Mạc Phụ Hàn Hạ
-
Quyển 1 - Chương 14
Dưới ngọn đèn ấm áp, những dãy hàng chỉnh tề, sàn nhà sáng bóng như gương, từng góc nơi này đều khiến cho người ta cảm thấy thanh lịch sạch sẽ.
Mộc Hàn Hạ đứng ở trong đám đông, trong giỏ mua sắm đã đặt mấy túi vải. Cây vải mới được đưa ra thị tường, giá bán là 9,9 tệ một cân, hoàn toàn san phẳng giá cả xúc tiến tiêu thụ của Nhạc Nhã, Mộc Hàn Hạ quyết định mua nếm thử chút.
Nhưng hiện tại cô nhìn thấy Vĩnh Chính phát triển mạnh như vậy, trong lòng hơi phức tạp. Nhớ tới Lâm Mạc Thần đêm đó người đầy vết thương, còn nghĩ đến Nhạc Nhã cô đã coi là nhà, sao lại có cảm giác như giúp người hại ta thế này?
Cô đi khắp nơi, vốn định chuẩn bị về nhà, lại tới một góc sắp xếp hàng hóa, lơ đãng nhìn về trên tường phía trước, một cánh cửa được mở ra. Cửa viết bốn chữ “Khách hàng dừng lại“.
Mộc Hàn Hạ từ từ bước qua đó, liếc mắt nhìn, phía bên trong trần nhà rất cao, dựng rất nhiều giá hàng, còn chất đầy các loại hàng hóa, đúng là nhà kho rồi, bên trong còn có người đi lại nữa.
Bỗng chốc trong đầu Mộc Hàn Hạ toát ra ý nghĩ: nếu như cô biết được Lâm Mạc Thần cất giữ gì trong kho, chẳng phải cô sẽ biết được bước tiếp theo anh ta công kích chỗ nào sao? Nhưng cô cũng chỉ dám suy nghĩ thôi, chứ không dám xông vào.
Nhìn một lát, cô đang muốn rời đi, lại thấy hai nhân viên công tác bên trong đều đi ra, trong đó có một người tay còn cầm điện thoại:“Được rồi, chúng tôi lập tức tới ngay.”
Bọn họ đã đi xa.
Bên cạnh không có người, Mộc Hàn Hạ đứng tại chỗ một lát, xác định trong kho hàng không có một chút động tĩnh nào, cô thả giỏ mua hàng xuống mặt đất, làm ra biểu tình hồ đồ không biết đường, len lỏi đi vào trong kho hàng.
Việc lớn đã thành, cô kìm chế tim đập khẩn trương và kích động, nhanh chóng bước vào bên trong. Ngọn đèn trong kho hàng hơi u ám, nền đất xi măng cũng u ám, đã cách âm thanh bên ngoài khá xa, Mộc Hàn Hạ dạo qua một vòng, đi tới nơi sâu nhất trong kho hàng, không tìm thấy gì.
Xem ra Lâm Mạc Thần không đặt hàng hóa quan trọng trong kho này, cô xoay người định lui lại, đột nhiên nghe thấy tiếng “roẹt roẹt” vang lên, cánh cửa cuốn bị kéo xuống rồi.
Mộc Hàn Hạ trợn tròn mắt, vội vàng chạy tới gõ cửa:“Mở cửa mở cửa! Còn có người ở bên trong!”
Gõ một lúc lâu cũng không có bất cứ động tĩnh gì!
Cô lấy điện thoại ra, gọi cho ai đây? Ai cũng không được. Cho dù ai tới cứu cô, cũng đều sẽ kinh động đến nhân viên công tác bên Vĩnh Chính. Đến lúc đó biết được cô là người của Nhạc Nhã chẳng phải cô càng không chịu nổi sao?
Suy nghĩ một lúc lâu, cô bỏ di động xuống, nhìn cánh cửa đã khép kín, chán nản ngồi xuống.
Chờ đi, chờ có người mở cửa lại chuồn ra. Tối đa là đến sáng mai, cửa kho hàng nhất định phải mở ra.
Có lẽ là qua một tiếng, tới lúc siêu thị đóng cửa, bên ngoài không có một chút tiếng động nào, di động của Mộc Hàn Hạ cũng không còn pin nữa, hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ cầu cứu trong đầu cô. Cô vùi mặt vào trong khuỷu tay, tính ngủ một giấc, nhưng nơi này lại hơi lạnh, mơ màng ôm bản thân run rẩy vì lạnh, bỗng nhiên cô giật mình vì nghe thấy phía sau mơ hồ có tiếng bước chân vang lên. Lúc này ngọn đèn lờ mờ, xung quanh vô cùng yên tĩnh, tiếng bước chân vang lên này không khác gì tiếng vọng trong hang đá, Mộc Hàn Hạ bị dọa đến mức toàn thân vang lên, rùng mình, trong lúc nhất thời không dám quay lại nhìn.
Tiếng bước chân kia trầm thấp, nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, Mộc Hàn Hạ hơi bình tĩnh mới quay đầu lại.
Một người đàn ông đi tới giữa hai giá để hàng.
Lâm Mạc Thần.
Âu phục không cài cúc, áo sơ mi bên trong tùy ý, tay đút trong túi quần, ánh mắt âm trầm mang theo mấy phần nghiền ngẫm nhìn cô.
Mộc Hàn Hạ bỗng nhiên hiểu ra là người này khóa cô ở trong kho hàng.
Hai người chỉ còn cách vài bước, thời gian như ngừng lại mấy giây.
Lâm Mạc Thần khách sáo lên tiếng:“Cô Mộc Hàn Hạ, ở trong này chơi vui không?”
Trong lòng Mộc Hàn Hạ mắng câu “gian trá”, nhưng trên mặt lại nở nụ cười:“Rất vui, nơi này có rất nhiều đồ vật để xem, tôi vui đến quên cả trời đất. Lâm tiên sinh, anh tới làm gì vậy? Là tới quan tâm tôi có làm sao không à? Yên tâm, tôi ở trong này vui lắm, mát mẻ, rộng rãi, thoải mái, không quá tối tăm, cũng không quá buồn bực, còn có thể ngả ra đất nghỉ, tôi cảm thấy vậy cũng coi như vui rồi.”
Trong ánh mắt Lâm Mạc Thần xẹt qua ý cười, liếc cô một cái, sau đó xoay người:“Đi thôi.” Đang thả cô ra ngoài sao?
Mộc Hàn Hạ nhìn bóng dáng anh ta, thản nhiên lên tiếng:“Này, giải thích.”
Bước chân của Lâm Mạc Thần hơi khựng lại.
Mộc Hàn Hạ:“Anh nhốt tôi ở trong này hơn một tiếng, còn không giải thích sao?”
Anh ta quay đầu nhìn cô cười:“Tôi muốn làm chuyện gì, cần gì phải giải thích chứ?”
Mộc Hàn Hạ trừng anh ta mà không hề có chút sợ sệt nào, giống như muốn dùng ành mắt trừng chết anh ta. Lâm Mạc Thần đương nhiên hoàn toàn thu được tín hiệu này.
Sau đó anh ta khoát tay, để vai Mộc Hàn Hạ tựa vào giá hàng.
Bỗng chốc Mộc Hàn Hạ trợn to mắt, cả người sững sờ, anh ta cúi đầu nhìn cô.
Trong không gian nhỏ hẹp, ngọn đèn chiếu nghiêng xuống đỉnh đầu hai người, trên mặt cả hai đều nhiễm tầng ánh sáng lờ mờ. Xung quanh vô cùng yên tĩnh đến mức Mộc Hàn Hạ chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập. Cô đột nhiên ngửi được mùi xà phòng và khăn tay thoang thoảng phía sau lưng. Trước mắt là bóng dáng cao gầy của anh ta, mặt người đàn ông trẻ tuổi tựa vào gần như vậy, cặp mắt kia giống như khối đá lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt cô.
“Tôi đã đủ nương tay với cô rồi.” Anh ta nói,“Nếu không hiện tại cô đã bị đưa đến cục cảnh sát.”
Trái tim Mộc Hàn Hạ đập thình thịch, khuôn mặt bị anh ta nhìn chăm chú cũng hơi nóng lên, cô đẩy anh ta ra, anh ta cũng xoay người bước đi. Mộc Hàn Hạ theo sát anh ta. Lúc này cô mới chú ý tới ở góc tường phía xa có một cánh cửa nhỏ không biết được mở ra từ khi nào. Trước đó cô cũng từng thấy cánh cửa này, nhưng nó khóa chặt, xem ra Lâm Mạc Thần vào từ nơi này.
Hai người đi được mấy bước bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói cười, Mộc Hàn Hạ sửng sốt, bước chân của Lâm Mạc Thần cũng dừng lại, cô lập tức va vào lưng anh ta, vội vàng lui về sau mấy bước, đứng vững.
Kết quả chợt nghe thấy “tích”” một tiếng, cửa nhỏ kia cũng bị người từ bên ngoài đóng lại, “cạch” còn có cả tiếng chìa khóa rơi xuống.
“Tít tít” tiếng luồng điện cực khẽ trên đỉnh đầu truyền xuống, trong nháy mắt đèn tắt hết.
Mộc Hàn Hạ ngây người, Lâm Mạc Thần cũng đúng yên không nhúc nhích. Trong kho hàng chỉ còn lại ngọn đèn khẩn cấp yếu ớt ở chân tường, mọi thứ đều trở nên mơ hồ.
“Anh còn không gọi điện thoại bảo người mở cửa.” Mộc Hàn Hạ nói.
Trong bóng tối, Lâm Mạc Thần im lặng mấy giây đáp:“Không mang theo di dộng.”
“Tôi đen đủi, anh cũng vậy.” Mộc Hàn Hạ khẽ bàn,“Vậy bây giờ anh đi gõ cửa đi, gõ mạnh vào để cho bọn họ tới cứu chúng ta. Đây là siêu thị nhà anh đấy.”
Ai ngờ anh ta thản nhiên đáp:“Không đi.”
“Tại sao?”
“Bị người ta nhìn thấy buổi tối tôi vui vẻ với nhân viên trong kho hàng, sau này làm sao tôi còn có thể lãnh đạo bọn họ, đuổi tận giết tuyệt Nhạc Nhã.”
Mộc Hàn Hạ im lặng chống đỡ.
Đoán chừng công nhân ở ngoài cửa đã đi xa đến mức không thể gọi trở lại rồi, tâm trạng cô hôm nay chịu đủ sự tra tấn, cuối cùng đành phải qua đêm trong kho hàng u ám này, trong lòng ấm ức đến mức khó có thể hình dung nổi, nhưng nhìn thấy kẻ bày trò là Lâm Mạc Thần cũng rơi vào kết cục giống mình, không hiểu sao tâm tình lại cảm thấy thoải mái.
“Hiện tại làm thế nào?” Cô hỏi.
Sau đó nhìn thấy Lâm Mạc Thần khom lưng, không ngờ lại hạ thấp địa vị ngồi xuống mặt đất:“Chờ.”
Mộc Hàn Hạ im lặng một lát, lùi về phía sau mấy bước, cũng tìm một nơi ngồi xuống.
Đêm dài đằng đẵng.
Mới đầu cả hai đều im lặng, xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng ma sát quần áo phát ra, Mộc Hàn Hạ ôm đầu gối thỉnh thoảng nhìn trộm anh ta, thoạt nhìn anh ta thực sự rất bình tĩnh, chân dài, tay đặt lên đầu gối, không nhìn rõ mặt, không biết anh ta đang nghĩ gì.
“Này.” Mộc Hàn Hạ lên tiếng,“Không phải anh rất thích tính kế người khác trên thương trường sao?”
Anh ta không để ý đến cô.
Mộc Hàn Hạ tiếp tục nói,“Anh tàn nhẫn với Nhạc Nhã như vậy, không sợ chúng tôi quyết đánh đến cùng sao?”
“Đánh đi.” Anh ta khẽ nói.
Mộc Hàn Hạ câm nín, quay đầu đi, không muốn nói chuyện với người này nữa.
Một lát sau lại nghe thấy anh ta hỏi:“Không đói sao?”
Mộc Hàn Hạ tức giận đáp:“Đói.”
“Đói thì hiền lành một chút.” Anh ta nói. Mộc Hàn Hạ ngẩng đẩu, nhìn anh ta đứng dậy đi tới phía sau giá hàng. Một lát sau trong tay hình như cầm gì đó quay lại.
“Chocolate khó ăn và giăm bông này.” Anh ta để xuống, Mộc Hàn Hạ nhận lấy, trong lòng bỗng nhiên hơi buồn cười: anh ta lại chê đồ do siêu thị mình bán như vậy?
Đồ ăn mà kẻ có tiền như anh ta chướng mắt, đối với Mộc Hàn Hạ đói bụng cả tối là mỹ vị khó có được. Cô nhanh chóng ăn sạch, một lát sau, không biết anh ta lấy nước khoáng từ chỗ nào đưa cho cô một chai.
Cổ họng Mộc Hàn Hạ đã rất khô, cuối cùng được uống chút nước mát lạnh, trong lòng hơi ấm áp.
Đêm càng lúc càng khuya, không khí cũng càng trở nên lạnh hơn.
Mộc Hàn Hạ tựa vào giá hàng mệt rã rời, nhưng nền đất dưới kho hàng thực sự rất lạnh, cô cuộn tròn người, ôm đầu gối, không có cách nào ngủ được.
Hai tay Lâm Mạc Thần khoanh ngực ngồi.
“Anh lạnh không?” Cô hỏi, tiếng nói rốt cuộc đã hơi yếu ớt.
Trong bóng đêm hình như anh ta cười, sau đó đứng dậy, lại đi tới phía sau giá hàng, Mộc Hàn Hạ nghe thấy tiếng bước chân của anh ta không nhanh không chậm, đang tìm kiếm ở mấy giá hàng. Một lát sau giống như làm ảo thuật, cầm trong tay ra một cái gối và ga trải giường.
Mộc Hàn Hạ thốt lên:“Anh không phải là Tinker Bell đấy chứ?”
“Tôi là người gây ra ác mộng cho ông chủ của cô. Thế nào đã quên rồi sao?”
Mộc Hàn Hạ không so đo với anh ta, ánh mắt mong chờ nhìn anh ta vứt gối và ga trải giường trên mặt đất, cô hỏi:“Còn nữa không?”
Anh ta lại ngồi xuống, khoác ga trải giường lên người, lúc này mới đáp:“Chỉ tìm được cái này là hàng lỗi, đồ dùng dành cho giường ngủ của Vĩnh Chính đã sớm bán sạch rồi.”
Mộc Hàn Hạ á khẩu không trả lời được.
Một lát sau, anh ta nói:“Lạnh thì tới đây.” Sau đó nhắm mắt lại, xem ra là tính đi ngủ.
Mộc Hàn Hạ ngồi tại chỗ rối rắm một lát, chiếc mũi đã tắc nghẹt, đứng dậy đi tới bên cạnh anh ta, cũng may tấm ga trải giường đó lớn, cô nhấc một góc lên, cách nửa mét ngồi xuống.
Anh ta nhắm mắt không nhúc nhích, coi như cô không tồn tại.
Thật bất ngờ là tấm ga trải giường khá dày, nhờ có nhiệt độ cơ thể của anh ta càng thêm ấm áp. Mộc Hàn Hạ chui cả người vào, nhắm mắt lại, thấp giọng nói:“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Tiếng anh ta từ gần đó truyền đến.
Mộc Hàn Hạ bị ánh sáng bất ngờ đánh thức.
Cô mở to mắt, đầu tiên nhìn toàn bộ đèn xung quanh đã được bật sáng, có người đã mở đèn, sau đó nhìn thấy trước mắt là áo sơ mi màu trắng, ngực người đàn ông.
Không, nói chính xác là khuôn mặt cô bị đè trong ngực người đàn ông.
Hơi thở ấm áp, nhịp tim ổn định đập ngay bên tai cô. Cô hơi sững sờ khi nhìn thấy hình ảnh này.
Cả đêm qua Lâm Mạc Thần nằm dưới mặt đất, cô cũng vậy. Cô gối đầu lên ngực anh ta, tay đặt lên người anh ta, một tay anh ta ôm lấy thắt lưng cô, lại còn rất chặt nữa. Tóc anh ta lộn xộn, đôi mắt nhắm lại, vẫn còn chưa tỉnh, còn tấm ga trả giường kia đã sớm bị hai người đá sang một bên trên mặt đất.
Là tật xấu khi ngủ của cô, hay là cả hai người đây?
Mộc Hàn Hạ chưa từng bị đàn ông ôm như vậy, khuôn mặt không thể khống chế được đỏ lên, cả người cô cứng đờ, cẩn thận muốn đứng dậy, ai ngờ vừa cử động, ánh mắt Lâm Mạc Thần cũng từ từ mở ra.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh ta âm trầm như vực sâu.
Mộc Hàn Hạ:“...”
Anh ta cũng buông cô ra đứng lên, Mộc Hàn Hạ cũng trở mình đứng dậy.
Mộc Hàn Hạ hơi mất tự nhiên, không nhìn anh ta, nhìn sang phía kia, nói sang chuyện
khác:“Có phải có người tới không?”
“Ừ.”
Vừa dứt lời chợt nghe thấy tiếng cửa cuốn không xa đó từ từ được kéo lên, ngoài cửa còn truyền đến tiếng người nói chuyện.
Hóa ra trời đã hửng sáng rồi.
Mộc Hàn Hạ hạ giọng:“Bây giờ làm thế nào?”
“Cô đứng ở đây, tôi đi ra ngoài.”
“Được.”
Mắt thấy anh ta lướt qua cô đi ra cửa, Mộc Hàn Hạ duỗi tay ra kéo tay anh ta:“Anh sẽ không lại nhốt tôi trong này chứ? Làm người có thể gài bẫy nhau, nhưng không thể quá đáng như vậy.”
Trong mắt Lâm Mạc Thần thấp thoáng ý cười:“Biết rồi. Chờ đi.”
Mộc Hàn Hạ đợi tại chỗ một lát, chợt nghe thấy ngoài cửa không còn động tĩnh gì nữa, sau đó tiếng Lâm Mạc Thần rõ ràng truyền đến:“Mộc Hàn Hạ, ra đi.”
Mộc Hàn Hạ yên tâm đi ra ngoài, thấy Lâm Mạc Thần đứng ở cửa cuốn, chỉ có một mình anh ta.
Trái tim Mộc Hàn Hạ hơi loạn nhịp.
Có lẽ là bởi vì áo sơ mi anh ta nhàu nhĩ, tóc cũng không chỉnh tề, tay anh ta đút trong túi quần, thoạt nhìn không còn anh khí bức người như trước mà giống một người đàn ông bình thường hơn.
Cũng có lẽ do anh ta vì cô đuổi công nhân đi, lại còn canh giữ ở nơi đó chờ cô ra ngoài.
Đi đến bên cạnh anh ta, Mộc Hàn Hạ thấp giọng nói:“Cám ơn.”
“Không cần cám ơn. Nếu còn tái phạm, tôi sẽ không bỏ qua.” Tiếng nói anh ta mang theo sự trầm khàn sau khi tỉnh dậy.
Mộc Hàn Hạ liếc nhìn anh ta một cái rồi đi.
Lời tác giả: Khẩu vị đọc sách của mỗi người không giống nhau, sự khác biệt của mỗi người đều đáng tôn trọng. Tác giả thiết lập nhân vật căn cứ vào yêu cầu bối cảnh và tình tiết truyện, khi tôi còn đang đăng “Thời gian tươi đẹp” cũng đã nhiều lần trả lời ở bình luận và weibo, đã từng nói nhiều lần Lâm Mạc Thần không phải là xử nam, đây là câu chuyện đã được định và cấu tứ từ hai năm trước rồi. Có những em gái không thể tiếp nhận được chuyện này, cám ơn các bạn đã để ý tới quyển sách này, cám ơn, nếu đồng ý, chúng ta sẽ gặp lại ở quyển sách sau. Ngoài ra có độc giả hỏi cảm thấy tính cách của Lâm Mạc Thần không giống như ở trong Thời gian. Điều này là chắc chắc bởi vì lúc này anh ấy mới 26 tuổi, vừa mới bắt đầu sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, trong Thời gian đã 33 tuổi, hơn nữa lại còn mất đi... mọi người hiểu đấy. Trong thiết lập của tôi, hiện tại anh Lâm giống như một con ngựa kiệt ngạo bất tuân, là người trẻ tuổi, có sức sống, còn bảy năm sau đã hoàn toàn khác biệt. Đương nhiên những em gái chưa từng đọc “Thời gian” cũng không cần đọc bởi vì hoàn toàn không ảnh hưởng tới tình tiết, quyển sách này cũng không phải là phần tiếp theo của Thời gian, mà là một câu chuyện hoàn toàn độc lập. Tôi cũng không thích tác phẩm của mình cần phải xâu chuỗi mới có thể đọc hiểu được, cũng không cần phải vừa đọc vừa giải thích.
Mộc Hàn Hạ đứng ở trong đám đông, trong giỏ mua sắm đã đặt mấy túi vải. Cây vải mới được đưa ra thị tường, giá bán là 9,9 tệ một cân, hoàn toàn san phẳng giá cả xúc tiến tiêu thụ của Nhạc Nhã, Mộc Hàn Hạ quyết định mua nếm thử chút.
Nhưng hiện tại cô nhìn thấy Vĩnh Chính phát triển mạnh như vậy, trong lòng hơi phức tạp. Nhớ tới Lâm Mạc Thần đêm đó người đầy vết thương, còn nghĩ đến Nhạc Nhã cô đã coi là nhà, sao lại có cảm giác như giúp người hại ta thế này?
Cô đi khắp nơi, vốn định chuẩn bị về nhà, lại tới một góc sắp xếp hàng hóa, lơ đãng nhìn về trên tường phía trước, một cánh cửa được mở ra. Cửa viết bốn chữ “Khách hàng dừng lại“.
Mộc Hàn Hạ từ từ bước qua đó, liếc mắt nhìn, phía bên trong trần nhà rất cao, dựng rất nhiều giá hàng, còn chất đầy các loại hàng hóa, đúng là nhà kho rồi, bên trong còn có người đi lại nữa.
Bỗng chốc trong đầu Mộc Hàn Hạ toát ra ý nghĩ: nếu như cô biết được Lâm Mạc Thần cất giữ gì trong kho, chẳng phải cô sẽ biết được bước tiếp theo anh ta công kích chỗ nào sao? Nhưng cô cũng chỉ dám suy nghĩ thôi, chứ không dám xông vào.
Nhìn một lát, cô đang muốn rời đi, lại thấy hai nhân viên công tác bên trong đều đi ra, trong đó có một người tay còn cầm điện thoại:“Được rồi, chúng tôi lập tức tới ngay.”
Bọn họ đã đi xa.
Bên cạnh không có người, Mộc Hàn Hạ đứng tại chỗ một lát, xác định trong kho hàng không có một chút động tĩnh nào, cô thả giỏ mua hàng xuống mặt đất, làm ra biểu tình hồ đồ không biết đường, len lỏi đi vào trong kho hàng.
Việc lớn đã thành, cô kìm chế tim đập khẩn trương và kích động, nhanh chóng bước vào bên trong. Ngọn đèn trong kho hàng hơi u ám, nền đất xi măng cũng u ám, đã cách âm thanh bên ngoài khá xa, Mộc Hàn Hạ dạo qua một vòng, đi tới nơi sâu nhất trong kho hàng, không tìm thấy gì.
Xem ra Lâm Mạc Thần không đặt hàng hóa quan trọng trong kho này, cô xoay người định lui lại, đột nhiên nghe thấy tiếng “roẹt roẹt” vang lên, cánh cửa cuốn bị kéo xuống rồi.
Mộc Hàn Hạ trợn tròn mắt, vội vàng chạy tới gõ cửa:“Mở cửa mở cửa! Còn có người ở bên trong!”
Gõ một lúc lâu cũng không có bất cứ động tĩnh gì!
Cô lấy điện thoại ra, gọi cho ai đây? Ai cũng không được. Cho dù ai tới cứu cô, cũng đều sẽ kinh động đến nhân viên công tác bên Vĩnh Chính. Đến lúc đó biết được cô là người của Nhạc Nhã chẳng phải cô càng không chịu nổi sao?
Suy nghĩ một lúc lâu, cô bỏ di động xuống, nhìn cánh cửa đã khép kín, chán nản ngồi xuống.
Chờ đi, chờ có người mở cửa lại chuồn ra. Tối đa là đến sáng mai, cửa kho hàng nhất định phải mở ra.
Có lẽ là qua một tiếng, tới lúc siêu thị đóng cửa, bên ngoài không có một chút tiếng động nào, di động của Mộc Hàn Hạ cũng không còn pin nữa, hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ cầu cứu trong đầu cô. Cô vùi mặt vào trong khuỷu tay, tính ngủ một giấc, nhưng nơi này lại hơi lạnh, mơ màng ôm bản thân run rẩy vì lạnh, bỗng nhiên cô giật mình vì nghe thấy phía sau mơ hồ có tiếng bước chân vang lên. Lúc này ngọn đèn lờ mờ, xung quanh vô cùng yên tĩnh, tiếng bước chân vang lên này không khác gì tiếng vọng trong hang đá, Mộc Hàn Hạ bị dọa đến mức toàn thân vang lên, rùng mình, trong lúc nhất thời không dám quay lại nhìn.
Tiếng bước chân kia trầm thấp, nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, Mộc Hàn Hạ hơi bình tĩnh mới quay đầu lại.
Một người đàn ông đi tới giữa hai giá để hàng.
Lâm Mạc Thần.
Âu phục không cài cúc, áo sơ mi bên trong tùy ý, tay đút trong túi quần, ánh mắt âm trầm mang theo mấy phần nghiền ngẫm nhìn cô.
Mộc Hàn Hạ bỗng nhiên hiểu ra là người này khóa cô ở trong kho hàng.
Hai người chỉ còn cách vài bước, thời gian như ngừng lại mấy giây.
Lâm Mạc Thần khách sáo lên tiếng:“Cô Mộc Hàn Hạ, ở trong này chơi vui không?”
Trong lòng Mộc Hàn Hạ mắng câu “gian trá”, nhưng trên mặt lại nở nụ cười:“Rất vui, nơi này có rất nhiều đồ vật để xem, tôi vui đến quên cả trời đất. Lâm tiên sinh, anh tới làm gì vậy? Là tới quan tâm tôi có làm sao không à? Yên tâm, tôi ở trong này vui lắm, mát mẻ, rộng rãi, thoải mái, không quá tối tăm, cũng không quá buồn bực, còn có thể ngả ra đất nghỉ, tôi cảm thấy vậy cũng coi như vui rồi.”
Trong ánh mắt Lâm Mạc Thần xẹt qua ý cười, liếc cô một cái, sau đó xoay người:“Đi thôi.” Đang thả cô ra ngoài sao?
Mộc Hàn Hạ nhìn bóng dáng anh ta, thản nhiên lên tiếng:“Này, giải thích.”
Bước chân của Lâm Mạc Thần hơi khựng lại.
Mộc Hàn Hạ:“Anh nhốt tôi ở trong này hơn một tiếng, còn không giải thích sao?”
Anh ta quay đầu nhìn cô cười:“Tôi muốn làm chuyện gì, cần gì phải giải thích chứ?”
Mộc Hàn Hạ trừng anh ta mà không hề có chút sợ sệt nào, giống như muốn dùng ành mắt trừng chết anh ta. Lâm Mạc Thần đương nhiên hoàn toàn thu được tín hiệu này.
Sau đó anh ta khoát tay, để vai Mộc Hàn Hạ tựa vào giá hàng.
Bỗng chốc Mộc Hàn Hạ trợn to mắt, cả người sững sờ, anh ta cúi đầu nhìn cô.
Trong không gian nhỏ hẹp, ngọn đèn chiếu nghiêng xuống đỉnh đầu hai người, trên mặt cả hai đều nhiễm tầng ánh sáng lờ mờ. Xung quanh vô cùng yên tĩnh đến mức Mộc Hàn Hạ chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập. Cô đột nhiên ngửi được mùi xà phòng và khăn tay thoang thoảng phía sau lưng. Trước mắt là bóng dáng cao gầy của anh ta, mặt người đàn ông trẻ tuổi tựa vào gần như vậy, cặp mắt kia giống như khối đá lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt cô.
“Tôi đã đủ nương tay với cô rồi.” Anh ta nói,“Nếu không hiện tại cô đã bị đưa đến cục cảnh sát.”
Trái tim Mộc Hàn Hạ đập thình thịch, khuôn mặt bị anh ta nhìn chăm chú cũng hơi nóng lên, cô đẩy anh ta ra, anh ta cũng xoay người bước đi. Mộc Hàn Hạ theo sát anh ta. Lúc này cô mới chú ý tới ở góc tường phía xa có một cánh cửa nhỏ không biết được mở ra từ khi nào. Trước đó cô cũng từng thấy cánh cửa này, nhưng nó khóa chặt, xem ra Lâm Mạc Thần vào từ nơi này.
Hai người đi được mấy bước bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói cười, Mộc Hàn Hạ sửng sốt, bước chân của Lâm Mạc Thần cũng dừng lại, cô lập tức va vào lưng anh ta, vội vàng lui về sau mấy bước, đứng vững.
Kết quả chợt nghe thấy “tích”” một tiếng, cửa nhỏ kia cũng bị người từ bên ngoài đóng lại, “cạch” còn có cả tiếng chìa khóa rơi xuống.
“Tít tít” tiếng luồng điện cực khẽ trên đỉnh đầu truyền xuống, trong nháy mắt đèn tắt hết.
Mộc Hàn Hạ ngây người, Lâm Mạc Thần cũng đúng yên không nhúc nhích. Trong kho hàng chỉ còn lại ngọn đèn khẩn cấp yếu ớt ở chân tường, mọi thứ đều trở nên mơ hồ.
“Anh còn không gọi điện thoại bảo người mở cửa.” Mộc Hàn Hạ nói.
Trong bóng tối, Lâm Mạc Thần im lặng mấy giây đáp:“Không mang theo di dộng.”
“Tôi đen đủi, anh cũng vậy.” Mộc Hàn Hạ khẽ bàn,“Vậy bây giờ anh đi gõ cửa đi, gõ mạnh vào để cho bọn họ tới cứu chúng ta. Đây là siêu thị nhà anh đấy.”
Ai ngờ anh ta thản nhiên đáp:“Không đi.”
“Tại sao?”
“Bị người ta nhìn thấy buổi tối tôi vui vẻ với nhân viên trong kho hàng, sau này làm sao tôi còn có thể lãnh đạo bọn họ, đuổi tận giết tuyệt Nhạc Nhã.”
Mộc Hàn Hạ im lặng chống đỡ.
Đoán chừng công nhân ở ngoài cửa đã đi xa đến mức không thể gọi trở lại rồi, tâm trạng cô hôm nay chịu đủ sự tra tấn, cuối cùng đành phải qua đêm trong kho hàng u ám này, trong lòng ấm ức đến mức khó có thể hình dung nổi, nhưng nhìn thấy kẻ bày trò là Lâm Mạc Thần cũng rơi vào kết cục giống mình, không hiểu sao tâm tình lại cảm thấy thoải mái.
“Hiện tại làm thế nào?” Cô hỏi.
Sau đó nhìn thấy Lâm Mạc Thần khom lưng, không ngờ lại hạ thấp địa vị ngồi xuống mặt đất:“Chờ.”
Mộc Hàn Hạ im lặng một lát, lùi về phía sau mấy bước, cũng tìm một nơi ngồi xuống.
Đêm dài đằng đẵng.
Mới đầu cả hai đều im lặng, xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng ma sát quần áo phát ra, Mộc Hàn Hạ ôm đầu gối thỉnh thoảng nhìn trộm anh ta, thoạt nhìn anh ta thực sự rất bình tĩnh, chân dài, tay đặt lên đầu gối, không nhìn rõ mặt, không biết anh ta đang nghĩ gì.
“Này.” Mộc Hàn Hạ lên tiếng,“Không phải anh rất thích tính kế người khác trên thương trường sao?”
Anh ta không để ý đến cô.
Mộc Hàn Hạ tiếp tục nói,“Anh tàn nhẫn với Nhạc Nhã như vậy, không sợ chúng tôi quyết đánh đến cùng sao?”
“Đánh đi.” Anh ta khẽ nói.
Mộc Hàn Hạ câm nín, quay đầu đi, không muốn nói chuyện với người này nữa.
Một lát sau lại nghe thấy anh ta hỏi:“Không đói sao?”
Mộc Hàn Hạ tức giận đáp:“Đói.”
“Đói thì hiền lành một chút.” Anh ta nói. Mộc Hàn Hạ ngẩng đẩu, nhìn anh ta đứng dậy đi tới phía sau giá hàng. Một lát sau trong tay hình như cầm gì đó quay lại.
“Chocolate khó ăn và giăm bông này.” Anh ta để xuống, Mộc Hàn Hạ nhận lấy, trong lòng bỗng nhiên hơi buồn cười: anh ta lại chê đồ do siêu thị mình bán như vậy?
Đồ ăn mà kẻ có tiền như anh ta chướng mắt, đối với Mộc Hàn Hạ đói bụng cả tối là mỹ vị khó có được. Cô nhanh chóng ăn sạch, một lát sau, không biết anh ta lấy nước khoáng từ chỗ nào đưa cho cô một chai.
Cổ họng Mộc Hàn Hạ đã rất khô, cuối cùng được uống chút nước mát lạnh, trong lòng hơi ấm áp.
Đêm càng lúc càng khuya, không khí cũng càng trở nên lạnh hơn.
Mộc Hàn Hạ tựa vào giá hàng mệt rã rời, nhưng nền đất dưới kho hàng thực sự rất lạnh, cô cuộn tròn người, ôm đầu gối, không có cách nào ngủ được.
Hai tay Lâm Mạc Thần khoanh ngực ngồi.
“Anh lạnh không?” Cô hỏi, tiếng nói rốt cuộc đã hơi yếu ớt.
Trong bóng đêm hình như anh ta cười, sau đó đứng dậy, lại đi tới phía sau giá hàng, Mộc Hàn Hạ nghe thấy tiếng bước chân của anh ta không nhanh không chậm, đang tìm kiếm ở mấy giá hàng. Một lát sau giống như làm ảo thuật, cầm trong tay ra một cái gối và ga trải giường.
Mộc Hàn Hạ thốt lên:“Anh không phải là Tinker Bell đấy chứ?”
“Tôi là người gây ra ác mộng cho ông chủ của cô. Thế nào đã quên rồi sao?”
Mộc Hàn Hạ không so đo với anh ta, ánh mắt mong chờ nhìn anh ta vứt gối và ga trải giường trên mặt đất, cô hỏi:“Còn nữa không?”
Anh ta lại ngồi xuống, khoác ga trải giường lên người, lúc này mới đáp:“Chỉ tìm được cái này là hàng lỗi, đồ dùng dành cho giường ngủ của Vĩnh Chính đã sớm bán sạch rồi.”
Mộc Hàn Hạ á khẩu không trả lời được.
Một lát sau, anh ta nói:“Lạnh thì tới đây.” Sau đó nhắm mắt lại, xem ra là tính đi ngủ.
Mộc Hàn Hạ ngồi tại chỗ rối rắm một lát, chiếc mũi đã tắc nghẹt, đứng dậy đi tới bên cạnh anh ta, cũng may tấm ga trải giường đó lớn, cô nhấc một góc lên, cách nửa mét ngồi xuống.
Anh ta nhắm mắt không nhúc nhích, coi như cô không tồn tại.
Thật bất ngờ là tấm ga trải giường khá dày, nhờ có nhiệt độ cơ thể của anh ta càng thêm ấm áp. Mộc Hàn Hạ chui cả người vào, nhắm mắt lại, thấp giọng nói:“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Tiếng anh ta từ gần đó truyền đến.
Mộc Hàn Hạ bị ánh sáng bất ngờ đánh thức.
Cô mở to mắt, đầu tiên nhìn toàn bộ đèn xung quanh đã được bật sáng, có người đã mở đèn, sau đó nhìn thấy trước mắt là áo sơ mi màu trắng, ngực người đàn ông.
Không, nói chính xác là khuôn mặt cô bị đè trong ngực người đàn ông.
Hơi thở ấm áp, nhịp tim ổn định đập ngay bên tai cô. Cô hơi sững sờ khi nhìn thấy hình ảnh này.
Cả đêm qua Lâm Mạc Thần nằm dưới mặt đất, cô cũng vậy. Cô gối đầu lên ngực anh ta, tay đặt lên người anh ta, một tay anh ta ôm lấy thắt lưng cô, lại còn rất chặt nữa. Tóc anh ta lộn xộn, đôi mắt nhắm lại, vẫn còn chưa tỉnh, còn tấm ga trả giường kia đã sớm bị hai người đá sang một bên trên mặt đất.
Là tật xấu khi ngủ của cô, hay là cả hai người đây?
Mộc Hàn Hạ chưa từng bị đàn ông ôm như vậy, khuôn mặt không thể khống chế được đỏ lên, cả người cô cứng đờ, cẩn thận muốn đứng dậy, ai ngờ vừa cử động, ánh mắt Lâm Mạc Thần cũng từ từ mở ra.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh ta âm trầm như vực sâu.
Mộc Hàn Hạ:“...”
Anh ta cũng buông cô ra đứng lên, Mộc Hàn Hạ cũng trở mình đứng dậy.
Mộc Hàn Hạ hơi mất tự nhiên, không nhìn anh ta, nhìn sang phía kia, nói sang chuyện
khác:“Có phải có người tới không?”
“Ừ.”
Vừa dứt lời chợt nghe thấy tiếng cửa cuốn không xa đó từ từ được kéo lên, ngoài cửa còn truyền đến tiếng người nói chuyện.
Hóa ra trời đã hửng sáng rồi.
Mộc Hàn Hạ hạ giọng:“Bây giờ làm thế nào?”
“Cô đứng ở đây, tôi đi ra ngoài.”
“Được.”
Mắt thấy anh ta lướt qua cô đi ra cửa, Mộc Hàn Hạ duỗi tay ra kéo tay anh ta:“Anh sẽ không lại nhốt tôi trong này chứ? Làm người có thể gài bẫy nhau, nhưng không thể quá đáng như vậy.”
Trong mắt Lâm Mạc Thần thấp thoáng ý cười:“Biết rồi. Chờ đi.”
Mộc Hàn Hạ đợi tại chỗ một lát, chợt nghe thấy ngoài cửa không còn động tĩnh gì nữa, sau đó tiếng Lâm Mạc Thần rõ ràng truyền đến:“Mộc Hàn Hạ, ra đi.”
Mộc Hàn Hạ yên tâm đi ra ngoài, thấy Lâm Mạc Thần đứng ở cửa cuốn, chỉ có một mình anh ta.
Trái tim Mộc Hàn Hạ hơi loạn nhịp.
Có lẽ là bởi vì áo sơ mi anh ta nhàu nhĩ, tóc cũng không chỉnh tề, tay anh ta đút trong túi quần, thoạt nhìn không còn anh khí bức người như trước mà giống một người đàn ông bình thường hơn.
Cũng có lẽ do anh ta vì cô đuổi công nhân đi, lại còn canh giữ ở nơi đó chờ cô ra ngoài.
Đi đến bên cạnh anh ta, Mộc Hàn Hạ thấp giọng nói:“Cám ơn.”
“Không cần cám ơn. Nếu còn tái phạm, tôi sẽ không bỏ qua.” Tiếng nói anh ta mang theo sự trầm khàn sau khi tỉnh dậy.
Mộc Hàn Hạ liếc nhìn anh ta một cái rồi đi.
Lời tác giả: Khẩu vị đọc sách của mỗi người không giống nhau, sự khác biệt của mỗi người đều đáng tôn trọng. Tác giả thiết lập nhân vật căn cứ vào yêu cầu bối cảnh và tình tiết truyện, khi tôi còn đang đăng “Thời gian tươi đẹp” cũng đã nhiều lần trả lời ở bình luận và weibo, đã từng nói nhiều lần Lâm Mạc Thần không phải là xử nam, đây là câu chuyện đã được định và cấu tứ từ hai năm trước rồi. Có những em gái không thể tiếp nhận được chuyện này, cám ơn các bạn đã để ý tới quyển sách này, cám ơn, nếu đồng ý, chúng ta sẽ gặp lại ở quyển sách sau. Ngoài ra có độc giả hỏi cảm thấy tính cách của Lâm Mạc Thần không giống như ở trong Thời gian. Điều này là chắc chắc bởi vì lúc này anh ấy mới 26 tuổi, vừa mới bắt đầu sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, trong Thời gian đã 33 tuổi, hơn nữa lại còn mất đi... mọi người hiểu đấy. Trong thiết lập của tôi, hiện tại anh Lâm giống như một con ngựa kiệt ngạo bất tuân, là người trẻ tuổi, có sức sống, còn bảy năm sau đã hoàn toàn khác biệt. Đương nhiên những em gái chưa từng đọc “Thời gian” cũng không cần đọc bởi vì hoàn toàn không ảnh hưởng tới tình tiết, quyển sách này cũng không phải là phần tiếp theo của Thời gian, mà là một câu chuyện hoàn toàn độc lập. Tôi cũng không thích tác phẩm của mình cần phải xâu chuỗi mới có thể đọc hiểu được, cũng không cần phải vừa đọc vừa giải thích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook