Mặc Nộ
-
4: Bất Ngờ
Bên trong hạt châu là một không gian lớn vô tận, làm cho Mặc Long phải choáng ngợp.
Dưới chân của cậu là thứ chất lỏng có màu đỏ như máu.
Nó không phải máu vì không hề có mùi tanh, cho dù có là máu đi chăng nữa thì sẽ không phải là loại máu bình thường.
Lúc này, trước mặt của Mặc Long là hình ảnh con mãng xà khổng lồ đang thè cái lưỡi chẻ đôi dài ngoằn hướng về phía cậu.
Sự kinh hãi dâng tràn trong lòng Mặc Long, đây là lần đầu tiên cậu thấy một sinh vật to lớn như vậy, nó vượt ra khỏi sự hiểu biết của cậu.
Nhìn hình ảnh đó, Mặc Long biết bây giờ có bỏ chạy cũng vô ích.
Bản năng mách bảo cho Mặc Long biết cho dù có chạy thục mạng cũng không thể thoát khỏi con rắn to lớn này.
Dù rất kinh hãi, nhưng một người có trí tuệ và bản lĩnh hơn người như Mặc Long giúp cậu tự trấn an bản thân, thúc giục đầu óc mình suy nghĩ tìm biện pháp đối phó với tình cảnh hiện tại.
Cậu nhớ lại bản thân vừa nãy bị một lực hút kéo vào trong hạt châu:
"Chổ này chắc chắn là không gian bên trong nó.
Vậy có nghĩa nghi thức vẫn đang được tiến hành." Nghĩ đến đây giúp Mặc Long an tâm thêm phần nào.
Nhìn con rắn thứ chắc hẳn là một phần của nghi thức, Mặc Long mạnh mở miệng hỏi:
"Tiền bối là sinh vật canh giữ chổ này?" Giọng nói Mặc Long có chút run sợ nhưng cơ bản, âm thanh nghe có vẻ đã bình tĩnh hơn nhiều.
Con rắn con ngươi co rút, nó khựng lại ngay trước mặt Mặc Long.
Nó không thể ngờ, một đứa trẻ không có một chút dao động tu vi trên người lại có thể tỉnh táo giữ ý thức bên trong không gian hạt châu.
"Tên nhóc này.." Con rắn nhìn chằm chằm Mặc Long, điều này càng làm cậu trở nên căng thẳng hít ngụm khí lạnh.
Mặc dù Mặc Long rất thông minh, đầu óc vốn nhạy bén hơn người nhưng trong tình cảnh hiện tại, chênh lệch thực lực giữa cậu và con rắn trước mặt là quá lớn.
Trong mắt nó, Mặc Long không khác gì con kiến.
Tùy ý muốn sẽ ngay lập tức giẫm chết cậu mà cậu không thể có một chút phản kháng.
Lúc này tinh thần con rắn đã ngừng chấn động, nó biết cậu bé trước mặt sỡ hữu một năng khiếu gì đó khác người nhưng vẫn chưa đủ để làm nó phân tâm.
Nó không quan tâm nhiều đến vậy, nhiệm vụ của nó ở đây sử dụng thần thông của đôi mắt, kiểm tra Không linh bên trong những đứa trẻ bước vào hạt châu, sau đó sử dụng tín hiệu là ánh sáng của hạt châu, truyền tin cho bà lão bên ngoài biết kết quả.
Đôi mắt nó trở nên sáng chói, con ngươi dẹp nằm dọc bên trong tròng mắt càng co rút hơn nữa làm cho con mắt của nó giờ đây biến trắng hoàn toàn, chỉ có một đường thẳng màu đen mỏng ở chính giữa con mắt.
Mặc Long nhìn vào đôi mắt đó, thân thể chấn động.
Toàn thân của cậu bây giờ như bị lột sạch, từ lớp da rồi đến từng bó cơ.
Phơi bày một cách trần trụi trước mặt con rắn, không còn gì để che giấu.
Đôi mắt kia như nhìn thẳng vào linh hồn Mặc Long, khiến cho cậu giờ đã không thể chống cự được nữa rơi vào hôn mê.
Một tu sĩ tu vi Khai Linh cảnh nếu không chuẩn bị kĩ càng, khi bước vào hạt châu vẫn sẽ ngất đi nói gì đến một đứa trẻ phàm nhân.
Giữ được sự tỉnh táo khi đi vào không gian bên trong hạt châu thì Mặc Long đã rất bản lĩnh rồi.
Đối diện với thần thông của con rắn, không chống cự được mà ngất đi cũng là điều hiển nhiên.
Về phần con rắn, nó thật sự đang nhìn vào linh hồn của Mặc Long.
Đôi mắt của nó là thứ được trời đất ban cho dòng tộc của nó.
Đôi mắt có khả năng nhìn thấu linh hồn của mọi sinh vật sống, nhìn ra được căn cơ, biết được điểm yếu của kẻ đó nhờ vậy dễ dàng đánh bại kẻ thù, không thì cũng tranh thủ được một cơ hội thoát thân.
Năng lực tưởng chừng chỉ những cường giả mới có thì trong dòng tộc của nó, mỗi cá thể đều bẩm sinh có được năng lực này.
Nhưng lần này, đôi mắt của nó sắp được chứng kiến một việc hết sức kinh hoàng, không theo lẽ thường.
Nhìn vào Không linh, bản thân con rắn giờ đây mới thật sự kích động.
Đó là một Không linh khổng lồ!
Không linh là nơi Linh sẽ cư ngụ trong thân thể với tu sĩ đó.
Từ đó sẽ từ từ sinh ra liên kết giữa Linh và tu sĩ.
Nó là sự liên kết với linh hồn nên hiển nhiên Không linh là thứ gắn liền với linh hồn của mỗi người, là một phần linh hồn.
Không gian của Không linh sẽ quyết định sức mạnh, cấp bậc của Linh mà tu sĩ sẽ liên kết.
Không thể liên kết với Linh vượt quá sức chịu đựng của Không linh trong cơ thể.
Là một quyết định rất lớn với con đường tu hành của mỗi người.
Không linh sẽ luôn có một lớp màng linh khí bao quanh.
Lớp linh khí này màu sắc của mỗi người khác nhau nhưng đều có điểm chung là màu sắc đó sẽ che đậy hoàn toàn không gian bên trong.
Nó cũng nói lên kích thước của Không linh khi nhìn từ bên ngoài.
Không gian bên trong chỉ có một mình người đó mới có thể thấy được, nên chỉ có thể xác định kích thước của Không linh dựa vào lớp màng linh khí bên ngoài.
Chính vì lý do đó, nên khi dò xét Không linh của Mặc Long thì con rắn kinh hãi.
Không linh của Mặc Long không hề có màng linh khí nào, khiến nó có thể nhìn thẳng vào bên trong.
Bên trong là một không gian tối đen như mực, vô cùng hư ảo.
Một con rắn tu vi đã đạt đến cảnh giới Mặc Ảnh như nó, thì trí óc không hề tầm thường.
Đối với sự việc lạ lùng lần đầu nó trông thấy, sẽ là ngu ngốc nếu nó cứ tiếp tục tiến vào bên trong Không linh của người khác kiểm tra mà không có suy tính gì, dù đó chỉ là thần thông của nó nhìn vào chứ không phải bản thể.
Sau một hồi cân nhắc, nó tách ra một tia linh thức tiến vào bên trong Không linh của Mặc Long.
Sau khi tia linh thức tiến vào bên trong, con rắn càng thêm chấn động.
Không gian bên trong Không linh của Mặc Long đã không thể nào diễn tả bằng lời.
Rộng lớn vô tận, không hề thấy được điểm giới hạn nằm ở đâu.
Nó cảm giác nơi đây có thể chứa đựng hết thảy mọi thứ của thế giới này mà cũng không thể lắp đầy nơi đây.
Điều này đã làm nó không thể kìm chế được nữa.
Hạt châu bên ngoài cùng với sự chấn động của con rắn mà phát ra biến đổi dị thường.
Nó rung lắc dữ dội, ánh sáng đỏ tỏa ra tràn ngập cả căn phòng.
Bà lão Vu lúc này đã mở mắt, giật mình khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Bà là người có tu vi cao thâm nhất trong bộ lạc, đã đạt đến Tụ Huyết cảnh.
Điều đó không cho phép bà đánh mất sự bình tĩnh mà để lộ vẻ biến đổi trên khuôn mặt.
Nó sẽ ảnh hưởng tới những tộc nhân tin tưởng vào bà.
Nhưng lúc này bà không thể kìm nén sự kinh ngạc trên khuôn mặt, đây là lần đầu tiên bà chứng kiến cảnh tượng này.
Các Săn nhân bên trong căn phòng giờ đây cũng đã toát mồ hôi trán.
Một người trong số đó lên tiếng nói với giọng run rẩy:
"Cái này..
cái này, ngay cả ngày trước ta cùng với đội trưởng đội Tuyệt Săn hiện tại tham gia nghi thức, cũng chưa hề thấy được cảnh này!" Nghe thấy như vậy, mọi người xung quanh càng thêm phần kinh sợ sự việc đang diễn ra trước mắt.
Ngay cả đội trưởng đội Tuyệt Săn, người có tu vi chỉ sau bà lão Vu và tộc trưởng của bộ lạc cũng không thể làm ra cảnh tượng như vậy.
Thế thì người đang đứng trước mặt họ còn kinh khủng cỡ nào chứ!
Hiện tại bên trong hạt châu, Mặc Long vẫn đang nhắm mắt hôn mê, thân thể lơ lửng giữa không trung trước mặt con rắn khổng lồ.
Sâu bên trong linh hồn cậu, linh thức con rắn đang không ngừng quan sát, kiểm tra toàn bộ Không linh của Mặc Long.
Tâm trí của nó bây giờ đã bình ổn trở lại, chỉ còn sự cảm thán trước những chuyện nó đang trông thấy.
Bên cạnh đó, trong lòng nó nổi lên một sự băn khoăn bứt rứt về kết quả kiểm tra của Mặc Long.
Nó phải quyết định như thế nào đây?
"Một người bình thường, Không linh của họ được lớp linh khí bao bọc như lớp tường thành phòng thủ.
Nó là phần cốt yếu để nhốt Linh vào trong, bước đầu xây dựng liên kết giữa tu sĩ với Linh, khi hình thành liên kết với Linh thì đó chính là Khai linh! Bước đầu tiên trở thành tu sĩ!" Linh thức của con rắn lúc này đã rút ra khỏi Không linh của Mặc Long, nó đang quan sát thứ đó từ bên ngoài.
"Còn tên nhóc này..
không hề có một dấu hiệu cho thấy nó có lớp màng linh khí đó.
Điều đó đại biểu nó cho dù có bắt được loại Linh nào đi nữa, dù mạnh hay yếu, đều không thể nhốt vào trong Không linh được.
Không khác việc không sỡ hữu Không linh là mấy, đều không thể tu luyện." Nghĩ đến đây, còn rắn nhìn lướt qua một lượt toàn bộ thân thể của Mặc Long, sau đó thu lại tầm mắt quay đầu rồi thở dài một hơi.
"Thật đáng tiếc.
Tuổi còn nhỏ như vậy đã có đủ bản lĩnh giữ vững ý thức khi tiến vào đây, đủ thấy ngươi không những can đảm mà còn rất thông mình.
Sỡ hữu một Không linh nghịch thiên như vậy lại không có lớp linh khí bao bọc, đúng thật là đáng tiếc!" Con rắn vừa lắc đầu lại vừa thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn thân thể Mặc Long.
"Trên đời này không ai là hoàn hảo.
Ngươi sỡ hữu tư chất nghịch thiên, khi người khác biết được không ai là không cảm thán, khó tin mà choáng ngợp.
Nhưng cùng với đó, khuyết điểm của ngươi lại là thứ không một ai, không thứ gì có thể bù đắp được, kéo vị trí của ngươi về lại cân bằng.
Hôm nay gặp được ngươi, ta lại cảm thấu sâu sắc hơn cái gì gọi là cân bằng." Nghĩ tới đây, còn rắn dời ánh mắt khỏi người Mặc Long, nhìn thẳng lên không trung trong không gian hạt châu.
"Đứa trẻ này không được." Con rắn vừa rồi là sử dụng sợi dây liên kết giữa nó với bà lão Vu bên ngoài hạt câu, dù ngăn cách không gian nhưng vẫn có thể truyền âm cho nhau được.
"Là thật như vậy sao, nhưng xuất hiện dị biến lớn đến như vậy mà..
Thật đáng tiếc!" Bá lão cũng giống như con rắn khí nãy, vừa lắc đầu vừa thở dài cảm thán.
"Quả thật hắn không thể tu luyện được, chuyện này rất phức tạp chúng ta sẽ bàn lại sau.
Tiếp tục nghi thức đi." Con rắn âm giọng nói từ tốn mà đanh thép, khẳng định một lần nữa với bà lão.
Nghe vậy, bà lão cũng chỉ có thể làm theo lời con rắn nói, phải tiến hành tiếp nghi lễ.
"Không được." Giọng bà lão Vu lại vang vọng khắp phòng.
* * *
Cảnh giới tu luyện, cách tu luyện từng đại cảnh giới, sự liên kết của các hệ thống tu luyện trong truyện này đều do mình tự nghĩ ra và xây dựng.
Nên có thể sẽ hơi khó hiểu và rối rắm, nhưng mình sẽ cố diễn đạt chi tiết nhất cho mọi người.
Mong được mọi người ủng hộ và đón nhận.
Cảm ơn mọi người đã đọc.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook