữa rồi.
Nghĩ tới những điều này, tôi không kìm được nước mắt nén trong lòng, liền để mặc cho nó trào ra. Nước mắt hòa cùng với cơn gió, làm cho nó lăn tới đâu, tôi lại cảm thấy chỗ đó trở nên lạnh buốt. Những giọt lệ này của tôi đã có thể chảy thành một dòng sông, chảy thành một biển cả. Tôi vẫn nhớ mãi, ngày xưa mẹ vẫn hay trêu mỗi lần tôi khóc rằng, khóc nhiều vào, cứ khóc đi rồi để nước mắt chảy thành lũ, giết hại bao nhiêu tài sản, nhà cửa và con người. Hồi đó còn bé, cứ mỗi lần tôi nghe xong câu nói đó, nước mắt tôi như cái vòi nước, vặn vào là hết tràn.
Đặt bó hoa cúc xuống, chúng tôi như có vài phút tưởng niệm, và tôi chỉ ước gì mình có thể đứng đây lâu hơn, và một mình. Lưu Thiên Hoàng đút hai tay vào hai bên túi quần, đôi mắt sâu thăm thẳm quan sát đăm chiêu ngôi mộ. Tôi giữ khoảng cách với ông ta, đứng cách đó tầm vài mét. Hai tay tôi liên tục đưa lên, bỏ kính xuống rồi thay nhau gạt nước mắt. Nhưng gạt được bao nhiêu thì nó vẫn chảy ra bấy nhiêu, tôi căn bản là không thể ngừng khóc được. Con tim tôi cũng vậy, vẫn đang thổn thức từ lúc đi từ nhà tới giờ.
"Con cứ khóc nhiều vào, cứ khóc đi rồi để nước mắt chảy thành lũ, giết hại bao nhiêu tài sản, nhà cửa và con người."Chợt, tôi kinh ngạc ngẩng thẳng đầu nhìn người đàn ông đang quay lưng với mình. Tôi mở to mắt còn chưa hết, nước mắt ở bên trong như chảy chậm lại.
Rồi, Lưu Thiên Hoàng quay đầu lại, mỉm cười nhìn tôi. "Không phải mẹ vẫn hay an ủi con như vậy sao?"
Tôi đúng là đã ngừng chảy nước mắt, nhưng giờ đây nước mắt lại chảy ra vì một lí do khác, là vì câu nói quen thuộc đó, là vì câu nói đó thốt ra từ miệng của Lưu Thiên Hoàng chứ không ai khác. Việc tôi ngạc nhiên là của cảm xúc, việc tôi khóc là của mắt, hai thứ khi hòa lẫn làm một, cảm giác một cách vui mừng cũng như đau đớn khó tả. Tôi nắm chặt hai tay thành nắm đấm, đứng dậm mạnh chân xuống nền đất lồi lõm, tránh việc tôi chạy ra tựa đầu vào vai người đàn ông đó rồi bật khóc thành tiếng. Tôi không muốn làm vậy, như cơ thể tôi lại mách bảo như thế.
Phía trước mặt của tôi, hình bóng mờ ảo của một người mẹ dần hiện ra.
"Sao ông biết?"Miệng tôi run run, mắt chớp liên tục. Tôi muốn tránh ánh mắt đó của ông, nhưng thay vào đó nó lại biến thành một cách nam châm, hút mọi thứ vào, ngay cả đôi mắt của tôi.
"Con bắt đầu đeo kính từ lúc nào?"Ngược lại so với dự đoán của tôi, ông ta lại hỏi sang một chủ đề không hề liên quan.
"Từ năm lớp một."Tôi quay mặt đi, hai tay dụi mắt ngăn cho nước mắt tuôn trào. Không hiểu sao tôi lại có thể dễ dàng trả lời câu hỏi của Lưu Thiên Hoàng mà không hề có chút do dự.
"À, biết thế bố đã cho con đi kiểm tra từ sớm hơn."Lưu Thiên Hoàng gật gù, rồi lại quay nửa người về phía ngôi mộ của mẹ. "Con đã đặt hết câu hỏi chưa?"
Tôi im lặng, đồng nghĩ với việc đã hết. Tôi nhìn trân trân hướng về đằng trước, tôi muốn nghe, muốn hiểu xem ông ta nói gì, liệu những lời nói của ông ta là thật hay giả, là chân thành hay dối lòng.
"Con cũng đã biết, bố là người rất đa tình, để yêu chung thủy một người cũng khó. Và chính vì điều này, bố đã làm nhiều chuyện có lỗi với mẹ con. Khi gặp Tiểu Thuần, bố đã nhận ra tình yêu thật sự là gì, đã hiểu ra vì sao năm xưa vì sao bố lại quyết định lấy mẹ con. Vì thế, bố chưa từng nghĩ tới hai chữ "hối hận" trong cuộc đời mình, đặc biệt là việc đã kết hôn với mẹ con. Điều duy nhất bố cảm thấy hối tiếc, chính là không được ở bên và chăm sóc con thật tử tế."Nói tới đây, ông quay sang nhìn thẳng và đôi mắt ngấn lệ của tôi. "Bố chưa bao giờ quên được mẹ con, đêm nào cũng mơ đến cuộc sống xưa kia của mình. Lúc mơ tới nụ cười của mẹ, bố thấy vui. Lúc mơ thấy tình cảnh nhà tan cửa nát, bố lại không kìm được nước mắt. Còn bây giờ, trong lòng bố vẫn còn thắc mắc tại sao năm đó lại quyết định chia tay với hai mẹ con con."
Nước mắt tôi lại chảy dài thêm lần nữa.
"Bố biết cuộc sống của mẹ và con sẽ rất vất vả, nhưng bố đã nghĩ rằng mẹ con còn có người thân. Còn bố thì... lại chẳng còn ai."Lưu Thiên Hoàng cười, một nụ cười của sự chua xót, cay đắng. "Khi nghe tin mẹ con mất không lâu sau đó, cuộc sống của bố lúc đó như thể bị dồn tới đường cùng, cả căn nhà cô độc chỉ bia với rượu. Thời điểm đó, bố đã nghĩ, mình chết đi sẽ nhẹ lòng hơn."
"Và rồi bố gặp Tiểu Thuần."Lưu Thiên Hoàng chợt nở nụ cười. "Lúc đó Tiểu Thuần chỉ giúp bố trong việc bắt đầu kinh doanh khách sạn, bố cũng biết Tiểu Thuần có một đứa con gái bằng tuổi con. Chồng cô ấy đang lâm bệnh nặng, chắc cũng không còn sống được bao lâu. Tiểu Thuần cũng không có tài sản gì, nhưng lại cùng bố chung tay xây dựng khách sạn. Không hiểu thời gian đó may mắn bỗng đến với bố hay sao nữa, kinh doanh lúc đó rất thuận lợi, chỉ có một số trắc trở nhỏ lúc ban đầu. Bố đã nghĩ Tiểu Thuần là vị cứu tinh của mình, cho tới khi cái ngày bố tới Trung Quốc, dự đám tang của chồng Tiểu Thuần. Cô ấy đã khóc rất nhiều, bố chẳng biết làm cách gì để cho cô ấy ngừng khóc cả. Rồi bố nhìn thấy Đình Đình, con bé mới vào lớp một đang được ông nội ôm ấp vào lòng, đôi mắt con bé sưng húp lên. Bố đã nhận ra tình cảm của mình cho Tiểu Thuần, không thể nào ngừng lại được."
"Tiểu Thuần sau khi mất chồng đương nhiên không nghĩ tới việc yêu đương. Cô ấy suy sụp mất một thời gian dài, rồi lại quay trở lại điên cuồng làm việc, như thể để quên đi mọi thứ. Dù cô ấy có gạt bố ra như thế nào, bố vẫn quyết định mình sẽ ở bên Tiểu Thuần, chăm sóc cho cô ấy, nắm tay cô ấy, che chở cô ấy. Bố thật sự không muốn mình trở thành một kẻ tiểu nhân đối với Tiểu Thuần như đối với mẹ con. Và khi bố và cô ấy quyết định hẹn hò, bố lại nhớ tới ngày đầu tiên đi hẹn hò với mẹ của con."
"Bố thật sự muốn đền đáp lại mọi lỗi lầm của mình."
Mẹ...
Mẹ có nghe thấy bố đang nói không? Con không nghe thấy, nhưng lại nghe thấy nhịp đập từ trái tim của bố, từ phút chân thành nhất.
"Nếu bây giờ mẹ con sống, ông còn quay lại với mẹ không?"Tôi cất giọng run run, hỏi.
Nhưng ông không trả lời câu này.
Và tôi, cũng thừa biết câu trả lời.
Mẹ, con muốn hiểu thêm về bố.
Mẹ, con yêu mẹ. Hãy tha thứ cho con.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook