Mạc Tích Thì
-
Chương 20
Nghe thấy ta nói vậy, bọn họ cũng không có biện pháp, liền đồng loạt ngồi xuống.Ta nhìn Hãn Thụy tráo bài, cười cười nói: “Quy củ vẫn là như vừa rồi nhé.”
– “Tốt! Tốt!” Du nhi cao hứng vỗ tay rầm rộ.
Hãn Thụy dừng tay một chút, ngẩng đầu lườm Du nhi một cái: “Tốt cái con khỉ! Xú tiểu tử còn chưa hôn đủ à!”
Ngay lập tức liền thấy Du nhi lộ ra nụ cười tà khí của Hoa Hoa Công Tử (Play Boy) vô cùng ngả ngớn nháy mắt đầy mị hoặc với Hãn Thụy, chậm rãi phun ra: “Đối với chú, tôi vĩnh viễn không thấy đủ!” Lại bắt chước bộ dáng mị hoặc của Hãn Thụy cười cợt giống đến mười phần mười. Thẳng thắn mà nói,giống không thể tả được. Không phải ta mèo khen mèo dài đuôi đâu nhưng tư sắc của con ta tuyệt đối đạt đến tiêu chuẩn thẩm mỹ soi xét ta đặt ra. Hiện tại lại có độ máu lửa thế này, tương lai nhất định là tiền đồ không thể đếm được số lượng! Ta đúng là biết cách dạy con!
Hãn Thụy trợn to mắt lên nhìn,bất đắc dĩ thở dài: “Thật sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước !”
– “Ha ha ha…” Ta cười lớn ra tiếng. Khó có khi một thân tà khí không phai mờ theo thời gian như Hãn Thụy cũng phải công nhận cái đạo lý này.
– “Thì, em có vẻ rất cao hứng khi thấy con trai em coi thường anh!” Hãn Thụy quay đầu, vẻ mặt bất mãn làm nũng.
– “Anh không phải tự nguyện sao?” Ta nhíu mày nói.
– “Em biết rõ —— “
-“Em biết em biết, chơi trò chơi thôi mà, nguyện đổ chịu thua chứ sao!” Chứng kiến hắn lại sắp kể khổ ta vội vội vàng vàng cắt đứt lời.
Hãn Thụy im lặng trong đau đớn bắt đầu chia bài. Cái trò chơi gọi là Trừu Vương Bát này hoàn toàn lệ thuộc vào vận may cùng vận khí, đôi khi chơi những trò chơi không cần đầu óc như thế này cũng không tồi.
– “Ha ha!Con lại thắng!” Du nhi bỏ hai lá bài cuối cùng xuống kêu to.
Sau đó, ta cùng Lợi Dịch may mắn hai tay trước sau đều trống rỗng, mọi người đồng thời cười đểu nhìn Hãn Thụy.
Hãn Thụy bất đắc dĩ bẹt miệng: “Cháu muốn —— “
” Thụy Thụy yêu quý, hôn hôn!” Du nhi vừa hô vừa phi thân tiến lên, đem lời nói của Hãn Thụy còn chưa nói xong giữ tại trong không gian hôn nồng nhiệt.
Ta vừa nhìn vừa líu lưỡi, tiểu tử này học kỹ thuật hôn ở đâu vậy? Thật sự là tuyệt hảo tới cực điểm! Tấm tắc nhìn, tấm tắc khen,một nụ hôn ẩn chứa nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, trằn trọc, triền miên không thua nam diễn viên trên màn ảnh.
Thẳng đến khi Hãn Thụy thật sự chịu không nổi kêu lên, một bên đẩy Du nhi ra, một bên mắng nó: “Xú tiểu tử, muốn cho chú ngạt thở à!”
– “Ha ha, chơi tiếp, chơi tiếp!” Du nhi hưng trí ngẩng cao đầu bắt đầu tráo bài, chia bài.
Mấy ván tiếp theo ——
– “Ha ha, ngại quá, ngại quá, lần này tôi là người thắng.” Lợi Dịch vẻ mặt cười xấu xa bỏ lại bài, chờ đợi người thua xuất hiện.
Cuối cùng, người thua —— vẫn là Hãn Thụy!
Hãn Thụy mặt đã u ám đến mức không thể tối đen hơn, híp mắt nhìn chằm chằm Lợi Dịch: “Tôi nói cho anh biết, không cần đưa ra cái yêu cầu bắt tôi rời bỏ Thì! Coi như anh nói ra, tôi cũng sẽ không nghe theo!”
– “Anh yên tâm, tôi không hèn hạ như vậy đâu!” Lợi Dịch một bộ dạng chính nhân quân tử ưỡn ngực khẳng định.
– “Còn có, yêu cầu quá mức tôi cũng sẽ không làm!”
-“Ha, tôi cái gì cũng chưa nói, anh thế nhưng lại có nhiều yêu cầu như vậy thì tôi còn có thể nói được cái gì đây?” Lợi Dịch vẻ mặt phỉ nhổ oán giận nói, “Vậy dứt khoát như cũ, anh hôn Du nhi một chút đi! Như vậy anh có thể tiếp nhận phải không!”
-“Da!” Du nhi một trận hoan hô lại bay nhanh về phía Hãn Thụy.
– “Chờ một chút!” Lợi Dịch đúng lúc ra tiếng ngăn cản động tác của Du nhi, sau đó nhìn Hãn Thụy nói: “Yêu cầu của tôi là anh hôn Du nhi cơ mà, anh phải chủ động mới được!”
Hãn Thụy hai mắt tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống Lợi Dịch ,mãi mới chịu chậm chạp nhấc đầu di chuyển về phía Du nhi đã nhắm mắt chu miệng lên, hắn nhanh chóng vừa hôn vừa muốn thối lui, nhưng bị Du nhi giữ không cho trở về, Du nhi đang bị động nhưng lại xoay chuyển thành chủ động, cống hiến cho khán giả một trận hôn nồng nhiệt.
Ta ánh mắt vô ý chợt lóe, thấy Lợi Dịch lại đang thâm ý nhìn chằm chằm ta, kỳ quái hỏi hắn: “Hế, sao vậy?”
-“Không có gì.” Ta thấy khóe miệng hắn giơ lên một nụ cười ý vị sâu xa cực kì gian xảo.
Quái nhân! Ta quay đầu tiếp tục thưởng thức màn biểu diễn nhiệt tình của hai người đối diện, càng xem càng cảm thấy tự hào về đứa con trai yêu quý. Khà khà, tương lai nhất định là cao thủ trong yêu đương tình trường đi. Ây dà, nói không chừng hiện tại đã là rồi ý chứ. Nó đang đi học cái gì vậy? Anh quốc không phải nổi tiếng là quốc gia học hành tốt đẹp sao? Chẳng lẽ là trời sinh? Cũng không phải là không có khả năng, dù sao ta cũng không phải cha thân sinh ra nó, có lẽ cha ruột của nó là một Ngưu Lang cũng không biết chừng. Ngưu Lang, thật sự là chức nghiệp khiến người khác ca ngợi! Chỉ cần nằm không mà có một đống bạc trắng lóa bay vào túi. Đáng tiếc ta không có cái phúc khí đi làm cái ngành sản xuất này, thế nên mới nghèo nàn thế này. Ai ~
* Ngưu Lang là nghề zai bao nha T__T *
Ta cười khanh khách nhìn màn hôn nồng nhiệt cuối cùng đã kết thúc, thích thú nhìn lên đôi môi đã có chút sưng của Hãn Thụy: “Thụy, kĩ thuật hôn môi của Du nhi thật không tệ nhỉ!”
Hắn từ chối cho ý kiến, ngâm nga hai tiếng, sau đó vẻ mặt cực kì cổ quái nhìn chằm chằm ta: “Thì, em nói thật đi, anh không có cơ hội nào phải không?”
– “Hử?” Tại sao lại nhắc đến vấn đề này?
– “Nếu quả thật em có tình cảm với một người , chắc chắn là sẽ không cười hì hì nhìn thấy hắn và người khác thân thiết, lại càng không thể là hoan hô con mình, chút đạo lý ấy anh còn biết.” Hắn chưa từng có biểu hiện nghiêm túc như thế này, “Cho nên…” Há mồm ngậm miệng nửa ngày, nhưng không có nói tiếp.
–“Cho nên anh bị đá! Hãn Thụy!” Vẻ mặt khi nói chen vào của Lợi Dịch trông vô cùng đắc ý .
Hãn Thụy sắc mặt càng thêm khó coi nhìn về phía Lợi Dịch, cắn răng nói: “Hừ, anh cũng chưa biết được ai là người thắng mà! Không đến cuối cùng, ai cũng không biết kết cục rốt cuộc sẽ như thế nào đâu!”
Lợi Dịch khuôn mặt nghiêm chỉnh, nhẹ nhàng phun ra, “Mỏi mắt mong chờ!”
– “Cha, nếu cha đã khỏe thì con có thể yên tâm quay về Anh quốc rồi ,cha nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!” Du nhi không để ý đến hai người đối diện, tiến đến bên cạnh ta, lôi kéo tay ta thủ thỉ.
-“Biết rồi!” Ta vỗ vỗ tay nó. Sau đó nói lảng sang chuyện khác để giảng hòa cho hai cái tên nước lửa không ai chịu nhường ai kia : “Này, em đã đói bụng. Không bằng cùng nhau ăn một bữa thật ngon đi!”
Bởi vì ta là người lười đi lại cho nên bọn ta quyết định ăn tại nhà. Vấn đề là ở đây có bốn người thì có đến ba người đều là thức ăn tận tay, cơm đưa tận miệng, cho nên Du nhi chỉ có thể hy sinh thân mình thể hiện tài năng nấu ăn. Nhưng cái gọi là tài năng, chẳng qua cũng chỉ là đơn giản sắp xếp nồi lẩu mà thôi, chỉ cần đi siêu thị gần đây mua một ít đồ ăn sẵn, tiếp tục ném vào trong nồi, nấu nổi lồng bồng là thành rồi.
Ăn lẩu cần phải thoải mái túm tụm một chỗ mới tận hứng. Vì thế hiện tại chúng ta bốn người người liền lôi thôi ngồi dưới đất, tám đôi mắt đều chăm chú nhìn nồi lẩu chờ đợi.
-“Du nhi, đi lấy rượu trân quý của ông nội con ra đây đi ” Ta miễn cưỡng dựa vào chân ghế sô pha, miệng thều thào phân phó Du nhi.
– “Được không? Ông nội sẽ không tức giận chứ!” Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng người đã đi đến tủ rượu, tay ở bên trong không ngừng lục tìm.
– “Cần gì phải nghĩ nhiều thế! Muốn làm cái gì liền làm thôi, ở đây lời cha nói là tôn chỉ ~!” Huống hồ lão gia hỏa kia chặt đứt nhiều tài lộ của ta như vậy, uống của ông ấy một chai cũng không đủ.
– “Việc em tùy tâm sở dục * luôn làm theo ý mình * anh luôn biết “ Hãn Thụy dùng chiếc đũa trúc gõ lên cái đĩa, sau đó đột nhiên giơ cái đũa lên chỉ chỏ, “Chính là em xác định mình biết tình yêu là gì sao?”
Khẩu khí nặng nề của hắn khiến ta ngơ ngác nhìn hắn, nhớ rõ thời gian trước kia cùng Hãn Thụy ở cùng một chỗ, cả ngày đều vui cười vui đùa, khóe miệng hắn vĩnh viễn đều là nụ cười ngả ngớn tà mị, một bộ dạng Hoa Hoa Công Tử.Những kỉ niệm ấy thật khó quên, bởi vì chúng ta cơ hồ 24 giờ đều ở cùng nhau, ta không làm gì cả, hắn cũng chẳng đi làm, luôn luôn ăn chơi trác táng. Thậm chí sau khi hắn không một lời từ biệt bỏ ta, ta còn có chút không quen. Nhưng thời gian qua đi, đến khi gặp lại thì hình tượng của hắn trong lòng ta cũng có điểm khác lạ.Tuy rằng nhìn qua vẫn là nụ cười tà rất quen thuộc, nhưng không biết vì sao ta lại cảm thấy, nụ cười ấy trải qua sự biến chuyển của thời gian đã thành thục lên rất nhiều.
Ta cảm thấy có chút…không quen.
– “Em…” Ta thật sự không biết nên nói cái gì cho phải, quay đầu nhìn về phía Lợi Dịch, muốn hắn nói gì đó làm không khí sinh động hơn.Thế nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt của hắn, ta liền hối hận, đôi mắt đen sâu không lường được phảng phất như muốn đem ta hút vào rồi gắt gao khóa chặt lại.
– “Tốt! Tốt!” Du nhi cao hứng vỗ tay rầm rộ.
Hãn Thụy dừng tay một chút, ngẩng đầu lườm Du nhi một cái: “Tốt cái con khỉ! Xú tiểu tử còn chưa hôn đủ à!”
Ngay lập tức liền thấy Du nhi lộ ra nụ cười tà khí của Hoa Hoa Công Tử (Play Boy) vô cùng ngả ngớn nháy mắt đầy mị hoặc với Hãn Thụy, chậm rãi phun ra: “Đối với chú, tôi vĩnh viễn không thấy đủ!” Lại bắt chước bộ dáng mị hoặc của Hãn Thụy cười cợt giống đến mười phần mười. Thẳng thắn mà nói,giống không thể tả được. Không phải ta mèo khen mèo dài đuôi đâu nhưng tư sắc của con ta tuyệt đối đạt đến tiêu chuẩn thẩm mỹ soi xét ta đặt ra. Hiện tại lại có độ máu lửa thế này, tương lai nhất định là tiền đồ không thể đếm được số lượng! Ta đúng là biết cách dạy con!
Hãn Thụy trợn to mắt lên nhìn,bất đắc dĩ thở dài: “Thật sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước !”
– “Ha ha ha…” Ta cười lớn ra tiếng. Khó có khi một thân tà khí không phai mờ theo thời gian như Hãn Thụy cũng phải công nhận cái đạo lý này.
– “Thì, em có vẻ rất cao hứng khi thấy con trai em coi thường anh!” Hãn Thụy quay đầu, vẻ mặt bất mãn làm nũng.
– “Anh không phải tự nguyện sao?” Ta nhíu mày nói.
– “Em biết rõ —— “
-“Em biết em biết, chơi trò chơi thôi mà, nguyện đổ chịu thua chứ sao!” Chứng kiến hắn lại sắp kể khổ ta vội vội vàng vàng cắt đứt lời.
Hãn Thụy im lặng trong đau đớn bắt đầu chia bài. Cái trò chơi gọi là Trừu Vương Bát này hoàn toàn lệ thuộc vào vận may cùng vận khí, đôi khi chơi những trò chơi không cần đầu óc như thế này cũng không tồi.
– “Ha ha!Con lại thắng!” Du nhi bỏ hai lá bài cuối cùng xuống kêu to.
Sau đó, ta cùng Lợi Dịch may mắn hai tay trước sau đều trống rỗng, mọi người đồng thời cười đểu nhìn Hãn Thụy.
Hãn Thụy bất đắc dĩ bẹt miệng: “Cháu muốn —— “
” Thụy Thụy yêu quý, hôn hôn!” Du nhi vừa hô vừa phi thân tiến lên, đem lời nói của Hãn Thụy còn chưa nói xong giữ tại trong không gian hôn nồng nhiệt.
Ta vừa nhìn vừa líu lưỡi, tiểu tử này học kỹ thuật hôn ở đâu vậy? Thật sự là tuyệt hảo tới cực điểm! Tấm tắc nhìn, tấm tắc khen,một nụ hôn ẩn chứa nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, trằn trọc, triền miên không thua nam diễn viên trên màn ảnh.
Thẳng đến khi Hãn Thụy thật sự chịu không nổi kêu lên, một bên đẩy Du nhi ra, một bên mắng nó: “Xú tiểu tử, muốn cho chú ngạt thở à!”
– “Ha ha, chơi tiếp, chơi tiếp!” Du nhi hưng trí ngẩng cao đầu bắt đầu tráo bài, chia bài.
Mấy ván tiếp theo ——
– “Ha ha, ngại quá, ngại quá, lần này tôi là người thắng.” Lợi Dịch vẻ mặt cười xấu xa bỏ lại bài, chờ đợi người thua xuất hiện.
Cuối cùng, người thua —— vẫn là Hãn Thụy!
Hãn Thụy mặt đã u ám đến mức không thể tối đen hơn, híp mắt nhìn chằm chằm Lợi Dịch: “Tôi nói cho anh biết, không cần đưa ra cái yêu cầu bắt tôi rời bỏ Thì! Coi như anh nói ra, tôi cũng sẽ không nghe theo!”
– “Anh yên tâm, tôi không hèn hạ như vậy đâu!” Lợi Dịch một bộ dạng chính nhân quân tử ưỡn ngực khẳng định.
– “Còn có, yêu cầu quá mức tôi cũng sẽ không làm!”
-“Ha, tôi cái gì cũng chưa nói, anh thế nhưng lại có nhiều yêu cầu như vậy thì tôi còn có thể nói được cái gì đây?” Lợi Dịch vẻ mặt phỉ nhổ oán giận nói, “Vậy dứt khoát như cũ, anh hôn Du nhi một chút đi! Như vậy anh có thể tiếp nhận phải không!”
-“Da!” Du nhi một trận hoan hô lại bay nhanh về phía Hãn Thụy.
– “Chờ một chút!” Lợi Dịch đúng lúc ra tiếng ngăn cản động tác của Du nhi, sau đó nhìn Hãn Thụy nói: “Yêu cầu của tôi là anh hôn Du nhi cơ mà, anh phải chủ động mới được!”
Hãn Thụy hai mắt tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống Lợi Dịch ,mãi mới chịu chậm chạp nhấc đầu di chuyển về phía Du nhi đã nhắm mắt chu miệng lên, hắn nhanh chóng vừa hôn vừa muốn thối lui, nhưng bị Du nhi giữ không cho trở về, Du nhi đang bị động nhưng lại xoay chuyển thành chủ động, cống hiến cho khán giả một trận hôn nồng nhiệt.
Ta ánh mắt vô ý chợt lóe, thấy Lợi Dịch lại đang thâm ý nhìn chằm chằm ta, kỳ quái hỏi hắn: “Hế, sao vậy?”
-“Không có gì.” Ta thấy khóe miệng hắn giơ lên một nụ cười ý vị sâu xa cực kì gian xảo.
Quái nhân! Ta quay đầu tiếp tục thưởng thức màn biểu diễn nhiệt tình của hai người đối diện, càng xem càng cảm thấy tự hào về đứa con trai yêu quý. Khà khà, tương lai nhất định là cao thủ trong yêu đương tình trường đi. Ây dà, nói không chừng hiện tại đã là rồi ý chứ. Nó đang đi học cái gì vậy? Anh quốc không phải nổi tiếng là quốc gia học hành tốt đẹp sao? Chẳng lẽ là trời sinh? Cũng không phải là không có khả năng, dù sao ta cũng không phải cha thân sinh ra nó, có lẽ cha ruột của nó là một Ngưu Lang cũng không biết chừng. Ngưu Lang, thật sự là chức nghiệp khiến người khác ca ngợi! Chỉ cần nằm không mà có một đống bạc trắng lóa bay vào túi. Đáng tiếc ta không có cái phúc khí đi làm cái ngành sản xuất này, thế nên mới nghèo nàn thế này. Ai ~
* Ngưu Lang là nghề zai bao nha T__T *
Ta cười khanh khách nhìn màn hôn nồng nhiệt cuối cùng đã kết thúc, thích thú nhìn lên đôi môi đã có chút sưng của Hãn Thụy: “Thụy, kĩ thuật hôn môi của Du nhi thật không tệ nhỉ!”
Hắn từ chối cho ý kiến, ngâm nga hai tiếng, sau đó vẻ mặt cực kì cổ quái nhìn chằm chằm ta: “Thì, em nói thật đi, anh không có cơ hội nào phải không?”
– “Hử?” Tại sao lại nhắc đến vấn đề này?
– “Nếu quả thật em có tình cảm với một người , chắc chắn là sẽ không cười hì hì nhìn thấy hắn và người khác thân thiết, lại càng không thể là hoan hô con mình, chút đạo lý ấy anh còn biết.” Hắn chưa từng có biểu hiện nghiêm túc như thế này, “Cho nên…” Há mồm ngậm miệng nửa ngày, nhưng không có nói tiếp.
–“Cho nên anh bị đá! Hãn Thụy!” Vẻ mặt khi nói chen vào của Lợi Dịch trông vô cùng đắc ý .
Hãn Thụy sắc mặt càng thêm khó coi nhìn về phía Lợi Dịch, cắn răng nói: “Hừ, anh cũng chưa biết được ai là người thắng mà! Không đến cuối cùng, ai cũng không biết kết cục rốt cuộc sẽ như thế nào đâu!”
Lợi Dịch khuôn mặt nghiêm chỉnh, nhẹ nhàng phun ra, “Mỏi mắt mong chờ!”
– “Cha, nếu cha đã khỏe thì con có thể yên tâm quay về Anh quốc rồi ,cha nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!” Du nhi không để ý đến hai người đối diện, tiến đến bên cạnh ta, lôi kéo tay ta thủ thỉ.
-“Biết rồi!” Ta vỗ vỗ tay nó. Sau đó nói lảng sang chuyện khác để giảng hòa cho hai cái tên nước lửa không ai chịu nhường ai kia : “Này, em đã đói bụng. Không bằng cùng nhau ăn một bữa thật ngon đi!”
Bởi vì ta là người lười đi lại cho nên bọn ta quyết định ăn tại nhà. Vấn đề là ở đây có bốn người thì có đến ba người đều là thức ăn tận tay, cơm đưa tận miệng, cho nên Du nhi chỉ có thể hy sinh thân mình thể hiện tài năng nấu ăn. Nhưng cái gọi là tài năng, chẳng qua cũng chỉ là đơn giản sắp xếp nồi lẩu mà thôi, chỉ cần đi siêu thị gần đây mua một ít đồ ăn sẵn, tiếp tục ném vào trong nồi, nấu nổi lồng bồng là thành rồi.
Ăn lẩu cần phải thoải mái túm tụm một chỗ mới tận hứng. Vì thế hiện tại chúng ta bốn người người liền lôi thôi ngồi dưới đất, tám đôi mắt đều chăm chú nhìn nồi lẩu chờ đợi.
-“Du nhi, đi lấy rượu trân quý của ông nội con ra đây đi ” Ta miễn cưỡng dựa vào chân ghế sô pha, miệng thều thào phân phó Du nhi.
– “Được không? Ông nội sẽ không tức giận chứ!” Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng người đã đi đến tủ rượu, tay ở bên trong không ngừng lục tìm.
– “Cần gì phải nghĩ nhiều thế! Muốn làm cái gì liền làm thôi, ở đây lời cha nói là tôn chỉ ~!” Huống hồ lão gia hỏa kia chặt đứt nhiều tài lộ của ta như vậy, uống của ông ấy một chai cũng không đủ.
– “Việc em tùy tâm sở dục * luôn làm theo ý mình * anh luôn biết “ Hãn Thụy dùng chiếc đũa trúc gõ lên cái đĩa, sau đó đột nhiên giơ cái đũa lên chỉ chỏ, “Chính là em xác định mình biết tình yêu là gì sao?”
Khẩu khí nặng nề của hắn khiến ta ngơ ngác nhìn hắn, nhớ rõ thời gian trước kia cùng Hãn Thụy ở cùng một chỗ, cả ngày đều vui cười vui đùa, khóe miệng hắn vĩnh viễn đều là nụ cười ngả ngớn tà mị, một bộ dạng Hoa Hoa Công Tử.Những kỉ niệm ấy thật khó quên, bởi vì chúng ta cơ hồ 24 giờ đều ở cùng nhau, ta không làm gì cả, hắn cũng chẳng đi làm, luôn luôn ăn chơi trác táng. Thậm chí sau khi hắn không một lời từ biệt bỏ ta, ta còn có chút không quen. Nhưng thời gian qua đi, đến khi gặp lại thì hình tượng của hắn trong lòng ta cũng có điểm khác lạ.Tuy rằng nhìn qua vẫn là nụ cười tà rất quen thuộc, nhưng không biết vì sao ta lại cảm thấy, nụ cười ấy trải qua sự biến chuyển của thời gian đã thành thục lên rất nhiều.
Ta cảm thấy có chút…không quen.
– “Em…” Ta thật sự không biết nên nói cái gì cho phải, quay đầu nhìn về phía Lợi Dịch, muốn hắn nói gì đó làm không khí sinh động hơn.Thế nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt của hắn, ta liền hối hận, đôi mắt đen sâu không lường được phảng phất như muốn đem ta hút vào rồi gắt gao khóa chặt lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook