Mạch – Thanh
-
Chương 38
“Chủ nhân!” Hân Tuyết Viên, phòng của hoàng hậu, Chấp Ảnh từ trong giấc ngủ bừng tỉnh.”Chủ nhân đến đây, đang ở trong phòng của ngũ hoàng tử!” Chấp Ảnh đến bên cửa sổ nhìn vào hướng dẫn đến phòng ngủ của Tiếu Mạch có chút đăm chiêu “Muộn như vậy chủ nhân còn muốn gặp ngũ hoàng tử, đã xảy ra chuyện gì?”
Trên chiếc giường lớn mềm mại, Tiếu Mạch chìm đắm trong hương vị ngọt ngào của giấc mộng, trong lúc ngủ lại mơ hồ cảm giác có cái gì đang đụng chạm vào mặt mình, ngứa, như là có muỗi đang đậu trên mặt, rất không thoải mái. Ân! Tránh ra. Thân thủ vỗ nhẹ mặt nghĩ muốn đuổi con muỗi đáng ghét kia đi, nhưng bàn tay vươn lên lại không biết bị cái gì nắm lấy không động đậy cũng không thu trở về được. Nháo thành như vậy, cho dù đang ngủ Tiếu Mạch cũng phát giác ra không thích hợp, mạnh mẽ mở ra hai mí mắt nặng trịch, lại phát hiện tay phải vẫn như cũ không thể nhúc nhích. Cơn buồn ngủ đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, phát hiện chính mình đang bị bao phủ bởi một cái bóng đen, mà tay phải sở dĩ không thể động là bởi vì đang bị bóng đen kia nắm chặt.
“Tiểu gia hỏa!” Ngay tại lúc Tiếu Mạch còn chưa hiểu rõ tình huống, bóng đen đã mở miệng, đó là thanh âm mà Tiếu Mạch đã sớm thành thói quen quen thuộc.
Ly Nhật Diệu! Tiếu Mạch xoay người, dùng tay trái còn tự do sờ soạng vào chiếc hòm nhỏ đặt ở bên cạnh mở ra, phút chốc ánh sáng loá mắt chiếu lên cả căn phòng, nguyên lai trong hòm chính là một khỏa dạ minh châu. Dạ minh châu này là Ly Nhật Diệu đưa cho Tiếu Mạch dùng để thay thế ngọn nến, Tiếu Mạch thực thích nên đã đem nó đặt ở bên giường ngủ dùng để làm đèn bàn.
Ân! Đã trễ thế này, có chuyện gì không? Tiếu Mạch hỏi. Hắn phát hiện vẻ mặt Ly Nhật Diệu rất quái lạ, dường như rất khẩn trương lại rất hoang mang.
“Không, trẫm không có việc gì. Trẫm chính là muốn đến nhìn xem ngươi thôi, tiểu gia hỏa, không thể sao?” nhìn Ly Nhật Diệu vẫn mỉm cười ôn nhu nói như lúc bình thường nhưng không biết vì sao Tiếu Mạch lại cảm thấy trong lời nói của hắn có một chút ưu thương cùng áp lực.
Không phải, chính là đã trễ thế này, ngày mai ngươi còn phải lâm triều không phải sao? Tiếu Mạch trả lời Ly Nhật Diệu.
“Trẫm có thể coi như ngươi đây là đang quan tâm trẫm không? Tiểu gia hỏa?” Ly Nhật Diệu hỏi nói, có chút thật cẩn thận.
Tiếu Mạch sửng sốt một chút rồi gật gật đầu. Hắn vì cái gì lại hỏi như vậy, chẳng lẽ mình không nên quan tâm hắn sao?
“Trẫm thật là cao hứng tiểu gia hỏa!” Ly Nhật Diệu kích động ôm chặt Tiếu Mạch. Tiểu gia hỏa là đang quan tâm trẫm, tiểu gia hỏa không có hoàn toàn phủ định trẫm. Ly Nhật Diệu dĩ nhiên đã quên ước nguyện ban đầu hắn tìm đến Tiếu Mạch, có lẽ nên nói là hắn tình nguyện quên đi, bởi vì hắn sợ, hắn không dám xác định hắn có thể được Tiếu Mạch mong muốn.
Ly Nhật Diệu thật là kỳ quái, đêm nay hắn bị làm sao vậy? Không hề dị nghị để Ly Nhật Diệu ôm chính mình, Tiếu Mạch có chút lo lắng nghĩ. Đây là hương vị gì? Một mùi rỉ sắt tiến vào xoang mũi của hắn, nâng lên tay phải, một màu đỏ tươi chói mắt ánh vào mi mắt. Đây là —— Tiếu Mạch một phen đẩy Ly Nhật Diệu ra, trong lúc Ly Nhật Diệu còn chưa kịp phản ứng cầm lên hai tay của hắn. Ly Nhật Diệu muốn rút tay về lại bị Tiếu Mạch gắt gao nắm lấy, kỳ thật Ly Nhật Diệu hoàn toàn có thể cường ngạnh thu hồi thủ, nhưng làm vậy có lẽ nhiều ít sẽ làm bị thương đến Tiếu Mạch mà hắn lại không muốn như vậy.
Ngươi bị thương. Tiếu Mạch ngẩng đầu lại nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của Ly Nhật Diệu. Nhẹ nhàng buông tay Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch xuống giường bắt đầu lục lọi, không bao lâu lại cầm mấy bình sứ nhỏ trở lại đầu giường. Trong các bình sứ đều là thuốc chữa thương, là một trong số rất nhiều những vật phẩm mà Ly Nhật Diệu đưa cho Tiếu Mạch. Nắm lên tay Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch liền hướng miệng vết thương của hắn thượng dược, tuyệt không đau lòng số thuốc có giá trị thiên kim.
Sao lại thế này?! Phát hiện thuốc bột vừa bôi vào miệng vết thương lại lập tức bị chảy ra cùng với máu, căn bản không thể cầm máu. Tiếu Mạch nóng nảy, Thanh Nhi rõ ràng nói qua những bình này đều là thuốc tiên có tác dụng chữa thương, lần trước Thanh Nhi không cẩn thận làm tay bị thương, mà chỉ cần bôi lên chút thuốc này, rất nhanh liền cầm được máu, nhưng vì cái gì hiện tại đã bôi nhiều thuốc như vậy, miệng vết thương của Ly Nhật Diệu vẫn không ngừng đổ máu.
“Vô dụng thôi, không cần lãng phí thuốc này, tiểu gia hỏa.” Ly Nhật Diệu nhẹ nhàng nói.
Vô dụng! Hai chữ này ở trong đầu Tiếu Mạch dạo qua một vòng. Vết thương này là ngươi chính mình làm đúng không? Gắt gao nhìn Ly Nhật Diệu, trong lòng Tiếu Mạch ẩn chứa lửa giận đang từ từ nổi lên.
“Bị tiểu gia hỏa phát hiện a!” Ly Nhật Diệu vui đùa nói.
Trừ bỏ lý do đó còn có gì có thể dùng để giải thích! Tiếu Mạch thật sự có chút sinh khí. Đó có thể xem như một trừng phạt nho nhỏ đối với hoàng tộc có được sức mạnh đi! Bất luận là cố ý hay vô tình, người trong hoàng tộc đều không thể tự làm mình bị thương, nếu không vết thương tạo thành sẽ không có tác dụng với thuốc hay châm cứu, chỉ có thể dựa vào sức mạnh của bản thân tự chữa trị, hoặc dùng sức mạnh trị liệu. Biết được nguyên do Tiếu Mạch vội hướng đầu giường lấy ra một chiếc chuông, chiếc chuông này là hoàng hậu vì hắn chuẩn bị, chỉ cần chuông vang lên, Thanh Nhi hoặc các cung nhân khác sẽ nghe tiếng mà đến.
“Ba!” Ly Nhật Diệu lại nhanh hơn Tiếu Mạch một bước, một luồn hỏa nhỏ bao bọc quanh chuông, chuông còn chưa kịp vang lên đã bị thoát đi.
Ngươi! Tiếu Mạch phẫn nộ trừng mắt nhìn Ly Nhật Diệu. Ngươi đang làm cái gì?!
“Tiểu gia hỏa, không cần gọi người đến, trẫm không có việc gì.” Ly Nhật Diệu nói.
Đã bị thương đến máu còn không dừng được còn nói là không có việc gì?! Tiếu Mạch trong mắt lóe lên một tia phẫn nộ.
“Điểm ấy không chết được!” Ly Nhật Diệu cười khẽ. Tiểu gia hỏa sinh khí, tiểu gia hỏa là lần đầu tiên sinh khí đâu! Là vì trẫm không thương tích chính mình, tiểu gia hỏa là đang lo lắng cho trẫm. Ly Nhật Diệu trong lòng tràn đầy vui sướng.
Ngươi! Tiếu Mạch thật là hết chỗ nói rồi, đã bị thương như vậy mà hắn còn cười. Làm sao bây giờ? Xem bàn tay Ly Nhật Diệu bị máu tươi nhiễm hồng, Tiếu Mạch trong lòng tràn đầy lửa giận lại chuyển thành lo lắng. Không có biện pháp sao không? Tiếu Mạch nóng vội không thôi. Không, còn có biện pháp! Chỉ cần như vậy hẳn là có thể chữa khỏi, chính là ——
Tiếu Mạch lo lắng nhìn Ly Nhật Diệu, trong mắt hắn vẫn một mạt ý cười như cũ, một chút cũng không có tính toán cho người khác vì hắn chữa thương. Tiếu Mạch cúi đầu cắn môi dưới. Muốn làm hay không? Muốn hay không dùng sức mạnh của chính mình là linh ngôn. Tiếu Mạch mê hoặc cùng do dự. Dùng, sẽ làm cho Ly Nhật Diệu phát hiện ra chuyện mà chính mình cực lực che dấu, không cần. Nhìn miệng vết thương của Ly Nhật Diệu máu chảy không biết khi nào mới có thể ngừng. Dùng hay không? Tiếu Mạch lâm vào tiến thói lưỡng nan.
“Tiểu gia hỏa, trẫm thật sự không có việc gì, ngươi không cần lo lắng!” Giọng nói ôn nhu mang theo ý cười của Ly Nhật Diệu truyền vào tai Tiếu Mạch. “Loại tiểu thương này vài ngày sẽ tốt, không có việc gì!”
Ly —— Nhật Diệu. Gặp Ly Nhật Diệu trái lại đi an ủi người không bị thương, thanh âm ôn nhu kia lại khiến Tiếu Mạch nhớ tới hai năm thời gian chính mình cùng Ly Nhật Diệu ở chung. Nhớ tới Ly Nhật Diệu đối với chính mình sủng nịch, đối với chính mình bảo vệ, nhớ tới thứ thân tình mà chính mình chưa bao giờ được hưởng thụ hắn cho. Tiếu Mạch không thể không thừa nhận cho dù lý trí của chính mình có phủ định như thế nào, nhưng tình cảm lại cơ hồ đã muốn tiếp nhận rồi cái người gọi là phụ thân này, bằng không chính mình cũng sẽ không cùng hắn thân cận như thế.
Cái gọi là ngôn linh chính là sức mạnh dùng ngôn ngữ dẫn đường biến thành chân thật. Tiếu Mạch nắm hai tay Ly Nhật Diệu lên, đôi môi hé mở. Dũ! Sao lại thế này? Tiếu Mạch ngây ngẩn cả người, vì cái gì không có thanh âm? Dũ! Tiếu Mạch lại mở miệng, vẫn như cũ không tiếng động. Dũ! Dũ! Dũ! Đáng giận vì cái gì không phát ra tiếng.
“Tiểu gia hỏa!” Gặp Tiếu Mạch hành động dị thường, Ly Nhật Diệu kêu.
Ly Nhật Diệu! Tiếu Mạch mắt mang ưu thương nhìn hắn. Ta không thể phát ra tiếng.
“Không có việc gì tiểu gia hỏa, không cần miễn cưỡng chính mình, này không phải là ngươi sai!” Ly Nhật Diệu an ủi nói. Sai chính là thân thể này, tiểu gia hỏa kỳ thật là rất muốn nói chuyện đi! Vả lại, có ai lại thích chính mình là một người câm điếc.
Không phải như vậy. Tiếu Mạch lắc đầu. Ta không phải không thể nói chuyện, chính là vẫn cảm thấy được không có gì tất yếu để nói. Chắc đây là báo ứng ta đã lừa gạt mọi người, hiện tại ta nghĩ muốn nói lại không thể phát ra tiếng.
Không có gì tất yếu để nói! Ly Nhật Diệu kinh ngạc, tiểu gia hỏa đến tột cùng đã trải qua cái gì, lại làm cho hắn ngay cả nói chuyện cũng không nguyện. Từ khi biết Tiếu Mạch là tá thi hoàn hồn, Ly Nhật Diệu đối với Tiếu Mạch đau lòng càng sâu. Khó trách tiểu gia hỏa lạnh nhạt như vậy, giống như tùy thời có thể biến mất, Ly Nhật Diệu nhớ tới cảm giác khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tiếu Mạch. Khó trách tiểu gia hỏa lại bi thương như thế, Ly Nhật Diệu nghĩ đến Tiếu Mạch lần phát bệnh ngày đó. Khó trách tiểu gia hỏa lại không giống người thường, Ly Nhật Diệu nghĩ đến cảm thụ mà Tiếu Mạch mang đến cho chính mình, với mọi người quanh hắn hoàn toàn bất đồng. Nguyên tưởng rằng là Ly Thanh thân thể có chỗ thiếu hụt mới làm hại tiểu gia hỏa cũng vô pháp nói chuyện, tiểu gia hỏa đời trước đến tột cùng là đã xảy ra cái gì, nhưng lại làm cho hắn đối với nhân sinh thất vọng như thế.
“Đừng nóng vội tiểu gia hỏa, trẫm nhớ ngươi là lâu lắm không nói chuyện trong lúc nhất thời có lẽ đã quên phải phát ra tiếng như thế nào, từ từ sẽ được không có việc gì cả!” Ly Nhật Diệu che dấu đau đớn trong lòng trấn an Tiếu Mạch.
Đã quên phát ra tiếng như thế nào, là như thế sao? Tiếu Mạch nghĩ. Phát ra tiếng, phát ra tiếng, Tiếu Mạch lại một lần nữa như trẻ nhỏ học nói, chưa từng nghĩ tới nói chuyện thế nhưng lại sẽ có một ngày biến thành khó khăn như thế.
“Dũ!” Thử đã lâu, Tiếu Mạch rốt cục phát ra thanh âm, thực khàn khàn một chút cũng không giống như thanh âm thanh thúy của một thiếu niên. Hảo khó nghe! Bị thanh âm của chính mình dọa sợ, Tiếu Mạch hờn giận nhăn lại mi. Ai! Quên đi. Không có biến thành câm điếc thật sự đã là vạn hạnh, làm người không thể lòng tham không đáy. Nhìn vào hai tay Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch tập trung tinh thần, “Dũ!”
Ngôn linh, sức mạnh của ngôn ngữ vô hạn. Đây là lần đầu tiên Tiếu Mạch sử dụng sức mạnh này, không thể xác định có hữu hiệu hay không, hắn nhìn chằm chằm hai tay Ly Nhật Diệu ánh mắt một chút cũng không nháy.
Bốn con mắt ảnh ngược hình ảnh đồng dạng, vết thương trong lòng bàn tay Ly Nhật Diệu chậm rãi một chút, một chút co rút lại cho đến khi khép miệng, chỉ để lại một chút màu đỏ tươi của máu chứng minh miệng vết thương từng tồn tại.
“Tiểu gia hỏa, đây là sức mạnh của ngươi sao? Chữa khỏi!” Ly Nhật Diệu hỏi.
Nghe câu hỏi của Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch theo phản xạ tính lắc đầu, sau đó lại như nghĩ đến cái gì gật đầu, cuối cùng cúi đầu không tỏ vẻ gì.
Xem phản ứng của Tiếu Mạch, biểu tình của Ly Nhật Diệu nhìn không ra là không vừa lòng hay là thất vọng nói “Tiểu gia hỏa, không nghĩ nói thì không cần nói!.”
A! Tiếu Mạch kinh ngạc nhìn Ly Nhật Diệu sau lại cúi đầu. Vì cái gì Ly Nhật Diệu còn có thể đối với ta như vậy, ta lừa gạt hắn nhiều như thế vì cái gì không phẫn nộ? Tiếu Mạch trong lòng tràn đầy nghi hoặc cùng áy náy đối với Ly Nhật Diệu. Vì cái gì đối với ta tốt như vậy?
Tiểu gia hỏa là đang nghi hoặc trẫm vì sao không tức giận đi! Xem Tiếu Mạch cúi đầu không nói, Ly Nhật Diệu nghĩ. A! Trẫm như thế nào có thể tức giận đâu, tiểu gia hỏa có thể nói chuyện, trẫm cao hứng còn không kịp. Sức mạnh của tiểu gia hỏa, nhìn phản ứng của hắn, hẳn là không chỉ là chữa khỏi đơn giản như vậy … mà còn chính là…., nhưng tiểu gia hỏa không muốn nói thì thôi vậy, một ngày nào đó sẽ biết. Bất quá ——
“Tiểu gia hỏa!” Ly Nhật Diệu dùng biểu tình nghiêm túc hiếm có nhìn Tiếu Mạch.”Tiểu gia hỏa nghe trẫm nói, không đến tình huống nguy cấp đừng cho người nào khác ngoài trẫm biết được ngươi có sức mạnh, đáp ứng trẫm!”
Nga! Tiếu Mạch gật đầu, nguyên nhân Ly Nhật Diệu làm như vậy chính mình cũng không phải là đoán không ra.
“Tiểu gia hỏa!” Ly Nhật Diệu kéo Tiếu Mạch làm cho hắn tựa vào lòng ngực chính mình”Tiểu gia hỏa, trẫm đối với ngươi sủng ái đã làm ngươi trở thành đối tượng để kẻ khác oán hận, nhưng bởi vì ngươi không có sức mạnh sẽ không tạo thành uy hiếp đối với bọn họ, tuy rằng chiếm được thần chi chúc phúc nhưng cũng sẽ không đem ngươi biến thành đối thủ cạnh tranh. Nhưng nếu để cho bọn họ biết được ngươi có được sức mạnh, ngươi sẽ trở thành uy hiếp lớn nhất của bọn họ. Tuy rằng trẫm có tin tưởng bảo hộ ngươi không thể bọn họ thương tổn, nhưng mọi chuyện trẫm sẽ không mù quáng tự tin. Tiểu gia hỏa, trẫm không thể chịu đựng được ngươi bị chút thương tổn gì, cho nên đáp ứng trẫm. Cho dù ngươi không vì chính mình lo lắng cũng hãy vì người bên cạnh ngươi suy nghĩ, đáp ứng trẫm không cần biểu lộ sức mạnh của ngươi trước mặt người khác!”
Vì người bên cạnh ta suy nghĩ, là chỉ Thanh Nhi sao? Ly Nhật Diệu, ngươi thật sự thực rất hiểu ta, ta có thể không cần chính mình nhưng không thể không cố kị Thanh Nhi, mà người muốn thương tổn ta cũng quyết không thể bỏ qua Thanh Nhi. Tiếu Mạch ngửa đầu nhìn Ly Nhật Diệu. Ta đáp ứng ngươi!
“Tiểu gia hỏa!” Ly Nhật Diệu bỗng nhiên đem tiếu mạch ôm càng chặt, làm cho Tiếu Mạch nghĩ muốn xoay người lại không thể động đậy.”Không nên cử động tiểu gia hỏa, nghe trẫm nói.”
Ly Nhật Diệu?! Tiếu Mạch có chút kinh ngạc. Thanh âm của Ly Nhật Diệu thật trầm thấp, làm sao vậy?! Đột nhiên, Tiếu Mạch rất muốn nhìn xem biểu tình của Ly Nhật Diệu lúc này.
“Tiểu gia hỏa, trẫm sẽ không bức ngươi.”Tiếu Mạch sửng sốt không rõ lời nói này của Ly Nhật Diệu có hàm ý gì. Không biết có phải chính mình lỗi giác hay không, hắn nhưng lại cảm thấy được Ly Nhật Diệu lúc này tựa hồ như đang run.”Tiểu gia hỏa! Ngày nào đó ngươi cảm thấy được trẫm đủ tư cách, đủ tư cách trở thành phụ thân của ngươi, khi đó xin ngươi kêu trẫm một tiếng phụ hoàng.” Thân thể Tiếu Mạch cứng lại rồi “Trước lúc đó ngươi cứ như vậy là được rồi, trẫm sẽ chờ, chờ ngày ngươi mở miệng gọi trẫm là phụ hoàng!
Ly Nhật Diệu! Tiếu Mạch im lặng. Lần thứ mấy, cái quân vương cao cao tại thượng kia là lần thứ mấy hướng chính mình yếu thế. Ta chịu không nổi, Ly Nhật Diệu, không cần đối với ta tốt như vậy.
Tiểu gia hỏa! Ly Nhật Diệu ôm chặt thiên hạ tựa vào trên người chính mình, ở trên gương mặt mà Tiếu Mạch nhìn không tới được là nụ cười quỷ dị. Trẫm thật sự đê tiện đâu! Biết rõ tiểu gia hỏa đối với biểu hiện yếu ớt của chính mình không thể không nhìn, mà trẫm lại liên tiếp hướng tiểu gia hỏa yếu thế, tiểu gia hỏa trong lòng hiện tại nhất định là tràn ngập áy náy đối với trẫm, tiểu gia hỏa không phải người có thể đem áy náy không nhìn. Tiểu gia hỏa, trẫm nói qua sẽ chờ ngày ngươi nhận trẫm, sẽ không bức ngươi, trẫm nói được thì làm được. Tiểu gia hỏa, đứa con duy nhất của trẫm!
Trên chiếc giường lớn mềm mại, Tiếu Mạch chìm đắm trong hương vị ngọt ngào của giấc mộng, trong lúc ngủ lại mơ hồ cảm giác có cái gì đang đụng chạm vào mặt mình, ngứa, như là có muỗi đang đậu trên mặt, rất không thoải mái. Ân! Tránh ra. Thân thủ vỗ nhẹ mặt nghĩ muốn đuổi con muỗi đáng ghét kia đi, nhưng bàn tay vươn lên lại không biết bị cái gì nắm lấy không động đậy cũng không thu trở về được. Nháo thành như vậy, cho dù đang ngủ Tiếu Mạch cũng phát giác ra không thích hợp, mạnh mẽ mở ra hai mí mắt nặng trịch, lại phát hiện tay phải vẫn như cũ không thể nhúc nhích. Cơn buồn ngủ đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, phát hiện chính mình đang bị bao phủ bởi một cái bóng đen, mà tay phải sở dĩ không thể động là bởi vì đang bị bóng đen kia nắm chặt.
“Tiểu gia hỏa!” Ngay tại lúc Tiếu Mạch còn chưa hiểu rõ tình huống, bóng đen đã mở miệng, đó là thanh âm mà Tiếu Mạch đã sớm thành thói quen quen thuộc.
Ly Nhật Diệu! Tiếu Mạch xoay người, dùng tay trái còn tự do sờ soạng vào chiếc hòm nhỏ đặt ở bên cạnh mở ra, phút chốc ánh sáng loá mắt chiếu lên cả căn phòng, nguyên lai trong hòm chính là một khỏa dạ minh châu. Dạ minh châu này là Ly Nhật Diệu đưa cho Tiếu Mạch dùng để thay thế ngọn nến, Tiếu Mạch thực thích nên đã đem nó đặt ở bên giường ngủ dùng để làm đèn bàn.
Ân! Đã trễ thế này, có chuyện gì không? Tiếu Mạch hỏi. Hắn phát hiện vẻ mặt Ly Nhật Diệu rất quái lạ, dường như rất khẩn trương lại rất hoang mang.
“Không, trẫm không có việc gì. Trẫm chính là muốn đến nhìn xem ngươi thôi, tiểu gia hỏa, không thể sao?” nhìn Ly Nhật Diệu vẫn mỉm cười ôn nhu nói như lúc bình thường nhưng không biết vì sao Tiếu Mạch lại cảm thấy trong lời nói của hắn có một chút ưu thương cùng áp lực.
Không phải, chính là đã trễ thế này, ngày mai ngươi còn phải lâm triều không phải sao? Tiếu Mạch trả lời Ly Nhật Diệu.
“Trẫm có thể coi như ngươi đây là đang quan tâm trẫm không? Tiểu gia hỏa?” Ly Nhật Diệu hỏi nói, có chút thật cẩn thận.
Tiếu Mạch sửng sốt một chút rồi gật gật đầu. Hắn vì cái gì lại hỏi như vậy, chẳng lẽ mình không nên quan tâm hắn sao?
“Trẫm thật là cao hứng tiểu gia hỏa!” Ly Nhật Diệu kích động ôm chặt Tiếu Mạch. Tiểu gia hỏa là đang quan tâm trẫm, tiểu gia hỏa không có hoàn toàn phủ định trẫm. Ly Nhật Diệu dĩ nhiên đã quên ước nguyện ban đầu hắn tìm đến Tiếu Mạch, có lẽ nên nói là hắn tình nguyện quên đi, bởi vì hắn sợ, hắn không dám xác định hắn có thể được Tiếu Mạch mong muốn.
Ly Nhật Diệu thật là kỳ quái, đêm nay hắn bị làm sao vậy? Không hề dị nghị để Ly Nhật Diệu ôm chính mình, Tiếu Mạch có chút lo lắng nghĩ. Đây là hương vị gì? Một mùi rỉ sắt tiến vào xoang mũi của hắn, nâng lên tay phải, một màu đỏ tươi chói mắt ánh vào mi mắt. Đây là —— Tiếu Mạch một phen đẩy Ly Nhật Diệu ra, trong lúc Ly Nhật Diệu còn chưa kịp phản ứng cầm lên hai tay của hắn. Ly Nhật Diệu muốn rút tay về lại bị Tiếu Mạch gắt gao nắm lấy, kỳ thật Ly Nhật Diệu hoàn toàn có thể cường ngạnh thu hồi thủ, nhưng làm vậy có lẽ nhiều ít sẽ làm bị thương đến Tiếu Mạch mà hắn lại không muốn như vậy.
Ngươi bị thương. Tiếu Mạch ngẩng đầu lại nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của Ly Nhật Diệu. Nhẹ nhàng buông tay Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch xuống giường bắt đầu lục lọi, không bao lâu lại cầm mấy bình sứ nhỏ trở lại đầu giường. Trong các bình sứ đều là thuốc chữa thương, là một trong số rất nhiều những vật phẩm mà Ly Nhật Diệu đưa cho Tiếu Mạch. Nắm lên tay Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch liền hướng miệng vết thương của hắn thượng dược, tuyệt không đau lòng số thuốc có giá trị thiên kim.
Sao lại thế này?! Phát hiện thuốc bột vừa bôi vào miệng vết thương lại lập tức bị chảy ra cùng với máu, căn bản không thể cầm máu. Tiếu Mạch nóng nảy, Thanh Nhi rõ ràng nói qua những bình này đều là thuốc tiên có tác dụng chữa thương, lần trước Thanh Nhi không cẩn thận làm tay bị thương, mà chỉ cần bôi lên chút thuốc này, rất nhanh liền cầm được máu, nhưng vì cái gì hiện tại đã bôi nhiều thuốc như vậy, miệng vết thương của Ly Nhật Diệu vẫn không ngừng đổ máu.
“Vô dụng thôi, không cần lãng phí thuốc này, tiểu gia hỏa.” Ly Nhật Diệu nhẹ nhàng nói.
Vô dụng! Hai chữ này ở trong đầu Tiếu Mạch dạo qua một vòng. Vết thương này là ngươi chính mình làm đúng không? Gắt gao nhìn Ly Nhật Diệu, trong lòng Tiếu Mạch ẩn chứa lửa giận đang từ từ nổi lên.
“Bị tiểu gia hỏa phát hiện a!” Ly Nhật Diệu vui đùa nói.
Trừ bỏ lý do đó còn có gì có thể dùng để giải thích! Tiếu Mạch thật sự có chút sinh khí. Đó có thể xem như một trừng phạt nho nhỏ đối với hoàng tộc có được sức mạnh đi! Bất luận là cố ý hay vô tình, người trong hoàng tộc đều không thể tự làm mình bị thương, nếu không vết thương tạo thành sẽ không có tác dụng với thuốc hay châm cứu, chỉ có thể dựa vào sức mạnh của bản thân tự chữa trị, hoặc dùng sức mạnh trị liệu. Biết được nguyên do Tiếu Mạch vội hướng đầu giường lấy ra một chiếc chuông, chiếc chuông này là hoàng hậu vì hắn chuẩn bị, chỉ cần chuông vang lên, Thanh Nhi hoặc các cung nhân khác sẽ nghe tiếng mà đến.
“Ba!” Ly Nhật Diệu lại nhanh hơn Tiếu Mạch một bước, một luồn hỏa nhỏ bao bọc quanh chuông, chuông còn chưa kịp vang lên đã bị thoát đi.
Ngươi! Tiếu Mạch phẫn nộ trừng mắt nhìn Ly Nhật Diệu. Ngươi đang làm cái gì?!
“Tiểu gia hỏa, không cần gọi người đến, trẫm không có việc gì.” Ly Nhật Diệu nói.
Đã bị thương đến máu còn không dừng được còn nói là không có việc gì?! Tiếu Mạch trong mắt lóe lên một tia phẫn nộ.
“Điểm ấy không chết được!” Ly Nhật Diệu cười khẽ. Tiểu gia hỏa sinh khí, tiểu gia hỏa là lần đầu tiên sinh khí đâu! Là vì trẫm không thương tích chính mình, tiểu gia hỏa là đang lo lắng cho trẫm. Ly Nhật Diệu trong lòng tràn đầy vui sướng.
Ngươi! Tiếu Mạch thật là hết chỗ nói rồi, đã bị thương như vậy mà hắn còn cười. Làm sao bây giờ? Xem bàn tay Ly Nhật Diệu bị máu tươi nhiễm hồng, Tiếu Mạch trong lòng tràn đầy lửa giận lại chuyển thành lo lắng. Không có biện pháp sao không? Tiếu Mạch nóng vội không thôi. Không, còn có biện pháp! Chỉ cần như vậy hẳn là có thể chữa khỏi, chính là ——
Tiếu Mạch lo lắng nhìn Ly Nhật Diệu, trong mắt hắn vẫn một mạt ý cười như cũ, một chút cũng không có tính toán cho người khác vì hắn chữa thương. Tiếu Mạch cúi đầu cắn môi dưới. Muốn làm hay không? Muốn hay không dùng sức mạnh của chính mình là linh ngôn. Tiếu Mạch mê hoặc cùng do dự. Dùng, sẽ làm cho Ly Nhật Diệu phát hiện ra chuyện mà chính mình cực lực che dấu, không cần. Nhìn miệng vết thương của Ly Nhật Diệu máu chảy không biết khi nào mới có thể ngừng. Dùng hay không? Tiếu Mạch lâm vào tiến thói lưỡng nan.
“Tiểu gia hỏa, trẫm thật sự không có việc gì, ngươi không cần lo lắng!” Giọng nói ôn nhu mang theo ý cười của Ly Nhật Diệu truyền vào tai Tiếu Mạch. “Loại tiểu thương này vài ngày sẽ tốt, không có việc gì!”
Ly —— Nhật Diệu. Gặp Ly Nhật Diệu trái lại đi an ủi người không bị thương, thanh âm ôn nhu kia lại khiến Tiếu Mạch nhớ tới hai năm thời gian chính mình cùng Ly Nhật Diệu ở chung. Nhớ tới Ly Nhật Diệu đối với chính mình sủng nịch, đối với chính mình bảo vệ, nhớ tới thứ thân tình mà chính mình chưa bao giờ được hưởng thụ hắn cho. Tiếu Mạch không thể không thừa nhận cho dù lý trí của chính mình có phủ định như thế nào, nhưng tình cảm lại cơ hồ đã muốn tiếp nhận rồi cái người gọi là phụ thân này, bằng không chính mình cũng sẽ không cùng hắn thân cận như thế.
Cái gọi là ngôn linh chính là sức mạnh dùng ngôn ngữ dẫn đường biến thành chân thật. Tiếu Mạch nắm hai tay Ly Nhật Diệu lên, đôi môi hé mở. Dũ! Sao lại thế này? Tiếu Mạch ngây ngẩn cả người, vì cái gì không có thanh âm? Dũ! Tiếu Mạch lại mở miệng, vẫn như cũ không tiếng động. Dũ! Dũ! Dũ! Đáng giận vì cái gì không phát ra tiếng.
“Tiểu gia hỏa!” Gặp Tiếu Mạch hành động dị thường, Ly Nhật Diệu kêu.
Ly Nhật Diệu! Tiếu Mạch mắt mang ưu thương nhìn hắn. Ta không thể phát ra tiếng.
“Không có việc gì tiểu gia hỏa, không cần miễn cưỡng chính mình, này không phải là ngươi sai!” Ly Nhật Diệu an ủi nói. Sai chính là thân thể này, tiểu gia hỏa kỳ thật là rất muốn nói chuyện đi! Vả lại, có ai lại thích chính mình là một người câm điếc.
Không phải như vậy. Tiếu Mạch lắc đầu. Ta không phải không thể nói chuyện, chính là vẫn cảm thấy được không có gì tất yếu để nói. Chắc đây là báo ứng ta đã lừa gạt mọi người, hiện tại ta nghĩ muốn nói lại không thể phát ra tiếng.
Không có gì tất yếu để nói! Ly Nhật Diệu kinh ngạc, tiểu gia hỏa đến tột cùng đã trải qua cái gì, lại làm cho hắn ngay cả nói chuyện cũng không nguyện. Từ khi biết Tiếu Mạch là tá thi hoàn hồn, Ly Nhật Diệu đối với Tiếu Mạch đau lòng càng sâu. Khó trách tiểu gia hỏa lạnh nhạt như vậy, giống như tùy thời có thể biến mất, Ly Nhật Diệu nhớ tới cảm giác khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tiếu Mạch. Khó trách tiểu gia hỏa lại bi thương như thế, Ly Nhật Diệu nghĩ đến Tiếu Mạch lần phát bệnh ngày đó. Khó trách tiểu gia hỏa lại không giống người thường, Ly Nhật Diệu nghĩ đến cảm thụ mà Tiếu Mạch mang đến cho chính mình, với mọi người quanh hắn hoàn toàn bất đồng. Nguyên tưởng rằng là Ly Thanh thân thể có chỗ thiếu hụt mới làm hại tiểu gia hỏa cũng vô pháp nói chuyện, tiểu gia hỏa đời trước đến tột cùng là đã xảy ra cái gì, nhưng lại làm cho hắn đối với nhân sinh thất vọng như thế.
“Đừng nóng vội tiểu gia hỏa, trẫm nhớ ngươi là lâu lắm không nói chuyện trong lúc nhất thời có lẽ đã quên phải phát ra tiếng như thế nào, từ từ sẽ được không có việc gì cả!” Ly Nhật Diệu che dấu đau đớn trong lòng trấn an Tiếu Mạch.
Đã quên phát ra tiếng như thế nào, là như thế sao? Tiếu Mạch nghĩ. Phát ra tiếng, phát ra tiếng, Tiếu Mạch lại một lần nữa như trẻ nhỏ học nói, chưa từng nghĩ tới nói chuyện thế nhưng lại sẽ có một ngày biến thành khó khăn như thế.
“Dũ!” Thử đã lâu, Tiếu Mạch rốt cục phát ra thanh âm, thực khàn khàn một chút cũng không giống như thanh âm thanh thúy của một thiếu niên. Hảo khó nghe! Bị thanh âm của chính mình dọa sợ, Tiếu Mạch hờn giận nhăn lại mi. Ai! Quên đi. Không có biến thành câm điếc thật sự đã là vạn hạnh, làm người không thể lòng tham không đáy. Nhìn vào hai tay Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch tập trung tinh thần, “Dũ!”
Ngôn linh, sức mạnh của ngôn ngữ vô hạn. Đây là lần đầu tiên Tiếu Mạch sử dụng sức mạnh này, không thể xác định có hữu hiệu hay không, hắn nhìn chằm chằm hai tay Ly Nhật Diệu ánh mắt một chút cũng không nháy.
Bốn con mắt ảnh ngược hình ảnh đồng dạng, vết thương trong lòng bàn tay Ly Nhật Diệu chậm rãi một chút, một chút co rút lại cho đến khi khép miệng, chỉ để lại một chút màu đỏ tươi của máu chứng minh miệng vết thương từng tồn tại.
“Tiểu gia hỏa, đây là sức mạnh của ngươi sao? Chữa khỏi!” Ly Nhật Diệu hỏi.
Nghe câu hỏi của Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch theo phản xạ tính lắc đầu, sau đó lại như nghĩ đến cái gì gật đầu, cuối cùng cúi đầu không tỏ vẻ gì.
Xem phản ứng của Tiếu Mạch, biểu tình của Ly Nhật Diệu nhìn không ra là không vừa lòng hay là thất vọng nói “Tiểu gia hỏa, không nghĩ nói thì không cần nói!.”
A! Tiếu Mạch kinh ngạc nhìn Ly Nhật Diệu sau lại cúi đầu. Vì cái gì Ly Nhật Diệu còn có thể đối với ta như vậy, ta lừa gạt hắn nhiều như thế vì cái gì không phẫn nộ? Tiếu Mạch trong lòng tràn đầy nghi hoặc cùng áy náy đối với Ly Nhật Diệu. Vì cái gì đối với ta tốt như vậy?
Tiểu gia hỏa là đang nghi hoặc trẫm vì sao không tức giận đi! Xem Tiếu Mạch cúi đầu không nói, Ly Nhật Diệu nghĩ. A! Trẫm như thế nào có thể tức giận đâu, tiểu gia hỏa có thể nói chuyện, trẫm cao hứng còn không kịp. Sức mạnh của tiểu gia hỏa, nhìn phản ứng của hắn, hẳn là không chỉ là chữa khỏi đơn giản như vậy … mà còn chính là…., nhưng tiểu gia hỏa không muốn nói thì thôi vậy, một ngày nào đó sẽ biết. Bất quá ——
“Tiểu gia hỏa!” Ly Nhật Diệu dùng biểu tình nghiêm túc hiếm có nhìn Tiếu Mạch.”Tiểu gia hỏa nghe trẫm nói, không đến tình huống nguy cấp đừng cho người nào khác ngoài trẫm biết được ngươi có sức mạnh, đáp ứng trẫm!”
Nga! Tiếu Mạch gật đầu, nguyên nhân Ly Nhật Diệu làm như vậy chính mình cũng không phải là đoán không ra.
“Tiểu gia hỏa!” Ly Nhật Diệu kéo Tiếu Mạch làm cho hắn tựa vào lòng ngực chính mình”Tiểu gia hỏa, trẫm đối với ngươi sủng ái đã làm ngươi trở thành đối tượng để kẻ khác oán hận, nhưng bởi vì ngươi không có sức mạnh sẽ không tạo thành uy hiếp đối với bọn họ, tuy rằng chiếm được thần chi chúc phúc nhưng cũng sẽ không đem ngươi biến thành đối thủ cạnh tranh. Nhưng nếu để cho bọn họ biết được ngươi có được sức mạnh, ngươi sẽ trở thành uy hiếp lớn nhất của bọn họ. Tuy rằng trẫm có tin tưởng bảo hộ ngươi không thể bọn họ thương tổn, nhưng mọi chuyện trẫm sẽ không mù quáng tự tin. Tiểu gia hỏa, trẫm không thể chịu đựng được ngươi bị chút thương tổn gì, cho nên đáp ứng trẫm. Cho dù ngươi không vì chính mình lo lắng cũng hãy vì người bên cạnh ngươi suy nghĩ, đáp ứng trẫm không cần biểu lộ sức mạnh của ngươi trước mặt người khác!”
Vì người bên cạnh ta suy nghĩ, là chỉ Thanh Nhi sao? Ly Nhật Diệu, ngươi thật sự thực rất hiểu ta, ta có thể không cần chính mình nhưng không thể không cố kị Thanh Nhi, mà người muốn thương tổn ta cũng quyết không thể bỏ qua Thanh Nhi. Tiếu Mạch ngửa đầu nhìn Ly Nhật Diệu. Ta đáp ứng ngươi!
“Tiểu gia hỏa!” Ly Nhật Diệu bỗng nhiên đem tiếu mạch ôm càng chặt, làm cho Tiếu Mạch nghĩ muốn xoay người lại không thể động đậy.”Không nên cử động tiểu gia hỏa, nghe trẫm nói.”
Ly Nhật Diệu?! Tiếu Mạch có chút kinh ngạc. Thanh âm của Ly Nhật Diệu thật trầm thấp, làm sao vậy?! Đột nhiên, Tiếu Mạch rất muốn nhìn xem biểu tình của Ly Nhật Diệu lúc này.
“Tiểu gia hỏa, trẫm sẽ không bức ngươi.”Tiếu Mạch sửng sốt không rõ lời nói này của Ly Nhật Diệu có hàm ý gì. Không biết có phải chính mình lỗi giác hay không, hắn nhưng lại cảm thấy được Ly Nhật Diệu lúc này tựa hồ như đang run.”Tiểu gia hỏa! Ngày nào đó ngươi cảm thấy được trẫm đủ tư cách, đủ tư cách trở thành phụ thân của ngươi, khi đó xin ngươi kêu trẫm một tiếng phụ hoàng.” Thân thể Tiếu Mạch cứng lại rồi “Trước lúc đó ngươi cứ như vậy là được rồi, trẫm sẽ chờ, chờ ngày ngươi mở miệng gọi trẫm là phụ hoàng!
Ly Nhật Diệu! Tiếu Mạch im lặng. Lần thứ mấy, cái quân vương cao cao tại thượng kia là lần thứ mấy hướng chính mình yếu thế. Ta chịu không nổi, Ly Nhật Diệu, không cần đối với ta tốt như vậy.
Tiểu gia hỏa! Ly Nhật Diệu ôm chặt thiên hạ tựa vào trên người chính mình, ở trên gương mặt mà Tiếu Mạch nhìn không tới được là nụ cười quỷ dị. Trẫm thật sự đê tiện đâu! Biết rõ tiểu gia hỏa đối với biểu hiện yếu ớt của chính mình không thể không nhìn, mà trẫm lại liên tiếp hướng tiểu gia hỏa yếu thế, tiểu gia hỏa trong lòng hiện tại nhất định là tràn ngập áy náy đối với trẫm, tiểu gia hỏa không phải người có thể đem áy náy không nhìn. Tiểu gia hỏa, trẫm nói qua sẽ chờ ngày ngươi nhận trẫm, sẽ không bức ngươi, trẫm nói được thì làm được. Tiểu gia hỏa, đứa con duy nhất của trẫm!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook