Mạch – Thanh
-
Chương 20: Thất vọng
Lạnh như băng trong dự đoán thế nhưng không có tới, lại cảm nhận được làn gió nhẹ xẹt qua làn da, sao lại thế này? Tiếu Mạch mở mắt ra, đập vào mắt là lòng ngực một người, ngẩng đầu, gương mặt tuyệt trần chỉ có thể của Ly Nhật Diệu xuất hiện ở trước mắt hắn. Là Ly Nhật Diệu cứu ta sao? Vẻ mặt của hắn thật khẩn trương cũng thật kích động, là vì ta sao? Nghĩ thế, Tiếu Mạch cúi đầu, liền thấy Gia Gia, cái đầu nhỏ vẫn còn ngơ ngác, giống như không rõ đã xảy ra chuyện gì. A! Tiếu Mạch cười khẽ, nháy mắt hình ảnh tươi cười đã dừng trên mặt Tiếu Mạch. Là ta hoa mắt sao? Tiếu Mạch nháy mắt lại nháy mắt. Trời! Thực không phải ta đang nằm mơ, ta hiện tại thật là đang ở giữa không trung. Tiếu Mạch bình tĩnh nhìn Ly Nhật Diệu, đây là sức mạnh của hắn sao?
“Tiểu gia hoả, ngươi không sao chứ?!” Ly Nhật Diệu ôm Tiếu Mạch đáp xuống mặt đất, không đợi hắn đứng vững đã vội vàng hỏi.
Ta không sao. Tiếu Mạch lắc đầu.
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.” Tiểu gia hoả, tiểu gia hoả. Gắt gao bao lấy Tiếu Mạch, Ly Nhật Diệu trong lòng kinh hoảng. Nếu chính mình đến chậm một bước tiểu tử kia sẽ rơi vào trong nước, nếu đến chậm một bước —— Ly Nhật Diệu không dám tưởng tượng. Nếu không phải vì con cẩu này, tiểu gia hoả cũng sẽ không gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy. Nhìn con chó nhỏ còn trong lòng ngực Tiếu Mạch giống như đang làm nũng, Ly Nhật Diệu nguy hiểm nheo lại mắt. Trẫm tặng tiểu gia hoả con chó nhỏ cũng không phải là để cho hắn lâm vào nguy hiểm, nếu không phải tiểu gia hoả thích ngươi như vậy —— con chó nhỏ Gia Gia tựa hồ là cảm nhận được hơi thở nguy hiểm của Ly Nhật Diệu, dị thường nhu thuận oa ở lòng ngực Tiếu Mạch.
“Phụ hoàng! Người xem ngũ hoàng huynh thế nhưng lại dung túng sủng vật của hắn hành hung ta, ngài nhất định phải vi nhi thần làm chủ. “Lúc đầu gặp Tiếu Mạch thiếu chút nữa rơi vào hồ nước, Ly Hiên cũng rất hoảng sợ, nếu hắn thật sự rơi vào trong nước, chính mình nhất định phải chịu trừng phạt. Nhưng hiện tại gặp Tiếu Mạch bình an vô sự, hắn cũng không có cố kỵ, ở trước mặt Tiếu Mạch hướng Ly Nhật Diệu cáo trạng, làm cho chính mình trở thành người bị hại. Ai ngờ ——
“Phụ —— hoàng ——” gian nan phun ra hai chữ, Ly Hiên sợ hãi đến không thể tin được nhìn Ly Nhật Diệu. Hai tay vô lực đẩy bàn tay đang nắm giữ cổ chính mình, sắc mặt tái nhợt.
Giờ này khắc này Ly Nhật Diệu đã mất đi ôn hoà của ngày xưa, khuôn mặt tuyệt trần giống như Tu La ác quỷ vô cùng khủng bố, vô tình mà lạnh như băng. Ngón tay thon dài xinh đẹp bỗng hóa thành vũ khí trí mạng, kiềm chế cái cổ mảnh khảnh của Ly Hiên. Là hắn! Chính là hắn thiếu chút nữa hại tiểu gia hoả của trẫm. Hiện tại hắn còn dám ác nhân cáo trạng, vu hại tiểu gia hỏa. Không thể tha thứ, đáng chết! Ngón tay chậm rãi tăng thêm lực, hai mắt xinh đẹp trở thành lãnh khốc nhìn gương mặt Ly Hiên huyết sắc một chút dần thối lui.
“Phụ hoàng lục hoàng đệ là không cố ý, cầu phụ hoàng buông tha lục hoàng đệ!” Gặp Ly Nhật Diệu thật là muốn giết chết Ly Hiên, Ly Nguyện vội vì hắn cầu tình. Nhưng hắn cũng không dám tiếp cận Ly Nhật Diệu trong vòng hai thước, trên người Ly Nhật Diệu tản ra quyết đoán làm cho hắn cảm thấy được ngay cả thở đều thực khó khăn. Phụ hoàng là thật muốn giết chết lục hoàng đệ, chưa bao giờ gặp qua phụ hoàng phát ra sát khí kinh người như thế, thật đáng sợ!
“Hoàng Thượng, thỉnh bỏ qua cho lục hoàng tử.” Nam Cung Lâm quỳ trên mặt đất cũng vì Ly Hiên cầu tình nhưng thân thể hắn cũng không khống chế được mà phát run chứng minh hắn đang sợ hãi.
Ly Hiên lúc này đã nói không nên lời, hai mắt giương to, miệng cũng vô pháp hấp khí. Hai tay vô lực rủ xuống, mắt thấy sẽ mất đi sinh mệnh. “Gâu, gâu, gâu!” Vài tiếng sủa kêu lên khiến Ly Nhật Diệu chú ý, quay đầu nhìn về phía tay phải cùng tay trái vô tình bất đồng, ôn nhu ôm Tiếu Mạch vào trong ngực. Ly Nhật Diệu kinh ngạc, bị biểu cảm không thể tin cùng sợ hãi trong mắt Tiếu Mạch chấn kinh. Tiểu gia hoả sợ trẫm! Trẫm đang làm cái gì? Trẫm thế nhưng lại ở trước mặt tiểu gia hoả giết người. “Tiểu gia hoả!” Ly Nhật Diệu buông tay trái ra, hoàn trụ Tiếu Mạch. Ly Hiên thẳng tắp rơi xuống mặt đất, mà sát khí trên người Ly Nhật Diệu cũng biến mất không còn tăm hơi.
“Tiểu gia hoả!” Ly Nhật Diệu gọi có chút sợ hãi, trong lòng bất an có dự cảm về một điềm xấu. “Tiểu gia hoả ——” không tiếng động, Ly Nhật Diệu kinh hoảng nhìn Tiếu Mạch, cặp mắt kia đã khôi phục thành khi bọn họ lần đầu gặp mặt chỉ có vẻ đạm mạc rõ trong đôi mắt. “Không, tiểu gia hoả, ngươi không thể đối với trẫm như vậy!” Ly Nhật Diệu thật sự luống cuống. Thật vất vả tiểu gia hoả mới nhìn trẫm với ánh mắt không đạm mạc, như thế nào có thể! Là lỗi của trẫm, trẫm không nên ở trước mặt tiểu gia hoả động sát khí, lại càng không nên động sát khí với đối tượng là một hoàng tử. Tiểu gia hoả đối với trẫm thất vọng rồi, trẫm nên như thế nào bù lại.
Tiếu Mạch thất vọng, thời khắc Ly Nhật Diệu động sát khí muốn giết Ly Hiên, một tia tín nhiệm Tiếu Mạch thật vất vả mới thành lập nên liền như vậy bị đánh nát. Ta không nên có hy vọng, không nên hy vọng một đế vương sẽ có thân tình của người thường. Hắn hôm nay có thể đối với Ly Hiên hạ thủ, nói không chừng ngày mai, khi hắn chán ghét ta, cũng sẽ không chút do dự giết chết ta. Là ta sai, là ta thế nhưng lại ngu xuẩn đến mức tin tưởng hắn. Nhất thế vô tình đế vương gia, ta sớm đã nên rõ ràng. Gia Gia! Cúi đầu, ánh mắt đạm mạc có một chút dao động. Ngươi sẽ không giống bọn họ, đúng không!
Tiểu gia hoả là muốn buông ra trẫm sao? Nhìn Tiếu Mạch trong mắt hiện lên thất vọng, tự giễu còn có bi thương, Ly Nhật Diệu sợ hãi. “Tiểu gia hoả, ngươi đáp ứng trẫm rồi. Ngươi đáp ứng trẫm làm cho trẫm chứng minh trẫm là một phụ thân tốt, ngươi không thể nhanh như vậy lại từ bỏ!”
Chứng minh sao? Tiếu Mạch nở nụ cười. Ngươi đã chứng minh rồi!
Đây là Tiếu Mạch lần thứ hai đối với Ly Nhật Diệu cười, nhưng lần này, nụ cười đó lại làm cho Ly Nhật Diệu cảm thấy nồng đậm đau thương. “Tiểu gia hoả, cho … trẫm cơ hội một lần nữa. Trẫm sẽ không lại làm cho ngươi thất vọng, tiểu gia hoả!” Nói xong, Ly Nhật Diệu ôm Tiếu Mạch rất nhanh hướng Diệu Hoa điện bỏ đi. Đem Ly Hiên đã muốn hôn mê, Nam Cung Lâm vẫn quỳ như trước cùng với Ly Nguyện không nhìn ra cảm xúc, toàn bộ để qua sau đầu. Không thể tiếp tục ở lại đây, không thể tiếp tục ở tại nới tràn ngập sát khí của trẫm.
“Tiểu gia hoả, ngươi không sao chứ?!” Ly Nhật Diệu ôm Tiếu Mạch đáp xuống mặt đất, không đợi hắn đứng vững đã vội vàng hỏi.
Ta không sao. Tiếu Mạch lắc đầu.
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.” Tiểu gia hoả, tiểu gia hoả. Gắt gao bao lấy Tiếu Mạch, Ly Nhật Diệu trong lòng kinh hoảng. Nếu chính mình đến chậm một bước tiểu tử kia sẽ rơi vào trong nước, nếu đến chậm một bước —— Ly Nhật Diệu không dám tưởng tượng. Nếu không phải vì con cẩu này, tiểu gia hoả cũng sẽ không gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy. Nhìn con chó nhỏ còn trong lòng ngực Tiếu Mạch giống như đang làm nũng, Ly Nhật Diệu nguy hiểm nheo lại mắt. Trẫm tặng tiểu gia hoả con chó nhỏ cũng không phải là để cho hắn lâm vào nguy hiểm, nếu không phải tiểu gia hoả thích ngươi như vậy —— con chó nhỏ Gia Gia tựa hồ là cảm nhận được hơi thở nguy hiểm của Ly Nhật Diệu, dị thường nhu thuận oa ở lòng ngực Tiếu Mạch.
“Phụ hoàng! Người xem ngũ hoàng huynh thế nhưng lại dung túng sủng vật của hắn hành hung ta, ngài nhất định phải vi nhi thần làm chủ. “Lúc đầu gặp Tiếu Mạch thiếu chút nữa rơi vào hồ nước, Ly Hiên cũng rất hoảng sợ, nếu hắn thật sự rơi vào trong nước, chính mình nhất định phải chịu trừng phạt. Nhưng hiện tại gặp Tiếu Mạch bình an vô sự, hắn cũng không có cố kỵ, ở trước mặt Tiếu Mạch hướng Ly Nhật Diệu cáo trạng, làm cho chính mình trở thành người bị hại. Ai ngờ ——
“Phụ —— hoàng ——” gian nan phun ra hai chữ, Ly Hiên sợ hãi đến không thể tin được nhìn Ly Nhật Diệu. Hai tay vô lực đẩy bàn tay đang nắm giữ cổ chính mình, sắc mặt tái nhợt.
Giờ này khắc này Ly Nhật Diệu đã mất đi ôn hoà của ngày xưa, khuôn mặt tuyệt trần giống như Tu La ác quỷ vô cùng khủng bố, vô tình mà lạnh như băng. Ngón tay thon dài xinh đẹp bỗng hóa thành vũ khí trí mạng, kiềm chế cái cổ mảnh khảnh của Ly Hiên. Là hắn! Chính là hắn thiếu chút nữa hại tiểu gia hoả của trẫm. Hiện tại hắn còn dám ác nhân cáo trạng, vu hại tiểu gia hỏa. Không thể tha thứ, đáng chết! Ngón tay chậm rãi tăng thêm lực, hai mắt xinh đẹp trở thành lãnh khốc nhìn gương mặt Ly Hiên huyết sắc một chút dần thối lui.
“Phụ hoàng lục hoàng đệ là không cố ý, cầu phụ hoàng buông tha lục hoàng đệ!” Gặp Ly Nhật Diệu thật là muốn giết chết Ly Hiên, Ly Nguyện vội vì hắn cầu tình. Nhưng hắn cũng không dám tiếp cận Ly Nhật Diệu trong vòng hai thước, trên người Ly Nhật Diệu tản ra quyết đoán làm cho hắn cảm thấy được ngay cả thở đều thực khó khăn. Phụ hoàng là thật muốn giết chết lục hoàng đệ, chưa bao giờ gặp qua phụ hoàng phát ra sát khí kinh người như thế, thật đáng sợ!
“Hoàng Thượng, thỉnh bỏ qua cho lục hoàng tử.” Nam Cung Lâm quỳ trên mặt đất cũng vì Ly Hiên cầu tình nhưng thân thể hắn cũng không khống chế được mà phát run chứng minh hắn đang sợ hãi.
Ly Hiên lúc này đã nói không nên lời, hai mắt giương to, miệng cũng vô pháp hấp khí. Hai tay vô lực rủ xuống, mắt thấy sẽ mất đi sinh mệnh. “Gâu, gâu, gâu!” Vài tiếng sủa kêu lên khiến Ly Nhật Diệu chú ý, quay đầu nhìn về phía tay phải cùng tay trái vô tình bất đồng, ôn nhu ôm Tiếu Mạch vào trong ngực. Ly Nhật Diệu kinh ngạc, bị biểu cảm không thể tin cùng sợ hãi trong mắt Tiếu Mạch chấn kinh. Tiểu gia hoả sợ trẫm! Trẫm đang làm cái gì? Trẫm thế nhưng lại ở trước mặt tiểu gia hoả giết người. “Tiểu gia hoả!” Ly Nhật Diệu buông tay trái ra, hoàn trụ Tiếu Mạch. Ly Hiên thẳng tắp rơi xuống mặt đất, mà sát khí trên người Ly Nhật Diệu cũng biến mất không còn tăm hơi.
“Tiểu gia hoả!” Ly Nhật Diệu gọi có chút sợ hãi, trong lòng bất an có dự cảm về một điềm xấu. “Tiểu gia hoả ——” không tiếng động, Ly Nhật Diệu kinh hoảng nhìn Tiếu Mạch, cặp mắt kia đã khôi phục thành khi bọn họ lần đầu gặp mặt chỉ có vẻ đạm mạc rõ trong đôi mắt. “Không, tiểu gia hoả, ngươi không thể đối với trẫm như vậy!” Ly Nhật Diệu thật sự luống cuống. Thật vất vả tiểu gia hoả mới nhìn trẫm với ánh mắt không đạm mạc, như thế nào có thể! Là lỗi của trẫm, trẫm không nên ở trước mặt tiểu gia hoả động sát khí, lại càng không nên động sát khí với đối tượng là một hoàng tử. Tiểu gia hoả đối với trẫm thất vọng rồi, trẫm nên như thế nào bù lại.
Tiếu Mạch thất vọng, thời khắc Ly Nhật Diệu động sát khí muốn giết Ly Hiên, một tia tín nhiệm Tiếu Mạch thật vất vả mới thành lập nên liền như vậy bị đánh nát. Ta không nên có hy vọng, không nên hy vọng một đế vương sẽ có thân tình của người thường. Hắn hôm nay có thể đối với Ly Hiên hạ thủ, nói không chừng ngày mai, khi hắn chán ghét ta, cũng sẽ không chút do dự giết chết ta. Là ta sai, là ta thế nhưng lại ngu xuẩn đến mức tin tưởng hắn. Nhất thế vô tình đế vương gia, ta sớm đã nên rõ ràng. Gia Gia! Cúi đầu, ánh mắt đạm mạc có một chút dao động. Ngươi sẽ không giống bọn họ, đúng không!
Tiểu gia hoả là muốn buông ra trẫm sao? Nhìn Tiếu Mạch trong mắt hiện lên thất vọng, tự giễu còn có bi thương, Ly Nhật Diệu sợ hãi. “Tiểu gia hoả, ngươi đáp ứng trẫm rồi. Ngươi đáp ứng trẫm làm cho trẫm chứng minh trẫm là một phụ thân tốt, ngươi không thể nhanh như vậy lại từ bỏ!”
Chứng minh sao? Tiếu Mạch nở nụ cười. Ngươi đã chứng minh rồi!
Đây là Tiếu Mạch lần thứ hai đối với Ly Nhật Diệu cười, nhưng lần này, nụ cười đó lại làm cho Ly Nhật Diệu cảm thấy nồng đậm đau thương. “Tiểu gia hoả, cho … trẫm cơ hội một lần nữa. Trẫm sẽ không lại làm cho ngươi thất vọng, tiểu gia hoả!” Nói xong, Ly Nhật Diệu ôm Tiếu Mạch rất nhanh hướng Diệu Hoa điện bỏ đi. Đem Ly Hiên đã muốn hôn mê, Nam Cung Lâm vẫn quỳ như trước cùng với Ly Nguyện không nhìn ra cảm xúc, toàn bộ để qua sau đầu. Không thể tiếp tục ở lại đây, không thể tiếp tục ở tại nới tràn ngập sát khí của trẫm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook