Mạch – Thanh
Chương 106: Kết

“Phụ hoàng, ngươi nguyện ý chờ ta sao?”

—oOo—

Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

“Tiểu tử kia!”

Khinh gọi, Ly Nhật Diệu nắm tay Tiếu Mạch để lên trên ngực hắn, tay kia hơi run rẩy bỏ vào miệng, giống như nhấm nháp mĩ vị, một chút lại một chút hấp duẫn, liếm dính.

“Phụ hoàng…..Ô…..”

Tiếu Mạch cảm thấy đầu lưỡi Ly Nhật Diệu như mang theo điện lưu, ngón tay bị hắn liếm qua tựa như bị điện giật.

“Không…..Ân ~~ phụ hoàng…..”

Cảm giác này làm cho Tiếu Mạch hoảng hốt, muốn rút tay về, nhưng bị Ly Nhật Diệu nắm thật chặt.

“Đừng sợ, tiểu tử kia! Tin tưởng trẫm, trẫm sẽ không thương tổn ngươi!”

Đem tay Tiếu Mạch dán lên trên mặt nhẹ nhàng cọ xát, Ly Nhật Diệu ánh mắt càng thêm mãnh liệt.

“Tiểu tử kia…..”

Trên người Tiếu Mạch trắng nõn, Ly Nhật Diệu dùng đôi môi lửa nóng ngậm quả ô mai tiên diễm, tay trái đùa bỡn quả hồng anh trước ngực Tiếu Mạch, nhìn thấy chúng nó đỏ tươi đứng thẳng trong tay mình, Ly Nhật Diệu rất có cảm giác thành tựu.

Tay phải dọc theo thân hình Tiếu Mạch trượt vào giữa hai chân.

“A ~~”

Tiếu Mạch khó chịu dục vọng ngẩng đầu, hai chân muốn kẹp lại.

“Ân ~~ buông tay a! Phụ ~~ a ~~ hoàng…..Ô…..”

Cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người kia, Ly Nhật Diệu nắm dục vọng Tiếu Mạch trượt động, chợt nhanh chợt chậm, khi thì trọng khi thì khinh, còn không thì xẹt qua điểm thủy quang tràn ra kinh khẩu, ánh mắt tham lam đem mị thái Tiếu Mạch động tình cất chứa.

“Ô…..Ân ngô ~~ a ~~ cáp…..Ân ~~ a a a —–“

Khoái cảm tới đỉnh, rốt cuộc Tiếu Mạch kêu sợ hãi phóng thích trong tay Ly Nhật Diệu, bàn tay Ly Nhật Diệu vẩy ra dịch ươn ướt.

“Cáp….. Vù vù hô…..”

Cả người vô lực. Tiếu Mạch hai mắt thất thần không biết nhìn về phương nào.

Liếm đi chỉ bạc chảy xuống từ khóe miệng Tiếu Mạch, hành động này của Ly Nhật Diệu làm cho Tiếu Mạch thất thần thoáng hoàn hồn, nhưng con ngươi màu lam vẫn như trước không có tiêu cự.

Tiếu Mạch vô thố như vậy không có bộ dáng phòng bị, hung hăng va chạm làm cho lí trí Ly Nhật Diệu yếu ớt.

“Thực xin lỗi, tiểu tử kia!”

Giống như dùng hết khí lực cuối cùng để phun ra những lời nói này, Ly Nhật Diệu hung hăng hôn lên môi Tiếu Mạch còn chưa khép lại, thân thể hắn chen vào giữa hai chân, làm hai chân Tiếu Mạch bị bắt mở ra.

“Phụ…..hoàng…..”

Đại não dần thanh minh, Tiếu Mạch mới ý thức được cái gì, ngượng ngùng nói.

”A!”

Ly Nhật Diệu khóe miệng gợi lên, gương mặt tuyệt trần càng thêm sinh động, trước mắt đột nhiên xuất hiện cảnh đẹp làm cho hồn Tiếu Mạch mới về, không khỏi lại bay đi.

Thời khắc Tiếu Mạch xuất thần, tay phải đi vào phía sau Tiếu Mạch, lấy dịch Tiếu Mạch bắn ra, đem một ngón tay xâm nhập vào mật huyệt được che giấu kia.

“A! Không…..”

Dị vật trong nháy mắt tiến vào trong cơ thể, Tiếu Mạch cũng bị nồng hậu sợ hãi vây quanh, ánh mắt nhìn Ly Nhật Diệu tràn đầy kinh hoảng cùng cầu xin.

“…..”

“….”

Không khí áp lực trầm mặc quanh quẩn hai người trong lúc đó, hồi lâu Ly Nhật Diệu nổi giận nhắm mắt lại, ánh mắt tràn ngập dục vọng khi mở ra đã khôi phục thanh minh.

Rút ngón tay ở trong cơ thể Tiếu Mạch ra, đem chất lỏng trên người Tiếu Mạch chà lau sạch sẽ.

“Hảo hảo ngủ đi, tiểu tử kia!”

Vì Tiếu Mạch đắp hảo cái chăn, Ly Nhật Diệu hướng bể đi đến.

Phụ thân…..

Tiếu Mạch nhìn thân ảnh Ly Nhật Diệu đi vào bể, ẩn thân sau màn vải.

“Phụ hoàng!”

Cúi đầu gọi, Tiếu Mạch tâm tình phức tạp, làm như không thể tin được Ly Nhật Diệu buông tha y như vậy.

Bể sau màn vải có tiếng nước gợn sóng, Tiếu Mạch mơ hồ còn nghe được thanh âm ‘hừ’ áp lực nặng nề của nam nhân. Nghe được tiếng này, Tiếu Mạch biết được nam nhân trong bể không chỉ đơn thuần tắm rửa.

‘Đừng sợ, tiểu tử kia! Tin tưởng trẫm, trẫm sẽ không thương tổn ngươi!’

Bên tai vang lên lời nam nhân nói, lại nghe thanh âm áp lực của nam nhân, Tiếu Mạch phát giác nơi nào đó trong lòng, tựa hồ có cảm giác gì đó mà không kịp bắt lấy.

“Còn chưa ngủ a, tiểu tử kia!”

Không biết qua bao lâu, khi Tiếu Mạch phản ứng lại Ly Nhật Diệu đã đi đến bên cạnh chính mình, nhìn thần sắc cùng ngữ khí hắn lúc này, giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh.

“Ân! Chờ phụ hoàng cùng nhau ngủ!”

Tiếu Mạch cũng giống như cái gì cũng không phát sinh, đáp lại Ly Nhật Diệu.

“Kia ngủ đi!”

Ở trán Tiếu Mạch hạ xuống một cái hôn, Ly Nhật Diệu đưa lưng về phía Tiếu Mạch nằm xuống, cho dù cơ hồ không có phát sinh chuyện gì, cho dù là Tiếu Mạch sợ hãi khi Ly Nhật Diệu thân cận, hắn cũng phải đối mặt Tiếu Mạch mới có thể đi vào giấc ngủ. Nhưng bây giờ…..

Nhìn thân ảnh chưa từng đưa lưng về phía mình, Tiếu Mạch ánh mắt tái trầm xuống, rồi sau đó như là nghĩ thông suốt cái gì liền khôi phục ánh sáng.

“Phụ hoàng!”

“Như thế nào? Tiểu Mạch nhi!”

Nghe ‘vợ’ gọi, Ly Nhật Diệu xoay người.

“…..”

Nhìn gương mặt phóng đại trước mắt, cùng với xúc cảm mềm mại trên môi, Ly Nhật Diệu thân thể cứng ngắc, trong mắt lộ vẻ tràn đầy bất khả tư nghị.

Tựa như đang nằm mơ, không đợi Ly Nhật Diệu xác nhận đến tột cùng là chân thật hay là ảo giác, độ ấm đôi môi không thuộc về chính mình đã biến mất.

“Tiểu…..”

Thì thào nói nhỏ, Ly Nhật Diệu không biết nên hình dung tâm tình của hắn giờ phút này như thế nào.

Kinh ngạc sao? Có!

Kinh hỉ? Không! Hoàn toàn không có.

Kinh ngạc, kinh hỉ mờ mịt, thậm chí còn có chút kích động hoảng sợ.

“Phụ hoàng!”

Tiếu Mạch cúi đầu không dám nhìn Ly Nhật Diệu, thanh âm rất nhỏ, không chú ý sẽ biến mất trong không khí.

“…..”

Nhìn chăm chú vào Tiếu Mạch, Ly Nhật Diệu thở cũng không dám, sợ sẽ nghe sót cái gì.

“Phụ hoàng, có lẽ, có lẽ bây giờ còn chưa được, nhưng là….. Nhưng là ta nguyện ý nếm thử, tuy rằng không thể….. Không thể dám chắc được….. Ngươi nguyện ý chờ sao?”

Nói xong, Tiếu Mạch đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Ly Nhật Diệu, trong mắt lóe ra dĩ vãng chưa từng có, quang mang Ly Nhật Diệu chưa bao giờ gặp qua.

“Ngươi nguyện ý chờ sao? Phụ hoàng! Ngươi có nguyện ý chờ ngày ta cũng thích ngươi không, có lẽ là một tháng, hai tháng, thậm chí có thể một năm, hai năm, ngươi nguyện ý chờ ta sao? Phụ hoàng!”

“Tiểu tử kia…..”

Nhìn cặp lam mâu khiến chính mình mê luyến không thôi, Ly Nhật Diệu nhìn không thấy một tia bắt buộc cùng có lệ, lam mâu tràn đầy chính là kiên định, là kiên quyết muốn đáp lại tình cảm của hắn.

“Phụ hoàng, ngươi nguyện ý chờ ta sao?”

Nhìn chăm chú vào Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch trong lòng có chút khẩn trương, cũng có chút chờ mong, là chờ mong Ly Nhật Diệu cự tuyệt, hay là…..

“Tiểu tử kia!”

Ly Nhật Diệu đáp lại là kêu gọi thâm tình, cùng với cái ôm kích động.

“Phụ hoàng!”

Tiếu Mạch cũng ôm Ly Nhật Diệu, đáp án cho Tiếu Mạch đã quá rõ ràng, không hề cần ngôn ngữ dư thừa để biểu đạt, không cần phải…..

Nhiều năm sau……

“Phụ hoàng!”

“Ân!”

“Phụ hoàng!”

“Ân!”

“Phụ hoàng!”

“Như thế nào? Tiểu Mạch nhân!”

“Phụ hoàng! Ta hiện tại rất khoái nhạc, thật sự! Thật sự hạnh phúc!”

“A! Trẫm cũng thế, tiểu tử kia!”

Cái gọi là hạnh phúc, chính là khi nó đến phải nhớ rõ mà vươn tay đem nó nắm chặt vào, như vậy ngươi mới có thể nhận được chân chính hạnh phúc của ngươi, nếu không, cho dù nó đến ngay bên cạnh ngươi, khi ngươi lơ đãng nó cũng có thể lặng lẽ trốn đi.

Cho nên, các bằng hữu phải nhớ kỹ, khi hạnh phúc đến thỉnh không cần do dự, ngươi hãy vươn tay chặt chẽ bắt lấy hạnh phúc thuộc về ngươi. Có lẽ hạnh phúc mà ngươi bắt được sẽ gặp một ít chướng ngại, nhưng thỉnh không cần nổi giận, chỉ cần không thu tay về, nhất định có thể bắt được hạnh phúc thuộc về ngươi.

“Nột! Phụ hoàng, ta quơ được nga!”

“Cái gì?”

“Hạnh phúc của ta, ta bắt được!”

“A!”

— Toàn bộ văn hoàn —

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương