Cô nương vội vàng thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
Tạ Hồng muốn khóc, hạ giọng: "Thế tử, ngài nhìn xem, hết hôm nay thanh danh của thế tử ở bên ngoài sẽ xuống dốc không phanh!"Dung Chiêu tương đối bình tĩnh, yến hội còn chưa kết thúc, nói cái gì mà hết hôm nay?Cô chỉ bình tĩnh hỏi: "Bếp trưởng chuẩn bị tới đâu rồi?”Tạ Hồng ngẩn ra, chậm rãi gật đầu: "Tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng.
”“Vậy thì tốt, hôm nay tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ sự cố gì.
" Nói xong, cô nhấc chân đi về phía trước, những ánh mắt khác thường xung quanh cô đều coi như không nhìn thấy.
…Một khu vườn có cảnh trí như vậy, còn có các loại trò chơi.
Văn thơ đối ngẫu, đoán đố đèn, làm thơ, chèo thuyền, ném bình, bắn tên, có thể nói không cần biết khách nhân ở độ tuổi nào đều có thể chơi rất vui vẻ, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành.
Thậm chí có người còn chơi vui tới mức mặc kệ mọi thứ.
Bữa tiệc này cái khác không nói, các vị khách thật sự rất vui vẻ.
“Nếu có thể có một khu vườn như thế này, thường xuyên đến du ngoạn cũng không tệ.
”“Suỵt, đừng nói, đây chính là hành vi bại gia tử.
”“Huống hồ chúng ta sao có thể tùy tiện đập hơn vạn lượng chỉ để tổ chức một bữa tiệc chứ?”“Ai, cũng đúng.
”…Vốn tưởng rằng khu vườn đã không tệ, nhưng đến tiệc tối, mọi người càng mở rộng tầm mắt.
Rốt cục biết An Khánh Vương thế tử tiêu nhiều tiền như vậy treo giải thưởng đầu bếp là có ý gì!“Đây là món gì?”"Nhân viên phục vụ" ăn mặc giống nhau đứng ở bên cạnh, nụ cười thân thiết, cung kính hữu lễ giới thiệu: "Đây là thịt viên cua, là đầu bếp của An Khánh Vương phủ tự nghiên cứu sáng tạo ra, dùng thịt mỡ trộn với thịt cua, gạch cua…”“Món này là gì? Thật sự rất ngon!”“Đây là thịt Đông Pha, là món ăn do đầu bếp An Khánh Vương phủ phát minh ra, dùng! “Tam Nương con mau nếm thử, món ăn này thật sự không tồi, cực kỳ ngon.
”“Tổ mẫu nếm thử Phật Khiêu Tường đi ạ, đúng là chưa từng thấy qua!”“Triệu thị lang, ngươi mau nếm thử cái này.
”“Từ công tử, để lại cho ta một chút!”"Cũng không biết có thể xin Dung thế tử công thức nấu ăn hay không, ta rất thích những món này! "…Trương thừa tướng che miệng, ợ một cái.
Lão vốn không để tiệc tối ở trong lòng, cái gọi là tiệc tối, chẳng qua là bọn họ uống rượu, trò chuyện, lại không nghĩ tới Dung thế tử lại chuẩn bị tiệc tối tốt như vậy!Bên cạnh, Du thân vương nhấm nháp một ngụm rượu, chân thành cảm thán: "Cũng không biết ủ bằng cách gì, rượu này đặc biệt thơm ngon, hương vị đậm đà, uống vào sảng khoái.
”Nhạc thân vương đã uống say, lại còn ở trên bàn rượu hô to: "Thêm một ly nữa! Thêm một ly nữa!”Bên kia, Vinh thân vương mập mạp ợ một cái, buông đũa khoát tay: "Các ngươi ăn đi, ta thật sự ăn hết nổi rồi.
”Hắn là người ăn được nhất.
Rất nhiều người đã sớm no đến ăn không vô, chỉ có thể nhìn đồ ăn trên bàn thèm thuồng không nỡ.
Đều là những người có mặt mũi, bình thường rất bận tâm hình tượng, hôm nay trên bàn rất nhiều bát đĩa đều trống không, tất cả mọi người ăn đến bụng tròn xoe, có thể thấy được bữa cơm này mang đến cho bọn họ mỹ vị trùng kích.
Hạ nhân mặc quần áo giống nhau lại đẩy xe thức ăn đi ra, cao giọng báo tên món ăn…“Món cuối cùng, lẩu chua cay!”Cả nồi và thức ăn còn đang sôi sùng sục, mùi thơm nồng đậm trong nháy mắt phiêu tán.
Trương thừa tướng giật giật mũi, yên lặng kéo quần áo rộng ra.
Ánh mắt khẽ nhướng, lại phát hiện Vinh thân vương vừa mới buông đũa lại cầm đũa lên, hai mắt tỏa sáng! Trương Trường Ngôn ăn đến đầu cũng không ngẩng lên.
Trương Trường Tri ợ một cái, nhưng vẫn ghét bỏ nhíu mày: "Lão tam, chú ý dáng vẻ một chút, đừng như ba ngày chưa ăn đồ ngon vậy chứ!"Trương Trường Ngôn: "! Đệ đói.
”Trương Trường Hành cũng nhíu mày: "Đệ gần đây không phải mỗi ngày đều lấy tiền đi ra ngoài ăn sao, buổi trưa còn lấy mười lượng bạc, làm sao lại đói thành như vậy?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook