Mạch – Thanh
-
Chương 45
“Tiểu gia hỏa, ngươi vừa mới gọi trẫm là cái gì?!” Ly Nhật Diệu kích động cầm lấy hai vai Tiếu Mạch, vui sướng, kinh ngạc, trong mắt hắn, đủ mọi loại cảm xúc không thể che dấu, tất cả đều là dành để cấp cho Tiếu Mạch.
“Phụ hoàng!” Tiếu Mạch nở nụ cười, là một nụ cười ngọt ngào vui sướng hoàn toàn bất đồng với dĩ vãng chưa từng có một nụ cười của một hài đồng khờ dại.”Ta gọi ngươi là phụ hoàng nha! Phụ hoàng.” Oa tiến vào lòng ngực Ly Nhật Diệu, hai tay ôm thắt lưng, đầu gối lên ngực hắn.”Ngươi là phụ hoàng của ta, đúng không?” “Đúng vậy, ta là phụ hoàng của ngươi, tiểu gia hỏa, là phụ thân của ngươi một người.” Ôm chặt Tiếu Mạch, Ly Nhật Diệu nói, ôn nhu mà kiên định. Nhưng ở nơi Tiếu Mạch nhìn không tới, trong ánh mắt tràn ngập vui sướng, lại bao trùm lên một tầng hối ám.
“Phụ hoàng, đêm nay ta có thể ngủ với ngươi ở nơi này không?” Tiếu Mạch hỏi.
“Cái gì?!”
“Ta vẫn luôn thực hy vọng, có một ngày có thể giống như những tiểu hài tử khác, có cơ hội cùng với phụ thân, mẫu thân của chính mình cùng nhau đi vào giấc ngủ.” Tiếu Mạch nhẹ giọng nói, nhỏ đến mức chỉ cần không chú ý sẽ không nghe thấy.
“Hảo! Chỉ cần tiểu gia hỏa muốn, trẫm đều có thể cho ngươi!” Ly Nhật Diệu đáp. Hắn cảm giác được tiểu gia hỏa trong lời nói nhẹ kia là ẩn sâu một khát vọng nồng đậm. Tiểu gia hỏa, chỉ cần là nguyện vọng của ngươi, trẫm đều sẽ thỏa mãn ngươi. Tiểu gia hỏa, trẫm duy nhất...... Trẫm duy nhất bảo bối! Tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa của trẫm!
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào giường lớn mềm mại, xuyên thấu qua nơi chiếc khăn phủ đang che đậy có thể thấy, thiếu niên nằm ở trong lòng ngực nam nhân, ngủ đến ngọt ngào. Mà nam nhân lại không có đi vào giấc ngủ, hắn nghiêng thân nằm một tay nâng đầu, tay kia thì nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh mềm mại của thiếu niên, tiếp một chút… tiếp một chút, động tác mềm nhẹ giống như đang vuốt ve bảo vật tối trân quý, ánh mắt đang nhìn thiếu niên lại lộ ra một tia lưu quang khó hiểu. “Tiểu gia hỏa!” Trong thanh âm kêu gọi Tiếu Mạch đã không còn thứ tình cảm của dĩ vãng, ly Nhật Diệu cầm lấy một làn tóc Tiếu Mạch đặt lên môi hôn, tham lam hấp thụ hương khí trên mái tóc. “Tiểu gia hỏa!” Ly Nhật Diệu đứng dậy ngồi xếp bằng ở trước người Tiếu Mạch, thân thể hơi khuynh về phía trước, thân ảnh cao lớn bao trùm lên thân thể nhỏ xinh của Tiếu Mạch. Bàn tay vuốt ve mái tóc Tiếu Mạch không biết khi nào đã đi tới khuôn mặt Tiếu Mạch, theo làn mi mảnh khảnh, đôi mắt nhắm chặt, cái mũi cao thẳng, hồng nhuận phấn nộn đôi môi, ngón tay thon dài một lần lại một lần vuốt ve, ánh mắt nhìn Tiếu Mạch lại vô cùng thâm thúy.
“Đến tột cùng là bắt đầu thay đổi từ bao giờ? Tiểu gia hỏa!” Như là hỏi thiên hạ đang ngủ say lại giống như là đang tự hỏi.”Cho tới nay trẫm đều cố gắng để đủ tư cách có thể được ngươi nhận thức là phụ thân, bởi vì đó là thứ ngươi muốn, trẫm cũng cho rằng đây là nguyện vọng của trẫm. Tuy rằng điều đó đối với hoàng gia này, với trẫm mà nói đều không dễ dàng, nhưng trẫm vẫn một mực cố gắng, nỗ lực hy vọng có một ngày có thể được ngươi nhận thức, từ ngày gặp ngươi đến giờ, đây là nguyện vọng lớn nhất của trẫm.” Ly Nhật Diệu ôn nhu nói, bỗng nhiên trong tiếng nói duyên dáng lại hơn một tia khô khan.”Chính là... Đêm nay, lúc trẫm rốt cục nghe được tiểu gia hỏa ngươi gọi trẫm là phụ hoàng, trẫm nhưng không có thứ hưng phấn trong dự đoán, một khắc kia, thứ nảy lên trong lòng chính là thật sâu hối hận. Tiểu gia hỏa, trẫm hối hận, trẫm hối hận lúc trước vì sao lại hướng ngươi đồng ý, đồng ý trẫm chính là một cái phụ thân tốt, trẫm hối hận hứa hẹn trẫm lúc trước đối với ngươi lập hạ, trẫm hối hận! Hối hận hoàn toàn như thế.”
“Tiểu gia hỏa, đến tột cùng là từ khi nào tình cảm của trẫm đối với ngươi nhưng lại vặn vẹo, biến chất đến nông nỗi như thế, quá khứ, vấn đề phức tạp này là ở trẫm, vào lúc ngươi mở miệng gọi trẫm là phụ hoàng, thời khắc đó, tất cả đều sáng tỏ. Tiểu gia hỏa...” Chậm rãi cúi xuống, nhìn đôi môi phấn nộn của Tiếu Mạch một lát, Ly Nhật Diệu đem đôi môi của chính mình bao trùm lên.
“Dọa!” Cơ hồ là thoát đi khỏi môi Tiếu Mạch. Chính là như vậy, đụng chạm nhẹ nhàng, thậm chí không thể tính là hôn, thế nhưng có thể khiến cho chính mình toàn thân nóng lên, không cần nghĩ, Ly Nhật Diệu cũng biết, nơi hạ phúc chính mình, dục vọng giữa hai chân đã muốn ngẩng đầu.
“Ngủ thực an ổn đâu, tiểu gia hỏa!” Ly Nhật Diệu lại cười khẽ, vuốt nhẹ khuôn mặt Tiếu Mạch.”Trẫm thất ước! Trẫm phản bội tiểu gia hỏa ngươi a! Khi tiểu gia hỏa ngươi rốt cục quyết tâm tin tưởng trẫm.”
“Chính là trẫm đối với tiểu gia hỏa ngươi hứa hẹn, phản bội tín nhiệm của ngươi cũng chính là trẫm, nếu tiểu gia hỏa ngươi biết, có thể hay không sẽ hận trẫm đâu? Sẽ có đi!” Ly Nhật Diệu tự hỏi tự đáp.”Tiểu gia hỏa đơn thuần sợ hãi bị tổn thương nhất định sẽ hận trẫm, cũng nhất định sẽ tái bị thương tổn. Làm sao bây giờ tiểu gia hỏa? Trẫm không nghĩ thương tổn ngươi, thật sự không nghĩ. Ngươi là bảo bối duy nhất của trẫm, là bảo bối trẫm muốn phủng vào trong ngực yêu thương, trẫm như thế nào có thể thương tổn ngươi đâu? Trẫm như vậy yêu ngươi, cho nên trẫm không thể thương tổn ngươi đúng không, tiểu gia hỏa!” Ly Nhật Diệu ngôn ngữ giống như có chút thác loạn, tình cảm đột nhiên bùng nổ làm hắn trở tay không kịp.
“Trẫm không nghĩ thương tổn ngươi, tiểu gia hỏa! Cho nên... Cho nên ở trước lúc trẫm còn có thể khống chế được tình cảm trẫm đối với ngươi, ngươi phải nhanh lên, lúc trẫm còn có thể khống chế, từ bên người trẫm né ra, trước lúc còn chưa tạo thành thương tổn với ngươi, từ bên người trẫm đào tẩu!” Nói xong lời nói như thế, trong ánh mắt Ly Nhật Diệu nhìn Tiếu Mạch cùng với tình yêu không thể đổi chính là kiên quyết không buông tay.
“Phụ hoàng!” Tiếu Mạch nở nụ cười, là một nụ cười ngọt ngào vui sướng hoàn toàn bất đồng với dĩ vãng chưa từng có một nụ cười của một hài đồng khờ dại.”Ta gọi ngươi là phụ hoàng nha! Phụ hoàng.” Oa tiến vào lòng ngực Ly Nhật Diệu, hai tay ôm thắt lưng, đầu gối lên ngực hắn.”Ngươi là phụ hoàng của ta, đúng không?” “Đúng vậy, ta là phụ hoàng của ngươi, tiểu gia hỏa, là phụ thân của ngươi một người.” Ôm chặt Tiếu Mạch, Ly Nhật Diệu nói, ôn nhu mà kiên định. Nhưng ở nơi Tiếu Mạch nhìn không tới, trong ánh mắt tràn ngập vui sướng, lại bao trùm lên một tầng hối ám.
“Phụ hoàng, đêm nay ta có thể ngủ với ngươi ở nơi này không?” Tiếu Mạch hỏi.
“Cái gì?!”
“Ta vẫn luôn thực hy vọng, có một ngày có thể giống như những tiểu hài tử khác, có cơ hội cùng với phụ thân, mẫu thân của chính mình cùng nhau đi vào giấc ngủ.” Tiếu Mạch nhẹ giọng nói, nhỏ đến mức chỉ cần không chú ý sẽ không nghe thấy.
“Hảo! Chỉ cần tiểu gia hỏa muốn, trẫm đều có thể cho ngươi!” Ly Nhật Diệu đáp. Hắn cảm giác được tiểu gia hỏa trong lời nói nhẹ kia là ẩn sâu một khát vọng nồng đậm. Tiểu gia hỏa, chỉ cần là nguyện vọng của ngươi, trẫm đều sẽ thỏa mãn ngươi. Tiểu gia hỏa, trẫm duy nhất...... Trẫm duy nhất bảo bối! Tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa của trẫm!
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào giường lớn mềm mại, xuyên thấu qua nơi chiếc khăn phủ đang che đậy có thể thấy, thiếu niên nằm ở trong lòng ngực nam nhân, ngủ đến ngọt ngào. Mà nam nhân lại không có đi vào giấc ngủ, hắn nghiêng thân nằm một tay nâng đầu, tay kia thì nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh mềm mại của thiếu niên, tiếp một chút… tiếp một chút, động tác mềm nhẹ giống như đang vuốt ve bảo vật tối trân quý, ánh mắt đang nhìn thiếu niên lại lộ ra một tia lưu quang khó hiểu. “Tiểu gia hỏa!” Trong thanh âm kêu gọi Tiếu Mạch đã không còn thứ tình cảm của dĩ vãng, ly Nhật Diệu cầm lấy một làn tóc Tiếu Mạch đặt lên môi hôn, tham lam hấp thụ hương khí trên mái tóc. “Tiểu gia hỏa!” Ly Nhật Diệu đứng dậy ngồi xếp bằng ở trước người Tiếu Mạch, thân thể hơi khuynh về phía trước, thân ảnh cao lớn bao trùm lên thân thể nhỏ xinh của Tiếu Mạch. Bàn tay vuốt ve mái tóc Tiếu Mạch không biết khi nào đã đi tới khuôn mặt Tiếu Mạch, theo làn mi mảnh khảnh, đôi mắt nhắm chặt, cái mũi cao thẳng, hồng nhuận phấn nộn đôi môi, ngón tay thon dài một lần lại một lần vuốt ve, ánh mắt nhìn Tiếu Mạch lại vô cùng thâm thúy.
“Đến tột cùng là bắt đầu thay đổi từ bao giờ? Tiểu gia hỏa!” Như là hỏi thiên hạ đang ngủ say lại giống như là đang tự hỏi.”Cho tới nay trẫm đều cố gắng để đủ tư cách có thể được ngươi nhận thức là phụ thân, bởi vì đó là thứ ngươi muốn, trẫm cũng cho rằng đây là nguyện vọng của trẫm. Tuy rằng điều đó đối với hoàng gia này, với trẫm mà nói đều không dễ dàng, nhưng trẫm vẫn một mực cố gắng, nỗ lực hy vọng có một ngày có thể được ngươi nhận thức, từ ngày gặp ngươi đến giờ, đây là nguyện vọng lớn nhất của trẫm.” Ly Nhật Diệu ôn nhu nói, bỗng nhiên trong tiếng nói duyên dáng lại hơn một tia khô khan.”Chính là... Đêm nay, lúc trẫm rốt cục nghe được tiểu gia hỏa ngươi gọi trẫm là phụ hoàng, trẫm nhưng không có thứ hưng phấn trong dự đoán, một khắc kia, thứ nảy lên trong lòng chính là thật sâu hối hận. Tiểu gia hỏa, trẫm hối hận, trẫm hối hận lúc trước vì sao lại hướng ngươi đồng ý, đồng ý trẫm chính là một cái phụ thân tốt, trẫm hối hận hứa hẹn trẫm lúc trước đối với ngươi lập hạ, trẫm hối hận! Hối hận hoàn toàn như thế.”
“Tiểu gia hỏa, đến tột cùng là từ khi nào tình cảm của trẫm đối với ngươi nhưng lại vặn vẹo, biến chất đến nông nỗi như thế, quá khứ, vấn đề phức tạp này là ở trẫm, vào lúc ngươi mở miệng gọi trẫm là phụ hoàng, thời khắc đó, tất cả đều sáng tỏ. Tiểu gia hỏa...” Chậm rãi cúi xuống, nhìn đôi môi phấn nộn của Tiếu Mạch một lát, Ly Nhật Diệu đem đôi môi của chính mình bao trùm lên.
“Dọa!” Cơ hồ là thoát đi khỏi môi Tiếu Mạch. Chính là như vậy, đụng chạm nhẹ nhàng, thậm chí không thể tính là hôn, thế nhưng có thể khiến cho chính mình toàn thân nóng lên, không cần nghĩ, Ly Nhật Diệu cũng biết, nơi hạ phúc chính mình, dục vọng giữa hai chân đã muốn ngẩng đầu.
“Ngủ thực an ổn đâu, tiểu gia hỏa!” Ly Nhật Diệu lại cười khẽ, vuốt nhẹ khuôn mặt Tiếu Mạch.”Trẫm thất ước! Trẫm phản bội tiểu gia hỏa ngươi a! Khi tiểu gia hỏa ngươi rốt cục quyết tâm tin tưởng trẫm.”
“Chính là trẫm đối với tiểu gia hỏa ngươi hứa hẹn, phản bội tín nhiệm của ngươi cũng chính là trẫm, nếu tiểu gia hỏa ngươi biết, có thể hay không sẽ hận trẫm đâu? Sẽ có đi!” Ly Nhật Diệu tự hỏi tự đáp.”Tiểu gia hỏa đơn thuần sợ hãi bị tổn thương nhất định sẽ hận trẫm, cũng nhất định sẽ tái bị thương tổn. Làm sao bây giờ tiểu gia hỏa? Trẫm không nghĩ thương tổn ngươi, thật sự không nghĩ. Ngươi là bảo bối duy nhất của trẫm, là bảo bối trẫm muốn phủng vào trong ngực yêu thương, trẫm như thế nào có thể thương tổn ngươi đâu? Trẫm như vậy yêu ngươi, cho nên trẫm không thể thương tổn ngươi đúng không, tiểu gia hỏa!” Ly Nhật Diệu ngôn ngữ giống như có chút thác loạn, tình cảm đột nhiên bùng nổ làm hắn trở tay không kịp.
“Trẫm không nghĩ thương tổn ngươi, tiểu gia hỏa! Cho nên... Cho nên ở trước lúc trẫm còn có thể khống chế được tình cảm trẫm đối với ngươi, ngươi phải nhanh lên, lúc trẫm còn có thể khống chế, từ bên người trẫm né ra, trước lúc còn chưa tạo thành thương tổn với ngươi, từ bên người trẫm đào tẩu!” Nói xong lời nói như thế, trong ánh mắt Ly Nhật Diệu nhìn Tiếu Mạch cùng với tình yêu không thể đổi chính là kiên quyết không buông tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook