Mặc Trạc
-
Chương 167: Hóa huyết thảo
“Lớn hơn rất nhiều!” Mặc Diễm nhìn chung quanh bốn phía một vòng phát hiện ra không gian lớn hơn nhiều lắm, cảm giác giống như đang đi đến một thế giới vậy. Xa xa còn có thể nhìn thấy từng dãy núi liên miên nối liền. Không biết cái không gian này lúc nào mà trở nên lớn như vậy.
Một thế ngoại đào nguyên như vầy nếu có thể trường kỳ sống ở đây thì tốt biết mấy. Mặc Diễm không hiểu tại sao anh lại toát ra cái ý niệm này trong đầu.
Duy Nhược Hề chu mỏ một chút, đâu chỉ có lớn hơn nhiều mà rõ ràng là lớn gấp ngàn lần, vạn lần nha.
“Oa oa” Đào Đào lại bắt đầu kêu to, Tiểu Hề tỷ, Mặc Diễm ca ca lại đến rồi.
Đối với bọn Đào Đào, những kẻ thường xuyên không thấy người thì sự xuất hiện của Mặc DIễm làm cho bọn họ vô cùng vui vẻ.
Mặc Diễm tươi cười cùng mấy cái cây chào hỏi.
Thế là bọn Đào Đào cùng Mặc Diễm bắt đầu trò chuyện say sưa.
Còn Duy Nhược Hề ngắm nhìn gương mặt tươi cười của Mặc Diễm rối rắm một hồi rồi bắt đầu đi bắt ốc.
Duy Nhược Hề suy nghĩ mãi mà không thể xác định tính cách của Mặc Diễm là thế nào. Có đôi khi cô thấy anh lạnh như băng có đôi khi thì nụ cười tràn đây gương mặt. Cô căn bản không rõ lắm tính cách nào mới là tính cách thật của anh.
Duy Nhược Hề bắt ốc xong thì Mặc Diễm vẫn còn đang vui vẻ trò chuyện với bọn Đào Đào.
“Mặc Diễm, đi ra ngoài thôi!” Duy Nhược Hề gọi lại Mặc Diễm đang say sưa trò chuyện. Mặc Diễm quay đầu lại nhìn Duy Nhược Hề với khuôn mặt tràn đầy ôn nhu cùng nụ cười rạng rỡ, “Đi thôi.”
Không biết bọn Đào Đào cùng anh nói chuyện về cái gì mà tâm tình của Mặc Diễm tựa hồ vô cùng vui vẻ, cả khuôn mặt đều là nụ cười rạng rỡ.
Mặc Diễm nói xong thì vươn tay nắm lấy áo của Duy Nhược Hề, còn cô thì ngốc ra đó không hiểu anh ta nắm lấy quần áo cô làm cái gì?
“Đi ra ngoài thôi, tôi đói.” Mặc Diễm vừa nói vừa cười.
Duy Nhược Hề nghe thế mới nhớ lại, đúng là nếu anh ta không bám lấy mình thì không cách nào đi ra ngoài được. Duy Nhược Hề tưởng đi ra sau đó khung cảnh liền thay đổi. Hai người giờ đây đang đứng trong phòng bếp.
Duy Nhược Hề bảo Mặc Diễm đi ra ngoài còn cô ở lại phòng bếp nấu cơm, nếu anh ta cứ tiếp tục đứng đây nhìn thì đảm bảo cô làm không xong chuyện gì cả.
Mặc Diễm nghe nói thế cũng không nói thêm tiếng nào đành đi ra phòng khách.
Duy Nhược Hề đem cơm làm xong, ba món ăn hai người ăn như vậy là đủ rồi.
Lúc Duy Nhược Hề đem đồ ăn đi ra thì thấy một màn thật quỷ dị.
Cô nhìn thấy Mặc Diễm, Duy Hạo cùng Cẩn Du đang trò chuyện tuy nhiên nụ cười của ba người nọ đều kỳ quái thế nào ấy. Đúng rồi, ba người bọn họ mà tụ lại nói chuyện là lại làm cho người ta thấy kỳ quái thế nào.
Mặc Diễm thấy Duy Nhược Hề đem đồ ăn ra tới thì chạy nhanh đi lại hỗ trợ cô dọn bàn.
Ăn cơm xong Duy Nhược Hề liền thương lượng với mọi người sẽ đem nước người ta cấp ngoài cổng tiểu khu thành nước trong không gian ngoài ra còn đem rau dưa lấy ra cho mọi người. Như vậy sẽ giúp người bệnh cầm cự đến lúc chính phủ nghiên cứu ra thuốc kháng sinh.
Bởi vì qua mấy ngày xem xét tình huống ở cô nhi viện Duy Nhược Hề biết rõ nếu uống vào nước trong không gian thì người bệnh không bị ói ra và như thế là đủ cầm cự được thêm chút thời gian. Ngoài ra khi uống nước trong không gian thì những đứa trẻ trong trại mồ côi giống như không bị nặng thêm mặc dù cũng không có cải thiện tình hình bệnh trạng chút nào.
Sau khi biết được như thế Duy Nhược Hề quyết định đổi toàn nước ở cổng tiểu khu thành nước trong không gian của cô nhằm mục đích giúp đỡ mọi người.
Duy Nhược Hề đem nước đổi xong còn lấy ra một ít rau dưa để vào đống đồ ăn mà chính phủ cung cấp cho mọi người.
Làm xong mọi chuyện thì đến lúc ngủ lại đổi thành Duy ba cùng Duy mẹ một phòng, Mặc Diễm cùng Cẩn Du một phòng, Duy Nhược Hề một phòng còn Duy Hạo lại tiếp tục ngủ sô pha.
Duy Nhược Hề cảm thấy Mặc DIễm cùng Cẩn Du ở cùng một cái phòng rất kỳ quái. Hai người này tính cách thật sự khác nhau. Thật không rõ buổi tối trước khi hai người đi ngủ có trò chuyện hay không, hay là ai cũng không nói chuyện với ai trực tiếp lên giường đi ngủ.
Duy Nhược Hề nằm ở trên giường của mình mà suy nghĩ lung tung nhưng mà lại không dám dùng tinh thần lực tra xét thử bởi vì dường như tinh thần lực của Mặc DIễm không có dưới cô nha. Cô sợ lúc mình dùng tinh thần lực tra xét lại bị Mặc Diễm phát hiện thì thật mất mặt.
Chớp mắt hai ngày liền trôi qua, ở bên trong tiểu khu người bệnh vẫn rất nhiều nhưng không có người nào xuất hiện tình trạng tử vong. Những người bệnh mặc dù không khỏe hơn nhưng cũng không bị nặng thêm chút nào giống như dừng lại ở trạng thái đó.
Duy Nhược Hề quan sát hai ngày liên tục cũng an tâm một chút. Hai ngày này Thường Trác cũng không gọi cho cô, hẳn là phòng nghiên cứu vẫn còn chưa nghiên cứu ra thuốc kháng sinh chống lại dịch bệnh. Duy Nhược Hề cũng không gọi quấy rầy Thường Trác mà tiếp tục ở lại nhà chờ đợi tin tức.
Hai ngày rãnh rỗi lúc Mặc Diễm không có việc gì sẽ tìm Duy Nhược Hề dẫn anh đi vào không gian. Vào trong đó anh sẽ trò chuyện cùng bọn Đào Đào sau đó lại ở dưới tàng cây mà ngủ, ngày trôi qua vô cùng thanh thản.
Duy ba, Duy mẹ, Duy Hạo cùng Cẩn Du mỗi lần nhìn thấy chỉ có thể trơ mắt nhìn Mặc Diễm cùng Duy Nhược Hề tiến vào. Duy Nhược Hề cũng thử qua muốn dẫn bọn họ vào nhưng là không cách nào đi vào trong được. Chỉ có mỗi mình Mặc Diễm là theo vào được.
Còn mỗi khi Duy Nhược Hề không ở tại không gian thì Cẩn Du sẽ tranh thủ đi tìm cô uống trà nói chuyện. Duy Nhược Hề cũng rất thích ở cùng anh bởi vì ở bên cạnh Cẩn Du cô cảm thấy vô cùng thoải mái, không có nửa điểm áp lực. Mỗi khi không muốn nói chuyện thì chỉ cần ngồi cạnh Cẩn Du uống trà là được. Cẩn Du sẽ cùng Duy Nhược Hề ngồi đó không nói lời nào.
Chỉ có điều không biết có phải là ảo giác của cô hay không mà mỗi lần cô cùng một chỗ với Cẩn Du thì Mặc Diễm sẽ đi tới yêu cầu cô dẫn anh tiến vào không gian. Cho nên mỗi lần cô trò chuyện với Cẩn Du đến đoạn cao trào thì Mặc Diễm liền xuất hiện.
Đến ngày thứ ba lúc Duy Nhược Hề đang cùng mọi người ăn sáng thì nhận được liên hệ của Thường Trác.
Kết nối vừa được thông thì hình ảnh Thường Trác tiều tụy xuất hiện trước mặt cô, nhìn Thường Trác giống như mấy ngày liên tục không ngủ.
“Chú Thường, kết quả thế nào?” “tìm được kháng sinh chống lại dịch bệnh chưa?”
Thường Trác nhẹ nhàng gật đầu, “Tiểu Hề, qua hai ngày điều tra đã tìm được một loại dược vật có khả năng khắc chế con quái vật này chỉ là...” Thường Trác nói tới đây lại thở dài một hơi.
“Chú Thường, làm sao vậy?” Một khi đã tìm được dược vật khắc chế dịch bệnh thì tại sao lại còn cái biểu cảm đó.
“Chính là còn thiếu một loại dược thảo cho vào mới được.” Thường Trác than thở. Hai ngày qua các chuyên gia đã nghiên cứu ra loại thuốc có thể khắc chế được quái vật này nhưng mà trong lúc điều chế thuốc lại thiếu một loại thảo dược. Loại thảo dược này trăm năm mới trưởng thành, hơn nữa thảo dược này ở địa cầu ngàn năm trước mới có, địa cầu hiện tại không còn loại dược thảo này tồn tại.
Thường Trác cũng là ôm chút hy vọng mà nói cho Duy Nhược Hề nghe bởi vì Duy Nhược Hề có thể đưa ra loại rau dưa gieo trồng trong đất cho nên ông muốn hỏi Duy Nhược Hề có loại thảo dược này hay không.
Kỳ thật Thường Trác cũng không ôm nhiều hy vọng, dù sao cái loại thảo dược này cũng đã tuyệt tích gần ngàn năm. Ông chỉ là ôm tâm trạng đi cầu may mà hỏi Duy Nhược Hề.
Duy Nhược Hề nghe xong thì ngây người. Thảo dược ở trong không gian quả thật rất nhiều nhưng mà không biết có loại thảo dược mà Thường Trác cần hay không.
“Chú Thường, chú cần loại thảo dược gì?” Duy Nhược Hề không biết nên đành phải hỏi rõ mới tìm được, với lại không biết trong không gian có hay không nữa.
“Tên của nó là Hóa Huyết Thảo. Là một loại thảo dược toàn thân đỏ bừng, cao chừng nửa thước, không có hoa không có quả, trăm năm mới trưởng thành. Sau khi trưởng thành trong vòng một tháng không có ai hái sẽ tự động khô héo đi. Vài năm sau nó lại mọc cây con chờ đến trăm năm lại trưởng thành."
Bởi vì loại thảo dược này không có mầm móng cho nên nó cũng dần dần tuyệt tích. Nói đến đây thì Thường Trác cũng không ôm gì hy vọng, tập tính của loại thảo dược này thật sự quá hà khắc. Giả sử như Duy Nhược Hề trồng được thì làm sao mà có loại trưởng thành cho được.
Hóa Huyết Thảo? Toàn thân đỏ bừng? Duy Nhược Hề cố nhớ lại những cây mà cô gặp trong không gian nhưng mà thật sự không rõ lắm bởi vì cô cũng mới khám phá ra một phần, nhừng phần còn lại trong không gian thật sự quá lớn, cô vẫn chưa đi hết.
“Chú Thường, để con tìm thử xem, nếu tìm được con sẽ gọi cho chú.” Duy Nhược Hề cũng không dám xác định. Giả sử nếu trong không gian có loại thảo dược này nhưng mà nếu nó không trưởng thành thì làm sao bây giờ.
Thường Trác nghe xong thì gật đầu nói:” Tiểu Hề, nếu con thật sự tìm được thì vạn lần không cần nhổ cả gốc chỉ cần ngắt lấy một ít lá là được.”
Trước kia bởi vì rất nhiều người không biết loại thảo dược này có tập tính như vậy cho nên đã nhổ cả gốc cây nên dẫn đến loại thảo dược này mới tuyệt chủng.
Duy Nhược Hề nghe xong thì gật đầu đáp ứng. Trừ trước đến giờ cô không có thói quen nhổ cả gốc cây bởi vì cô biết rất nhiều thảo dược đều không có hạt giống chỉ có thể mọc ra cây con, những loại thảo dược như thế này thì vô cùng trân quý.
Một thế ngoại đào nguyên như vầy nếu có thể trường kỳ sống ở đây thì tốt biết mấy. Mặc Diễm không hiểu tại sao anh lại toát ra cái ý niệm này trong đầu.
Duy Nhược Hề chu mỏ một chút, đâu chỉ có lớn hơn nhiều mà rõ ràng là lớn gấp ngàn lần, vạn lần nha.
“Oa oa” Đào Đào lại bắt đầu kêu to, Tiểu Hề tỷ, Mặc Diễm ca ca lại đến rồi.
Đối với bọn Đào Đào, những kẻ thường xuyên không thấy người thì sự xuất hiện của Mặc DIễm làm cho bọn họ vô cùng vui vẻ.
Mặc Diễm tươi cười cùng mấy cái cây chào hỏi.
Thế là bọn Đào Đào cùng Mặc Diễm bắt đầu trò chuyện say sưa.
Còn Duy Nhược Hề ngắm nhìn gương mặt tươi cười của Mặc Diễm rối rắm một hồi rồi bắt đầu đi bắt ốc.
Duy Nhược Hề suy nghĩ mãi mà không thể xác định tính cách của Mặc Diễm là thế nào. Có đôi khi cô thấy anh lạnh như băng có đôi khi thì nụ cười tràn đây gương mặt. Cô căn bản không rõ lắm tính cách nào mới là tính cách thật của anh.
Duy Nhược Hề bắt ốc xong thì Mặc Diễm vẫn còn đang vui vẻ trò chuyện với bọn Đào Đào.
“Mặc Diễm, đi ra ngoài thôi!” Duy Nhược Hề gọi lại Mặc Diễm đang say sưa trò chuyện. Mặc Diễm quay đầu lại nhìn Duy Nhược Hề với khuôn mặt tràn đầy ôn nhu cùng nụ cười rạng rỡ, “Đi thôi.”
Không biết bọn Đào Đào cùng anh nói chuyện về cái gì mà tâm tình của Mặc Diễm tựa hồ vô cùng vui vẻ, cả khuôn mặt đều là nụ cười rạng rỡ.
Mặc Diễm nói xong thì vươn tay nắm lấy áo của Duy Nhược Hề, còn cô thì ngốc ra đó không hiểu anh ta nắm lấy quần áo cô làm cái gì?
“Đi ra ngoài thôi, tôi đói.” Mặc Diễm vừa nói vừa cười.
Duy Nhược Hề nghe thế mới nhớ lại, đúng là nếu anh ta không bám lấy mình thì không cách nào đi ra ngoài được. Duy Nhược Hề tưởng đi ra sau đó khung cảnh liền thay đổi. Hai người giờ đây đang đứng trong phòng bếp.
Duy Nhược Hề bảo Mặc Diễm đi ra ngoài còn cô ở lại phòng bếp nấu cơm, nếu anh ta cứ tiếp tục đứng đây nhìn thì đảm bảo cô làm không xong chuyện gì cả.
Mặc Diễm nghe nói thế cũng không nói thêm tiếng nào đành đi ra phòng khách.
Duy Nhược Hề đem cơm làm xong, ba món ăn hai người ăn như vậy là đủ rồi.
Lúc Duy Nhược Hề đem đồ ăn đi ra thì thấy một màn thật quỷ dị.
Cô nhìn thấy Mặc Diễm, Duy Hạo cùng Cẩn Du đang trò chuyện tuy nhiên nụ cười của ba người nọ đều kỳ quái thế nào ấy. Đúng rồi, ba người bọn họ mà tụ lại nói chuyện là lại làm cho người ta thấy kỳ quái thế nào.
Mặc Diễm thấy Duy Nhược Hề đem đồ ăn ra tới thì chạy nhanh đi lại hỗ trợ cô dọn bàn.
Ăn cơm xong Duy Nhược Hề liền thương lượng với mọi người sẽ đem nước người ta cấp ngoài cổng tiểu khu thành nước trong không gian ngoài ra còn đem rau dưa lấy ra cho mọi người. Như vậy sẽ giúp người bệnh cầm cự đến lúc chính phủ nghiên cứu ra thuốc kháng sinh.
Bởi vì qua mấy ngày xem xét tình huống ở cô nhi viện Duy Nhược Hề biết rõ nếu uống vào nước trong không gian thì người bệnh không bị ói ra và như thế là đủ cầm cự được thêm chút thời gian. Ngoài ra khi uống nước trong không gian thì những đứa trẻ trong trại mồ côi giống như không bị nặng thêm mặc dù cũng không có cải thiện tình hình bệnh trạng chút nào.
Sau khi biết được như thế Duy Nhược Hề quyết định đổi toàn nước ở cổng tiểu khu thành nước trong không gian của cô nhằm mục đích giúp đỡ mọi người.
Duy Nhược Hề đem nước đổi xong còn lấy ra một ít rau dưa để vào đống đồ ăn mà chính phủ cung cấp cho mọi người.
Làm xong mọi chuyện thì đến lúc ngủ lại đổi thành Duy ba cùng Duy mẹ một phòng, Mặc Diễm cùng Cẩn Du một phòng, Duy Nhược Hề một phòng còn Duy Hạo lại tiếp tục ngủ sô pha.
Duy Nhược Hề cảm thấy Mặc DIễm cùng Cẩn Du ở cùng một cái phòng rất kỳ quái. Hai người này tính cách thật sự khác nhau. Thật không rõ buổi tối trước khi hai người đi ngủ có trò chuyện hay không, hay là ai cũng không nói chuyện với ai trực tiếp lên giường đi ngủ.
Duy Nhược Hề nằm ở trên giường của mình mà suy nghĩ lung tung nhưng mà lại không dám dùng tinh thần lực tra xét thử bởi vì dường như tinh thần lực của Mặc DIễm không có dưới cô nha. Cô sợ lúc mình dùng tinh thần lực tra xét lại bị Mặc Diễm phát hiện thì thật mất mặt.
Chớp mắt hai ngày liền trôi qua, ở bên trong tiểu khu người bệnh vẫn rất nhiều nhưng không có người nào xuất hiện tình trạng tử vong. Những người bệnh mặc dù không khỏe hơn nhưng cũng không bị nặng thêm chút nào giống như dừng lại ở trạng thái đó.
Duy Nhược Hề quan sát hai ngày liên tục cũng an tâm một chút. Hai ngày này Thường Trác cũng không gọi cho cô, hẳn là phòng nghiên cứu vẫn còn chưa nghiên cứu ra thuốc kháng sinh chống lại dịch bệnh. Duy Nhược Hề cũng không gọi quấy rầy Thường Trác mà tiếp tục ở lại nhà chờ đợi tin tức.
Hai ngày rãnh rỗi lúc Mặc Diễm không có việc gì sẽ tìm Duy Nhược Hề dẫn anh đi vào không gian. Vào trong đó anh sẽ trò chuyện cùng bọn Đào Đào sau đó lại ở dưới tàng cây mà ngủ, ngày trôi qua vô cùng thanh thản.
Duy ba, Duy mẹ, Duy Hạo cùng Cẩn Du mỗi lần nhìn thấy chỉ có thể trơ mắt nhìn Mặc Diễm cùng Duy Nhược Hề tiến vào. Duy Nhược Hề cũng thử qua muốn dẫn bọn họ vào nhưng là không cách nào đi vào trong được. Chỉ có mỗi mình Mặc Diễm là theo vào được.
Còn mỗi khi Duy Nhược Hề không ở tại không gian thì Cẩn Du sẽ tranh thủ đi tìm cô uống trà nói chuyện. Duy Nhược Hề cũng rất thích ở cùng anh bởi vì ở bên cạnh Cẩn Du cô cảm thấy vô cùng thoải mái, không có nửa điểm áp lực. Mỗi khi không muốn nói chuyện thì chỉ cần ngồi cạnh Cẩn Du uống trà là được. Cẩn Du sẽ cùng Duy Nhược Hề ngồi đó không nói lời nào.
Chỉ có điều không biết có phải là ảo giác của cô hay không mà mỗi lần cô cùng một chỗ với Cẩn Du thì Mặc Diễm sẽ đi tới yêu cầu cô dẫn anh tiến vào không gian. Cho nên mỗi lần cô trò chuyện với Cẩn Du đến đoạn cao trào thì Mặc Diễm liền xuất hiện.
Đến ngày thứ ba lúc Duy Nhược Hề đang cùng mọi người ăn sáng thì nhận được liên hệ của Thường Trác.
Kết nối vừa được thông thì hình ảnh Thường Trác tiều tụy xuất hiện trước mặt cô, nhìn Thường Trác giống như mấy ngày liên tục không ngủ.
“Chú Thường, kết quả thế nào?” “tìm được kháng sinh chống lại dịch bệnh chưa?”
Thường Trác nhẹ nhàng gật đầu, “Tiểu Hề, qua hai ngày điều tra đã tìm được một loại dược vật có khả năng khắc chế con quái vật này chỉ là...” Thường Trác nói tới đây lại thở dài một hơi.
“Chú Thường, làm sao vậy?” Một khi đã tìm được dược vật khắc chế dịch bệnh thì tại sao lại còn cái biểu cảm đó.
“Chính là còn thiếu một loại dược thảo cho vào mới được.” Thường Trác than thở. Hai ngày qua các chuyên gia đã nghiên cứu ra loại thuốc có thể khắc chế được quái vật này nhưng mà trong lúc điều chế thuốc lại thiếu một loại thảo dược. Loại thảo dược này trăm năm mới trưởng thành, hơn nữa thảo dược này ở địa cầu ngàn năm trước mới có, địa cầu hiện tại không còn loại dược thảo này tồn tại.
Thường Trác cũng là ôm chút hy vọng mà nói cho Duy Nhược Hề nghe bởi vì Duy Nhược Hề có thể đưa ra loại rau dưa gieo trồng trong đất cho nên ông muốn hỏi Duy Nhược Hề có loại thảo dược này hay không.
Kỳ thật Thường Trác cũng không ôm nhiều hy vọng, dù sao cái loại thảo dược này cũng đã tuyệt tích gần ngàn năm. Ông chỉ là ôm tâm trạng đi cầu may mà hỏi Duy Nhược Hề.
Duy Nhược Hề nghe xong thì ngây người. Thảo dược ở trong không gian quả thật rất nhiều nhưng mà không biết có loại thảo dược mà Thường Trác cần hay không.
“Chú Thường, chú cần loại thảo dược gì?” Duy Nhược Hề không biết nên đành phải hỏi rõ mới tìm được, với lại không biết trong không gian có hay không nữa.
“Tên của nó là Hóa Huyết Thảo. Là một loại thảo dược toàn thân đỏ bừng, cao chừng nửa thước, không có hoa không có quả, trăm năm mới trưởng thành. Sau khi trưởng thành trong vòng một tháng không có ai hái sẽ tự động khô héo đi. Vài năm sau nó lại mọc cây con chờ đến trăm năm lại trưởng thành."
Bởi vì loại thảo dược này không có mầm móng cho nên nó cũng dần dần tuyệt tích. Nói đến đây thì Thường Trác cũng không ôm gì hy vọng, tập tính của loại thảo dược này thật sự quá hà khắc. Giả sử như Duy Nhược Hề trồng được thì làm sao mà có loại trưởng thành cho được.
Hóa Huyết Thảo? Toàn thân đỏ bừng? Duy Nhược Hề cố nhớ lại những cây mà cô gặp trong không gian nhưng mà thật sự không rõ lắm bởi vì cô cũng mới khám phá ra một phần, nhừng phần còn lại trong không gian thật sự quá lớn, cô vẫn chưa đi hết.
“Chú Thường, để con tìm thử xem, nếu tìm được con sẽ gọi cho chú.” Duy Nhược Hề cũng không dám xác định. Giả sử nếu trong không gian có loại thảo dược này nhưng mà nếu nó không trưởng thành thì làm sao bây giờ.
Thường Trác nghe xong thì gật đầu nói:” Tiểu Hề, nếu con thật sự tìm được thì vạn lần không cần nhổ cả gốc chỉ cần ngắt lấy một ít lá là được.”
Trước kia bởi vì rất nhiều người không biết loại thảo dược này có tập tính như vậy cho nên đã nhổ cả gốc cây nên dẫn đến loại thảo dược này mới tuyệt chủng.
Duy Nhược Hề nghe xong thì gật đầu đáp ứng. Trừ trước đến giờ cô không có thói quen nhổ cả gốc cây bởi vì cô biết rất nhiều thảo dược đều không có hạt giống chỉ có thể mọc ra cây con, những loại thảo dược như thế này thì vô cùng trân quý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook