Mạch – Thanh
-
Chương 43
“Tiểu gia hỏa!” Thanh âm dồn dập mà lo lắng.
Ly Nhật Diệu! Tiếu Mạch ngẩng đầu lại nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Ly Nhật Diệu đang hướng chính mình bước nhanh tới.
“Tiểu gia hỏa, có đau không? Nói cho trẫm!” Nâng Tiếu Mạch dậy, Ly Nhật Diệu ngồi chồm hổm trước mặt hắn, đau lòng và lo lắng hỏi. Ly Nhật Diệu vốn là đang hướng giảng viện đi đến, lý do chính là muốn nhìn thấy Tiếu Mạch, không nghĩ vừa tới lại nhìn thấy hắn té lăn trên mặt đất. Ly Nhật Diệu vốn chỉ nghĩ muốn âm thầm nhìn là tốt rồi lại không kìm được lo lắng trong lòng mà vọt ra.
Ta không sao! Tiếu Mạch lắc đầu cuối xuống phủi đi tro bụi lây dính trên người, trong lúc Tiếu Mạch cuối xuống lại không thấy được ánh mắt Ly Nhật Diệu trong phút chốc biến thành vô cùng băng hàn bắn về phía những người đứng sau hắn.
Thật đáng sợ, phụ hoàng thật đáng sợ! Năm tuổi Ly Hàn sợ tới mức trốn phải Thanh Nhi, thân thể nhẹ nhàng run rẩy. Tâm của Thanh Nhi hiện cũng đang kịch liệt rung động, dưới cái nhìn của Ly Nhật Diệu bọn họ tựa như trở thành con mồi của sư tử, không thể động đậy. Mà Diệp Minh Hoa vào thời khắc Ly Nhật Diệu xuất hiện liền đã sợ hãi cuối đầu, nhưng dù như vậy hắn vẫn cảm thụ được ánh mắt băng hàn kia, mồ hôi lạnh từ cái trán hắn chảy xuống.
Nhìn quần áo đã sạch không sai biệt lắm Tiếu Mạch đứng thẳng dậy, trong nháy mắt, cái nhìn Ly Nhật Diệu lại biến thành vô cùng ôn nhu đối với Tiếu Mạch. Nếu như không phải tự thể nghiệm, Thanh Nhi chắc chắn cho rằng màn trước đó bất quá là ảo giác của chính mình. Ánh mắt đáng sợ như vậy đáng sợ chỉ là bởi vì ngũ hoàng tử ngã sấp xuống không khỏi cũng... Nhìn Ly Nhật Diệu đứng trước người Tiếu Mạch, Thanh Nhi trong mắt có một chút lo lắng không thể hiểu.
“Tiểu gia hỏa còn không đi giảng viện, sẽ bị muộn!” Cười ôn nhu xoa đầu Tiếu Mạch, Ly Nhật Diệu áp chế dục vọng muốn ôm Tiếu Mạch xoay người rời đi.
Chờ... Gặp Ly Nhật Diệu muốn rời đi, Tiếu Mạch theo bản năng vươn tay.
“Tiểu gia hỏa!” Ly Nhật Diệu ngôn ngữ có chút kinh ngạc cùng kích động, cúi đầu nhìn Tiếu Mạch đang lôi kéo góc áo của hắn, trong mắt lóe lên sự vui sướng khó phát hiện. Tiểu gia hỏa là không muốn để trẫm đi sao không?!
A! Tiếu Mạch giống như cũng kinh ngạc vì hành động của chính mình, vội buông tay ra, ánh mắt nhìn Ly Nhật Diệu có chút bối rối. Ta, ta đi giảng viện. Giống như đào binh lâm trận bỏ chạy, Tiếu Mạch cuống quít hướng giảng viện chạy tới. Ta hôm nay là làm sao vậy a? Như thế nào lại làm ra hàng động ngây thơ như vậy. Tiếu Mạch cảm thấy ảo não, a... Thân thể đang chạy trốn đột nhiên nhẹ hẫng, Tiếu Mạch lúc này cảm thấy chấn kinh.
“Nói cho thái phó, ngũ hoàng tử là trẫm mang đi.” Trước khi ôm Tiếu Mạch đi, Ly Nhật Diệu lưu lại một câu như vậy.
“Vâng!” Thanh Nhi hướng bóng dáng của Ly Nhật Diệu cung kính cúi mình vái chào, quay đầu lại kinh ngạc”Minh Hoa, ngươi làm sao vậy?!”
“Không, không có việc gì. A!” Diệp Minh Hoa ngã trên mặt đất xấu hổ cười nói, cúi đầu, hắn từng ngụm từng ngụm thở phì phò. Từ lúc Ly Nhật Diệu xuất hiện, thần kinh hắn liền trở nên quá chặt chẽ, Ly Nhật Diệu rời đi khiến thần kinh đang buộc chặt đột nhiên thả lỏng, thân thể liền không thể khống chế ngã trên mặt đất.
“Thật đáng sợ, phụ hoàng thật đáng sợ!” Thập hoàng tử như trước gắt gao túm lấy quần áo Thanh Nhi, bộ dạng bị chấn kinh quá độ.
“Thập hoàng tử!” Thanh Nhi ngồi xổm trước người Ly Hàn ôn nhu cười”Thập hoàng tử nếu không đến giảng viện, sẽ bị muộn đâu!” Thanh Nhi nói nhằm dời đi sự chú ý của Ly Hàn.
“Thanh Nhi tỷ tỷ, thật đáng sợ!” Mục đích của Thanh Nhi tựa hồ cũng không có đạt tới, Ly Hàn một bộ lã chã – Biểu tình chực khóc, nước ở trong mắt nổi lên, chỉ chờ thời cơ chảy xuống.”Thật đáng sợ, phụ hoàng vừa rồi thật đáng sợ! không giống với lúc bình thường, thật đáng sợ, thật đáng sợ a! Oa...” Nước mắt rốt cục vỡ đê.
“Không khóc không khóc, thập hoàng tử không khóc nga! Hoàng thượng là phụ hoàng của ngài, chớ sợ chớ sợ a!” Đem Ly Hàn kéo vào trong lòng ngực nhẹ nhàng vỗ đầu hắn trấn an. Hoàng thượng! Thanh Nhi nhìn Diệp Minh Hoa còn đang ngồi dưới đất miễn cưỡng bình tĩnh, lại nhìn vào Ly Hàn khóc đến thê thảm trong lòng ngực chính mình. Hoàng thượng đối với ngũ hoàng tử sủng ái tựa hồ có điểm quá …, thái độ kia không giống như là phụ thân đối với đứa con. Thanh Nhi lo lắng nghĩ, hy vọng là chính mình nghĩ nhiều.
“Tứ hoàng tử!” Nhìn thấy Ly Nguyện đang hướng bên này đi tới, Thanh Nhi cả kinh nói. Tứ hoàng tử tới lúc nào, chuyện vừa rồi hắn đều thấy được sao?
“Đừng khóc!” Ly Nguyện mặt không chút thay đổi hướng Ly Hàn trong lòng ngực Thanh Nhi quát “Thật khó coi!”
“Tứ, tứ hoàng huynh!” Từ trong lòng ngực Thanh Nhi đi ra, Ly Hàn sợ hãi nhìn Ly Nguyện.
“Đáng sợ sao? phụ hoàng vừa rồi?” Ly Nguyện hỏi, không nhìn đến Ly Hàn gật đầu “Nếu sợ hãi liền ly ngũ hoàng đệ xa chút, không cần cùng hắn thân cận như vậy!”
“Vì, vì cái gì?” Ly Hàn khó hiểu hỏi.
“Tuy rằng tuổi còn nhỏ, ngươi thật đúng là đơn thuần đến không biết gì a!” Ly Nguyện từ trên cao nhìn xuống Ly Hàn. Lời nói đùa cợt không chút khách khí đả kích hắn “Có khi ta thực hoài nghi ngươi đến tột cùng có phải là cốt nhục của phụ hoàng hay không.”
Ly Nhật Diệu! Tiếu Mạch ngẩng đầu lại nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Ly Nhật Diệu đang hướng chính mình bước nhanh tới.
“Tiểu gia hỏa, có đau không? Nói cho trẫm!” Nâng Tiếu Mạch dậy, Ly Nhật Diệu ngồi chồm hổm trước mặt hắn, đau lòng và lo lắng hỏi. Ly Nhật Diệu vốn là đang hướng giảng viện đi đến, lý do chính là muốn nhìn thấy Tiếu Mạch, không nghĩ vừa tới lại nhìn thấy hắn té lăn trên mặt đất. Ly Nhật Diệu vốn chỉ nghĩ muốn âm thầm nhìn là tốt rồi lại không kìm được lo lắng trong lòng mà vọt ra.
Ta không sao! Tiếu Mạch lắc đầu cuối xuống phủi đi tro bụi lây dính trên người, trong lúc Tiếu Mạch cuối xuống lại không thấy được ánh mắt Ly Nhật Diệu trong phút chốc biến thành vô cùng băng hàn bắn về phía những người đứng sau hắn.
Thật đáng sợ, phụ hoàng thật đáng sợ! Năm tuổi Ly Hàn sợ tới mức trốn phải Thanh Nhi, thân thể nhẹ nhàng run rẩy. Tâm của Thanh Nhi hiện cũng đang kịch liệt rung động, dưới cái nhìn của Ly Nhật Diệu bọn họ tựa như trở thành con mồi của sư tử, không thể động đậy. Mà Diệp Minh Hoa vào thời khắc Ly Nhật Diệu xuất hiện liền đã sợ hãi cuối đầu, nhưng dù như vậy hắn vẫn cảm thụ được ánh mắt băng hàn kia, mồ hôi lạnh từ cái trán hắn chảy xuống.
Nhìn quần áo đã sạch không sai biệt lắm Tiếu Mạch đứng thẳng dậy, trong nháy mắt, cái nhìn Ly Nhật Diệu lại biến thành vô cùng ôn nhu đối với Tiếu Mạch. Nếu như không phải tự thể nghiệm, Thanh Nhi chắc chắn cho rằng màn trước đó bất quá là ảo giác của chính mình. Ánh mắt đáng sợ như vậy đáng sợ chỉ là bởi vì ngũ hoàng tử ngã sấp xuống không khỏi cũng... Nhìn Ly Nhật Diệu đứng trước người Tiếu Mạch, Thanh Nhi trong mắt có một chút lo lắng không thể hiểu.
“Tiểu gia hỏa còn không đi giảng viện, sẽ bị muộn!” Cười ôn nhu xoa đầu Tiếu Mạch, Ly Nhật Diệu áp chế dục vọng muốn ôm Tiếu Mạch xoay người rời đi.
Chờ... Gặp Ly Nhật Diệu muốn rời đi, Tiếu Mạch theo bản năng vươn tay.
“Tiểu gia hỏa!” Ly Nhật Diệu ngôn ngữ có chút kinh ngạc cùng kích động, cúi đầu nhìn Tiếu Mạch đang lôi kéo góc áo của hắn, trong mắt lóe lên sự vui sướng khó phát hiện. Tiểu gia hỏa là không muốn để trẫm đi sao không?!
A! Tiếu Mạch giống như cũng kinh ngạc vì hành động của chính mình, vội buông tay ra, ánh mắt nhìn Ly Nhật Diệu có chút bối rối. Ta, ta đi giảng viện. Giống như đào binh lâm trận bỏ chạy, Tiếu Mạch cuống quít hướng giảng viện chạy tới. Ta hôm nay là làm sao vậy a? Như thế nào lại làm ra hàng động ngây thơ như vậy. Tiếu Mạch cảm thấy ảo não, a... Thân thể đang chạy trốn đột nhiên nhẹ hẫng, Tiếu Mạch lúc này cảm thấy chấn kinh.
“Nói cho thái phó, ngũ hoàng tử là trẫm mang đi.” Trước khi ôm Tiếu Mạch đi, Ly Nhật Diệu lưu lại một câu như vậy.
“Vâng!” Thanh Nhi hướng bóng dáng của Ly Nhật Diệu cung kính cúi mình vái chào, quay đầu lại kinh ngạc”Minh Hoa, ngươi làm sao vậy?!”
“Không, không có việc gì. A!” Diệp Minh Hoa ngã trên mặt đất xấu hổ cười nói, cúi đầu, hắn từng ngụm từng ngụm thở phì phò. Từ lúc Ly Nhật Diệu xuất hiện, thần kinh hắn liền trở nên quá chặt chẽ, Ly Nhật Diệu rời đi khiến thần kinh đang buộc chặt đột nhiên thả lỏng, thân thể liền không thể khống chế ngã trên mặt đất.
“Thật đáng sợ, phụ hoàng thật đáng sợ!” Thập hoàng tử như trước gắt gao túm lấy quần áo Thanh Nhi, bộ dạng bị chấn kinh quá độ.
“Thập hoàng tử!” Thanh Nhi ngồi xổm trước người Ly Hàn ôn nhu cười”Thập hoàng tử nếu không đến giảng viện, sẽ bị muộn đâu!” Thanh Nhi nói nhằm dời đi sự chú ý của Ly Hàn.
“Thanh Nhi tỷ tỷ, thật đáng sợ!” Mục đích của Thanh Nhi tựa hồ cũng không có đạt tới, Ly Hàn một bộ lã chã – Biểu tình chực khóc, nước ở trong mắt nổi lên, chỉ chờ thời cơ chảy xuống.”Thật đáng sợ, phụ hoàng vừa rồi thật đáng sợ! không giống với lúc bình thường, thật đáng sợ, thật đáng sợ a! Oa...” Nước mắt rốt cục vỡ đê.
“Không khóc không khóc, thập hoàng tử không khóc nga! Hoàng thượng là phụ hoàng của ngài, chớ sợ chớ sợ a!” Đem Ly Hàn kéo vào trong lòng ngực nhẹ nhàng vỗ đầu hắn trấn an. Hoàng thượng! Thanh Nhi nhìn Diệp Minh Hoa còn đang ngồi dưới đất miễn cưỡng bình tĩnh, lại nhìn vào Ly Hàn khóc đến thê thảm trong lòng ngực chính mình. Hoàng thượng đối với ngũ hoàng tử sủng ái tựa hồ có điểm quá …, thái độ kia không giống như là phụ thân đối với đứa con. Thanh Nhi lo lắng nghĩ, hy vọng là chính mình nghĩ nhiều.
“Tứ hoàng tử!” Nhìn thấy Ly Nguyện đang hướng bên này đi tới, Thanh Nhi cả kinh nói. Tứ hoàng tử tới lúc nào, chuyện vừa rồi hắn đều thấy được sao?
“Đừng khóc!” Ly Nguyện mặt không chút thay đổi hướng Ly Hàn trong lòng ngực Thanh Nhi quát “Thật khó coi!”
“Tứ, tứ hoàng huynh!” Từ trong lòng ngực Thanh Nhi đi ra, Ly Hàn sợ hãi nhìn Ly Nguyện.
“Đáng sợ sao? phụ hoàng vừa rồi?” Ly Nguyện hỏi, không nhìn đến Ly Hàn gật đầu “Nếu sợ hãi liền ly ngũ hoàng đệ xa chút, không cần cùng hắn thân cận như vậy!”
“Vì, vì cái gì?” Ly Hàn khó hiểu hỏi.
“Tuy rằng tuổi còn nhỏ, ngươi thật đúng là đơn thuần đến không biết gì a!” Ly Nguyện từ trên cao nhìn xuống Ly Hàn. Lời nói đùa cợt không chút khách khí đả kích hắn “Có khi ta thực hoài nghi ngươi đến tột cùng có phải là cốt nhục của phụ hoàng hay không.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook