Đầu óc Trương Tam quả thật không đủ tốt, không xử lý được cục diện hiện tại.
Dung Chiêu sầm mặt: "Trương Tam đây là không nể mặt bổn thế tử? Vậy vẫn báo quan đi.
”“Uống, ta uống.
" Trương Trường Ngôn vội vàng đổi giọng, cúi đầu, làm gì có khí thế như lúc trước.
Dung Chiêu nhìn về phía lão vương phi: "Tổ mẫu, Dung Chiêu và Trương huynh nói chuyện phiếm một lúc sau đó sẽ đi thỉnh an tổ mẫu, có được không?"Triệu thị có thể nói gì?Dưới tình huống này, bà chỉ có thể gật đầu, chậm rãi mở miệng: "Đi đi.
”Dung Chiêu dẫn Trương Trường Ngôn vào nhà chính.
Mà bên ngoài, Bạch thị hạ giọng, vội nói: "Chúng ta khó khăn lắm mới ứng phó được, tại sao thế tử còn giữ hắn lại, vạn nhất bị phát hiện thì làm sao?"Triệu thị trầm mặt: "Còn cách nào khác nữa? Hôm nay nếu không phải Dung Chiêu ra mặt, An Khánh Vương phủ sớm đã gặp đại nạn.
”Lúc này, Triệu ma ma tiến lên, nhỏ giọng nói: "Thái phi, thế tử vừa mới phân phó, Trương thừa tướng có thể nhận được tin tức nhất định là có người báo tin, thế tử bảo thái phi mau chóng tìm ra kẻ đó là ai.
”Triệu thị lạnh lùng, trong mắt lộ ra hung quang, cắn răng: "Được, ta cũng muốn xem rốt cuộc là ai không muốn sống tiết lộ ra ngoài.
”Tầm mắt của bà chuyển qua đông viện, hung quang biến mất, sâu trong đáy mắt là lo lắng bất an.
…Trong phòng.
Trương Trường Ngôn ngồi trên ghế, đứng ngồi không yên.
Dung Chiêu ngồi ở chủ vị, cười đánh giá hắn từ trên xuống dưới, khuôn mặt tái nhợt mang theo thân thiết.
Đời trước cô là phú bà nổi danh thương trường, đàm phán với người khác hơn ngàn lần, người cùng cô so chiêu đều là đám tai to mặt lớn, kẻ lỗ mãng Trương Trường Ngôn trong mắt cô chỉ là chày gỗ.
Dung Chiêu không mở miệng, Trương Trường Ngôn lại càng sởn gai ốc, lúc này làm sao còn hoài nghi Dung Chiêu là nữ cải nam trang.
Tuy nói vóc dáng thấp bé đơn bạc, nhưng khí thế làm cho sống lưng người ta phát lạnh, làm sao có thể là nữ tử nhu nhược được?Hắn đứng ngồi không yên, chủ động mở miệng: "Thế tử còn có chuyện gì? Ta đã ra ngoài được một lúc, lúc này nên quay về phủ Thừa tướng rồi.
”“Khụ khụ.
" Dung Chiêu suy yếu ho khan hai tiếng, thở dài.
“Đúng là có việc muốn thương lượng.
”Cô nhìn về phía Trương Trường Ngôn, ánh mắt vô cùng thân thiện, khiến người ta sởn gai ốc.
Trương Trường Ngôn giật giật khóe miệng: "Thế tử mời nói.
”Dung Chiêu đang muốn mở miệng, đột nhiên ho khan mãnh liệt, Trương Trường Ngôn sửng sốt, theo bản năng nhìn chung quanh, rồi lại nhớ tới vừa rồi Dung thế tử đã cho hạ nhân đi ra ngoài hết.
“Khụ khụ.
" Dung Chiêu ho đến mức đỏ bừng mặt.
Trương Trường Ngôn ngồi bên cạnh, rốt cuộc vẫn đứng lên bưng chén trà đưa cho cô: "Thế tử, uống chút nước.
”Dung Chiêu nhận lấy, uống xong, thở mạnh.
Một thiếu niên tuấn tú lại bệnh thành như vậy, ai nhìn cũng phải đồng tình, cũng chỉ có bệnh thành như vậy, mấy năm nay mới có thể ru rú trong nhà, cơ hồ không giao tiếp với người ngoài.
Suy đoán nữ cải nam trang kia, tựa hồ càng không thể tin.
Dung Chiêu ho xong, giọng nói suy yếu: "Thân thể ta từ nhỏ đã không tốt, Dung gia trừ ta ra cũng không có huynh đệ nào, cho nên phụ thân và tổ mẫu trông coi nghiêm ngặt, sợ ta gặp chuyện không may! "Trương Trường Ngôn gật đầu, logic này vô cùng hợp lý, nam đinh duy nhất trong nhà đương nhiên là mệnh căn rồi.
Chẳng qua hai nhà Dung Trương có thù, hắn thuận miệng qua loa: "An Khánh Vương phủ quả thật cũng không dễ dàng, thế tử bảo trọng thân thể.
”Vừa nói xong, Dung Chiêu chợt nhìn về phía hắn, có chút ngượng ngùng: "Nhưng hiện tại phụ thân bệnh nặng, gia nghiệp Dung gia rốt cuộc cần có ta chống đỡ, ta trước kia mặc kệ những thứ này, mấy ngày nay mới biết vương phủ gian nan cỡ nào.
".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook