Mặc Nộ
-
6: Bước Ngoặt
Trong không gian vũ trụ rộng lớn, hiện hữu vô số các loại vật thể to lớn với hình thù kì dị.
Kích thước của chúng có thể làm choáng ngợp bất kì ai.
Nhưng khi nhìn vào khoảng không tối đen vô tận, các vật thể ấy không đủ để lọt vào tầm mắt.
Điều đó cho sự rộng lớn vô biên vô hạn của vũ trụ.
Trong số các vật thể ấy, chiếm phần nhiều là các tinh cầu.
Các tinh cầu này kích thước không giống nhau.
Có cái lớn bằng một ngôi sao đang chiếu sáng, có cái lại chỉ bằng một đại lục trôi nổi trong tinh không.
Trên một tình cầu to lớn nằm ở đâu đó trong vũ trụ rộng lớn.
Tình cầu này có màu sắc xanh tươi tràn ngập sức sống có một sự kiện có thể gây chấn động cho toàn thể tu sĩ nếu nó được truyền ra ngoài.
Tinh cầu này có khối lục địa khổng lồ hình dạng khác nhau bị ngăn cách bới đại dương mênh mông rộng lớn.
Trên một khối lục địa nằm ở phía Bắc, có một tiểu quốc tên chỉ một chữ Sở.
Sở quốc là nước cấu thành từ vô số bộ lạc cổ xưa lớn nhỏ ở Bắc Vực đứng đầu là bốn đại bộ lạc có thế lực lớn nhất.
Dưới bốn đại bộ lạc lại có hàng trăm bộ lạc cỡ trung khác.
Dưới các bộ lạc này lại có hàng ngàn tiểu bộ lạc, mà Sơn Long bộ lạc chính là một trong số đó.
Mặc Long lúc này trên núi Sơn Long đang ngồi nhắm mắt, tay thì đang đặt lên một nhánh rễ của Cổ thụ.
Từ vẻ mặt có thể dễ dàng dược sự chấn kinh của Mặc Long.
Bởi vì bên trong tâm thần cậu đang có một cuộc giao tiếp với thế lực cường giả cổ xưa.
Mới nãy khi Mặc Long nằm lên trên một bộ phận của Cổ thụ thì có tiếng nói vang lên trong đầu.
Giật mình đứng phắt dậy kiểm tra xung quanh không có ai, thì Mặc Long hiểu ngay Cổ thụ chính là đường dẫn cho giọng nói đó.
Chính vì thế cậu mới đang đặt tay lên nó.
Trong lĩnh hồn cậu đang có biến cố mạnh mẽ xảy ra, cậu đang bị đưa đến một không gian khác.
Trên đường đi đến không gian này Mặc Long thấy được đây không phải là một loại thần thông đưa ý thức của người khác vào không gian như hạt châu, đây rõ ràng là đang truyền tống!
Là loại chỉ truyền tống linh hồn và ý thức, nhưng hiển nhiên Mặc Long không biết điều này.
Trong mắt cậu hiện giờ chỉ thấy một màu đen hư ảo không có nổi một tia sáng loé lên ở đây khiến Mặc Long trong lòng liên tục cảm thấy bất an.
Chỉ sau mười nhịp thở, một lỗ hổng màu vàng xuất hiện trước mặt Mặc Long hút cậu vào bên trong.
Cậu không thể phản khác chỉ có thể nhắm chặt mắt cảm giác mình bị hút đi.
Khi mở mắt ra lại, xung quanh Mặc Long bây giờ hoàn toàn khác biệt so với lúc mới nãy.
Xung quanh là vô số dòng chảy màu xanh đậm.
Đó là màu xanh của bầu trời nhưng pha thêm nhiều sắc đen làm cho khung cảnh nơi đây vô cùng huyền ảo.
Những dòng chảy không có kích thước cố định, hình dáng của chúng y như những nhánh sông khúc khuỷu đang uốn cong trên mặt đất.
Nước sông nơi này không phải chất lỏng, nhìn thì nó rõ ràng là hư ảo nhưng lại đến một cảm giác vô cùng chân thật.
Phía trên đầu Mặc Long chính là một dòng chảy khổng lồ vô hạn.
Màu xanh và kích thước của nó làm cho Mặc Long cứ nghĩ nó chính là bầu trời.
Tất cả dòng chảy nới này ngoại trừ cái ở phía trên, đều mang lại cảm giác khó tả: Có dòng chảy khí tức vô cùng cổ xưa, cái thì như chỉ vừa xảy ra, còn có cái cảm giác như không có thật hay đúng hơn là cảm giác một thứ chưa xảy ra.
Riêng dòng chảy ở phía trên mang cảm xúc trộn lẫn với cả ba cảm giác trước đó.
Chứng kiến những cảnh này Mặc Long không tránh khỏi sự kinh hoàng.
Đúng lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên:
"Chào mừng ngươi đã đến." Đó là Tuế Nguyệt!
"Không biết tiền bối đưa Mặc Long tới đây là có chuyện gì quan trọng?" Ánh mắt Mặc Long kiêng dè nhìn lên dòng chảy phía trên.
Ngay lúc này, một luồng ánh sáng xanh đậm đặc phát ra từ một lỗ hổng có trên dòng chảy.
Trong luồng ánh sáng đó ta có thể thấy lờ mờ hình dạng của vật thể.
Một lát sau, luồng sáng nhạt dần, một thân hình to quá sức tưởng tượng, có khi cao đến vài trăm trượng, hạ xuống ngay trước mặt Mặc Long.
Khi ánh sáng dần dịu lại thì hình bóng bên trong cũng hiện rõ.
Mặc Long thấy đó không phải hình dáng của con người, thân nó dài uốn lượn như con rắn, đầu nó có hai cái sừng hươu dài ngoằn, mũi của nó to ngay phía trên miệng khác với mũi rắn.
Da nó có màu xanh của nơi đây nhưng khác ở chỗ, màu sắc của nó đã đậm đến nỗi nếu đứng trong bóng tối thì không khác gì màu đen.
Từng lớp vẩy bóng lưỡng thoạt nhìn nó cứng không khác gì sắt thép.
Đuôi nó nhìn hơi kì quái, đơ là cái đuôi của một con hạc màu trắng, trái ngược với thân hình gần như màu đen của con thú.
Nhìn thấy những điều này làm đầu óc Mặc Long nổ tung.
Đây rõ ràng là một con rồng! Hơn nữa hình dáng của nó giống y như núi Sơn Long chỉ khác nó không có cánh đại bàng.
Bốn cái chân to lớn của con rồng đang vấu bốn viên châu màu vàng kim tỏa ánh sáng vàng chói mắt.
"Ta là Tuế Nguyệt Đại Thiên Tôn của Giới Nguyên thứ sáu, nơi đây chính là vị giới của ta." Tuế Nguyệt đưa mắt nhìn xuống Mặc Long rồi nói tiếp:
"Trên đầu ngươi chính dòng sông thời gian.
Vô số dòng chảy nơi đây đều là nhánh sông của nó.
Ta chính là nơi này, nơi này cũng là ta.
Ta chính là đại biểu cho cái gọi là thời gian!" Mặc Long dù không hiểu cái gì là vị giới, giới nguyên cái gì là đại thiên tôn.
Nhưng cái gọi là dòng sông thời gian này cậu biết rõ là một tồn tại không thể tưởng tượng của tạo hóa, nó là một đại quy tắc của thiên địa.
Điều đó làm Mặc Long kinh hoàng!
"Sinh mệnh của hồn huyết này đã sắp hết, ta đã đợi sự xuất hiện của Vô Đạo Không Châu trong tinh vực này rất lâu rồi, thứ có thể giúp ta duy trì sinh mệnh." Mắt của Tuệ Nguyệt lộ tia kích động mãnh liệt nhìn thẳng vào Không linh Mặc Long nhưng thần sắc vẫn như thường.
"Vô Đạo Không Linh, người sỡ hữu Không linh này vốn không thể trở thành Linh tu, do tính chất đặc thù của Không linh này mà thậm chí để trở thành tu sĩ bình thường cũng rất khó." Mặc Long thầm chấn kinh nhưng cũng cắn răng mạng mở miệng hỏi:
"Kính thưa tiền bối chỉ giáo, Vô Đạo Không Linh là thứ gì và Mặc Long ta có thể bước lên con đường tu luyện được hay không?" Mặc Long cúi người vẻ cầu khẩn trước mặt Tuế Nguyệt.
"Hỗn xược!" Một khí áp khổng lồ từ trong không gian này đè xuống thân thể Mặc Long, chính xác hơn nó đè lên linh hồn làm Không linh tưởng chừng như bị bóp méo.
Mặc Long lập tức hoảng sợ, ôm quyền cúi người thật sâu xin lỗi Tuế Nguyệt.
Cũng vì thế nét mặt của nó mới trở về bình thường, khí áp xung quanh cũng tản đi mất.
"Lần này là cảnh cáo niệm tình ngươi sắp giúp ta một việc quan trọng cũng vì ngươi còn trẻ tuổi không thì với cách nói hỗn xược khi nãy đã đủ làm ngươi mất mạng rồi.
Tiểu bối thì không nên đặt câu hỏi cho tiền bối khi chưa được phép!" Giọng nói ủy nghiêm nhưng không hề có sát khí của Tuế Nguyệt nói với Mặc Long như là một trưởng lão đang thuyết dạy hậu nhân của mình.
"Đa tạ tiền bối chỉ giáo, Mặc Long đã mạo phạm.
Xin tiền bối tha thứ!" Mặc Long hiểu vừa rồi Tuế Nguyệt không có sát ý với cậu nếu không một con kiến như cậu đã tan xương thịt nát rồi.
Biết thế nhưng Mặc vẫn kinh sợ cái áp lực vừa rồi đè lên linh hồn mình.
"Ngươi đúng thật sỡ hữu Vô Đạo Không Linh.
Vô Đạo Không Linh thực chất không phải Không linh.
Nó là một loại trận pháp không gian được tạo ra bằng cách dung hợp Vô Đạo Linh Châu của Giới Nguyên thứ chín và năm đại phép tắc của năm chân giới trong giói nguyên này.
Nó là loại trận pháp không gian giam cầm mạnh nhất!" Tuế Nguyệt ánh nhìn giờ đã không còn ở trên người Mặc Long mà nhìn nhìn thẳng lên dòng sông thời gian.
Cái nhìn đó như nhìn thấu tương lai làm Tuế Nguyệt lúc này đây càng thêm cao sâu và bí ẩn.
"Ta sẽ giúp ngươi bước trên tiên lộ, ta sẽ mượn không gian trong ngươi, dung hợp cùng với nó để từ bên trong ngủ say hồi phục lại hồn huyết.
Khi dung hợp ta sẽ là một phần trong Không linh ngươi, nhưng ta đương nhiên sẽ không trở thành Linh của ngươi.
Uy áp của ta sẽ hình thành một thay thế cho lớp màng linh khí giúp ngươi trấn áp Linh bên trong." Nói đến đây Tuế Nguyệt không đợi câu trả lời của Mặc Long mà thở dài một hơi, ánh mắt nuối tiếc nhìn vào khoảng không một cách vô định mà trầm mặt.
Rõ ràng nó đang có tâm sự gì đó mà không thể nói nên lời, ánh mắt như đang nhìn khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời.
Mặc Long từ nãy đến giờ đa phần là không hiểu những lời nói của Tuế Nguyệt.
Cậu không biết Vô Đạo Không Linh bên trong cậu lợi hại đến mức nào, cậu chỉ biết mình sắp có thể bước lên tiên lộ thực hiện ước muốn của bản thân.
Trong lòng nổi lên một tia vui sướng mà sáu ngày nay không có.
Giờ phút này không gian nơi đây run chuyển dữ dội, thân hình Tuế Nguyệt đang dần biến thành hư ảo.
Các lớp vẩy trên người nó đang từ từ bóc ra mà rơi xuống.
Nhưng chúng chưa chạm đất thì đã tan biến thành cát bụi.
Các lớp vẩy tiếp tục rơi ra, chổ nào mất đi lớp vẩy thì nhanh chóng biến thành hư ảo như linh hồn.
Đến khi vẩy trên người Tuế Nguyệt rơi ra hết, thân hình nó giờ đây trông như một linh hồn không thân xác, các chi tiết trên cơ thể lúc ẩn lúc hiện không rõ ràng.
"Mặc Long, trước khi tiến hành dung hợp ta sẽ nói cho ngươi biết con đường tu tiên thật sự!" Mặc Long thoát khỏi dáng vẻ vui sướng, khuôn mặt biến nghiêm túc nhìn thân ảnh của Tuế Nguyệt.
"Tu tiên thực chất là bản thân đối chọi với trời, tranh đấu với người mà giành lấy cơ duyên.
Điều này nếu ngươi sau này tiến xa trên tiên lộ sẽ thấu hiểu được.
Bây giờ ta sẽ nói đến các cảnh giới tu luyện cho ngươi." Tuế Nguyệt bay cao lên không trung loé lên ánh sáng xanh chói mắt che mờ thân ảnh của nó, giọng nói tiếp tục vang vọng trong không gian nhìn như sắp sụp đổ này:
"Ngoài tu Linh ra thì thứ tu sĩ tu luyện chính là bản thân.
Tu Linh chính là tu sự liên kết giữa Linh và tu sĩ.
Mức độ liên kết này sẽ mạnh theo từng cảnh giới, cảnh giới Linh tu càng cao, liên kết càng mạnh thì tu sĩ có thể vận dụng được càng nhiều sức mạnh và thần thông của Linh.
Nhưng những Linh tu tồn tại rất ít trong khung trời này bởi tu sĩ có thể tu Linh chỉ có ở các tộc nhân trong những bộ lạc cổ xưa, mà cũng bởi vì sự tổn hại căn nguyên của kỷ nguyên này mà không còn tồn tại những Hoang Linh giúp các Linh tu đi đến cảnh giới cuối cùng.
Chính vì vậy con đường tu Linh hiện tại đã không còn hoàn chỉnh." Tuế Nguyệt bên trong luồng sáng lao nhanh về phía Mặc Long, chui vào Không linh cậu.
Giọng nói của nó lúc này không còn nghe được từ bên ngoài mà vang vọng trong người cậu.
"Nếu ngươi muốn đứng trên đỉnh tiên lộ thì con đường tu Linh là chưa đủ.
Ở Sở quốc trên tinh cầu này ngươi không thể đi theo con đường của tiên tộc.
Ngươi phải đi con đường của Hoang tộc."
Tuế Nguyệt bây giờ đã ở bên trong Không linh của Mặc Long.
Dù đã biết trước sự lợi hại của Vô Đạo Không Linh nhưng nó cũng phải có phần kinh ngạc khi tận mắt chứng kiến điều này.
"Hoang tộc tập trung tu luyện huyết nhục của bản thân, làm bản thân sỡ hữu sức mạnh cường đại trái với tiên tộc tu luyện linh khí, học cách mượn ngoại lực mà làm bản thân cường đại.
Con đường tu luyện của Hoang tộc có thể chia ra làm ba đoạn.
Các tu sĩ Nhất Đoạn sẽ tu thân thể gồm máu huyết, xương cốt, lục phủ ngũ tạng.
Các cảnh giới bao gồm Ngưng Huyết, Tụ Huyết, Huyết Anh, Thoái Cốt và Phủ Tạng.
Hoàn thành các cảnh giới này sẽ tiến vào cảnh giới Phá Thân, cảnh giới quá độ Nhất Đoạn tiến đến Nhị Đoạn.
Tu sĩ Nhị Đoạn sẽ tu dưỡng linh hồn, sau đó chọn một pháp bảo tu luyện thành pháp bảo bổn mệnh ngưng tụ thành thân thể, tu sinh mệnh, thần trí gồm các cảnh giới Dưỡng Hồn, Bổn Mệnh, Mệnh Tuyền, Thông Tuệ.
Tu đến Thông Tuệ cảnh viên mãn sẽ tiến vào quá độ Nhị Đoạn bằng sự Giác Ngộ.
Khi đạt được Giác Ngộ sẽ tiến vào Tam Đoạn.
Tu sĩ Tam Đoạn Sẽ tu pháp tắc và đại đạo thiên địa trở thành sự tồn tại ngang hàng với trời đất, giành lấy sự kiểm soát quy tắc của Thiên Đạo hình thành vị giới của riêng mình gồm các cảnh giới Tam Thiên Đại Đạo, Vị Giới, Đại Thiên Tôn, Đạo Thân.
Sau Đạo Thân còn tồn tại cảnh giới hay không? Đó là cảnh giới gì? Không một ai biết được.
Từ xưa đến nay chưa ai đi đến cuối được tiên lộ, cả tiên tộc và hoang tộc trừ bản tôn của ta.
Bản tôn của ta là tồn tại vượt qua Đạo Thân cảnh.
Nhưng đó là minh chứng cho một cảnh giới cao hơn hay không thì ta không biết.
Ta chỉ là một trong ba hồn bảy phách bị tách ra, không thể biết được cảnh giới sau Đạo Thân là gì."
Mặc Long đầu óc nổ tung, lời truyền đạt vừa rồi của Tuế Nguyệt khiến con đường tu tiên của Mặc Long mở rộng, hiểu biết này khiến cậu phải vô cùng cảm thán.
Thì ra trong khung trời vô biên vô tận này lại tồn tại những cường giả có thể đứng ngang hàng với trời đất, lại còn tồn tại bí ẩn của bản tôn Tuế Nguyệt vượt qua cả thiên đạo.
"Con đường này vô cùng khó khăn và nguy hiểm, một khi bước lên sẽ không thể quay đầu chỉ có thể dựa vào bản thân.
Ngươi sau này sẽ hiểu được thôi.
Còn bây giờ ta sẽ tiến hành dung hợp.
Sẽ mất rất lâu nhưng ngươi yên tâm, thời gian ở nơi này sẽ không trôi nếu ta muốn.
Nên cho đến lúc ta hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ say thì thời gian ở đây sẽ vĩnh viễn ngừng lại." Nói xong Tuế Nguyệt vận chuyển thần thông làm thân ảnh từ từ phân tán nhìn như biến mất nhưng thực tế là nó đang dung hợp vào không gian nơi đây.
"Ngươi phải đi đến cảnh giới cuối cùng, đứng trên đỉnh tiên lộ thực hiện một đại sự mà chỉ mình ngươi ở thời điểm ấy thực hiện được." Thân hình Tuế Nguyệt giờ đây chỉ còn lại phần ở con mắt cũng đang dần biến mất.
Mắt nó dần khép lại đến khi nó nhắm lại hoàn toàn cũng là lúc nó hoàn toàn tan biến.
Một khắc trước khi thân hình biến mất hoàn toàn, lòng Tuế Nguyệt xuất hiện sự cảm thán và mãn nguyện mà nó đã đợi rất lâu:
"Ta đã hoàn thành xong lời hứa của mình, cho đến khi người hoàn thành việc đại sự đó, Tuế Nguyệt ta sẽ mãi mãi ngủ say thời gian đã không còn ai đại biểu.
Ta đã chấp nhận đặt cược vào ngươi, khi ta thắng cược thì sẽ là lúc ta hoàn thành Đạo của mình.
Tiến gần đến cảnh giới đó." Tuế Nguyệt đã hoàn toàn dung hợp với Vô Đạo Không Linh của Mặc Long, một lớp màng màu xanh hư ảo xuất hiện bao bọc bên ngoài Không linh của cậu.
Từ bây giờ đến thời điểm đó, sẽ không còn một sinh vật nào tồn tại mang tên Tuế Nguyệt nữa!
* * *
Chương này sẽ giới thiệu đến các cảnh giới tu luyện của truyện.
Rất quan trọng, mình cũng đắn đo không biết giới thiệu cảnh giới tu luyện trong truyện sớm quá là đúng hay sai.
Nhưng mình muốn các bạn đọc có thể sớm cảm nhận được cái hay của truyện, trong đó hệ thống tu luyện mình tự sáng tạo là một phần.
Chính vì thế mình mới quyết định các cảnh giới sẽ được giới thiệu ở chương này.
Một điều quan trọng nữa đó là đối với các độc giả không hài lòng về các cảnh giới được nói đến quá sớm thì đầu tiên mình muốn xin lỗi vì không thể làm hài lòng mọi độc giả.
Thứ hai mình muốn nói các bạn hãy yên tâm.
Bộ truyện này mình thực sự nghiêm túc đổ công sức và ý tưởng vào để viết nên.
Các hệ thống tu luyện của truyện mình đã nghĩ ra vô cùng phức tạp.
Với lại, trong chương này chỉ nói đến hệ thống tu luyện của hoang tộc; còn tiên tộc, linh tu, rồi sự liên kết giữa các hệ thống tu luyện..
Vẫn còn bí ẩn và sẽ không được tiết lộ ngay.
Với thêm nữa mỗi cảnh giới sẽ có cách tu luyện rất khác nhau vẫn chưa được nói đến.
Main mặc dù biết tên nhưng không biết cách tu luyện.
Cậu sẽ từ từ tìm cách tu luyện từ con số không như mọi tu sĩ khác.
------------------------------------
Cảm ơn mọi người đã đọc, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook