Mặc Nộ
11: Tẩu Thoát


Mặt trời đã ló dạng, Mặc Long đang ngồi khoanh chân trong hang đá lúc này đứng dậy.

Bàn chân vẫn còn chảy máu nhưng Mặc Long cảm nhận được một lực lượng cường đại từ bàn chân trái của mình.

Bây giờ cậu đã bước vào Ngưng Huyết cảnh tầng một cộng thêm cậu đã Khai linh thành công, khả năng lập chiến lược và độ am hiểu khu rừng nơi đây, nếu gặp một tu sĩ Ngưng Huyết cảnh tầng hai thì cũng có khả năng trốn thoát.

"Người đàn ông đó trông có vẻ không phải là một cổ tu.

Nhưng thực lực chắc chắn không dưới Ngưng Huyết cảnh tầng hai.

Hầy, đây không phải một người mà mình có thể đối đầu." Mặc Long thầm thở dài, cách biệt thực lực như vậy đừng nói là đối đầu trực diện cho dù có bầy mọi loại bẫy thâm hiểm dẫn dụ người đó vào sau đó dốc toàn lực đánh thì cũng không thắng được.

"Phải chạy!" Mặc Long đã quyết định mình phải làm gì.

Cậu đứng dậy nhảy xuống dòng nước dùng hết sức bơi nhanh lên mặt sông nhanh nhất có thể rồi phóng nhanh lên bờ, bỏ chạy về phía Sơn Long bộ lạc.

Sỡ dĩ Mặc Long không chọn ẩn mình dưới sông nương theo dòng nước mà từ từ cách xa khỏi đám người Trắc Ngân rồi mới bỏ chạy bởi vì sau khi Khai linh thành công, cậu cảm nhận được khí tức và vị trí của đám người đó nên Mặc Long nhanh chóng hiểu Trắc Ngân cũng đã biết vị trí của cậu.

Cho nên cứ lẩn trốn dưới sông chỉ là đang tìm đường chết nên thay vào đó, nhanh chóng lên bờ dùng hết tốc lực chạy trốn là lựa chọn tốt nhất.

Ngay khi Mặc Long vừa phóng ra khỏi mặt nước thì khoảng cách giữa cậu và đám người Trắc Ngân chỉ còn bốn dặm.

Mặc Long vận dụng hết lực lượng ở bàn chân trái lao nhanh như gió trong rừng cây.

Chạy được một đoạn thì Mặc Long phát hiện dù tốc độ đã tăng lên rất nhanh nhưng lại thiếu sự ổn định.

Nguyên do là sự chênh lệch sức mạnh ở hai bàn chân.

Mỗi lần cậu dậm bằng chân trái thì cơ thể sẽ mất cân bằng cần một nhịp thở mới điều chỉnh lại được.

Dù chỉ một nhịp thở thôi nhưng nếu khắc phục được thì tốc độ của Mặc Long sẽ tăng lên không ít.

Vì để cân bằng lại sức mạnh giữa hai chân, chân phải mỗi khi dậm xuống thì Mặc Long vận chuyển lực của Linh kích phát khiến sức mạnh của hai bàn chân cơ bản đã ngang bằng, tốc độ quả thật tăng không ít và cũng chỉ mất nửa nhịp thở để ổn định.

Cậu cứ chạy mãi đến khi chỉ còn cách chân núi hai mươi dặm thì Trắc Ngân đã đuổi đến.

"Ngươi nghĩ có thể trốn thoát sau?" Giọng nói Trắc Ngân vang lên nhưng Mặc Long lại không một chút hoảng sợ mà dừng lại.


Điều này làm cho Trắc Ngân cảnh giác cao độ, hắn đương nhiên biết khoảng cách đến Sơn Long bộ lạc cần phải mất không ít thời gian nữa mới đến được nhưng kẻ trước mặt lại có vẻ như đã có chuẩn bị kế sách đối phó phía trước rất gần đây nên mới liều mạng chạy đi như vậy.

Trắc Ngân ra hiệu cho cả đội dừng lại, hắn muốn cẩn thật kiểm tra phía trước nếu không thật sự không có gì nguy hiểm thì với tốc độ của hắn cũng không sợ Mặc Long trốn thoát.

Mặc Long ngay lúc Trắc Ngân dừng lại mà dùng tốc độ nhanh nhất từ nãy đến giờ cậu vẫn ẩn giấu.

Không còn đưa lực Linh vào bàn chân phải nữa mà dồn hết vào bàn chân trái.

Hai lực lượng này kết hợp lại khiến tốc độ Mặc Long sau mỗi cú dậm chân là không thể tưởng tượng được.

Hoàn toàn sánh ngang với Trắc Ngân.

Hắn hoàn toàn kinh ngạc.

Kẻ trước mắt vừa mới Khai linh, cùng lắm trong thời gian ngắn như vậy chỉ có thể ổn định tu vi vừa đột phá, tuyệt đối không thể có tốc độ nhanh như vậy!

Nhưng hắn vẫn không đuổi theo vội, để leo lên vị trí đội trưởng này thì hắn ngoài sức mạnh ra còn phải rất cẩn trọng.

Vẫn như quyết định ban đầu, hắn tỏa linh thức hết mức có thể kiểm tra tám dặm quanh đây.

Không hề có gì nguy hiểm.

Lúc này hắn mới thu lại linh thức, tiếp tục truy đuổi Mặc Long.

Nhưng hắn đã thay đổi kế hoạch một chút.

Chia đội thành ba nhánh để truy đuổi, liên tục dùng linh thức quan sát mà biết hướng đi cụ thể của Mặc Long từ đó đưa cậu vào thế gọng kìm.

Đội bên phải gồm ba người, một cung thủ và hai người cầm giáo.

Bên trái cũng là ba ngươi nhưng không có cung thủ.

Trắc Ngân cùng ba Săn Nhân khác dùng tốc độ cao nhất truy đuổi Mặc Long theo đường thẳng.

Về phía Mặc Long, hiện giờ cậu đã cách bọn họ bảy dặm.

Nhưng tốc độ của cậu đang giảm dần.


Hiển nhiên biện pháp tăng tốc mới nãy chỉ là tạm thời, nếu không Mặc Long không dại gì mà không sử dụng ngay từ đầu.

Thân thể Mặc Long đã đầy rẫy vết máu, bộ đồ da thú cũng vô cùng rách rưới do những nhánh cây cứa rách.

Bàn chân trái của Mặc Long bây giờ đã nhuốm màu đỏ thẫm, xương ngón chân đã dập nát hết mu bàn chân cũng có nhiều vết nứt.

Ngưng Huyết cảnh là cậu mới đột phá nhờ ngoại lực trùng kích.

Phải cần thời gian để mượn lực khí huyết toi luyện bàn chân trở nên cứng cáp, có thể chịu được lực lượng tu vi hiện tại lúc đó mới chân chính bước vào Ngưng Huyết cảnh.

Nên biện pháp này chỉ khi có cơ hội mới sử dụng nới rộng khoảng cách nếu không cũng vô dụng.

Khi nãy là Mặc Long cố tình gợi lại sự bất cẩn mà Trắc Ngân mắc phải khi coi thường cậu, làm hắn cảnh giác cao độ mới tranh thủ được một cơ để tăng tốc.

Bây giờ thì không xài được nữa.

Bây giờ Mặc Long đích thực đang trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc.

"Chỉ còn một cách thôi." Ánh mắt Mặc Long lộ vẻ kiên quyết không một chút sợ hãi tự nhủ trong lòng.

Tính cách Mặc Long là vậy, dù trong bất kì hoàn cảnh nào dù khó khăn nguy hiểm đến đâu miễn là còn một cơ hội trốn dù có mỏng manh đi nữa thì tâm trí cậu cũng sẽ không một chút hoảng sợ mà nắm lấy nó.

"Mình cách chổ gần nhất bốn dặm, chổ thứ hai chín dặm và chổ xa nhất là mười sáu dặm." Sau khi tính toán khoảng cách gì đó xong xuôi, Mặc Long tiến hành đợt trốn thoát cuối cùng.

Bới vì nếu lần này thất bại, Mặc Long đã không còn kế sách nào để đối phó nữa chỉ có thể bất lực mà bị Trắc Ngân bắt được, không thể tránh khỏi cái chết.

Mặc Long đổi hướng di xéo về bên phải núi Sơn Long.

Khi khoảng cách với điểm cần đến chỉ còn nửa dặm thì Trắc Ngân đuổi đến.

Sau nhiều lần bị Mặc Long lừa gạt chơi chiêu trò tâm lý thì Trắc Ngân đã rút ra được kết luận rằng Mặc Long ngoài hù dọa hắn ta ra thì không còn kế sách gì khác.

Bẫy của Mặc Long đặt cũng không thể gây tổn thương quá lớn cho hắn.

Chính vì vậy lần này cho dù Mặc Long có giở ra chiêu trò quái dị gì thì hắn sẽ không để mắc lừa nữa, bằng mọi cách phải giết được Mặc Long.


Khi Trắc Ngân cách Mặc Long chỉ còn mười mét, hắn ngay lập tức thi triển lực của Linh bao bọc đôi chân giúp cú dậm chân tiếp theo khiến hắn lao nhanh như tên bắn về phía trước.

Chín mét, tám mét, bảy mét..

Lòng Trắc Ngân thầm cười nhạt, hắn nghĩ rằng lần này Mặc Long không thể nào thoát được khỏi cú đấm đã bọc sẵn một lực Linh khổng lồ mà hắn đã dốc toàn lực.

Năm mét, bốn mét, ba mét..

Trắc Ngân giơ cao nắm đấm chuẩn bị đấm vào xương sống của Mặc Long.

Mặc Long trong khoảnh khắc dừng lại trong chưa đầy nửa nhịp thở.

Dồn hết lực Linh vừa Khai linh được cộng thêm sức mạnh khí huyết của Ngưng Huyết cảnh tầng một vào bàn chân trái, mạnh dẫm xuống nhảy thẳng lên trời.

Cú đấm của Trắc Ngân đã dính vào lưng của Mặc Long cũng trong khoảnh khắc.

Nhưng lúc đó Mặc Long đã nhảy lên cao cách hắn hai mét.

Hắn thầm cười lạnh, chân phải cũng dậm mạnh xuống lao lên phía Mặc Long.

Hai mét, một mét..

Phập!

Một cây giáo dài bằng xương thú bỗng từ trong bụi cây gần đó lao vút ra ghim mạnh vào cánh tay phải đang hướng về phía Mặc Long, nó đã lần nữa chạm vào lưng của cậu.

Nhưng ngay sau đó hơn năm mũi giáo khác bay ra từ khắm tứ phía lao về phía hai người.

Trong đó có hai cái xước qua mặt và tay Trắc Ngân.

Một cái đâm xuyên qua chân phải Mặc Long, hai cây còn lại một bị Trắc Ngân kịp thời chặn đứng cái còn lại đâm vào bụng của hắn.

Nhưng nếu chỉ nhiêu đó thôi thì không thể nào làm Trắc Ngân bị thương nặng mà dừng lại được.

Mặc Long phía trên thi triển công pháp Huyết Hồn tự khi nào mà Trắc Ngân không hề hay biết.

Chân trái của Mặc Long được bọc bởi ánh sáng màu đỏ như máu mạnh đá vào ngọn giáo đang ghim vào tay phải Trắc Ngân.

Cú đá làm chệch hướng cú đấm đi một chút cộng thêm thân thể Mặc Long đã xoay nhẹ hướng ngược lại để tạo tư thế đá vào ngọn giáo đã làm cú đấm đó xược mạnh qua bụng phải Mặc Long.

Nhưng như vậy cũng đủ gây tổn thương nội tạng bên trong cậu.

Một mảnh xương sườn bị nứt ra đâm vào phổi Mặc Long, làm cho cậu trong khoảnh khắc đau đớn khó thở suýt thì ngất giữa không trung.


Còn Trắc Ngân cũng không khá hơn Mặc Long là bao.

Ngọn giáo này là bẫy của đội Săn Nhân Sơn Long bộ lạc, các ngọn giáo ở đây đều có tẩm độc của loại Linh của một Săn Nhân trong đội.

Độc này không phải bình thường, nó làm cho người trúng phải bị tê liệt phần thân thể gần vị trí Không linh khiến người đó không thể vận chuyển lực Linh để bảo vệ.

Đây là loại độc dùng để khắc chế Linh tu!

Mặc Long nhờ sử dụng công pháp của Cổ tu nên không bị độc này ảnh hưởng quá lớn, có thể tiếp tục tấn công.

Trắc Ngân đang từ từ rơi xuống đất, hắn không thể vận chuyển tu vi khi mà có đến hai ngọn giáo đang ghim vào thân thể hắn.

Khi hắn rơi xuống đất, lực va chạm đã làm thân thể không có tu vi này của hắn chịu tổn hại nặng nề.

Các cơ quan bên trong bị dập nát hết, xương sống gãy đôi, phổi cũng bị dập đè ép trái tim làm hắn không thể hô hấp.

Mặc Long cũng rơi xuống đất nhưng do còn vận chuyển được tu vi nên cậu không chịu quá nhiều tổn thương.

Chỉ là bàn chân trái bây giờ đã dập nát hết không còn nhìn ra hình dạng máu chảy ghê người, đau đớn khó tả.

Hơi thở Mặc Long cũng trở nên nặng nề do phổi bị tổn thương, nhanh chóng kiệt sức mà đổ gục hôn mê.

Trắc Ngân lúc này đã vô cùng yếu ớt, hắn bây giờ không khác gì một người thường chịu tất cả tổn thương này.

Ánh mắt của hắn đang nhìn về phía ba Săn Nhân đi theo chút cầu cứa van xin.

Nhưng phần lớn là kinh hoàng vì Trắc Ngân nhìn thấy, tên đàn ông trung niên bằng tuổi hắn đang nhìn hắn hấp hối mà nở một nụ cười tàn ác.

Mặc dù đã rất yếu ớt nhưng một người có tu vi mạnh mẽ như Trắc Ngân không dễ chết như vậy, chẳng qua điều người đàn ông kia làm tiếp theo khiến hắn chết không nhắm mắt.

Hắn ta lao về phía Trắc Ngân buông tay thả cây giáo bằng xương xuống, giơ cao cây rìu bằng đá chặt xuống đầu Trắc Ngân khiến hắn chết ngay lập tức.

Kì lạ là sau khi người đàn ông kia giết chết Trắc Ngân xong thì chỉ liếc nhìn Mặc Long đang bất tỉnh ở không xa một cái thì liền quay đầu bỏ đi, ra lệnh cho hai người còn lại cũng đang đứng khó hiểu tập hợp tất cả Săn Nhân chuẩn bị trở về Tả Nhãn bộ lạc.

Sau khi tất cả bọn họ rời đi thì một vài bóng người từ ngọn cây cao lớn phía xa cách nơi này một dặm đáp xuống bên cạnh Mặc Long kiểm tra thân thể cậu một lượt rồi đưa cậu rời đi.

Một người trong số đó có một người đàn ông trung khuôn mặt dữ tợn có một vết sẹo dài kéo từ giữa trán đến cuối chóp mũi, đang vác Mặc Long lên vai thì thầm nói:

"Vậy ra đây là lời cảm ơn tên nhóc này cho kế hoạch của ngươi sao Trắc Mộc?" Một nụ cười nhạt xuất hiện trên khuôn mặt dữ tợn.

--------------------

Cảm ơn mọi người đã đọc, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương