Người lúc trước nói dối là Triệu thị và Lâm thị, có liên quan gì đến một đứa bé vô tội đâu?Nhưng cuối cùng vẫn phải để đứa bé này gánh vác tất cả.
Trước đó, họ thậm chí còn suýt đầu độc Dung Chiêu.
Dung Chiêu lắc đầu: "Dung Chiêu nguyện ý chịu chết, nhưng cục diện hiện tại! hài nhi không dám dễ dàng chịu chết.
”Triệu thị thở dài, ánh mắt ảo não: "Là chúng ta thiếu chút nữa đã trúng kế, Chiêu nhi không thể chết.
”Bọn Trương thừa tướng hiển nhiên đã hoài nghi, hôm nay thiếu chút nữa đã bị chặn cửa, làm sao còn dám để Dung Chiêu đi tìm chết?Hiện tại thế tử chết bệnh sẽ khẳng định suy đoán của đối phương là đúng, chắc chắn sẽ cho người lần nữa tìm tới cửa!Giọng Bạch thị khẽ run: "Nhưng bí mật cũng không giấu được cả đời…”Triệu thị nắm chặt tay vịn, trên khuôn mặt già nua mang theo chết lặng cùng tuyệt vọng: "Có thể kéo dài một ngày thì một ngày, ứng phó tình cảnh trước mắt trước, có lẽ! vương gia rất nhanh sẽ khá hơn.
”Bà nhìn Dung Chiêu: "Mau đứng lên.
”Nghe vậy, Dung Chiêu chậm rãi đứng lên.
Lâm thị hỏi: "Con đã đuổi Trương Tam công tử đi rồi sao? Lúc hắn đi ra ngoài trông rất vui vẻ, đã xảy ra chuyện gì?Triệu thị cũng nhìn cô, ánh mắt nghi hoặc.
Dung Chiêu: "Trương Tam công tử đã tin tưởng thân phận của hài nhi, nhưng Trương thừa tướng rất cáo già, hôm nay thái y không bắt mạch, chỉ sợ lão sẽ không tin, vẫn hoài nghi như cũ.
”Trương thừa tướng không hoàn toàn bỏ đi hoài nghi, vẫn nhìn chằm chằm bọn họ.
Trên đầu An Khánh Vương phủ vẫn treo một thanh đao, bất cứ lúc nào cũng có thể hạ xuống.
Triệu thị khẽ nhắm mắt, mặt lộ vẻ tuyệt vọng, thân thể Bạch thị thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Dung Chiêu lại đổi giọng: "Nhưng lần sau Trương thừa tướng sẽ cẩn thận hơn, cũng sẽ chần chừ hơn.
”Khóe miệng cô hơi nhếch lên, thanh âm mang theo nụ cười: "Bởi vì Trương Tam công tử sẽ bảo đảm cho hài nhi.
”Triệu thị lập tức mở mắt.
Lâm thị truy vấn: "Có chuyện gì?”Dung Chiêu đem chuyện hai vạn lượng cùng giấy nợ tỉ mỉ nói rõ.
Bạch thị trừng to mắt: "Thế tử thật hồ đồ! Giấy nợ vừa viết, Trương phủ liền có thể gây khó dễ cho An Khánh Vương phủ chúng ta.
”Vẻ mặt Dung Chiêu bình tĩnh, thản nhiên nói: “Vậy cũng phải An Khánh Vương phủ còn tồn tại mới được, hơn nữa Trương Tam công tử tạm thời sẽ không đem chuyện này nói cho Trương thừa tướng, hắn sẽ yểm hộ cho hài nhi.
”Vẻ mặt cô nghiêm túc, ánh mắt kiên định làm cho người ta tín nhiệm: "Tổ mẫu, hài nhi hiện tại cần lập tức đi làm chuyện thứ hai để tự bảo vệ mình, xin tổ mẫu cho phép.
”Phủ Trương thừa tướng.
Trương Trường Ngôn thề son sắt, còn thiếu chút nữa thề độc.
“Phụ thân xin hãy tin tưởng hài nhi, Dung Chiêu tuyệt đối không phải nữ tử, tin tức của phụ thân có nhầm lẫn.
”“Hài nhi dám dùng đầu mình ra đảm bảo!”Đại công tử Trương Trường Tri của phủ Trương thừa tướng nhíu mày, "Thái y còn chưa chẩn đoán, đệ làm sao đảm bảo?”Trương Trường Ngôn nâng cằm, hừ lạnh một tiếng: "Đại ca, ý huynh là nói đệ ngay cả nam nữ cũng không phân biệt được sao? Dáng vẻ động tác của tiểu nương tử và nam tử dù sao cũng không giống nhau, Dung Chiêu kia không hề kiêng dè việc đụng chạm da thịt với đệ, giọng nói và hành động đều là biểu hiện của nam tử, không hề có chút nữ tính nào.
”Hắn vẫn thề son sắt.
Là “hoàn khố" nổi danh kinh thành, đúng là không nên nghi ngờ hiểu biết của Trương Trường Ngôn với tiểu nương tử, hắn nói chắc chắn như vậy, người Trương phủ nhịn không được lay động suy đoán.
Nhị công tử Trương Trường Hành mở miệng: "Nhưng đối phương tránh thái y chẩn đoán, ta vẫn cảm thấy có vấn đề.
”Trương Trường Ngôn: "Hắn còn dám gặp đệ, vậy thì có vấn đề gì chứ?"Trương thừa tướng vẫn cau mày, lão đột nhiên nhìn về phía Trương Trường Ngôn: "Thế tử mời con uống trà xong liền tiễn con về, không có chuyện gì khác sao?”Ánh mắt Trương Trường Ngôn hơi né tránh, ho khan một tiếng, lắc đầu: "Không có.
”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook