Thấy Hàn Kỳ Tuyết rất rõ ràng là không thích mình.

Lam Ngữ Yên thoáng chút sầu não.
Cô đã có một người chồng đáng sợ như Mặc Yến Đình rồi.

Bây giờ đây lại có thêm một bà mẹ chồng không có mấy thiện cảm với cô nữa.
Cuộc sống về sau, nhất định là gặp không ít khó khăn.
Lam Ngữ Yên không đáp lại Hàn Kỳ Tuyết, cũng không nhìn thẳng vào bà ta.
Hàn Kỳ Tuyết thấy Lam Ngữ Yên không đáp lại thì liền thoáng chút cau mày.

Rất nhanh sau đó, bà ta liền nở ra một nụ cười nham hiểm.
"Thôi được rồi, cũng không phải là không có cách.

Nếu như cô muốn được chấp nhận thì phải chịu khó học hỏi thôi.

Bây giờ, tôi có chút đói bụng nên cô đi xuống nhà bếp làm một vài món tôi yêu thích đi."
Lam Ngữ Yên nghe đến đây thì liền khựng lại.
Món bà ấy yêu thích?

Cô có biết bà ấy yêu thích món gì đâu mà làm chứ.

Một chút thông tin về bà ấy cô cũng chẳng biết.

Hỏi người khác thì bọn họ đều nói không biết rồi còn bày ra vẻ mặt như đó là điều cấm kị vậy.
Thấy Lam Ngữ Yên vẫn ngồi yên đó mà không nhúc nhích, bà ta liền cao giọng hỏi.
"Cô còn không mau đi xuống nấu ăn.

Chờ tôi cõng cô đi hay sao?"
Lam Ngữ Yên đang mải mê suy nghĩ thì thoáng chút giật mình, cô vội đáp lời ngay.
"Dạ con đi ngay đây!"
.
"Bác Dennis, Mặc phu nhân thích ăn món gì vậy ạ?" Lam Ngữ Yên rụt rè lên tiếng hỏi quản gia Dennis đang đứng bên cạnh.
Quản gia Dennis chính là người làm lâu năm nhất ở đây, nghe mọi người nói bác ấy một tay chăm sóc Mặc Yến Đình từ nhỏ.

Vì vậy, đối với quản gia Dennis thì Mặc Yến Đình giống như là con trai của mình vậy.
Trái ngược với sự hung dữ của Mặc Yến Đình thì quản gia Dennis lại có phần hiền từ, phúc hậu.
"Bà ấy thích ăn bít tết cá tầm và thì là, patê gan ngỗng, pizza nấm truffle, súp củ cải đỏ, bạch yến hầm trứng trắng."
"Cháu yên tâm đi, bác sẽ phụ cháu."
Dennis thấy Lam Ngữ Yên hơi thẳng thẳng thì liền vỗ vai cô rồi cười hiền từ.
Vừa dứt lời thì cả hai đều nghe thấy tiếng nói của Hàn Kỳ Tuyết phát ra ở sau lưng.
"Dennis, không phải chuyện của ông, nó nấu cho mẹ chồng một bữa mà cũng cần đến nhiều người như vậy à?"
Nghe thấy vậy, Lam Ngữ Yên liền xua tay nói với quản gia Dennis.
“Không sao đâu, để cháu tự làm cũng được.

Bác ra ngoài đi, chỗ này để một mình cháu làm là được rồi."
"Hừ, Dennis, ông theo tôi lên phòng khách có chút chuyện!"
Nói xong, Hàn Kỳ Tuyết liền xoay người rời đi.

Quản gia Dennis quay qua nhìn cô có chút khó xử.

Thấy vậy, Lam Ngữ Yên liền cười xoà.
"Cháu không sao đâu, bác cứ yên tâm đi."

Dennis thở dài một tiếng, ánh mắt lộ rõ sự phức tạp.

Ông nhẹ nhàng trấn an cô.
"Được rồi, cháu nhớ làm cẩn thận coi chừng bị bỏng đấy."
"Dạ."
Sau một hồi loay hoay dưới bếp thì cuối cùng Lam Ngữ Yên cũng đã nấu xong.
Cô ngượng ngùng bày biện món ăn ra trước mặt của Hàn Kỳ Tuyết.
"Hừ, chỉ có bao nhiêu đó thôi mà cô lại lề mề trong bếp lâu như vậy?"
Hàn Kỳ Tuyết tỏ thái độ không hài lòng mà nhìn Lam Ngữ Yên.
"Dạ con xin lỗi."
Lam Ngữ Yên lí nhí nói, thật ra việc nấu ăn thì không thành vấn đề với cô.

Nhưng nấu những món ăn thượng lưu như vậy thì có hơi chậm chạp vì cô không có nhiều cơ hội để học nấu những món này.
Lam Ngữ Yên nãy giờ mới chú ý đến, ngồi cạnh Hàn Kỳ Tuyết dường như có thêm một người lạ nữa xuất hiện.
Cô gái này rất đẹp, mái tóc nâu xoăn dài được thả xuống.

Cô ta ăn mặc rất sành điệu, chiếc đầm ôm sát cơ thể chuẩn như người mẫu, trông cô ta vô cùng gợi cảm.
Cô gái này có vẻ rất thân thiết với Hàn Kỳ Tuyết, cô ta đang đưa ánh nhìn đầy khiêu khích của mình về phía Lam Ngữ Yên.
"Hừ.

Chẳng làm nên được tích sự gì cả!" Hàn Kỳ Tuyết thấy Lam Ngữ Yên xin lỗi thì hừ lạnh, liếc mắt nhìn cô một cái.
"Quên giới thiệu với cô, đây là Serin, đối tượng kết hôn thích hợp của Yến Đình.

Con bé sẽ đến đây sống chung với Yến Đình.


Cho nên, cô tốt nhất nên hầu hạ con bé cho thật tốt đi!"
Lam Ngữ Yên nghe như sét đánh bên tai, cô đứng bất động tại chỗ.
Đối tượng kết hôn?
Đến đây sống chung?
Cô phải hầu hạ cô ta?
Chuyện vô lí như vậy cũng làm được nữa sao?
Lam Ngữ Yên thấy đầu mình ong ong.

Người làm ở đây vô số tại sao không bảo họ đi hầu hạ mà lại bảo cô đi.

Đây rõ ràng là đang gây khó dễ cho cô.
Không đợi Lam Ngữ Yên đáp lại, Hàn Kỳ Tuyết bắt đầu cầm thìa lên ăn thử những món mà cô nấu.
Keng
Hàn Kỳ Tuyết mới ăn được một thìa súp thì liền buông hẳn tay ra, chiếc thìa vàng rơi xuống vang đất lên một tiếng động chói tai.
"Cô nấu cho tôi ăn cái món gì vậy hả? Khó ăn chết đi được.” Hàn Kỳ Tuyết khó chịu mà nói, đưa tay đẩy mạnh chén súp củ cải đỏ ra xa, vẻ mặt vô cùng chán ghét.
"Aaa...".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương