Mặc Diện
-
Chương 4: Đến trường
Một đường từ trong tòa nhà đi ra, rất nhiều người lập tức chạy đến vây quanh, có mấy bác gái vừa bàn tán rồi dưới lầu, có người đàn bà trung niên ban nãy, cũng có phóng viên, cùng với rất nhiều người qua đường, liên tục hỏi về chuyện Setsumiru Rei nhảy lầu.
Thế này xem ra là không về ngay được, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, Sumitobi khẽ nhíu mày, nếu không nhìn kỹ thì không thể nhận ra động tác nhỏ này, nhưng lại bị Yukimura tinh mắt nhìn thấy.
"Chúng cháu còn vội về nhà, có thể mời các bác nhường đường một chút không, có chuyện gì cảnh sát lập tức sẽ đi ra, mọi người nên hỏi họ, xin lỗi!" Nói xong, nhanh chóng cầm lấy cổ tay Sumitobi, chạy ra khỏi đám đông, nhanh đến mức Sumitobi không kịp phản ứng.
Chạy rất xa đến chỗ an toàn, Yukimura buông cổ tay Sumitobi ra, cho dù chạy rất lâu, nhưng mặt anh không đỏ thở không gấp, vừa thấy liền biết là người yêu vận động rất nhiệt tình, chỉ khổ Sumitobi, thể lực của nữ vốn không bằng nam, hơn nữa, kiếp trước cô từ lúc mười lăm tuổi đã không hay vận động, cho dù là Watanabe Sumitobi, cũng vừa nằm bệnh viện một tháng, bệnh nặng vừa mới khỏi mà, tên Yukimura Seiichi kia không sợ cô không thở nổi, lại trở về nằm một tháng nữa hay sao...
Dù oán giận đến mức nào thì vẫn bị một cái mỉm cười và một câu "Cậu không sao chứ" của Yukimura làm cho tan thành mây khói, cô không khỏi khinh bỉ mình, sao lại không có
chí khí thế này.
Mắt thấy cảnh sắc xung quanh rất quen thuộc, Sumitobi nhìn thấy con phố dài dẫn thẳng đến nhà mình, xoay người hơi cúi mình chào Yukimura: "Yukimura-san, cám ơn cậu đã đưa tớ trở về, còn cả chuyện vừa rồi cũng cám ơn, hôm nay phiền toái cậu quá!"
"Không có gì, nhưng mà Watanabe-san, về sau trên đường phải cẩn thận!" Yukimura ôn hòa cười cười, anh chỉ chính là chuyện tai nạn xe cộ, anh biết cô sẽ hiểu ý anh, Yukimura Seiichi cảm thấy tuy rằng không chú ý tới cô trước kia là người như thế nào, nhưng bây giờ anh thấy được cô rất trí tuệ, linh mẫn, và quan trọng nhất... đó là sự kiên cường không hề thua kém anh.
Đây cũng là nơi sâu nhất trong cảm xúc của anh, vừa rồi những lời cô nói với Setsumiru, nếu như hồi ấy, lúc mà anh đang mờ mịt mê mang trước cuộc sống, nếu anh có thể nghĩ được như vậy thì đã không phải đi nhiều đường vòng như thế...
Nhìn cô gái trước mặt gật gật đầu với anh, xoay người bước lên con phố dài trước mặt,
Yukimura đột nhiên muốn hỏi Sumitobi một vấn đề, mà anh cũng làm như vậy. "Watanabe-san, nếu có một ngày, cậu mất đi toàn bộ sinh mệnh, cậu sẽ làm gì?"
Sumitobi hơi dừng lại, cô không dự đoán được Yukimura lại đột nhiên hỏi cô vấn đề như vậy, nhưng xuất phát từ lễ phép, Sumitobi vẫn suy nghĩ một chút, sau đó xoay người nhìn Yukimura, nghiêm túc trả lời: "Mất hay không mất, tớ cho rằng không phải do bên ngoài định đoạt, cuộc sống giống như một giọt nước, khi mình đứng trên đường đời, dù là
chảy đến phương hướng nào, thì cũng đều là hướng về phía trước, thuyền đến đầu cầu tự
nhiên thẳng, tớ không tin người luôn trả giá đến cuối cùng lại vẫn trắng tay!"
Nghe xong lời của cô, Yukimura lại sửng sốt, anh phát hiện hôm nay cô gái này đã cho anh rất nhiều kinh ngạc, làm anh không thể không dùng con mắt khác để nhìn cô, ngay sau đó, lần đầu tiên Yukimura tươi cười thật tình với một người không phải là người thân: "Câu trả lời thật đặc biệt, Watanabe-san luôn có những câu giải thích rất độc đáo đấy, tớ sẽ nhớ
kỹ những lời này!"
Ánh chiều tà của hoàng hôn chiếu xạ lên gương mặt Yukimura, chiết xạ ra ánh sáng, làm
Sumitobi cảm thấy thực lóa mắt, nhưng lại không dời mắt được.
Cô chỉ là đột nhiên nhớ tới câu mà trước kia đọc được, nói rập khuôn ra mà thôi, cho nên nghe Yukimura nói vậy, Sumitobi vẫn không cảm thấy mình giỏi.
"Cũng không phải là chuyện gì giỏi..." Chờ cậu lên đại học, cậu cũng sẽ có một cái nhìn nhất định đối với cuộc sống, đối với xã hội, nhưng hiện tại bọn họ chung quy vẫn còn rất trẻ...
"Ha ha!" Yukimura lắc lắc đầu, cười nhẹ, cũng không nói gì, lúc Sumitobi còn đang ngơ ngẩn, anh đã bước lên con phố dài kia.
Cô đã gần đến nhà, chẳng lẽ anh còn muốn tiếp tục đưa cô? Có nên nói là không phiền
toái anh nữa, nơi này cách nhà cô đã rất gần hay không...
Ngay tại lúc Sumitobi còn đang do dự, Yukimura chú ý tới Sumitobi chưa đi lên cùng,
cũng dừng chân lại, thấy Sumitobi đang nghĩ gì đó, Yukimura nghĩ nghĩ, đột nhiên bật cười
"Phì" một tiếng, thành công khiến Sumitobi chú ý.
"Watanabe-san, nhà của tớ cũng ở phía này!" Yukimura nâng tay lên chỉ chỉ con phố trước mặt, giải thích với Sumitobi.
Trên gương mặt Sumitobi lập tức có hai rặng mây đỏ bay qua, người kia... là con giun
trong bụng cô sao? Làm sao có thể biết cô suy nghĩ gì?
Vội vàng "à" một tiếng, Sumitobi chạy nhanh đến phía trước Yukimura, không muốn
làm cho Yukimura thấy gương mặt đang nóng lên của mình, thật sự là... rất xấu hổ!
Nhìn bóng lưng Sumitobi, Yukimura không khỏi cảm thấy buồn cười, từ trước đến giờ chỉ có một mình đi về nhà trên con phố này, nay hai cái bóng của hai người cùng đan vào một chỗ, Yukimura bỗng cảm thấy như vậy rất không tệ.
Sumitobi một đường chỉ lo vùi đầu đi, mà Yukimura lại không nhanh không chậm tại đi phía sau, hoàng hôn ánh chiều tà kéo dài bóng của họ, Yukimura mang theo nụ cười nhẹ, hưởng thụ sự yên tĩnh này.
"Sumi-chan!" Rất xa đã truyền đến tiếng hô của Watanabe Koji, Sumitobi rốt cục ngẩng đầu lên, thấy ông đang đứng ở cửa nhà vẫy tay với cô, không hiểu sao, Sumitobi cảm thấy cực kỳ cảm động, trải qua chuyện Setsumiru Rei vừa rồi, nếu lúc trước cô vẫn còn mê
mang, thì bây giờ cô đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, cô có thể sống sót là sự ban ân lớn nhất của ông trời, mặc dù không phải bố ruột của mình, nhưng có thể có được một người bố luôn suy nghĩ cho cô như vậy, cô hẳn là nên quý trọng, từ giờ có lẽ cô sẽ không còn khúc mắc gì để nhận người bố này rồi.
Khóe miệng Sumitobi khẽ nhấc lên, nhanh chóng chạy về phía Watanabe Koji, nhào vào lòng ông: "Bố, con xin lỗi, con về trễ..."
"Không sao, không sao, con về là tốt rồi!" Watanabe Koji ôm Sumitobi, khẽ vỗ lưng Sumitobi, tiếp tục nói: "Bố xem tivi rồi, nhìn thấy con gái của bố cứu người, bố rất kiêu ngạo! Con gái của bố trưởng thành rồi, thành một cô gái tuyệt nhất thiên hạ!"
Watanabe Koji cảm thấy rất vui mừng, khi ông về nhà, nghe Sumisaku nói Sumitobi không ở nhà, tim của ông lập tức co rút lại, ông thật sự rất lo lắng Sumitobi lại xảy ra chuyện gì, ông chỉ cần cô còn sống, dù mất trí nhớ cũng không cần phải gấp gáp.
Lúc vội vàng muốn đi ra ngoài tìm, vô tình thấy được cô trên tivi, nhìn thấy cô cứu cô bé kia, nghe thấy cô nói những lời ấy, trái tim luôn co thắt rốt cục mới thả lỏng, một khắc ấy, ông biết, con gái đã trưởng thành, tuy rằng không biết vì sao con gái sau khi bị tai nạn xe cộ lại thay đổi nghiêng trời lệch đất, nhưng ông biết mình đã có thể yên tâm.
"Bố..." Nghe xong lời nói của Watanabe Koji, Sumitobi cảm giác đôi mắt mình bất giác đã ươn ướt.
Watanabe Koji buông Sumitobi ra, mới thấy Yukimura đang đứng ở cách đó không xa, trên gương mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng đang nhìn chăm chú vào bọn họ. Nhìn theo ánh mắt Watanabe Koji, Sumitobi lập tức cảm thấy mình lại mất mặt một lần nữa, sao hôm nay mình lại liên tục mất mặt trước thiếu niên này vậy...
Như là biết Sumitobi đang nghĩ gì, Yukimura cười càng rõ thêm, anh hơi cúi mình về
phía Watanabe Koji, lễ phép nói: "Cháu chào bác Watanabe!"
Sumitobi thấy thế, vội vàng giới thiệu với Watanabe Koji: "Đây là Yukimura Seiichi,
bạn ở trường con."
Nghe xong Sumitobi giới thiệu, Watanabe Koji cười cười, nói: "Yukimura? Ha ha, thay
bác gửi lời hỏi thăm đến bố cháu nhé!"
Watanabe Koji nói vậy làm hai người kia đều ngẩn người, Yukimura phản ứng lại trước,
mở miệng hỏi: "Bác quen biết bố cháu ạ?"
"À, quên nói!" Watanabe Koji gãi gãi mặt, ngượng ngùng nói: "Bác và bố cháu là đồng sự cùng một công ty, luôn nghe nói con của ông ấy rất vĩ đại, không nghĩ tới hôm nay lại được gặp, quả thật là khí chất bất phàm!"
"Bác trai quá khen!" Yukimura lễ phép trả lời, để lại cho Watanabe Koji một ấn tượng tốt.
"Yukimura-san, hôm nay cám ơn cậu."
Yukimura lắc lắc đầu với Sumitobi ý bảo không có gì, nói lời tạm biệt với Watanabe Koji, rồi xoay người rời đi. Sumitobi lại ngơ ngác nhìn chăm chú vào bóng lưng Yukimura một hồi lâu, mới bị Watanabe Koji kéo tay vào phòng.
Ăn xong cơm chiều, thừa dịp Watanabe Koji và Watanabe Sumisaku còn chưa rời bàn, Sumitobi nói là mình cảm thấy thân thể đã hoàn toàn khỏe lại, ngày mai cô muốn về trường học, Watanabe Koji thì rất đồng ý, nhưng Sumitobi chú ý tới, lúc cô nói ra, tay Watanabe Sumisaku hơi rung rung một chút, làm Sumitobi lại bắt đầu nghi hoặc về trường học, cô không biết Watanabe Sumisaku đang sợ hãi cái gì, chỉ biết là trường học không nhất định là nơi cô có thể yên ổn.
Sáng sớm hôm sau, Sumitobi đúng giờ rời khỏi giường, thay đồng phục trường Rikkaidai(1), cô còn đứng trước gương tự kỷ một hồi lâu, kiếp trước đã mơ mộng có thể mặc đồng phục trường kiểu comple đến trường, chỉ tại trường học Trung Quốc quá bảo thủ, chỉ cho phép mặc trang phục giống như đồng phục thể dục xấu xí để đến trường, bởi vậy mong muốn của cô vẫn không thể thực hiện, bây giờ có cơ hội, Sumitobi rất hưng phấn.
Thẳng đến khi tiếng đập cửa vang lên, Sumitobi mới lưu luyến rời gương. Ngoài cửa là Watanabe Koji, thấy Sumitobi lâu không xuống dưới ăn sáng, tưởng rằng cô ngủ quên cho nên lên gọi, lúc nhìn thấy Sumitobi trong đồng phục trường ra mở cửa, Watanabe Koji bỗng cảm thấy Sumitobi vốn rất sáng sủa, giờ mặc đồng phục trường như vậy lại trông nhẹ
nhàng, khoan khoái hơn, mái tóc dài hơi rối của Sumitobi khiến Watanabe Koji nhớ tới mẹ
của cô, thời còn học sinh, bà ấy cũng nhẹ nhàng khoan khoái như Sumitobi bây giờ.
Khụ khụ... lạc đề tài rồi.
Vì thế Watanabe Koji ho khan hai tiếng, dục Sumitobi nhanh chóng xuống lầu ăn cơm. Sau khi xuống lầu, Sumitobi không thấy Watanabe Sumisaku đâu, Watanabe Koji hiểu liền giải thích, sáng nào Sumisaku cũng có hoạt động câu lạc bộ, nên đã đến trường học trước, Sumitobi cũng không để ý, ngồi xuống ăn xong bữa sáng. Sau đó thầm cảm thán, bố của cô đúng là một người bố toàn năng, tài nấu ăn thật giỏi.
Ăn xong bữa sáng, dưới sự kiên trì của Watanabe Koji, Sumitobi vẫn bị ông đưa đến tận cổng trường, tuy rằng cảm thấy lớn như vậy còn muốn người nhà đưa đi thật sự rất xấu hổ, nhưng mà cô lại không biết đường.
Nhưng khi người bố toàn năng của cô vừa đi, cô lập tức liền cảm nhận được một đống ánh mắt không thiện cảm từ bốn phía.
Tuy rằng sớm đã đoán được, nhưng khi đối mặt thì lại là chuyện khác, lúc cảm nhận được ánh mắt bốn phía, Sumitobi vẫn cảm thấy thật không thoải mái.
Một đường đi vào phòng học, nhận được rất nhiều ánh mắt như vậy, tuy Sumitobi rằng
rất không thoải mái tự tại, nhưng ít nhiều cũng quen dần một chút.
Vào phòng học, Sumitobi bỗng bị người nào đó đột nhiên xông lên làm cho hoảng sợ, khi định thần lại, cô thấy một nữ sinh điềm đạm đáng yêu trước mặt, vẻ mặt lo lắng làm Sumitobi có cảm giác như được người ta tặng than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi vậy.
"Sumitobi, cuối cùng thì cậu cũng đến trường rồi, tớ rất lo cho cậu, cậu không sao chứ, thân thể thế nào..."
Nữ sinh kia liên tiếp đặt vấn đề oanh tạc, Sumitobi rất đau đầu phát hiện, đây là kiểu người mà cô không ứng phó nổi nhất, cô nên may mắn là còn có người quan tâm cô hay là cô nên thấy mình xui xẻo, gặp phải một người như vậy chứ?
"Rất xin lỗi bạn, tớ mất trí nhớ, xin hỏi bạn là ai?" Vốn muốn xóa sạch quan hệ, nhưng Sumitobi phát hiện mình quả nhiên vẫn quá ngây thơ rồi, chỉ thấy cô gái kinh ngạc một hồi, đột nhiên nở một nụ cười, tự giới thiệu với cô.
"Nếu đã vậy, thì chúng ta lại quen nhau một lần nữa đi, tớ tên là Takagi Akina, đúng rồi,
còn cô ấy tên là Sato Mika, trước kia chúng ta chính là bạn tốt đấy!"
Bạn tốt?
Sumitobi đánh giá nữ sinh tên "Sato Mika" phía sau Takagi Akina một chút, ánh mắt mà
cô ta nhìn cô, thấy thế nào cũng không phải để dùng để nhìn bạn tốt...
Thẳng đến khi giáo viên vào phòng học, Takagi Akina mới khó chịu rời đi, vừa rồi bởi vì một câu "tớ mất trí nhớ " của cô mà cuộc nói chuyện cũng ngừng lại, giáo viên nhìn thấy cô cũng không nói gì, Sumitobi cũng thức thời trở lại chỗ ngồi của mình, chuẩn bị đi học.
Sau khi ngồi xuống, Sumitobi lại liếc mắt nhìn Takagi Akina một cái, sau đó thở dài một hơi.
Aiz... quả nhiên cô vẫn là người không hay ho...
Thế này xem ra là không về ngay được, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, Sumitobi khẽ nhíu mày, nếu không nhìn kỹ thì không thể nhận ra động tác nhỏ này, nhưng lại bị Yukimura tinh mắt nhìn thấy.
"Chúng cháu còn vội về nhà, có thể mời các bác nhường đường một chút không, có chuyện gì cảnh sát lập tức sẽ đi ra, mọi người nên hỏi họ, xin lỗi!" Nói xong, nhanh chóng cầm lấy cổ tay Sumitobi, chạy ra khỏi đám đông, nhanh đến mức Sumitobi không kịp phản ứng.
Chạy rất xa đến chỗ an toàn, Yukimura buông cổ tay Sumitobi ra, cho dù chạy rất lâu, nhưng mặt anh không đỏ thở không gấp, vừa thấy liền biết là người yêu vận động rất nhiệt tình, chỉ khổ Sumitobi, thể lực của nữ vốn không bằng nam, hơn nữa, kiếp trước cô từ lúc mười lăm tuổi đã không hay vận động, cho dù là Watanabe Sumitobi, cũng vừa nằm bệnh viện một tháng, bệnh nặng vừa mới khỏi mà, tên Yukimura Seiichi kia không sợ cô không thở nổi, lại trở về nằm một tháng nữa hay sao...
Dù oán giận đến mức nào thì vẫn bị một cái mỉm cười và một câu "Cậu không sao chứ" của Yukimura làm cho tan thành mây khói, cô không khỏi khinh bỉ mình, sao lại không có
chí khí thế này.
Mắt thấy cảnh sắc xung quanh rất quen thuộc, Sumitobi nhìn thấy con phố dài dẫn thẳng đến nhà mình, xoay người hơi cúi mình chào Yukimura: "Yukimura-san, cám ơn cậu đã đưa tớ trở về, còn cả chuyện vừa rồi cũng cám ơn, hôm nay phiền toái cậu quá!"
"Không có gì, nhưng mà Watanabe-san, về sau trên đường phải cẩn thận!" Yukimura ôn hòa cười cười, anh chỉ chính là chuyện tai nạn xe cộ, anh biết cô sẽ hiểu ý anh, Yukimura Seiichi cảm thấy tuy rằng không chú ý tới cô trước kia là người như thế nào, nhưng bây giờ anh thấy được cô rất trí tuệ, linh mẫn, và quan trọng nhất... đó là sự kiên cường không hề thua kém anh.
Đây cũng là nơi sâu nhất trong cảm xúc của anh, vừa rồi những lời cô nói với Setsumiru, nếu như hồi ấy, lúc mà anh đang mờ mịt mê mang trước cuộc sống, nếu anh có thể nghĩ được như vậy thì đã không phải đi nhiều đường vòng như thế...
Nhìn cô gái trước mặt gật gật đầu với anh, xoay người bước lên con phố dài trước mặt,
Yukimura đột nhiên muốn hỏi Sumitobi một vấn đề, mà anh cũng làm như vậy. "Watanabe-san, nếu có một ngày, cậu mất đi toàn bộ sinh mệnh, cậu sẽ làm gì?"
Sumitobi hơi dừng lại, cô không dự đoán được Yukimura lại đột nhiên hỏi cô vấn đề như vậy, nhưng xuất phát từ lễ phép, Sumitobi vẫn suy nghĩ một chút, sau đó xoay người nhìn Yukimura, nghiêm túc trả lời: "Mất hay không mất, tớ cho rằng không phải do bên ngoài định đoạt, cuộc sống giống như một giọt nước, khi mình đứng trên đường đời, dù là
chảy đến phương hướng nào, thì cũng đều là hướng về phía trước, thuyền đến đầu cầu tự
nhiên thẳng, tớ không tin người luôn trả giá đến cuối cùng lại vẫn trắng tay!"
Nghe xong lời của cô, Yukimura lại sửng sốt, anh phát hiện hôm nay cô gái này đã cho anh rất nhiều kinh ngạc, làm anh không thể không dùng con mắt khác để nhìn cô, ngay sau đó, lần đầu tiên Yukimura tươi cười thật tình với một người không phải là người thân: "Câu trả lời thật đặc biệt, Watanabe-san luôn có những câu giải thích rất độc đáo đấy, tớ sẽ nhớ
kỹ những lời này!"
Ánh chiều tà của hoàng hôn chiếu xạ lên gương mặt Yukimura, chiết xạ ra ánh sáng, làm
Sumitobi cảm thấy thực lóa mắt, nhưng lại không dời mắt được.
Cô chỉ là đột nhiên nhớ tới câu mà trước kia đọc được, nói rập khuôn ra mà thôi, cho nên nghe Yukimura nói vậy, Sumitobi vẫn không cảm thấy mình giỏi.
"Cũng không phải là chuyện gì giỏi..." Chờ cậu lên đại học, cậu cũng sẽ có một cái nhìn nhất định đối với cuộc sống, đối với xã hội, nhưng hiện tại bọn họ chung quy vẫn còn rất trẻ...
"Ha ha!" Yukimura lắc lắc đầu, cười nhẹ, cũng không nói gì, lúc Sumitobi còn đang ngơ ngẩn, anh đã bước lên con phố dài kia.
Cô đã gần đến nhà, chẳng lẽ anh còn muốn tiếp tục đưa cô? Có nên nói là không phiền
toái anh nữa, nơi này cách nhà cô đã rất gần hay không...
Ngay tại lúc Sumitobi còn đang do dự, Yukimura chú ý tới Sumitobi chưa đi lên cùng,
cũng dừng chân lại, thấy Sumitobi đang nghĩ gì đó, Yukimura nghĩ nghĩ, đột nhiên bật cười
"Phì" một tiếng, thành công khiến Sumitobi chú ý.
"Watanabe-san, nhà của tớ cũng ở phía này!" Yukimura nâng tay lên chỉ chỉ con phố trước mặt, giải thích với Sumitobi.
Trên gương mặt Sumitobi lập tức có hai rặng mây đỏ bay qua, người kia... là con giun
trong bụng cô sao? Làm sao có thể biết cô suy nghĩ gì?
Vội vàng "à" một tiếng, Sumitobi chạy nhanh đến phía trước Yukimura, không muốn
làm cho Yukimura thấy gương mặt đang nóng lên của mình, thật sự là... rất xấu hổ!
Nhìn bóng lưng Sumitobi, Yukimura không khỏi cảm thấy buồn cười, từ trước đến giờ chỉ có một mình đi về nhà trên con phố này, nay hai cái bóng của hai người cùng đan vào một chỗ, Yukimura bỗng cảm thấy như vậy rất không tệ.
Sumitobi một đường chỉ lo vùi đầu đi, mà Yukimura lại không nhanh không chậm tại đi phía sau, hoàng hôn ánh chiều tà kéo dài bóng của họ, Yukimura mang theo nụ cười nhẹ, hưởng thụ sự yên tĩnh này.
"Sumi-chan!" Rất xa đã truyền đến tiếng hô của Watanabe Koji, Sumitobi rốt cục ngẩng đầu lên, thấy ông đang đứng ở cửa nhà vẫy tay với cô, không hiểu sao, Sumitobi cảm thấy cực kỳ cảm động, trải qua chuyện Setsumiru Rei vừa rồi, nếu lúc trước cô vẫn còn mê
mang, thì bây giờ cô đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, cô có thể sống sót là sự ban ân lớn nhất của ông trời, mặc dù không phải bố ruột của mình, nhưng có thể có được một người bố luôn suy nghĩ cho cô như vậy, cô hẳn là nên quý trọng, từ giờ có lẽ cô sẽ không còn khúc mắc gì để nhận người bố này rồi.
Khóe miệng Sumitobi khẽ nhấc lên, nhanh chóng chạy về phía Watanabe Koji, nhào vào lòng ông: "Bố, con xin lỗi, con về trễ..."
"Không sao, không sao, con về là tốt rồi!" Watanabe Koji ôm Sumitobi, khẽ vỗ lưng Sumitobi, tiếp tục nói: "Bố xem tivi rồi, nhìn thấy con gái của bố cứu người, bố rất kiêu ngạo! Con gái của bố trưởng thành rồi, thành một cô gái tuyệt nhất thiên hạ!"
Watanabe Koji cảm thấy rất vui mừng, khi ông về nhà, nghe Sumisaku nói Sumitobi không ở nhà, tim của ông lập tức co rút lại, ông thật sự rất lo lắng Sumitobi lại xảy ra chuyện gì, ông chỉ cần cô còn sống, dù mất trí nhớ cũng không cần phải gấp gáp.
Lúc vội vàng muốn đi ra ngoài tìm, vô tình thấy được cô trên tivi, nhìn thấy cô cứu cô bé kia, nghe thấy cô nói những lời ấy, trái tim luôn co thắt rốt cục mới thả lỏng, một khắc ấy, ông biết, con gái đã trưởng thành, tuy rằng không biết vì sao con gái sau khi bị tai nạn xe cộ lại thay đổi nghiêng trời lệch đất, nhưng ông biết mình đã có thể yên tâm.
"Bố..." Nghe xong lời nói của Watanabe Koji, Sumitobi cảm giác đôi mắt mình bất giác đã ươn ướt.
Watanabe Koji buông Sumitobi ra, mới thấy Yukimura đang đứng ở cách đó không xa, trên gương mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng đang nhìn chăm chú vào bọn họ. Nhìn theo ánh mắt Watanabe Koji, Sumitobi lập tức cảm thấy mình lại mất mặt một lần nữa, sao hôm nay mình lại liên tục mất mặt trước thiếu niên này vậy...
Như là biết Sumitobi đang nghĩ gì, Yukimura cười càng rõ thêm, anh hơi cúi mình về
phía Watanabe Koji, lễ phép nói: "Cháu chào bác Watanabe!"
Sumitobi thấy thế, vội vàng giới thiệu với Watanabe Koji: "Đây là Yukimura Seiichi,
bạn ở trường con."
Nghe xong Sumitobi giới thiệu, Watanabe Koji cười cười, nói: "Yukimura? Ha ha, thay
bác gửi lời hỏi thăm đến bố cháu nhé!"
Watanabe Koji nói vậy làm hai người kia đều ngẩn người, Yukimura phản ứng lại trước,
mở miệng hỏi: "Bác quen biết bố cháu ạ?"
"À, quên nói!" Watanabe Koji gãi gãi mặt, ngượng ngùng nói: "Bác và bố cháu là đồng sự cùng một công ty, luôn nghe nói con của ông ấy rất vĩ đại, không nghĩ tới hôm nay lại được gặp, quả thật là khí chất bất phàm!"
"Bác trai quá khen!" Yukimura lễ phép trả lời, để lại cho Watanabe Koji một ấn tượng tốt.
"Yukimura-san, hôm nay cám ơn cậu."
Yukimura lắc lắc đầu với Sumitobi ý bảo không có gì, nói lời tạm biệt với Watanabe Koji, rồi xoay người rời đi. Sumitobi lại ngơ ngác nhìn chăm chú vào bóng lưng Yukimura một hồi lâu, mới bị Watanabe Koji kéo tay vào phòng.
Ăn xong cơm chiều, thừa dịp Watanabe Koji và Watanabe Sumisaku còn chưa rời bàn, Sumitobi nói là mình cảm thấy thân thể đã hoàn toàn khỏe lại, ngày mai cô muốn về trường học, Watanabe Koji thì rất đồng ý, nhưng Sumitobi chú ý tới, lúc cô nói ra, tay Watanabe Sumisaku hơi rung rung một chút, làm Sumitobi lại bắt đầu nghi hoặc về trường học, cô không biết Watanabe Sumisaku đang sợ hãi cái gì, chỉ biết là trường học không nhất định là nơi cô có thể yên ổn.
Sáng sớm hôm sau, Sumitobi đúng giờ rời khỏi giường, thay đồng phục trường Rikkaidai(1), cô còn đứng trước gương tự kỷ một hồi lâu, kiếp trước đã mơ mộng có thể mặc đồng phục trường kiểu comple đến trường, chỉ tại trường học Trung Quốc quá bảo thủ, chỉ cho phép mặc trang phục giống như đồng phục thể dục xấu xí để đến trường, bởi vậy mong muốn của cô vẫn không thể thực hiện, bây giờ có cơ hội, Sumitobi rất hưng phấn.
Thẳng đến khi tiếng đập cửa vang lên, Sumitobi mới lưu luyến rời gương. Ngoài cửa là Watanabe Koji, thấy Sumitobi lâu không xuống dưới ăn sáng, tưởng rằng cô ngủ quên cho nên lên gọi, lúc nhìn thấy Sumitobi trong đồng phục trường ra mở cửa, Watanabe Koji bỗng cảm thấy Sumitobi vốn rất sáng sủa, giờ mặc đồng phục trường như vậy lại trông nhẹ
nhàng, khoan khoái hơn, mái tóc dài hơi rối của Sumitobi khiến Watanabe Koji nhớ tới mẹ
của cô, thời còn học sinh, bà ấy cũng nhẹ nhàng khoan khoái như Sumitobi bây giờ.
Khụ khụ... lạc đề tài rồi.
Vì thế Watanabe Koji ho khan hai tiếng, dục Sumitobi nhanh chóng xuống lầu ăn cơm. Sau khi xuống lầu, Sumitobi không thấy Watanabe Sumisaku đâu, Watanabe Koji hiểu liền giải thích, sáng nào Sumisaku cũng có hoạt động câu lạc bộ, nên đã đến trường học trước, Sumitobi cũng không để ý, ngồi xuống ăn xong bữa sáng. Sau đó thầm cảm thán, bố của cô đúng là một người bố toàn năng, tài nấu ăn thật giỏi.
Ăn xong bữa sáng, dưới sự kiên trì của Watanabe Koji, Sumitobi vẫn bị ông đưa đến tận cổng trường, tuy rằng cảm thấy lớn như vậy còn muốn người nhà đưa đi thật sự rất xấu hổ, nhưng mà cô lại không biết đường.
Nhưng khi người bố toàn năng của cô vừa đi, cô lập tức liền cảm nhận được một đống ánh mắt không thiện cảm từ bốn phía.
Tuy rằng sớm đã đoán được, nhưng khi đối mặt thì lại là chuyện khác, lúc cảm nhận được ánh mắt bốn phía, Sumitobi vẫn cảm thấy thật không thoải mái.
Một đường đi vào phòng học, nhận được rất nhiều ánh mắt như vậy, tuy Sumitobi rằng
rất không thoải mái tự tại, nhưng ít nhiều cũng quen dần một chút.
Vào phòng học, Sumitobi bỗng bị người nào đó đột nhiên xông lên làm cho hoảng sợ, khi định thần lại, cô thấy một nữ sinh điềm đạm đáng yêu trước mặt, vẻ mặt lo lắng làm Sumitobi có cảm giác như được người ta tặng than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi vậy.
"Sumitobi, cuối cùng thì cậu cũng đến trường rồi, tớ rất lo cho cậu, cậu không sao chứ, thân thể thế nào..."
Nữ sinh kia liên tiếp đặt vấn đề oanh tạc, Sumitobi rất đau đầu phát hiện, đây là kiểu người mà cô không ứng phó nổi nhất, cô nên may mắn là còn có người quan tâm cô hay là cô nên thấy mình xui xẻo, gặp phải một người như vậy chứ?
"Rất xin lỗi bạn, tớ mất trí nhớ, xin hỏi bạn là ai?" Vốn muốn xóa sạch quan hệ, nhưng Sumitobi phát hiện mình quả nhiên vẫn quá ngây thơ rồi, chỉ thấy cô gái kinh ngạc một hồi, đột nhiên nở một nụ cười, tự giới thiệu với cô.
"Nếu đã vậy, thì chúng ta lại quen nhau một lần nữa đi, tớ tên là Takagi Akina, đúng rồi,
còn cô ấy tên là Sato Mika, trước kia chúng ta chính là bạn tốt đấy!"
Bạn tốt?
Sumitobi đánh giá nữ sinh tên "Sato Mika" phía sau Takagi Akina một chút, ánh mắt mà
cô ta nhìn cô, thấy thế nào cũng không phải để dùng để nhìn bạn tốt...
Thẳng đến khi giáo viên vào phòng học, Takagi Akina mới khó chịu rời đi, vừa rồi bởi vì một câu "tớ mất trí nhớ " của cô mà cuộc nói chuyện cũng ngừng lại, giáo viên nhìn thấy cô cũng không nói gì, Sumitobi cũng thức thời trở lại chỗ ngồi của mình, chuẩn bị đi học.
Sau khi ngồi xuống, Sumitobi lại liếc mắt nhìn Takagi Akina một cái, sau đó thở dài một hơi.
Aiz... quả nhiên cô vẫn là người không hay ho...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook