Mạch – Thanh
Chương 65: Ước nguyện

“Cuộc sống bình thản cùng với…….tự do!”

—oOo—

Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

“Vì cái gì? Ta dựa vào cái gì phải trợ giúp đại hoàng huynh ngươi!”

Tiếu Mạch rất có ý tứ châm chọc hỏi.

“Vì cái gì lại không, trong ba người, ta có thực lực đi lên ngôi vị hoàng đế nhất, hay là ngươi đã đáp ứng trợ tam hoàng đệ!”

Ly Khải cả kinh vội hỏi, nếu thực sự là như vậy, kế hoạch sau này có điều chuyển biến.

“Tam hoàng huynh? Đại hoàng huynh vì cái gì không nghĩ là tứ hoàng huynh?”

Tiếu Mạch hỏi, rất là kì quái, vì sao hắn một mực chắc chắn, mình sẽ trợ giúp Ly Nhiễm mà không phải là Ly Nguyên.

“Tứ hoàng đệ! Có thể sao?”

Ly Khải hỏi lại.

“A!”

Tiếu Mạch đạm cười không nói, cũng hiểu được vấn đề mà mình hỏi có điểm ngu xuẩn, ai cũng đều biết, y cùng Ly Nguyên cơ bản không có xuất hiện cùng nhau.

“Ta, ai cũng không giúp, trả lời như vậy ngươi có vừa lòng?”

“Nói như vậy, là ngươi không muốn đếm xỉa đến, có thể dễ dàng như vậy sao?”

Không đếm xỉa đến lại không giúp ai, nói dễ dàng như vậy, nhưng chân chính không đơn giản như vậy, cho dù ngươi quyết tâm không trợ giúp ai, nhưng thế cục lại không chấp nhận cho ngươi tự tại như thế, cuối cùng cũng có người đem ngươi kéo vào bên trong.

“Không làm sao biết không dễ dàng.”

Tiếu Mạch vô vị nói, nhưng trong lòng không nhẹ nhàng như trên mặt, nếu Ly Nhật Diệu không trợ giúp, y chân chính không đếm xỉa đến là rất nhỏ.

“Ngũ hoàng đệ nói thực tự tin, ngươi đoán chắc phụ hoàng sẽ giúp ngươi phải không?”

Ly Khải đố kị Tiếu Mạch được Ly Nhật Diệu sủng ái, nhưng đây chính là nguyên nhân để hắn mượn sức Tiếu Mạch.

“Không, ta tin chính mình có thể nghĩ biện pháp giải quyết!”

Đồng dạng từ trong miệng người khác nói ra, Tiếu Mạch lại cảm thấy vô cùng chói tai.

“Ngũ hoàng đệ, hoàng huynh tin tưởng ngươi nói ra là có thể làm được, nhưng là……….”

Ly Khải cố ý tạm dừng.

“Nhưng là, phụ hoàng ngồi xem mà mặc kệ sao?”

“Đại hoàng huynh yên tâm, đây là chuyện của ta, ta sẽ thỉnh cầu phụ hoàng không cần nhúng tay vào.”

Lời nói của Ly Khải làm Tiếu Mạch lo lắng, phụ thân thực quá mức bảo hộ y, nếu y không phải có hai trí nhớ, sợ đã thành chim trong lồng, cũng vô pháp lớn lên.

“Bằng trí tuệ của ngũ hoàng đệ, hoàng huynh tin tưởng ngươi có thể tác động được phụ hoàng!”

Ly Khải cười nói, ánh mắt hắn bỗng nhiên biến đổi, sâu kín nhìn chằm chằm Tiếu Mạch.

“Bất quá, với trí tuệ của ngũ hoàng đệ, chẳng lẽ không nghĩ tới sẽ đi lên ngôi vị hoàng đế, hơn nữa, phụ hoàng lại sủng ái hoàng đệ ngươi như thế, hắn nhất định rất hoan hỉ để cho hoàng tử yêu thích của hắn kế thừa ngôi vị hoàng đế.”

“Đại hoàng huynh tựa hồ đã quên hoàng đệ ta không có năng lực, hoàng tử như vậy có ai ủng hộ!”

Tiếu Mạch ứng đối Ly Khải, đối với nghi vấn của hắn từ chối cho ý kiến.

“Ngũ hoàng đệ thật sự không có năng lực sao? Khắc ấn kia của ngũ hoàng đệ từ đâu mà đến? Ngoài ra, nếu phụ hoàng cố ý lập ngũ hoàng đệ làm thái tử, thử hỏi có ai dám không theo!”

Ly Khải không tính toán như vậy mà buông tha Tiếu Mạch, một vấn đề bức bách Tiếu Mạch.

“Đại hoàng huynh nói có lẽ đúng vậy, nhưng sự thật là, hoàng đệ ta đối với ngôi vị hoàng đế này không có hứng thú, thỉnh không cần ngươi cân nhắc quyết định của ta!”

Không hờn giận nhìn Ly Khải, Tiếu Mạch tối phiền khi người khác đoán tâm tư của y.

“Đi lên ngôi vị hoàng đế, đại biểu có được quyền lợi cùng địa vị vô thượng, ngũ hoàng đệ thế nhưng nói ngươi không có hứng thú, hoàng huynh thật có hứng thú muốn biết, ngũ hoàng đệ đối với cái gì cảm thấy hứng thú!”

Ly Khải thực phẫn nộ, hắn bất chấp hết thảy muốn cướp lấy, Tiếu Mạch thế nhưng như thế nói không có hứng thú, lời này làm Ly Khải cảm thấy bị Tiếu Mạch cười nhạo, cười nhạo cố gắng của hắn bất quá là một trò chơi buồn cười.

“Ta nói rồi, không cần ngươi cân nhắc tâm ý của ta!”

Tiếu Mạch không biết Ly Khải vì cái gì phẫn nộ, tuy rằng thoạt nhìn hắn là bình tĩnh.

“Ngươi muốn ngươi cứ việc đi tranh chém giết, không ai ngăn cản ngươi, nói ngươi không đúng, ta không có nghĩ như thế, ngươi cũng không cần phải bất mãn.”

Tiếu Mạch có chút nổi giận, ngôn ngữ cũng không còn thân thiết.

“Được cái này thì mất cái kia, mà đi lên ngôi vị hoàng đế ta phải trả giá bằng đại giới, ta không muốn như thế, bởi vì nó chính là thứ ta khát vọng.”

“Đại giới! Cái gì đại giới? Đi lên ngôi vị hoàng đế chẳng khác nào có được hết thảy, có cái gì mà hoàng đế không chiếm được.”

Ly Khải chất vấn, quân vương là tối cao thượng, hắn không tin có cái gì mà quân vương không thể có được.

“Cuộc sống bình thản cùng với…….tự do!”

Tiếu Mạch lẳng lặng nói ra điều mà hắn muốn hướng tới.

“Trở thành quân vương nhất định sẽ không làm được người bình thường, có được quyền lợi cao nhất, đồng thời, hắn nhất định sẽ không có khả năng có được tự do của người bình thường.”

“Cuộc sống bình thản cùng tự do, a! Không nghĩ tới ngũ hoàng đệ khờ dại như thế, người nào được sinh ra trong hoàng tộc sẽ vô duyên với hai sự kiện, điểm ấy, hoàng huynh tin tưởng ngũ hoàng đệ ngươi sẽ nghĩ ra!”

Đối với lời Tiếu Mạch nói, Ly Khải cười nhạt.

“Trên đời này không có gì là tuyệt đối, nhưng nếu ngồi trên cái vị trí kia mới thật là vô duyên!”

Tiếu Mạch nói.

“A! Ha ha! Hoàng huynh hiện tại mới phát hiện ngũ hoàng đệ đúng là người nằm mơ như vậy, ngươi cho rằng chỉ cần cố gắng có thể đến được cuộc sống bình thản, cùng cái gọi là tự do sao?”

Ly Khải nhìn Tiếu Mạch là châm chọc cùng cười nhạo.

“Mấy thứ này, cho dù hoàng đệ ngươi không đi lên ngôi vị hoàng đế cũng không thể có được, chỉ cần một ngày còn phụ hoàng trên đời này, nguyện vọng chỉ là nguyện vọng, không thể biến thành sự thật. Phụ hoàng còn tồn tại, ngươi nhất định vĩnh viễn không đến với chúng nó được.”

“Đại hoàng huynh có ý tứ gì? Cái đó và phụ hoàng có quan hệ gì?”

Tiếu Mạch nhìn Ly Khải, đôi mắt màu lam không nhìn ra một tia gợn sóng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương