Mạch Lộ Quy Đồ
-
Chương 16
Trên đường trở về từ nghĩa trang, La Thiếu Hằng dừng lại khi đi ngang qua cửa hàng hoa, định đặt hoa tặng cho những cô nàng làm việc ở làng du lịch suốt mấy ngày nay, bởi vì gần Tết nên có rất nhiều người đến làng du lịch đón Tết, cho nên đây là thời điểm các cô bận nhất giống như các ngày nghỉ lễ, ngoài việc thưởng bao lì xì cho mọi người thì anh còn tặng những thứ khác, con gái thì tặng hoa và chocolate, con trai thì tặng thuốc và rượu.
Vừa mới bước vào tiệm hoa, anh còn chưa kịp chọn hoa đã nghe thấy âm thanh quen thuộc, nhìn sang chỗ phát ra âm thanh mới thấy thì ra là chị mình – La Quỳnh Thư đang nói chuyện với nhân viên cửa hàng, anh hơi sững người, đúng lúc thấy người kia quay người lại, anh cũng theo phản xạ đi ra khỏi tiệm, không ngờ vẫn chậm một bước, mới đi không được mấy bước chân liền nghe La Quỳnh Thư gọi anh: “Thiếu Hằng!”
Bước chân của La Thiếu Hằng dừng lại hai giây, tăng tốc tiếp tục đi về phía trước, giả vờ như không nghe thấy tiếng kêu phía sau, ở phía sau vẫn truyền tới tiếng bước chân dồn dập, nghe giống như tiếng giày cao gót chạy nhanh giẫm lên mặt đất, kèm theo giọng của La Quỳnh Thư: “La Thiếu Hằng… Em dừng lại! Ra khỏi nhà rồi thì ngay cả chị em cũng không nhận sao!”
Lời nói của chị khiến cho bước chân của La Thiếu Hằng dần dần chậm lại, cuối cùng ngừng lại ở khúc quanh, nhưng không quay đầu lại nhìn chị.
La Quỳnh Thư đã chạy đến trước mặt anh, bởi vì phải chạy một đoạn đường ngắn, nên chị có chút thở hổn hển, chờ vài giây, mới đưa tay ra bắt lấy cánh tay La Thiếu Hằng: “Em muốn trốn đi đâu Chị gọi mà em không nghe thấy sao Hay là em không muốn gặp lại chị!”
La Thiếu Hằng nghe vậy ngón tay hơi cứng lại, thấp giọng nói: “… Xin lỗi.”
La Quỳnh Thư nghe anh xin lỗi, nhướng mày: “Bây giờ ngay cả một tiếng chị em cũng không muốn gọi sao Vậy em định không nhận người chị là chị đây đúng không”
“Không phải vậy, em không nghĩ như thế.” La Thiếu Hằng lắc đầu, anh chưa từng nghĩ vậy, chỉ là hổ thẹn trong lòng, không biết nên đối mặt như thế nào mà thôi.
“Vậy em chạy làm gì” La Quỳnh Thư hỏi.
La Thiếu Hằng không nói gì, nhưng là em trai ruột của mình, La Quỳnh Thư không thể không biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì, nhìn gương mặt có chút tiều tuỵ và tái nhợt của anh, chị vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ thở dài, dịu giọng nói: “Tìm một chỗ ngồi đi, chị cũng đã lâu rồi không gặp em, rất muốn nói chuyện với em một chút.”
Giọng nói cô đơn của chị khiến cho La Thiếu Hằng có phần xót xa, kể từ lúc ra khỏi trại an dưỡng khi đó, anh chỉ đi du lịch khắp nơi, muốn đi đến tất cả những nơi anh đã ước hẹn với Thẩm Mạc Thành, hoàn thành lời hứa của hai người.
Anh làm như vậy một mặt là vì muốn thực hiện lời hứa hẹn của hai người, mặt khác là do không dám đối mặt với cha mẹ, sợ cha mẹ thấy anh sẽ càng thất vọng hơn, mãi cho đến sau khi anh mở làng du lịch vào năm ngoái thì cuộc sống giống như bị trục xuất này mới kết thúc.
“Thiếu Hằng” La Quỳnh Thư kêu anh một tiếng.
“Vâng.” Anh thấp giọng nói.
Hai người tìm một quán cà phê ở gần đó, sau khi ngồi xuống La Thiếu Hằng cởi khăn choàng và áo lông ra, bên trong là chiếc áo len màu xám tro nhạt, anh bị bệnh nặng mới khỏi nên dù có mặc áo len trông cũng rất gầy gò, chẳng qua lúc nãy mặc áo lông nên không nhận thấy mà thôi.
La Quỳnh Thư nhìn anh, lông mày vặn xoắn lại: “Sao lại gầy như thế này”
“Không có, vẫn giống như trước đây.” La Thiếu Hằng mỉm cười, gọi cà phê cho hai người.
“Em vẫn còn nhớ chị thích uống gì.” La Quỳnh Thư nói.
“Đương nhiên là còn nhớ.” La Thiếu Hằng gật đầu, anh nhớ hết sở thích của mỗi một người trong nhà.
“Gần đây thế nào Nghe Tiểu Quai nói em mở làng du lịch, bận lắm sao” La Quỳnh Thư hỏi.
“Rất bận.”
Có lẽ là lâu quá không ở chung với nhau, nên hai người rõ ràng là chị em ruột nhưng trong lời nói lại có vẻ khách khí, có chút lúng túng.
Lại trầm mặc, La Quỳnh Thư nói: “Vốn nên đến thăm em sớm một chút, nhưng lúc trước mãi lo xử lý chuyện của anh rể em nên hoãn lại, ít ngày trước có đến làng du lịch, lại nghe nói em đi Thuỵ Sĩ.”
“Chị và anh rể…” La Thiếu Hằng muốn nói lại thôi.
“Ly hôn, bây giờ Tiểu Quai theo chị.” Lúc nói lời này trên mặt La Quỳnh Thư không có chút biến hoá nào, xem ra đã từ bỏ.
“Vậy cũng tốt.” La Thiếu Hằng không biết nên nói gì cho phải, năm đó cả anh lẫn La Quỳnh Thư đều cố chấp chọn người mình thích, cuối cùng đều không có kết quả tốt.
Tiếng dương cầm du dương trong quán cà phê yên tĩnh, âm nhạc êm dịu và không gian thoải mái rất thích hợp để trò chuyện, dần dần hai người cũng thả lỏng, nói rất nhiều chuyện lúc trước và bây giờ.
“Cha và mẹ có khoẻ không” La Thiếu Hằng hỏi, lần này anh đi Thuỵ Sĩ về bận chuyện của làng du lịch nên không có thời gian đến thăm một chút.
“Cũng khoẻ, nhưng người già hay có một vài vấn đề nhỏ.” La Quỳnh Thư nói, “Bọn họ rất nhớ em.”
La Thiếu Hằng đột nhiên nhìn chị: “Em…”
“Mẹ vẫn luôn xem ảnh chụp trước kia của em, có khi ngồi cả ngày trong phòng em, tuy bà ấy không nói, nhưng bọn chị cũng nhận ra bà ấy nhớ em bao nhiêu, lần trước Tiểu Hào cố ý đặt quyển sách quảng cáo làng du lịch lên chiếc xích đu bà ấy hay ngồi, bà ấy lén lút lấy quyển sách.”
“…” La Thiếu Hằng im lặng, anh vẫn luôn cho rằng mình là nỗi nhục của La gia.
“Cha và mẹ đều đã già rồi, bọn họ cũng chỉ hy vọng cả nhà đoàn tụ, mặc kệ chuyện lúc trước của em và Thẩm Mạc Thành là ai đúng ai sai, cứ để cho nó qua đi. Yêu càng đậm trách càng đau, đối với chuyện này bọn họ cũng chẳng dễ chịu hơn em, nếu có thể lựa chọn làm lại, bọn họ sẽ chọn bao dung, chấp nhận hai đứa.” La Quỳnh Thư nghiêm túc nói.
Nghe lời chị nói, bàn tay đặt trên bàn của La Thiếu Hằng từ từ nắm chặt lại, nỗi khổ trong lòng lan rộng.
La Thiếu Hằng vĩnh viễn không thể quên cái buổi chiều mà cả nhà anh biết quan hệ của anh và Thẩm Mạc Thành, lúc đó anh nhận được điện thoại của mẹ gọi anh về nhà, anh vốn tưởng rằng sau khi mình và Thẩm Mạc Thành yêu nhau, anh ngày càng ít về nhà nên mẹ nhớ anh và gọi anh về, đặc biệt mang theo mấy món ngọt mà mình tự làm, muốn để bà nếm thử, nhưng cái chờ đợi anh chỉ có tai hoạ đột ngột.
Không biết ai gửi tấm ảnh của anh và Thẩm Mạc Thành về nhà, lúc mẹ cầm tấm ảnh đó vứt xuống trước mặt anh, anh gần như là choáng váng, không biết phải làm sao trước cơn tức giận đổ ập xuống của mẹ.
Mẹ không kiềm được cơn giận, đến ngày hôm nay những tiếng chất vấn cáu kỉnh ấy vẫn còn bên tai, mỗi một khắc anh cũng chưa từng quên, cũng không quên được lúc mình từ chối việc chia tay Thẩm Mạc Thành, bàn tay ấy tát lên mặt mình.
Lúc học tiểu học anh đã từng bị đối thủ làm ăn của công ty bắt cóc, lúc đó đối phương vì chạy trốn nên đẩy anh xuống từ trên sườn núi, ngoại trừ trên người có nhiều vết thương, đầu gối trái anh đụng vào tảng đá, khiến cho xương vỡ vụn. Đây là vết thương nghiêm trọng nhất mà anh có, nhưng những vết thương này cộng lại cũng không đau bằng một tát này, không phải đau đớn đến từ thể xác mà là đến từ nội tâm, những thứ đó chồng lên nhau cùng với sự hổ thẹn của cha mẹ hoá thành một lưỡi dao sắc bén, từng nhát một lăng trì anh.
La gia không cần đứa con trai bôi nhọ thể diện của dòng họ này, mẹ từng nói suốt đời này sẽ không tha thứ cho anh, mãi mãi không cho anh bước một bước vào La gia, coi như chưa từng sinh ra đứa con trai bất hiếu như anh.
Nhiều năm như vậy, tuy mỗi lần trở về từ nơi khác anh đều lén lút đi thăm cha mẹ, nhưng chưa bao giờ dám cho bọn họ biết, bởi vì năm đó mình không đủ chín chắn, khăng khăng cố chấp tổn thương cha mẹ mình mà vĩnh viễn không thể sửa lại, anh rất sợ sẽ chọc cho bọn họ đau lòng lần nữa.
Anh vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không được cha mẹ tha thứ, dù sao cũng là anh có lỗi trước, hôm nay La Quỳnh Thư lại nói cho anh biết tất cả đều đã được bỏ qua, thậm chí cha mẹ còn có thể chấp nhận tình cảm của anh và Thẩm Mạc Thành.
Nhưng dù là vậy, người anh yêu đã không còn nhớ anh.
“Chị vẫn luôn nợ em một câu xin lỗi, năm đó sau khi gặp sự cố, chị không bảo vệ em trước mà lại dẫn Tiểu Quai rời xa em, cho tới nay đây là chuyện khiến chị tự trách mình nhất.”
“Thiếu Hằng, năm nay về ăn Tết đi, cha và mẹ không còn bao nhiêu năm để đợi nữa.”
La Thiếu Hằng ngồi trong xe, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, lời nói của La Quỳnh Thư vang vọng bên tai, anh chưa từng nghĩ rằng, trong mấy năm anh bị đuổi đi, cha mẹ vẫn luôn chờ anh về.
Ngồi môt hồi, anh cảm thấy ngón tay hơi tê cóng mới nhận ra mình quên không mở hệ thống sưởi. Anh đưa tay mở hệ thống sưởi, nhiệt độ trong xe cao lên một chút, ngón tay cứng ngắc mới có hơi bình thường lại.
Lấy di động ra khỏi túi, thành thạo nhấn dãy số mình đã thuộc lòng, một giây trước khi gọi, anh dừng lại, anh muốn gọi cho Thẩm Mạc Thành, nhưng lại nhấn dãy số trước kia theo thói quen.
Xoá từng con số một, tìm số mới trong danh bạ rồi nhấn gọi.
Trong lúc đợi, trong lòng anh cũng cảm thấy hồi hộp, giống như thằng nhóc mới yêu lần đầu gọi cho người mình thích, mang theo tâm tình vừa chờ mong vừa hồi hộp.
Bên kia điện thoại vang lên thật lâu mới có người nghe, giọng nói trầm thấp truyền tới: “Alô.”
La Thiếu Hằng há miệng, phát hiện cổ họng hơi khô, nhịn không được ho nhẹ mấy tiếng, tiếp theo nghe Thẩm Mạc Thành nói: “Bệnh vẫn chưa hết”
“Không phải…” La Thiếu Hằng xoa xoa cổ họng, lời nói nghẹn trong cổ.
“Sao vậy”
“Em chỉ…” La Thiếu Hằng hơi dừng lại, “chỉ muốn nghe giọng anh một chút.”
Vừa mới bước vào tiệm hoa, anh còn chưa kịp chọn hoa đã nghe thấy âm thanh quen thuộc, nhìn sang chỗ phát ra âm thanh mới thấy thì ra là chị mình – La Quỳnh Thư đang nói chuyện với nhân viên cửa hàng, anh hơi sững người, đúng lúc thấy người kia quay người lại, anh cũng theo phản xạ đi ra khỏi tiệm, không ngờ vẫn chậm một bước, mới đi không được mấy bước chân liền nghe La Quỳnh Thư gọi anh: “Thiếu Hằng!”
Bước chân của La Thiếu Hằng dừng lại hai giây, tăng tốc tiếp tục đi về phía trước, giả vờ như không nghe thấy tiếng kêu phía sau, ở phía sau vẫn truyền tới tiếng bước chân dồn dập, nghe giống như tiếng giày cao gót chạy nhanh giẫm lên mặt đất, kèm theo giọng của La Quỳnh Thư: “La Thiếu Hằng… Em dừng lại! Ra khỏi nhà rồi thì ngay cả chị em cũng không nhận sao!”
Lời nói của chị khiến cho bước chân của La Thiếu Hằng dần dần chậm lại, cuối cùng ngừng lại ở khúc quanh, nhưng không quay đầu lại nhìn chị.
La Quỳnh Thư đã chạy đến trước mặt anh, bởi vì phải chạy một đoạn đường ngắn, nên chị có chút thở hổn hển, chờ vài giây, mới đưa tay ra bắt lấy cánh tay La Thiếu Hằng: “Em muốn trốn đi đâu Chị gọi mà em không nghe thấy sao Hay là em không muốn gặp lại chị!”
La Thiếu Hằng nghe vậy ngón tay hơi cứng lại, thấp giọng nói: “… Xin lỗi.”
La Quỳnh Thư nghe anh xin lỗi, nhướng mày: “Bây giờ ngay cả một tiếng chị em cũng không muốn gọi sao Vậy em định không nhận người chị là chị đây đúng không”
“Không phải vậy, em không nghĩ như thế.” La Thiếu Hằng lắc đầu, anh chưa từng nghĩ vậy, chỉ là hổ thẹn trong lòng, không biết nên đối mặt như thế nào mà thôi.
“Vậy em chạy làm gì” La Quỳnh Thư hỏi.
La Thiếu Hằng không nói gì, nhưng là em trai ruột của mình, La Quỳnh Thư không thể không biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì, nhìn gương mặt có chút tiều tuỵ và tái nhợt của anh, chị vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ thở dài, dịu giọng nói: “Tìm một chỗ ngồi đi, chị cũng đã lâu rồi không gặp em, rất muốn nói chuyện với em một chút.”
Giọng nói cô đơn của chị khiến cho La Thiếu Hằng có phần xót xa, kể từ lúc ra khỏi trại an dưỡng khi đó, anh chỉ đi du lịch khắp nơi, muốn đi đến tất cả những nơi anh đã ước hẹn với Thẩm Mạc Thành, hoàn thành lời hứa của hai người.
Anh làm như vậy một mặt là vì muốn thực hiện lời hứa hẹn của hai người, mặt khác là do không dám đối mặt với cha mẹ, sợ cha mẹ thấy anh sẽ càng thất vọng hơn, mãi cho đến sau khi anh mở làng du lịch vào năm ngoái thì cuộc sống giống như bị trục xuất này mới kết thúc.
“Thiếu Hằng” La Quỳnh Thư kêu anh một tiếng.
“Vâng.” Anh thấp giọng nói.
Hai người tìm một quán cà phê ở gần đó, sau khi ngồi xuống La Thiếu Hằng cởi khăn choàng và áo lông ra, bên trong là chiếc áo len màu xám tro nhạt, anh bị bệnh nặng mới khỏi nên dù có mặc áo len trông cũng rất gầy gò, chẳng qua lúc nãy mặc áo lông nên không nhận thấy mà thôi.
La Quỳnh Thư nhìn anh, lông mày vặn xoắn lại: “Sao lại gầy như thế này”
“Không có, vẫn giống như trước đây.” La Thiếu Hằng mỉm cười, gọi cà phê cho hai người.
“Em vẫn còn nhớ chị thích uống gì.” La Quỳnh Thư nói.
“Đương nhiên là còn nhớ.” La Thiếu Hằng gật đầu, anh nhớ hết sở thích của mỗi một người trong nhà.
“Gần đây thế nào Nghe Tiểu Quai nói em mở làng du lịch, bận lắm sao” La Quỳnh Thư hỏi.
“Rất bận.”
Có lẽ là lâu quá không ở chung với nhau, nên hai người rõ ràng là chị em ruột nhưng trong lời nói lại có vẻ khách khí, có chút lúng túng.
Lại trầm mặc, La Quỳnh Thư nói: “Vốn nên đến thăm em sớm một chút, nhưng lúc trước mãi lo xử lý chuyện của anh rể em nên hoãn lại, ít ngày trước có đến làng du lịch, lại nghe nói em đi Thuỵ Sĩ.”
“Chị và anh rể…” La Thiếu Hằng muốn nói lại thôi.
“Ly hôn, bây giờ Tiểu Quai theo chị.” Lúc nói lời này trên mặt La Quỳnh Thư không có chút biến hoá nào, xem ra đã từ bỏ.
“Vậy cũng tốt.” La Thiếu Hằng không biết nên nói gì cho phải, năm đó cả anh lẫn La Quỳnh Thư đều cố chấp chọn người mình thích, cuối cùng đều không có kết quả tốt.
Tiếng dương cầm du dương trong quán cà phê yên tĩnh, âm nhạc êm dịu và không gian thoải mái rất thích hợp để trò chuyện, dần dần hai người cũng thả lỏng, nói rất nhiều chuyện lúc trước và bây giờ.
“Cha và mẹ có khoẻ không” La Thiếu Hằng hỏi, lần này anh đi Thuỵ Sĩ về bận chuyện của làng du lịch nên không có thời gian đến thăm một chút.
“Cũng khoẻ, nhưng người già hay có một vài vấn đề nhỏ.” La Quỳnh Thư nói, “Bọn họ rất nhớ em.”
La Thiếu Hằng đột nhiên nhìn chị: “Em…”
“Mẹ vẫn luôn xem ảnh chụp trước kia của em, có khi ngồi cả ngày trong phòng em, tuy bà ấy không nói, nhưng bọn chị cũng nhận ra bà ấy nhớ em bao nhiêu, lần trước Tiểu Hào cố ý đặt quyển sách quảng cáo làng du lịch lên chiếc xích đu bà ấy hay ngồi, bà ấy lén lút lấy quyển sách.”
“…” La Thiếu Hằng im lặng, anh vẫn luôn cho rằng mình là nỗi nhục của La gia.
“Cha và mẹ đều đã già rồi, bọn họ cũng chỉ hy vọng cả nhà đoàn tụ, mặc kệ chuyện lúc trước của em và Thẩm Mạc Thành là ai đúng ai sai, cứ để cho nó qua đi. Yêu càng đậm trách càng đau, đối với chuyện này bọn họ cũng chẳng dễ chịu hơn em, nếu có thể lựa chọn làm lại, bọn họ sẽ chọn bao dung, chấp nhận hai đứa.” La Quỳnh Thư nghiêm túc nói.
Nghe lời chị nói, bàn tay đặt trên bàn của La Thiếu Hằng từ từ nắm chặt lại, nỗi khổ trong lòng lan rộng.
La Thiếu Hằng vĩnh viễn không thể quên cái buổi chiều mà cả nhà anh biết quan hệ của anh và Thẩm Mạc Thành, lúc đó anh nhận được điện thoại của mẹ gọi anh về nhà, anh vốn tưởng rằng sau khi mình và Thẩm Mạc Thành yêu nhau, anh ngày càng ít về nhà nên mẹ nhớ anh và gọi anh về, đặc biệt mang theo mấy món ngọt mà mình tự làm, muốn để bà nếm thử, nhưng cái chờ đợi anh chỉ có tai hoạ đột ngột.
Không biết ai gửi tấm ảnh của anh và Thẩm Mạc Thành về nhà, lúc mẹ cầm tấm ảnh đó vứt xuống trước mặt anh, anh gần như là choáng váng, không biết phải làm sao trước cơn tức giận đổ ập xuống của mẹ.
Mẹ không kiềm được cơn giận, đến ngày hôm nay những tiếng chất vấn cáu kỉnh ấy vẫn còn bên tai, mỗi một khắc anh cũng chưa từng quên, cũng không quên được lúc mình từ chối việc chia tay Thẩm Mạc Thành, bàn tay ấy tát lên mặt mình.
Lúc học tiểu học anh đã từng bị đối thủ làm ăn của công ty bắt cóc, lúc đó đối phương vì chạy trốn nên đẩy anh xuống từ trên sườn núi, ngoại trừ trên người có nhiều vết thương, đầu gối trái anh đụng vào tảng đá, khiến cho xương vỡ vụn. Đây là vết thương nghiêm trọng nhất mà anh có, nhưng những vết thương này cộng lại cũng không đau bằng một tát này, không phải đau đớn đến từ thể xác mà là đến từ nội tâm, những thứ đó chồng lên nhau cùng với sự hổ thẹn của cha mẹ hoá thành một lưỡi dao sắc bén, từng nhát một lăng trì anh.
La gia không cần đứa con trai bôi nhọ thể diện của dòng họ này, mẹ từng nói suốt đời này sẽ không tha thứ cho anh, mãi mãi không cho anh bước một bước vào La gia, coi như chưa từng sinh ra đứa con trai bất hiếu như anh.
Nhiều năm như vậy, tuy mỗi lần trở về từ nơi khác anh đều lén lút đi thăm cha mẹ, nhưng chưa bao giờ dám cho bọn họ biết, bởi vì năm đó mình không đủ chín chắn, khăng khăng cố chấp tổn thương cha mẹ mình mà vĩnh viễn không thể sửa lại, anh rất sợ sẽ chọc cho bọn họ đau lòng lần nữa.
Anh vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không được cha mẹ tha thứ, dù sao cũng là anh có lỗi trước, hôm nay La Quỳnh Thư lại nói cho anh biết tất cả đều đã được bỏ qua, thậm chí cha mẹ còn có thể chấp nhận tình cảm của anh và Thẩm Mạc Thành.
Nhưng dù là vậy, người anh yêu đã không còn nhớ anh.
“Chị vẫn luôn nợ em một câu xin lỗi, năm đó sau khi gặp sự cố, chị không bảo vệ em trước mà lại dẫn Tiểu Quai rời xa em, cho tới nay đây là chuyện khiến chị tự trách mình nhất.”
“Thiếu Hằng, năm nay về ăn Tết đi, cha và mẹ không còn bao nhiêu năm để đợi nữa.”
La Thiếu Hằng ngồi trong xe, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, lời nói của La Quỳnh Thư vang vọng bên tai, anh chưa từng nghĩ rằng, trong mấy năm anh bị đuổi đi, cha mẹ vẫn luôn chờ anh về.
Ngồi môt hồi, anh cảm thấy ngón tay hơi tê cóng mới nhận ra mình quên không mở hệ thống sưởi. Anh đưa tay mở hệ thống sưởi, nhiệt độ trong xe cao lên một chút, ngón tay cứng ngắc mới có hơi bình thường lại.
Lấy di động ra khỏi túi, thành thạo nhấn dãy số mình đã thuộc lòng, một giây trước khi gọi, anh dừng lại, anh muốn gọi cho Thẩm Mạc Thành, nhưng lại nhấn dãy số trước kia theo thói quen.
Xoá từng con số một, tìm số mới trong danh bạ rồi nhấn gọi.
Trong lúc đợi, trong lòng anh cũng cảm thấy hồi hộp, giống như thằng nhóc mới yêu lần đầu gọi cho người mình thích, mang theo tâm tình vừa chờ mong vừa hồi hộp.
Bên kia điện thoại vang lên thật lâu mới có người nghe, giọng nói trầm thấp truyền tới: “Alô.”
La Thiếu Hằng há miệng, phát hiện cổ họng hơi khô, nhịn không được ho nhẹ mấy tiếng, tiếp theo nghe Thẩm Mạc Thành nói: “Bệnh vẫn chưa hết”
“Không phải…” La Thiếu Hằng xoa xoa cổ họng, lời nói nghẹn trong cổ.
“Sao vậy”
“Em chỉ…” La Thiếu Hằng hơi dừng lại, “chỉ muốn nghe giọng anh một chút.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook