Thẩm Mạc Thành ngồi trong xe, trông như hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng thật ra hắn đang suy tư. Hiếm khi thấy hắn có chút khó hiểu, đối với người tên là La Thiếu Hằng lúc nãy, hắn tin rằng mình chưa từng gặp người này, nhưng khi gặp mặt và nghe thấy tên anh, hắn có cảm giác quen thuộc như có như không, giống như có một thế lực vô hình đang điều khiển hắn đến gần người kia.

Cảm giác này rất lạ, cũng rất nguy hiểm, nhưng khiến hắn cảm thấy thú vị.

Qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hắn có cảm giác như vậy với người khác, chỉ cần nhớ lại đôi mắt hắc bạch phân minh kia là hắn có một cảm giác khó nói nên lời, nhất là khi mắt La Thiếu Hằng ngấn nước, lông mi khẽ run nhìn mình, giống như đang trêu chọc hắn, để không ai có thể bỏ qua.

Dừng ngón tay đang gõ trên đầu gối, Thẩm Mạc Thành mở mắt ra, ra lệnh: “Cho người điều tra La Thiếu Hằng.”

“Vâng.” Thẩm Du lên tiếng trả lời, Thẩm Du đã sớm có dự đoán được chuyện này.

La Thiếu Hằng bên kia sau khi nghe nói Thẩm Mạc Thành sắp tới thì vô cùng vui vẻ, tính toán lát nữa nên tự giới thiệu mình thế nào để lưu lại ấn tượng tốt cho Thẩm Mạc Thành.

Toàn bộ niềm vui của anh đều thể hiện lên mặt, ngồi cách một ghế mà vẫn làm cho Thẩm Vân vui lây, thấy anh cứ nhìn ngoài cửa sổ mãi liền lên tiếng nhắc nhở: “Bọn họ mới xuất phát thôi, còn một đoạn nữa, anh đừng gấp.”

“Tôi không vội.” La Thiếu Hằng ngượng ngùng cười với cậu, nói vậy cũng cảm thấy mình đang tự dối lòng, đợi mười năm, làm sao không vội Anh vội đến mức muốn xuống xe đi ra đầu đường đợi.

Chờ khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng thấy xe của Thẩm Mạc Thành từ từ chạy tới, La Thiếu Hằng không nói hai lời, lập tức đẩy cửa xuống xe, dáng vẻ gấp gáp này của anh không có chút xíu nào giống tên vô lại đuổi đến chết cũng không đi ban nãy, Thẩm Vân mệt mỏi thổ tào.

Thẩm Mạc Thành thấy anh đi tới, ra lệnh cho tài xế ngừng xe, nhưng không xuống xe, ngồi ở bên trong thông qua cửa sổ nhìn La Thiếu Hằng vẫy tay, thấy anh vẫy mãi mới mở cửa sổ xe, mặt đối mặt với anh.

“Thẩm Mạc Thành.” Thấy cửa sổ hạ xuống, La Thiếu Hằng nở nụ cười rạng rỡ, vẫy vẫy tay với anh.

Cậu ấy cười đẹp hơn khi khóc.

Thẩm Mạc Thành thầm nghĩ trong lòng, lẳng lặng nhìn anh vài giây mới hỏi: “Có chuyện gì sao”

“Anh muốn đi đâu Em có thể đi với anh không” La Thiếu Hằng không hề quanh co.

“Lý do” Thẩm Mạc Thành vẫn ung dung nhìn anh, ý nói hắn muốn anh cho hắn một lý do có sức thuyết phục.

“Em muốn ở bên anh, được nhìn thấy anh mỗi ngày.” La Thiếu Hằng trả lời mà không hề nghĩ ngợi, giống như năm đó thẳng thắn thổ lộ với Thẩm Mạc Thành.

Anh vừa nói xong lời này, Thẩm Mạc Thành nhìn chung quanh, tỏ vẻ kinh ngạc, Thẩm Vân ở phía sau nghe xong, trong lòng thẳng thắn thầm khen ngợi anh, nhiệt tình như lửa thổ lộ giữa đường khiến cho những người không hiểu rõ câu chuyện(1) cũng phải đỏ mặt, không biết người trong cuộc có cảm giác gì Tôi nói với mấy người này, may là đang ở nước ngoài! Nếu mấy người làm như vậy ở trong nước, nhất định sẽ trở thành chủ đề nóng trên thanh tìm kiếm!

Thật ra không chỉ có bọn họ, mà Thẩm Mạc Thành là người trong cuộc cũng cảm thấy rất kỳ lạ, ngại vì thân phận của hắn, và vẫn chưa có ai dám nói thẳng việc này với hắn, cho dù là Hà Thư Ngữ cũng chỉ lờ mờ ám chỉ mà thôi, hôm nay, người chỉ mới gặp một lần lại làm trò nhiệt tình ngay trước mặt hắn, mở miệng thẳng thắn nói muốn ở bên hắn

Hắn nhìn vào ánh mắt mong đợi của La Thiếu Hằng, trong con người đen bóng mang theo tình cảm yêu thương không chút che giấu, nóng bỏng gần như hoà tan luôn cả hắn, giống như móng vuốt của loài động vật nhỏ cào cào tim hắn.

Nhưng cho dù là vậy, bề ngoài hắn vẫn thản nhiên, chỉ phun ra một tiếng mang ý nghi vấn: “Hả”

Năm đó La Thiếu Hằng và Thẩm Mạc Thành yêu nhau cũng nhiệt tình thẳng thắn như vậy, có lẽ đây là tính cách của phần lớn những người học nghệ thuật, anh chưa bao giờ che giấu tình yêu của mình với Thẩm Mạc Thành, mỗi ngày hai người thức dậy, chuyện đầu tiên anh làm là hôn chào buổi sáng Thẩm Mạc Thành, vào ngày Thẩm Mạc Thành đi công tác về, anh sẽ chuẩn bị việc gì đó gây ngạc nhiên cho hắn, dùng cọ vẽ trong tay sáng tạo nên phong cảnh mà anh cảm thấy đẹp nhất cho Thẩm Mạc Thành… Anh làm tất cả những việc mà anh cho rằng mình nên làm vì người mình yêu, anh hy vọng mình có thể cho Thẩm Mạc Thành tất cả những gì mình có.

Đối với tình yêu của anh, Thẩm Mạc Thành cũng đáp lại cho anh những điều tương xứng, hắn sẽ hôn mãi lên môi anh, thì thầm bên tai anh câu anh yêu em, sẽ vội vàng chạy về nhà từ thành phố cách xa ngàn dặm chỉ vì anh bị cảm, sẽ chỉ vì một câu nói của anh mà cõng anh đi từng bước một từ đầu phố về tới tận nhà.

Nhưng chưa từng mang thái độ cân nhắc và dò xét để hỏi anh như thế này, việc này khiến anh thoáng giật mình, bật thốt hỏi: “Anh thật sự không nhớ em sao”

Trong giọng nói của anh mang theo thất vọng, ánh mắt vốn tràn đầy linh động bị đau thương bao trùm, Thẩm Mạc Thành bị ánh mắt này làm cho lún sâu thêm, nhưng vẫn không nói câu nào, chỉ nhìn anh như trước, tỏ vẻ quả quyết.

La Thiếu Hằng hiểu ý của anh, gương mặt trắng bệch, bàn tay đang bắt cửa sổ xe hơi buông lỏng ra, cả trái tim đều trầm xuống.

——Anh ấy thật sự quên tôi.

Cho dù lúc nãy đã công tác tư tưởng xong, nhưng La Thiếu Hằng vẫn cảm thấy khó chịu, từng việc nhỏ bé khi ở bên nhau, những tình cảm yêu thương nồng nàn như lửa, bây giờ chỉ còn một mình anh nhớ.

Thẩm Vân thấy mặt anh đột nhiên biến sắc, lại nhìn sang dáng vẻ bình tĩnh của boss, đột nhiên cảm thấy cái này rất giống tình cũ gặp lại, cảnh tượng người kia không nhớ rõ mình, khiến cậu không khỏi có một giây đau lòng cho La Thiếu Hằng, ngay khi cậu cho rằng La Thiếu Hằng sẽ nói câu ‘Anh thật độc ác’ sau đó bỏ đi như trong phim truyền hình thì La Thiếu Hằng lại làm một việc khiến cậu mở mang tầm hiểu biết.

Cậu thấy La Thiếu Hằng đi vòng qua bên kia mở cửa xe, thấy cửa xe không mở lại gõ cửa sổ, sau khi Thẩm Mạc Thành ra lệnh cho tài xế mở khoá thì anh ngồi vào trong xe.

Thẩm Vân: “…”

Thẩm Du: “…”

Thẩm Mạc Thành nghiêng đầu nhìn La Thiếu Hằng ngồi bên cạnh, có hơi kinh ngạc trước hành động của anh, hình như lá gan hơi lớn

“Quên cũng không sao, chúng ta làm quen lại từ đầu là được.” La Thiếu Hằng hơi dừng một chút, vươn tay ra với Thẩm Mạc Thành, “Xin chào, tôi là La Thiếu Hằng.”

Thẩm Mạc Thành khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn vào bàn tay trước mắt, tay của La Thiếu Hằng rất đẹp, không phải kiểu mảnh mai, nhưng cũng không thô ráp, dáng vẻ xinh đẹp, xương ngón tay thon dài, là một đôi tay khiến người nhìn không thể dừng lại.

Ánh mắt Thẩm Mạc Thành dừng lại vài giây, sau đó mới từ từ đưa tay ra nắm tay anh, lúc hai bàn tay đụng nhau, tay La Thiếu Hằng đột nhiên vòng lại, năm ngón tay anh luồn vào giữa những khe hở, tạo nên tư thế mười ngón đan xen với hắn.

Thời gian nắm tay chỉ có khoảng một giây hoặc ngắn hơn, đột nhiên Thẩm Mạc Thành đè lại bàn tay đang cầm tay mình, tay kia dùng tốc độ nhanh như chớp mà bóp cổ anh, đặt anh lên lưng ghế.

Sức lực truyền tới từ phía cổ khiến La Thiếu Hằng cảm thấy khó thở, cổ họng đau đớn, anh trợn to hai mắt nhìn Thẩm Mạc Thành gần ngay trước mắt mình.

Bởi vì lúc nhỏ từng bị bắt cóc, nên sau khi được cứu về, La Thiếu Hằng được bảo vệ rất tốt, từ nhỏ cho tới cấp ba đều học trường tư, mặc dù mọi người biết La gia có một đứa con trai nhỏ học mỹ thuật, nhưng rất ít người từng gặp mặt, người ngoài thì ngoại trừ cha mẹ anh cũng chỉ có anh hai anh là La Tông Thành và chị hai La Quỳnh Thư.

Lúc trước ở La gia được bảo vệ rất tốt, sau này được Thẩm Mạc Thành bảo vệ tốt. Từng có người vu cáo cho anh lấy trộm tác phẩm, sau đó bị Thẩm Mạc Thành dạy dỗ đến mức thấy anh chỉ có thể cúi đầu sau đó đi đường vòng.

Hôm nay anh chỉ vì một cái đụng chạm đơn giản mà bị Thẩm Mạc Thành bóp cổ vô cùng nguy hiểm.

Người trước mắt là người mình yêu mười mấy năm, là người lúc trước đau lòng muốn chết khi mình gọt bút chì không cẩn thận cắt một đường nhỏ vào tay, là người lúc trước ôm mình thật chặt nói còn có hắn khi mình bị đuổi ra khỏi nhà, là người không chút do dự đứng trước mặt mình đỡ lấy nồi nước nóng bị đổ.

Nhưng vì sao anh ấy lại xa lạ như thế Ngoại trừ khuôn mặt, gần như không có bóng dáng nào của năm đó

Cổ bị bóp chặt, cảm giác hơi thở bị kiềm nén rất khó chịu, nhưng với La Thiếu Hằng mà nói, những thứ này không bằng đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Mạc Thành.

——Anh ấy thật sự không nhớ mình.

La Thiếu Hằng đã từng trải qua khoảng thời gian đau khổ nhất, khó khăn nhất, còn cái gì có thể quật ngã anh Hôm nay anh mới hiểu rõ —— đó chính là hiện thực.

Thẩm Mạc Thành cũng không làm gì với La Thiếu Hằng, hắn chỉ có chút nghi ngờ với sự xuất hiện của La Thiếu Hằng, cộng thêm phản xạ có điều kiện nên bóp cổ anh.

Lúc hai người nhìn nhau, tình cảm nặng nề trong đôi mắt đó như tràn ra, khiến cho khoé mắt hồng hồng bị phủ bởi một lớp hơi nước, khiến ánh mắt anh càng mê hoặc lòng người hơn. Thẩm Mạc Thành hơi thả lỏng tay, ngón cái vuốt ve mạch máu trên cổ La Thiếu Hằng, nhẹ giọng nói: “Nói mau, cậu coi tôi là ai”

Tình cảm trong mắt La Thiếu Hằng quá nồng nàn, nếu như không phải hắn không có ấn tượng nào với La Thiếu Hằng thì hắn sẽ cho rằng tất cả biểu hiện của La Thiếu Hằng đều là vì mình.

Việc này khiến cho hắn cảm thấy La Thiếu Hằng đang nhìn một người khác thông qua chính mình, nghĩ đến khả năng này, hắn rất không vui.

Sau khi hắn buông lỏng tay, La Thiếu Hằng thuận hơi một chút, nhưng không hề giãy giụa, vẫn giữ nguyên tư thế bị áp chế, nhìn thẳng vào mắt hắn, cười nói: “Nếu như… em nói em không nhìn anh thành người khác, em biết rõ anh là Thẩm Mạc Thành thì anh có tin không”

Anh nói chuyện không liên tục, có lẽ lúc nãy bị bóp cổ nên hơi bị sặc, nhưng vẻ mặt không hề có ý định phản kháng, không biết do nghĩ rằng phản kháng cũng không có tác dụng hay nghĩ rằng Thẩm Mạc Thành đã quên mọi thứ cũng sẽ không làm mình bị thương.

Tin không

Dĩ nhiên Thẩm Mạc Thành không tin, nhưng hắn không làm La Thiếu Hằng khó xử nữa, buông bàn tay bóp cổ anh, ngồi lại chỗ cũ.

La Thiếu Hằng ôm cổ ho vài tiếng, cảm giác ngưa ngứa trong cổ họng và đau đớn khiến anh rất khó chịu.

Thẩm Mạc Thành thấy mặt anh hơi đỏ vì ho khan, khẽ nhìn lướt qua rồi dời tầm mắt đi: “Tôi không muốn truy cứu ý đồ của cậu, bây giờ cậu đi còn kịp.”

Đi La Thiếu Hằng nghe vậy khẽ cười thành tiếng, anh đợi mười năm, cái kết cuối cùng cũng tới ngay khi anh muốn từ bỏ nhưng cũng là điều anh mong chờ nhất, sao anh có thể đi

“Không.” La Thiếu Hằng ngẩng đầu, nhìn hắn không chớp mắt, gằn từng chữ nói: “Thẩm Mạc Thành, em sẽ không đi, cho em một cơ hội đi, để em chứng minh lời em vừa nói.”

Ánh mắt anh mang theo sự kiên nghị và dịu dàng, giống như đang nhìn người yêu dấu nhất, lời nói khiến cho người ta rung động, chỉ vì đổi lấy một cơ hội có thể đi theo người mình yêu.

Trong đầu Thẩm Mạc Thành hiện lên câu nói “Em muốn ở bên anh, được nhìn thấy anh mỗi ngày.” của anh, biết là hoang đường, nhưng bây giờ hắn lại bất ngờ không muốn từ chối.

Trong lúc Thẩm Mạc Thành suy tư, trong lòng La Thiếu Hằng cũng không hề bình tĩnh và tự tin như bề ngoài, tim anh khẽ nhảy lên, nếu Thẩm Mạc Thành lấy khoảng cách khi nãy áp chế anh, chắc chắn hắn có thể nghe thấy tiếng tim đập không có quy luật và gần như muốn nổ tung của mình.

——Xin anh, đừng từ chối em, cho em một cơ hội nữa để anh thích em.

Anh thầm cầu xin trong lòng.

“Đi lên lấy đồ.” Sau một hồi im lặng, Thẩm Mạc Thành đột nhiên lên tiếng.

“Hả” La Thiếu Hằng sửng sốt.

“Không phải là muốn đi theo sao” Thẩm Mạc Thành nói với Thẩm Du ngồi phía trước: “Đi theo cậu ấy lên lấy đồ.”

“Vâng.” Thẩm Du đáp.

“Anh đồng ý” Lúc này La Thiếu Hằng mới hiểu ra mình thành công, bật đứng dậy, không ngờ đập đầu vào mui xe, làm phát ra tiếng vang rất lớn, người ngồi trong xe giật mình, anh đau đến mức ôm đầu nức nở.

“Sao vậy” Thẩm Mạc Thành đưa tay kéo anh qua, vươn tay xoa xoa đầu anh, vừa mới đụng vào liền nghe anh hít một hơi, sau đó sờ tới một cục lớn, nhướn mày hỏi: “Sao lại lớn như vậy”

“Đau… Anh nhẹ tay một chút, đầu em sắp vỡ rồi, anh không đau lòng sao” La Thiếu Hằng bắt lấy tay hắn theo phản xạ, oán trách, vừa mới nói xong, hai người đều sửng sốt.

Giọng điệu của La Thiếu Hằng rất tự nhiên, giống như đó là chuyện đương nhiên, nếu như là Thẩm Mạc Thành trước kia thì không có gì không ổn, người kia nhất định sẽ ôm anh dỗ hết buổi sáng.

Nhưng bây giờ Thẩm Mạc Thành không nhớ quá khứ của bọn họ, những lời này có phần quá tự mình đa tình, ngay cả anh cũng cảm thấy xấu hổ.

May là Thẩm Mạc Thành không nói gì thêm, chỉ buông tay ra nói một câu: “Cẩn thận một chút.”

Sợ Thẩm Mạc Thành đột nhiên đổi ý, La Thiếu Hằng không chần chờ nữa, đẩy cửa xe ra lập tức quay lại khách sạn lấy đồ, Thẩm Du đi theo anh vào trong. Thẩm Vân ở bên ngoài không biết tình hình trong xe, đến khi thấy Thẩm Du đi theo La Thiếu Hằng xách đổ xuống, cậu sợ ngây người.

Vậy là xong rồi!

Cậu nhìn La Thiếu Hằng ngồi vào xe, Thẩm Mạc Thành đóng cửa sổ lại, cậu không nhịn được hô to trong lòng: Tốc độ phát triển thật đáng sợ! Hoá ra ngài là người như vậy sao boss!

___

Chú thích:

(1) Nguyên văn là “quần chúng ăn dưa”, câu này có nhiều ý nghĩa, nhưng ở đây ý chỉ những người không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng hay phê phán, đánh giá.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương