Mạc Vương Xin Giữ Liêm Sỉ!!
-
Chương 92
Sau đó là những cứ thúc mạnh mẽ từ Mạc Chi Dương, bên trong vừa được lấp đầy, chưa được thích nghi đã bị nhấn thẳng vào điểm nhạy cảm, khoái cảm trào dâng khiến Bạch Tử Lệ sướng đến tê dài cả người, ngửa cổ ra liên tục thở dốc, rên rỉ ái muội, đầu óc mụ mị cả rồi.
Tiếng rên càng ngày càng to, Mạc Chi Dương sợ bị phát hiện nên đã bịt miệng Bạch Tử Lệ lại để không ai có thể biết được bọn họ đang làm việc này. Tiếng rên bị chặn lại đồng thời việc lấy không khí để thở cũng giảm đi, Bạch Tử Lệ phải điều chỉnh lại nhịp thở để có thể kịp tiến độ với Mạc Chi Dương.
Bên dưới không ngừng bị giày vò khiến nó đỏ ửng cả lên, Bạch Tử Lệ cảm nhận được cái thứ to lớn ấy đang đâm sâu vào trong bụng của mình, cảm nhận rõ từng hơi nóng, từng đường gân, chi tiết hình dáng đang mạnh bạo đâm vào điểm nhạy cảm của mình, đang làm mình sung sướng đến tê dài, đến phát điên. Nhưng cũng không thể cứ chặn thế mãi được, Bạch Tử Lệ không thể thở nổi nữa, liền gỡ bỏ tay Mạc Chi Dương ra, gục xuống vai rồi nức nở cầu xin
- “Ư ƯM…C-Chậm một chút…Dương Dương…X-Xin ngài…Nhanh quá…Hức Hức…Em không muốn…”
- “Bé yêu của ta sao vậy? Sương quá hay sao mà phải xin ta làm chậm lại?”_
Mạc Chi Dương cắn nhẹ vào tai Bạch Tử Lệ khiến cho cả người đều run lên, tay liên tục chạm vào những chỗ nhạy cảm nhất trên cơ thể Bạch Tử Lệ như đầu ngực, vật nhỏ rồi lại đến sau gáy, tất cả những chỗ đó khi được Mạc Chi Dương chạm vào sẽ đột nhiên nóng bừng lên và làm cho bên dưới không tự chủ được mà vô thức siết chặt lại.
Và đương nhiên điều đó sẽ khiến cho Mạc Chi Dương sung sướng không kèm, thế nên mới cố tình chạm vào những điểm nhạy cảm như vậy để kích thích Bạch Tử Lệ. Con người này chỉ có thể mãi mãi ở bên cạnh Mạc Chi Dương mà thôi, khuôn mặt động tình này cũng chỉ một mình Mạc Chi Dương nhìn thấy mà thôi và điều đặc biệt là trái tim người này chỉ có mỗi Mạc Chi Dương, không có một ai có thể chiếm trọn được trái tim này.
Bạch Tử Lệ cố gắng kìm nén tiếng rên bằng cách cắn vào y phục của Mạc Chi Dương làm nó ướt đẫm một mảng lớn, tâm trí bắt đầu mơ màng, trước mắt không thể nhìn rõ được nữa, khoái cảm đánh ập đến đại não, cả người tê rần, cổ họng đã bắt đầu khô khan nhưng căn bản là không thể kiềm chế được tiếng rên rỉ đó
- “Ư HỨC…Phu quân…Hức…Chậm một chút…Nhanh quá…S-Sẽ bị mọi người phát hiện mất…Dừng lại…Ah Hah…Mau dừng lại đi mà…”
- “Lệ Lệ…Em muốn gì ở ta nào? Em có thể nói cho ta biết được không?”
- “Em…Ư Ah…Em muốn…Em muốn ngài chậm lại…Hư Ức…Chậm một chút thôi được không? Hức Hức…Dương Dương…Phu quân…Có được không?”
Bạch Tử Lệ nhìn Mạc Chi Dương với ánh mắt đáng thương, mong Mạc Chi Dương có thể chậm lại một chút để có chút không khí để thở, để nghỉ ngơi một chút. Nhưng điều đó đã không thành vì làm như vậy, Mạc Chi Dương lại cảm thấy hưng phấn mà di chuyển nhanh hơn, nâng mông Bạch Tử Lệ lên rồi thúc mạnh vào bên trong, lần này, cái thứ to lớn đó của anh đã đi sâu tận tít bên trong, mạnh đến nỗi khiến cho trên bụng Bạch Tử Lệ nổi lên rõ ràng hình dáng cái của Mạc Chi Dương.
Khoái cảm kèm theo đau đớn ập tới khiến Bạch Tử Lệ không thể phát ra tiếng, chỉ có thể trợn tròn mắt, run rẩy bám chặt vào cổ Mạc Chi Dương để trụ, thực sự quá sâu rồi… Bạch Tử Lệ không thể thích nghi nổi liền hét lên
- “AA ƯMMMMM…”
- “Suỵt! Em bé tiếng thôi, nhỡ bị phát hiện thì sao?”
- “Hức Hức…Bụng em…T-Trướng quá…Đau…Đau quá…Ah Hức…Cái của ngài sâu quá…Em thấy lạ lắm”
- “Không sao, không sao. Ta vào sâu quá khiến em đau sao? Ta xin lỗi, ta sẽ rút ra nhé”
Thấy người thương đau, Mạc Chi Dương đau xót định rút ra nhưng đã bị Bạch Tử Lệ ngăn lại, lắc đầu mà đặt tay Mạc Chi Dương lên trên bụng mình, nhẹ nhàng mỉm cười rồi gật nhẹ đầu ngỏ ý muốn Mạc Chi Dương hãy tiếp tục, đừng dừng lại. Mạc Chi Dương thấy vậy cũng mỉm cười theo, dưới hông bắt đầu những cú thúc mạnh mẽ vào bên trong.
Bạch Tử Lệ cũng phối hợp nhịp nhàng lên xuống với Mạc Chi Dương mà ôm chặt lấy cổ, rên rỉ ái muội. Một lúc sau, Mạc Chi Dương cũng hết chịu nổi mà cao trào, đồng thời Bạch Tử Lệ cũng cao trào theo. Hai người mệt mỏi thở dốc rồi nhin nhau, mỉm cười, trao cho nhau nụ hôn nồng cháy
- “Để ta tắm rửa cho em nhé.”
- “Vâng ạ”
Mạc Chi Dương bế Bạch Tử Lệ đi tắm rửa, may mắn thay, cả đoàn quân đang luyện tập với tướng quân nên không biết hai người đang “vận động”. Coi như thoát một kiếp rồi, nhưng nếu có lần sau thì hãy để buổi tối, chứ đừng làm trong buổi sáng sớm như vậy, dễ bị phát hiện lắm đó.
Tiếng rên càng ngày càng to, Mạc Chi Dương sợ bị phát hiện nên đã bịt miệng Bạch Tử Lệ lại để không ai có thể biết được bọn họ đang làm việc này. Tiếng rên bị chặn lại đồng thời việc lấy không khí để thở cũng giảm đi, Bạch Tử Lệ phải điều chỉnh lại nhịp thở để có thể kịp tiến độ với Mạc Chi Dương.
Bên dưới không ngừng bị giày vò khiến nó đỏ ửng cả lên, Bạch Tử Lệ cảm nhận được cái thứ to lớn ấy đang đâm sâu vào trong bụng của mình, cảm nhận rõ từng hơi nóng, từng đường gân, chi tiết hình dáng đang mạnh bạo đâm vào điểm nhạy cảm của mình, đang làm mình sung sướng đến tê dài, đến phát điên. Nhưng cũng không thể cứ chặn thế mãi được, Bạch Tử Lệ không thể thở nổi nữa, liền gỡ bỏ tay Mạc Chi Dương ra, gục xuống vai rồi nức nở cầu xin
- “Ư ƯM…C-Chậm một chút…Dương Dương…X-Xin ngài…Nhanh quá…Hức Hức…Em không muốn…”
- “Bé yêu của ta sao vậy? Sương quá hay sao mà phải xin ta làm chậm lại?”_
Mạc Chi Dương cắn nhẹ vào tai Bạch Tử Lệ khiến cho cả người đều run lên, tay liên tục chạm vào những chỗ nhạy cảm nhất trên cơ thể Bạch Tử Lệ như đầu ngực, vật nhỏ rồi lại đến sau gáy, tất cả những chỗ đó khi được Mạc Chi Dương chạm vào sẽ đột nhiên nóng bừng lên và làm cho bên dưới không tự chủ được mà vô thức siết chặt lại.
Và đương nhiên điều đó sẽ khiến cho Mạc Chi Dương sung sướng không kèm, thế nên mới cố tình chạm vào những điểm nhạy cảm như vậy để kích thích Bạch Tử Lệ. Con người này chỉ có thể mãi mãi ở bên cạnh Mạc Chi Dương mà thôi, khuôn mặt động tình này cũng chỉ một mình Mạc Chi Dương nhìn thấy mà thôi và điều đặc biệt là trái tim người này chỉ có mỗi Mạc Chi Dương, không có một ai có thể chiếm trọn được trái tim này.
Bạch Tử Lệ cố gắng kìm nén tiếng rên bằng cách cắn vào y phục của Mạc Chi Dương làm nó ướt đẫm một mảng lớn, tâm trí bắt đầu mơ màng, trước mắt không thể nhìn rõ được nữa, khoái cảm đánh ập đến đại não, cả người tê rần, cổ họng đã bắt đầu khô khan nhưng căn bản là không thể kiềm chế được tiếng rên rỉ đó
- “Ư HỨC…Phu quân…Hức…Chậm một chút…Nhanh quá…S-Sẽ bị mọi người phát hiện mất…Dừng lại…Ah Hah…Mau dừng lại đi mà…”
- “Lệ Lệ…Em muốn gì ở ta nào? Em có thể nói cho ta biết được không?”
- “Em…Ư Ah…Em muốn…Em muốn ngài chậm lại…Hư Ức…Chậm một chút thôi được không? Hức Hức…Dương Dương…Phu quân…Có được không?”
Bạch Tử Lệ nhìn Mạc Chi Dương với ánh mắt đáng thương, mong Mạc Chi Dương có thể chậm lại một chút để có chút không khí để thở, để nghỉ ngơi một chút. Nhưng điều đó đã không thành vì làm như vậy, Mạc Chi Dương lại cảm thấy hưng phấn mà di chuyển nhanh hơn, nâng mông Bạch Tử Lệ lên rồi thúc mạnh vào bên trong, lần này, cái thứ to lớn đó của anh đã đi sâu tận tít bên trong, mạnh đến nỗi khiến cho trên bụng Bạch Tử Lệ nổi lên rõ ràng hình dáng cái của Mạc Chi Dương.
Khoái cảm kèm theo đau đớn ập tới khiến Bạch Tử Lệ không thể phát ra tiếng, chỉ có thể trợn tròn mắt, run rẩy bám chặt vào cổ Mạc Chi Dương để trụ, thực sự quá sâu rồi… Bạch Tử Lệ không thể thích nghi nổi liền hét lên
- “AA ƯMMMMM…”
- “Suỵt! Em bé tiếng thôi, nhỡ bị phát hiện thì sao?”
- “Hức Hức…Bụng em…T-Trướng quá…Đau…Đau quá…Ah Hức…Cái của ngài sâu quá…Em thấy lạ lắm”
- “Không sao, không sao. Ta vào sâu quá khiến em đau sao? Ta xin lỗi, ta sẽ rút ra nhé”
Thấy người thương đau, Mạc Chi Dương đau xót định rút ra nhưng đã bị Bạch Tử Lệ ngăn lại, lắc đầu mà đặt tay Mạc Chi Dương lên trên bụng mình, nhẹ nhàng mỉm cười rồi gật nhẹ đầu ngỏ ý muốn Mạc Chi Dương hãy tiếp tục, đừng dừng lại. Mạc Chi Dương thấy vậy cũng mỉm cười theo, dưới hông bắt đầu những cú thúc mạnh mẽ vào bên trong.
Bạch Tử Lệ cũng phối hợp nhịp nhàng lên xuống với Mạc Chi Dương mà ôm chặt lấy cổ, rên rỉ ái muội. Một lúc sau, Mạc Chi Dương cũng hết chịu nổi mà cao trào, đồng thời Bạch Tử Lệ cũng cao trào theo. Hai người mệt mỏi thở dốc rồi nhin nhau, mỉm cười, trao cho nhau nụ hôn nồng cháy
- “Để ta tắm rửa cho em nhé.”
- “Vâng ạ”
Mạc Chi Dương bế Bạch Tử Lệ đi tắm rửa, may mắn thay, cả đoàn quân đang luyện tập với tướng quân nên không biết hai người đang “vận động”. Coi như thoát một kiếp rồi, nhưng nếu có lần sau thì hãy để buổi tối, chứ đừng làm trong buổi sáng sớm như vậy, dễ bị phát hiện lắm đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook