Mặc Tổng Trao Anh Một Tình Yêu
-
Chương 48: Một chút nha vợ?
Châu Lạc Thanh thức giấc trong cơn hốt hoảng, phóng qua người Mặc Thiệu Viễn chạy nhanh vào phòng tắm như bị ma rượt. Anh đang ngủ cũng bị làm cho thức giấc, anh mơ màng ngốc đầu nhìn xung quanh.1
- Vợ mình bị gì vậy?
Có chút khó hiểu, hoang mang. Anh lật chăn lên xem chỗ cô nằm. Lạc Thanh tới tháng hay sao? Nhưng đâu phải, tháng này của cô đã qua rồi mà!
Dở chăn bước xuống giường, đi vào phòng tắm xem cô như thế nào. Bước vào đã thấy cô vội vội vàng vàng như có công việc gấp rút.1
- Việc gì?
- Mặc Thiệu Viễn, có phải anh đã tắt báo thức của em không? Rõ ràng em có đặt là 6 giờ, nhưng tại sao không reo chứ?1
Châu Lạc Thanh vừa xả bọt sữa tắm trên người vừa lên giọng hỏi tội anh. Hôm qua cô sợ mình dậy trễ, cố tình đặt báo thức, ấy vậy mà bây giờ đã hơn 8 giờ vẫn không reo.
- Em bình tĩnh đi!
Mặc Thiệu Viễn dựa người vào tường day day trán, anh đã bảo cứ ngủ thoải mái, không có việc gì phải thức sớm. Vậy mà cô không nghe lời, ngang bướng đặt báo thức. Trong lúc cô ngủ say, anh đã lén xóa bỏ.1
20 phút sau cả hai mới xuống nhà, Châu Lạc Thanh vừa xấu hổ vừa lo sợ đi sau lưng của Mặc Thiệu Viễn. Anh thì rất thong thả, tay đút vào túi quần hiên ngang đi xuống.1
- Hôm qua cháu ngủ ở đâu? Đình Kiên, dạo này bà thấy cháu thường xuyên để Kiều Ân ngủ một mình.1
Đôi mắt sắc bén của bà nội Mặc nhìn thẳng vào người của Mặc Đình Kiên. Tay chân của anh hơi run, trên trán cũng xuất hiện mồ hôi.1
- Cháu có công việc, cháu cũng có nói với Kiều Ân.
Bà nội Mặc híp mắt nghi ngờ, xoáy sâu vào người anh. Trong một tháng qua Mặc Đình Kiên qua đêm bên ngoài 4-5 lần. Như hôm qua vậy, đang ăn tối thì bỗng dưng điện thoại reo lên, nghe điện thoại xong thì vội vàng đi ra ngoài đến tờ mờ sáng mới về.1
Bà không nghi ngờ không được!
- Công việc gì? Cháu nói bà nghe... Thiệu Viễn, tập đoàn xảy ra chuyện sao?
Bắt gặp hai vợ chồng của Mặc Thiệu Viễn đang xuống, bà lên tiếng hỏi. Nếu tập đoàn xảy ra chuyện, người đi giải quyết là Thiệu Viễn chứ không phải Đình Kiên.1
Mặc Thiệu Viễn như bắt được chuyện vui, nắm tay của Châu Lạc Thanh đi lại sofa ngồi xuống, từ tốn trả lời.1
- Vẫn bình thường ạ!
- Là công việc kinh doanh của cháu bên ngoài. Bà, đây là việc riêng của vợ chồng cháu, Kiều Ân không nói thì thôi...1
- Một khi người vợ không nói và không để tâm đến thì đã không còn yêu và cũng không còn hy vọng... Cháu nên xem lại mình trước khi Kiều Ân rời bỏ cháu, đừng để mọi chuyện đến lúc không thể cứu vãn.1
Bà nội Mặc đúng dậy bỏ đi vào phòng. Mặc Đình Kiên nghiến chặt hàm răng, khuôn mặt nóng bừng bừng với thái độ cười cợt ra mặt của Mặc Thiệu Viễn.1
- Nhà này thật may mắn, một cô con dâu không biết sinh con, một cô con dâu đến gần 9 giờ mới xuống nhà. Cũng may nhà có đầu bếp, nếu không chắc đói chết cũng nên.1
Khé môi của Lý Tư Khiết nhách lên, cầm tách trà lên uống. Trong lòng sinh ra đố kỵ, ganh ghét.
- Tôi làm ra nhiều tiền như vậy là để vợ tôi sung sướng. Thay vì dành thời gian quan tâm vợ chồng tôi ăn ngủ thế nào, thì bà nên quan tâm con trai bà thì hơn... Hẳn là công việc bên ngoài?1
Mặc Thiệu Viễn nhướn mày đứng dậy nhìn Mặc Đình Kiên. Làm như nhà này ngốc hết vậy, chỉ có Sở Kiều Ân là ngốc khi tự trói mình vào một cuộc hôn nhân hơn địa ngục.1
- Đi ăn sáng thôi vợ ơi, anh đói rồi!
Ôm Châu Lạc Thanh bước đi chẳng chút e dè. Mặc Đình Kiên tức đến muốn đấm chết anh tại chỗ, nhưng mà, vốn dĩ không đủ khả năng.1
- Mẹ đã nhắc nhở con bao nhiêu lần. Chuyện lớn chưa giải quyết xong, chuyện nhỏ ngập đầu.
Lý Tư Khiết đặt mạnh ly trà xuống bàn, làn nước sóng sánh quăng tung tóe như chứng tỏ bà đang rất tức giận.
- Từ từ con sẽ giải quyết, mẹ đừng nói nữa!
- ---------------
Sau ba ngày ở nhà thì hôm nay Mặc Thiệu Viễn cũng đi làm trở lại. Châu Lạc Thanh cũng theo anh lên tập đoàn vì ở nhà cũng chẳng có việc gì làm. Đi lên đi xuống gặp mặt hai mẹ con Lý Tư Khiết thì chán chết, ứa gan chướng mắt.1
Ngày đầu đi làm sau hôn lễ thế kỷ. Chẳng ai còn dám gọi cô là thư ký Châu vì cô chính là phu nhân chủ tịch. Những người lúc trước nói xấu cô bây giờ phải mười phần dè chừng, khom lưng sợ sệt.1
- Ui, vợ phải để cho nó thở chứ, ngột chết nó rồi!1
Anh vừa nói vừa bắt Châu Lạc Thanh lại không cho chạy trốn, khống chế trong lòng mình rồi đưa tay mở từng khuy áo sơ mi của cô.
- Anh vừa phải thôi chứ!
Châu Lạc Thanh vùng vẫy muốn trốn, bàn tay cố gắng ngăn anh nhưng không được. Cuối cùng cũng phải buông xuôi, mặc anh muốn làm gì thì làm.1
- Nhớ chết đi được!1
Áo sơ mi được mở bung nút hết ra. Mặc Thiệu Viễn vùi mặt vào khe rãnh ngực quyến rũ chết người của Châu Lạc Thanh, hít hà, hôn hít đê tiện như một gã biến thái.1
Châu Lạc Thanh đỡ trán, khuôn mặt mười phần bất lực, hình như cô nhìn lầm anh rồi. Năm đó Mặc Thiệu Viễn thư sinh, điềm đạm, chững chạc, nho nhã bao nhiêu thì bây giờ biến chất bấy nhiêu.1
- Đêm qua cả buổi với nó, vậy mà bây giờ lại thèm nữa rồi vợ ơi!1
Mặc Thiệu Viễn tặc lưỡi phàn nàn.
Đẩy áo lót của Châu Lạc Thanh lên cao. Hai cái bánh bao của cô run run, trắng mịn, căng tròn như vũ khí bức chết anh. Anh liếm môi thèm khát, hai mắt đục mờ ngẩng lên nhìn vợ.1
- Một chút nha vợ?1
Châu Lạc Thanh làm mặt giận dữ xoay sang hướng khác không thèm để ý.
- Sao hả? Em giận anh à, vậy không làm nữa!1
Mặc Thiệu Viễn xụ mặt trong vô cùng tội nghiệp, nhìn vào bầu ngực của cô rồi luyến tiếc kéo áo lót xuống như ban đầu. Ánh mắt não nề, thất vọng này làm cho cô hơi xót.1
- Ờ...
- Anh xin lỗi, sao này anh sẽ kiềm chế hơn!1
Bàn tay to lớn bắt đầu nghiêm túc cài lại nút áo, nhưng được nữa đoạn thì Châu Lạc Thanh đã ngăn lại, ngại ngùng lên tiếng:
- Em có nói là không cho đâu.1
Mặc Thiệu Viễn vẫn còn giả nai, lắc đầu không muốn tiếp tục như sợ làm cô tổn thương.1
Châu Lạc Thanh nhìn thấy càng thương nhiều hơn, chủ động câu lấy cổ anh hôn môi.
- Em cho mà!1
Nữa tiếng sau trong phòng làm việc vang lên tiếng rên rỉ yêu kiều. Châu Lạc Thanh nằm trên bàn làm việc, một chân thả xuống tùy ý, một chân gác lên vai anh. Chiếc áo lót được mở móc khóa đẩy lên cao, chiếc váy công sở kéo lên tận bụng.
Mặc Thiệu Viễn một âu phục chỉnh tề đứng giữa hai chân cô, đưa đẩy cự l*ng rút ra rồi cấm lút vào nơi non mềm của vợ. Một tay giữ lấy mông cô, một tay nắm chặt bầu ngực nắn bóp không buông tha.
- Ưm... nhẹ thôi... Viễn~~
- Đi làm thế này ai mà lười biếng được chứ.. Hự!1
Qua một trận mây mưa trong phòng làm việc. Mặc Thiệu Viễn cả người sảng khoái, tinh thần thoải mái ngồi ở ghế da chờ Lạc Thanh vệ sinh cơ thể đi ra.
Điện thoại bàn reo lên, anh cầm lấy lên nghe.
- Nói!
- [...]1
Chân mày của anh chau lại, khuôn mặt lo lắng.
- Bảo Vương Vũ chuẩn bị đi, tôi sẽ đích thân đến đó.1
Đặt điện thoại xuống, anh đưa tay lên nhìn vào đồng hồ. Trong lòng hơi bất an không biết có nên cho Châu Lạc Thanh đi cùng hay không?1
Lúc này, Châu Lạc Thanh từ phòng nghỉ đi ra, anh lên tiếng nói.
- Lạc Thanh, anh phải đi thành phố B một chuyến. Nhanh nhất là tối muộn ngày mai anh mới về với em.1
Nghe xong câu nói này, lòng của Châu Lạc Thanh hụt hẫng không thôi. Cả hai mới kết hôn, vậy mà anh lại đi công tác.1
- Hay anh bảo người khác đi đi, Mặc Đình Kiên hay giám đốc Ngô cũng được.
- Không được em à, anh sẽ cố gắng về sớm với em.
Ôm cô vào lòng vuốt ve tấm lưng an ủi. Mặt của Châu Lạc Thanh bây giờ bí xị, giận dỗi không vòng tay ôm anh.
- Anh đưa em về nhà!1
- Vợ mình bị gì vậy?
Có chút khó hiểu, hoang mang. Anh lật chăn lên xem chỗ cô nằm. Lạc Thanh tới tháng hay sao? Nhưng đâu phải, tháng này của cô đã qua rồi mà!
Dở chăn bước xuống giường, đi vào phòng tắm xem cô như thế nào. Bước vào đã thấy cô vội vội vàng vàng như có công việc gấp rút.1
- Việc gì?
- Mặc Thiệu Viễn, có phải anh đã tắt báo thức của em không? Rõ ràng em có đặt là 6 giờ, nhưng tại sao không reo chứ?1
Châu Lạc Thanh vừa xả bọt sữa tắm trên người vừa lên giọng hỏi tội anh. Hôm qua cô sợ mình dậy trễ, cố tình đặt báo thức, ấy vậy mà bây giờ đã hơn 8 giờ vẫn không reo.
- Em bình tĩnh đi!
Mặc Thiệu Viễn dựa người vào tường day day trán, anh đã bảo cứ ngủ thoải mái, không có việc gì phải thức sớm. Vậy mà cô không nghe lời, ngang bướng đặt báo thức. Trong lúc cô ngủ say, anh đã lén xóa bỏ.1
20 phút sau cả hai mới xuống nhà, Châu Lạc Thanh vừa xấu hổ vừa lo sợ đi sau lưng của Mặc Thiệu Viễn. Anh thì rất thong thả, tay đút vào túi quần hiên ngang đi xuống.1
- Hôm qua cháu ngủ ở đâu? Đình Kiên, dạo này bà thấy cháu thường xuyên để Kiều Ân ngủ một mình.1
Đôi mắt sắc bén của bà nội Mặc nhìn thẳng vào người của Mặc Đình Kiên. Tay chân của anh hơi run, trên trán cũng xuất hiện mồ hôi.1
- Cháu có công việc, cháu cũng có nói với Kiều Ân.
Bà nội Mặc híp mắt nghi ngờ, xoáy sâu vào người anh. Trong một tháng qua Mặc Đình Kiên qua đêm bên ngoài 4-5 lần. Như hôm qua vậy, đang ăn tối thì bỗng dưng điện thoại reo lên, nghe điện thoại xong thì vội vàng đi ra ngoài đến tờ mờ sáng mới về.1
Bà không nghi ngờ không được!
- Công việc gì? Cháu nói bà nghe... Thiệu Viễn, tập đoàn xảy ra chuyện sao?
Bắt gặp hai vợ chồng của Mặc Thiệu Viễn đang xuống, bà lên tiếng hỏi. Nếu tập đoàn xảy ra chuyện, người đi giải quyết là Thiệu Viễn chứ không phải Đình Kiên.1
Mặc Thiệu Viễn như bắt được chuyện vui, nắm tay của Châu Lạc Thanh đi lại sofa ngồi xuống, từ tốn trả lời.1
- Vẫn bình thường ạ!
- Là công việc kinh doanh của cháu bên ngoài. Bà, đây là việc riêng của vợ chồng cháu, Kiều Ân không nói thì thôi...1
- Một khi người vợ không nói và không để tâm đến thì đã không còn yêu và cũng không còn hy vọng... Cháu nên xem lại mình trước khi Kiều Ân rời bỏ cháu, đừng để mọi chuyện đến lúc không thể cứu vãn.1
Bà nội Mặc đúng dậy bỏ đi vào phòng. Mặc Đình Kiên nghiến chặt hàm răng, khuôn mặt nóng bừng bừng với thái độ cười cợt ra mặt của Mặc Thiệu Viễn.1
- Nhà này thật may mắn, một cô con dâu không biết sinh con, một cô con dâu đến gần 9 giờ mới xuống nhà. Cũng may nhà có đầu bếp, nếu không chắc đói chết cũng nên.1
Khé môi của Lý Tư Khiết nhách lên, cầm tách trà lên uống. Trong lòng sinh ra đố kỵ, ganh ghét.
- Tôi làm ra nhiều tiền như vậy là để vợ tôi sung sướng. Thay vì dành thời gian quan tâm vợ chồng tôi ăn ngủ thế nào, thì bà nên quan tâm con trai bà thì hơn... Hẳn là công việc bên ngoài?1
Mặc Thiệu Viễn nhướn mày đứng dậy nhìn Mặc Đình Kiên. Làm như nhà này ngốc hết vậy, chỉ có Sở Kiều Ân là ngốc khi tự trói mình vào một cuộc hôn nhân hơn địa ngục.1
- Đi ăn sáng thôi vợ ơi, anh đói rồi!
Ôm Châu Lạc Thanh bước đi chẳng chút e dè. Mặc Đình Kiên tức đến muốn đấm chết anh tại chỗ, nhưng mà, vốn dĩ không đủ khả năng.1
- Mẹ đã nhắc nhở con bao nhiêu lần. Chuyện lớn chưa giải quyết xong, chuyện nhỏ ngập đầu.
Lý Tư Khiết đặt mạnh ly trà xuống bàn, làn nước sóng sánh quăng tung tóe như chứng tỏ bà đang rất tức giận.
- Từ từ con sẽ giải quyết, mẹ đừng nói nữa!
- ---------------
Sau ba ngày ở nhà thì hôm nay Mặc Thiệu Viễn cũng đi làm trở lại. Châu Lạc Thanh cũng theo anh lên tập đoàn vì ở nhà cũng chẳng có việc gì làm. Đi lên đi xuống gặp mặt hai mẹ con Lý Tư Khiết thì chán chết, ứa gan chướng mắt.1
Ngày đầu đi làm sau hôn lễ thế kỷ. Chẳng ai còn dám gọi cô là thư ký Châu vì cô chính là phu nhân chủ tịch. Những người lúc trước nói xấu cô bây giờ phải mười phần dè chừng, khom lưng sợ sệt.1
- Ui, vợ phải để cho nó thở chứ, ngột chết nó rồi!1
Anh vừa nói vừa bắt Châu Lạc Thanh lại không cho chạy trốn, khống chế trong lòng mình rồi đưa tay mở từng khuy áo sơ mi của cô.
- Anh vừa phải thôi chứ!
Châu Lạc Thanh vùng vẫy muốn trốn, bàn tay cố gắng ngăn anh nhưng không được. Cuối cùng cũng phải buông xuôi, mặc anh muốn làm gì thì làm.1
- Nhớ chết đi được!1
Áo sơ mi được mở bung nút hết ra. Mặc Thiệu Viễn vùi mặt vào khe rãnh ngực quyến rũ chết người của Châu Lạc Thanh, hít hà, hôn hít đê tiện như một gã biến thái.1
Châu Lạc Thanh đỡ trán, khuôn mặt mười phần bất lực, hình như cô nhìn lầm anh rồi. Năm đó Mặc Thiệu Viễn thư sinh, điềm đạm, chững chạc, nho nhã bao nhiêu thì bây giờ biến chất bấy nhiêu.1
- Đêm qua cả buổi với nó, vậy mà bây giờ lại thèm nữa rồi vợ ơi!1
Mặc Thiệu Viễn tặc lưỡi phàn nàn.
Đẩy áo lót của Châu Lạc Thanh lên cao. Hai cái bánh bao của cô run run, trắng mịn, căng tròn như vũ khí bức chết anh. Anh liếm môi thèm khát, hai mắt đục mờ ngẩng lên nhìn vợ.1
- Một chút nha vợ?1
Châu Lạc Thanh làm mặt giận dữ xoay sang hướng khác không thèm để ý.
- Sao hả? Em giận anh à, vậy không làm nữa!1
Mặc Thiệu Viễn xụ mặt trong vô cùng tội nghiệp, nhìn vào bầu ngực của cô rồi luyến tiếc kéo áo lót xuống như ban đầu. Ánh mắt não nề, thất vọng này làm cho cô hơi xót.1
- Ờ...
- Anh xin lỗi, sao này anh sẽ kiềm chế hơn!1
Bàn tay to lớn bắt đầu nghiêm túc cài lại nút áo, nhưng được nữa đoạn thì Châu Lạc Thanh đã ngăn lại, ngại ngùng lên tiếng:
- Em có nói là không cho đâu.1
Mặc Thiệu Viễn vẫn còn giả nai, lắc đầu không muốn tiếp tục như sợ làm cô tổn thương.1
Châu Lạc Thanh nhìn thấy càng thương nhiều hơn, chủ động câu lấy cổ anh hôn môi.
- Em cho mà!1
Nữa tiếng sau trong phòng làm việc vang lên tiếng rên rỉ yêu kiều. Châu Lạc Thanh nằm trên bàn làm việc, một chân thả xuống tùy ý, một chân gác lên vai anh. Chiếc áo lót được mở móc khóa đẩy lên cao, chiếc váy công sở kéo lên tận bụng.
Mặc Thiệu Viễn một âu phục chỉnh tề đứng giữa hai chân cô, đưa đẩy cự l*ng rút ra rồi cấm lút vào nơi non mềm của vợ. Một tay giữ lấy mông cô, một tay nắm chặt bầu ngực nắn bóp không buông tha.
- Ưm... nhẹ thôi... Viễn~~
- Đi làm thế này ai mà lười biếng được chứ.. Hự!1
Qua một trận mây mưa trong phòng làm việc. Mặc Thiệu Viễn cả người sảng khoái, tinh thần thoải mái ngồi ở ghế da chờ Lạc Thanh vệ sinh cơ thể đi ra.
Điện thoại bàn reo lên, anh cầm lấy lên nghe.
- Nói!
- [...]1
Chân mày của anh chau lại, khuôn mặt lo lắng.
- Bảo Vương Vũ chuẩn bị đi, tôi sẽ đích thân đến đó.1
Đặt điện thoại xuống, anh đưa tay lên nhìn vào đồng hồ. Trong lòng hơi bất an không biết có nên cho Châu Lạc Thanh đi cùng hay không?1
Lúc này, Châu Lạc Thanh từ phòng nghỉ đi ra, anh lên tiếng nói.
- Lạc Thanh, anh phải đi thành phố B một chuyến. Nhanh nhất là tối muộn ngày mai anh mới về với em.1
Nghe xong câu nói này, lòng của Châu Lạc Thanh hụt hẫng không thôi. Cả hai mới kết hôn, vậy mà anh lại đi công tác.1
- Hay anh bảo người khác đi đi, Mặc Đình Kiên hay giám đốc Ngô cũng được.
- Không được em à, anh sẽ cố gắng về sớm với em.
Ôm cô vào lòng vuốt ve tấm lưng an ủi. Mặt của Châu Lạc Thanh bây giờ bí xị, giận dỗi không vòng tay ôm anh.
- Anh đưa em về nhà!1
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook