Mặc Nộ
1: Mặc Long


Trên một ngọn núi cao lớn, cỏ cây mọc um tùm, cây cối xum xuê.

Ngọn núi này mang hình hài của một con thú hình rồng, đuôi hạc, hai bên sườn núi là đôi cánh như đại bàng.

Một hình dáng lạ lùng, mang cho người ta cảm giác quái dị mà trấn áp.

Trên đỉnh đầu con "rồng" có một khu rừng lá phong đỏ hơi ngả vàng, mang đậm sắc thái mùa thu ảm đạm.

Một sắc màu không giống với bất kì khu rừng nào khác trên ngọn núi này, thậm chí không một cái cây ngọn cỏ nào trong khu vực vạn dặm quanh đây có màu đỏ như nó.

Một màu đỏ hết sức quỷ dị nằm ngay giữa trời cao, như một ấn ký cổ xưa nào đó mà không ai biết được.

Trong khu rừng đỏ này hiện hữu một hình ảnh khổng lồ, kích thước của nó khiến người nào lần đầu trông thấy phải choáng ngộp, khó có thể hô hấp bình thường được.

Đó là một cây cổ thụ, độ cao của nó như đâm thủng trời xanh, như muốn xé toạc bầu trời.

Đứng dưới tán cây của nó cho người ta cảm giác đang đứng dưới vòm trời đang chuẩn bị sụp xuống.

Thân cây sần sùi, khô khốc mà cứng cỏi thoạt trông nó không khác gì sắt thép.

Dưới gốc cây to lớn có một hình ảnh khá ngộ nghĩnh.


Có một cậu bé dáng hình nhìn có hơi gầy gò, nhưng những khối cơ bắp lại rắn chắc như đá làm cho cậu không hề có vẻ gì là ốm yếu.

Khuôn mặt mi thanh mục tú, ưa nhìn, làn da hơi đen sạm khoẻ khoắn, những giọt mồ hôi đang đọng lại trên thân hình càng làm lán bóng thân thể cậu.

Cậu bé đang tập vung kiếm, những đường kiếm từ người cậu bé khoảng chừng không quá mười bốn tuổi này lại mang đến một cảm giác vững chắc nhưng chẳng qua tuổi tác mang đến cách biệt rất lớn về sức mạnh nên sức lực từ những cú vung là không đáng kể.

Cậu tập luyện hăng say, không hề chú tâm đến thời gian đã gần quá giờ trưa, mặt trời đã mọc đến đỉnh đầu.

Bỗng từ xa có tiếng nói nhỏ nhắn cất lên:

"Mặc Long ca ca, ca còn chưa chịu về hả?" Đó là một cậu bé có vóc người thấp hơn cậu bé tên Mặc Long kia do còn nhỏ tuổi, thoạt nhìn chỉ khoảng chừng bảy tám, lại khá lực lưỡng và vạm vỡ trái ngược với Mặc Long.

"Mặc Sơn đệ đệ, đệ về trước đi lát nữa ta sẽ về sau." Mặc Long nói nhưng không hề ngừng những động tác vung kiếm của mình.

"Ca mau về đi, hôm nay là ngày quan trọng với hai chúng ta, không lẽ ca quên rồi sao?" Mặc Sơn nói trong lúc đang từng bước đi về phía Mặc Long.

"Sao ta có thể quên được chứ, hôm nay bộ lạc của chúng ta sẽ tiến hành nghi lễ truyền thống lớn nhất của bộ tộc." Nói xong Mặc Long ngừng vung kiếm quay lại mỉm cười với Mặc Sơn:

"Trong nghi lễ hôm nay sẽ có một nghi thức vô cùng quan trọng không những với chúng ta mà còn với tất cả các tộc nhân khác, đặc biệt là những đứa trẻ như chúng ta." Vừa nói Mặc Long vừa tiến lại bế Mặc Sơn đặt lên vai phải của mình.

"Sau hôm nay, chúng ta sẽ biết được bản thân có đủ khả năng để trở thành người như những *Săn Nhân của bộ lạc hay không hay chỉ sẽ là một tộc nhân bình thường sống an nhàn, lo hậu phương cho bộ lạc."

Khi nói những lời đó, giọng của Mặc Long đầy vẻ quyết tâm và hào hứng, tay trái nắm thành nắm đấm giơ lên trước mặt nhìn Mặc Sơn.

Mặc Sơn thì không để ý đến hành động đó mà lên tiếng nói lớn:

"Ôi ghê quá! Người của ca toàn là mồ hôi, hôi quá!" Vừa nói, Mặc Sơn vừa lấy tay che cái mũi hếch của mình lại, phẫy phẫy tay như muốn tránh thật xa ra khỏi người Mặc Long.

Về phần Mặc Long chỉ biết cười khổ, vội vàng đặt cậu bé xuống nhanh chóng nói:

"Đây là khí thế của nam nhi, đệ thì biết cái gì chứ.

Thôi, chúng ta nhanh về bộ lạc không thì muộn mất." Mặc Long thôi không gãi đầu vì giấu đi sự ngượng ngùng, nắm tay Mặc Sơn đi trở về bộ lạc.

Trong rừng cây phong lá đỏ, bây giờ là đầu mùa thu rừng phong còn vươn chút sức sống mùa hạ nhưng cơ bản đã vào thu rồi.

"Rừng đã đỏ lên rồi!" Mặc Sơn đang đi bên cạnh Mặc Long, nhìn những cây phong đỏ xung quanh mình mà nói với vẻ mặt hớn hở.

"Đệ lạ gì chứ, cũng đã vào thu đương nhiên phải đỏ rồi." Mặc Long nói không hề để ý cảnh vật xung quanh lấy một cái, cậu chỉ muốn nhanh chóng trở về bộ lạc kịp lúc nghi thức quan trọng bắt đầu.


Mặc Long nhìn sang Mặc Sơn nói tiếp:

"Với lại, đệ cũng không còn nhỏ nữa đến tuổi cầm kiếm rồi, kể từ ngày mai ca ca sẽ đích thân dạy đệ vung kiếm, ngày ngày tập luyện trở nên mạnh mẽ như những Săn Nhân." Mặt của Mặc Long trở nên hưng phấn khi sắp có người bạn đồng hành tập luyện với mình mỗi ngày.

Mặc Sơn chỉ thở dài một cái thể hiện sự mệt mỏi trước ca ca của mình, làm cho cậu trông già dặn trước tuổi nhiều.

Một lúc sau, hình ảnh của bộ lạc đã xuất hiện trong tầm mắt của hai người.

Đó là một bộ lạc không quá lớn, chỉ khoảng vài trăm tộc nhân bao gồm cả các chiến binh của bộ lạc.

Bộ lạc nằm ngay chính giữa khu rừng lá phong, hình ảnh cho thấy bộ lạc đã xuất hiện và xây dựng ở đây từ lâu, hòa vào cảnh sắc xung quanh mang lại một vẻ cổ xưa thần bí.

Cổng vào bộ lạc có hai cái cây to bên ngoài chắn giữ, trên cây có tháp canh có Săn Nhân canh gác, những người trên đây là những người có khả năng sử dụng cung tên giỏi nhất trong bộ lạc, ở vị trí này có thể giúp họ phát huy hết khả năng của mình.

Phía dưới có bốn Săn nhân khác, họ cầm những vũ khí làm từ đá và xương thú, trông rất thô sơ nhưng từ những người đó, những món vũ khí toát lên vẻ sắc bén lạ thường.

Tất cả bọn họ bao gồm cả hai anh em Mặc Long đều mặc một bộ đồ làm bằng da thú, có hoa văn của lớp da tự nhiên, cùng với đó trên áo của mỗi người trong bộ lạc đều có hình một đầu thú ngoặm họa tiết hình tròn, biểu tượng của bộ lạc họ.

Từ xa nhìn vào bộ lạc chỉ có thể thấy không khí bên trong bộ lạc lúc này vô cùng náo nhiệt, đông đúc.

"Mặc Long về rồi đó hả, nhanh chóng vào trong đi, chúng ta sắp bắt đầu rồi." Một âm thanh phát ra từ một người đàn ông trung niên lực lưỡng vạm vỡ, tay cầm vũ khí như là cái rìu xương thú lưỡi đá trông rất hoang dã.

"Hôm nay vô cùng quan trọng, nếu ngươi hoàn thành nghi thức thì hãy gia nhập đội gác cổng của ta đi." Gã đàn ông lên tiếng nói khi Mặc Long đã tiến lại gần.

"Cháu không muốn cả ngày phải đứng làm bạn với cổng đâu." Mặc Long nhanh chóng đáp lại.


"Làm bạn với cổng gì chứ thằng nhóc này, đây là chuyện hết sức thiêng liêng, tự hào khi được bảo vệ an toàn cho mọ..

Này, ta còn chưa nói xong mà cái thằng nhóc này!" Gã săn nhân này chưa kịp nói hết thì Mặc Long cùng Mặc Sơn đã nhanh chóng chạy vào trong bộ lạc, tiến đến chỗ chuẩn bị tiến hành nghi lễ.

"Ít nhất cũng phải để Trương Thiết ta nói xong cái đã chứ thằng nhóc này.." Vẻ mặt không hài lòng của Trương Thiết khi nhìn hai anh em đi xa.

"Gác cổng cái gì chứ, với năng khả năng của tên nhóc Mặc Long này, nếu hôm nay nó tiến hành nghi thức thành công thì chính là tương lai của bộ tộc chúng ta sau này." Một sơn nhân khác nói với Trương Thiết.

"Ta biết chứ, ai mượn người nhắc hả cái tên khỉ đột hình người Cương Nhu này!" Cương Nhu nghe vậy không tức giận mà chỉ cười lớn.

Điều này càng chọc tức Trương Thiết hơn nữa, hắn đá Cương Nhu một cái rồi lại tiếp tục công việc của mình.

---------------------------

*Săn Nhân: Là những chiến binh của bộ lạc, lo việc săn bắt và bảo vệ bộ lạc.

---------------------------

Đây là bộ truyện đầu tiên của mình viết, chắc chắn sẽ có nhiều sai sót về chính tả, bố cục và cả cách diễn đạt.

Hy vọng mọi người đọc và cho mình những phản hồi, góp ý để mình có thể ngày càng hoàn thiện bộ truyện hơn ạ! Cảm ơn mọi người đã đọc, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương