Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 78: Công thẩm

(*Xét xử công khai)

Hoàng hậu sai người đem thi thể của Hữu nhi xuống, quay đầu nhìn Hoắc Tiệp dư, “Cung nữ này của ngươi bị chết oan.”

Hoắc Tiệp dư mặt đầy nước mắt, gật đầu nói: “Hoàng hậu nương nương nói rất đúng.”

“Là ngươi hại nàng.” Hoàng hậu tiếp tục nói.

Hoắc Tiệp dư lại tiếp tục gật đầu, “Là thần thiếp hại nàng. Nếu thần thiếp để tâm hơn một chút, chú ý đến thân thể của mình hơn một chút, thì cũng sẽ không sảy thai. Hữu nhi cũng sẽ không bị đưa vào Chấp Hình Ti.”

Hoàng hậu nghe xong cười lạnh một tiếng, “Hoắc Tiệp dư, tới đây giờ mà ngươi vẫn còn xảo ngôn giảo biện! Rõ ràng ngươi mang chính là tử thai, còn dùng chuyện sảy thai để hãm hại người ngoài. Hiện giờ sự việc đã bại lộ, ngươi còn không biết hối cải!”

Hoắc Tiệp dư vội vàng quỳ rạp xuống đất, khóc ròng nói: “Hoàng hậu nương nương, người nhất định là hiểu lầm thần thiếp rồi. Thần thiếp mang chính là một hài tử bình thường! Tại sao lại có thể là tử thai?”

“Nếu như vậy, khi ngươi có thai, tại sao không lên báo?” Hoàng hậu chất vấn.

Hoắc Tiệp dư đáp: “Hoàng hậu nương nương, thân mình thần thiếp suy yếu, sợ thai ngồi không yên, đến lúc đó Hoàng thượng chẳng phải là sẽ không vui. Cho nên mới theo lệ cũ trong cung, dự định đầy ba tháng, chờ thai ngồi yên mới báo lên. Không ngờ vậy mà lại làm cho người hiểu lầm thần thiếp. Thần thiếp oan uổng mà!”

Hoàng hậu nhìn Hoắc Tiệp dư khoa môi múa mép, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cười lạnh nói: “Hoắc Tiệp dư thật sự là giỏi tài ăn nói!” Nàng quay đầu nhìn Chu thái y ở một bên, nói: “Chu thái y, ngươi tới nói một chút.”

Chu thái y thi lễ nói: “Vâng.” Sau đó hắn quay đầu nói với Hoắc Tiệp dư, “Hoắc Tiệp dư, thân thể của người luôn do vi thần điều trị. Bởi vì người từng dùng phương thuốc cổ truyền ở ngoài cung mà khiến cho thân mình hư tổn nghiêm trọng. Vi thần từng nói với người, người rất khó có thể mang thai lại. Khoảng ba tháng trước, khi người nhiễm phong hàn là lúc vi thần chẩn ra hỉ mạch. Lúc ấy người cho vi thần một số tiền lớn, vi thần mới giúp người giấu diếm. Hiện giờ sự việc đã bại lộ, người vẫn nên ăn ngay nói thật đi.”

Hoắc Tiệp dư oán hận trừng mắt nhìn Chu thái y, “Rốt cuộc là ta có chỗ nào đắc tội với ngươi? Ngươi lại ngậm máu phun người như vậy.” Nói xong nàng quay sang nói với Hoàng hậu, “Hoàng hậu nương nương, người đừng nghe hắn nói bậy. Ngày đó hắn vơ vét tài sản của thần thiếp không được, liền sinh lòng ác niệm, muốn nhân cơ hội trả thù thần thiếp.”

Hoàng hậu nói: “Đem kết luận mạch chứng cùng lưu trữ của Cục Dược lên đây.”

Có cung nữ trình lên kết luận mạch chứng cùng lưu trữ của Cục Dược. Hoàng hậu ra hiệu đều đem cho Hoắc Tiệp dư xem.

Hoắc Tiệp dư cũng không thèm nhìn, trực tiếp lấy đầu chạm đất, khóc ròng nói: “Nếu Hoàng hậu nương nương đã nhận định là thần thiếp làm chuyện xấu, vậy nương nương chỉ cần nói một câu, thần thiếp đương nhiên sẽ tự sát tạ tội. Nương nương cần gì phải hưng sư động chúng** như vậy?”

(**Huy động nhân lực)

Hoàng hậu nghe xong giận quá thành cười, “Hoắc Tiệp dư, ngươi tiếp tục ngụy biện cũng vô dụng. Bản ghi chép đã rất rõ ràng. Khi ngươi vừa mới mang thai, Chu thái y kê cho ngươi rất nhiều thuốc giữ thai. Chuyện đó ngươi giải thích thế nào?”

“Ta...” Hoắc Tiệp dư không ngờ rằng sẽ thua vì lưu trữ của Cục Dược. Nàng há miệng vài lần, nhưng một câu cũng đều không nói được.

Hoàng hậu nói “Hoắc Ký Ngạo to gan, dám dùng thuốc cấm, làm cho huyết mạch Hoàng thất bị tổn hại, tạo thành tử thai. Việc đến nước này, còn không chịu giáo huấn. Đã vậy còn vọng tưởng dùng tử thai để vu oan giá họa cho Phùng Mỹ nhân, lòng dạ đáng chém!”

Hoắc Tiệp dư nghe Hoàng hậu lên án, cũng vô lực biện giải. Kỳ thật nàng rất rõ ràng, chỉ cần uống thuốc mang thai này thôi cũng đã đủ muốn mạng của nàng. Nếu đã như vậy, thì thêm một tội lại có khác gì?

Hoàng hậu thấy Hoắc Tiệp dư suy sụp, trong mắt hiện lên một tia quyết tuyệt, “Hoắc Tiệp dư, ngươi có nhận tội hay không?”

“Thần thiếp nhận tội.” Hoắc Tiệp dư gần như là ngã liệt trên mặt đất.

Hoàng hậu gật đầu, phân phó nói: “Dẫn Trần Chiêu nghi tới.”

Thái Lăng đi dẫn người. Khang phi nhìn Hoắc Tiệp dư quỳ trong chính điện, đáy lòng có một chút thở dài. Nếu Hoắc Tiệp dư không uống thuốc mang thai kia, thì cũng không rơi vào tình cảnh này. Nàng tất nhiên có lỗi, nhưng người cho nàng thuốc mang thai, mượn cơ hội tính toán diệt trừ người khác, Trần Chiêu nghi, mới là đáng hận nhất.

Trần Chiêu nghi bước vào chính điện, nhìn thấy ánh mắt không mấy tốt đẹp của mọi người, trong lòng liền rõ ràng hơn phân nửa. Nàng tiến lên trước hành lễ.

Hoàng hậu đã khôi phục lại dáng vẻ đoan trang ngày thường, nàng ngồi ở vị trí chủ trì, nói: “Trần chiêu nghi, ngươi có biết tội không?”

Trần Chiêu nghi biết Hoàng hậu sẽ động thủ, vậy có nghĩa là nàng đã biết chân tướng. Nhưng chân tướng là có thể bị lật đổ, chỉ cần Hoàng hậu không có chứng cứ. Trần Chiêu nghi cẩn thận suy ngẫm lại toàn bộ mọi chuyện, nàng cảm thấy mình cũng không để lại chứng cứ gì.

Nghe Hoàng hậu chất vấn xong, Trần Chiêu nghi nói: “Thần thiếp không biết Hoàng hậu nương nương đang ám chỉ chuyện gì?”

Hoàng hậu đã sớm dự đoán được Trần Chiêu nghi sẽ không dễ dàng nhận tội, chỉ vào Hoắc Tiệp dư trên mặt đất nói, “Thuốc mang thai của Hoắc Tiệp dư, có phải là ngươi cho nàng hay không?”

Trần Chiêu nghi kinh ngạc nhìn Hoắc Tiệp dư, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hoàng hậu, ủy khuất nói: “Hoàng hậu nương nương thật sự là oan uổng cho thần thiếp. Thần thiếp cùng Hoắc Tiệp dư luôn không qua lại, làm sao có thể cho nàng thuốc mang thai được? Hơn nữa, thần thiếp nơi nào lại có thuốc mang thai? Nếu đã có, thì sao không tự mình dùng, lại cố tình đưa cho nàng?”

Hoàng hậu nhìn thoáng qua Chu thái ở một bên, ý bảo hắn đến tố giác Trần Chiêu nghi. Nhưng Chu thái y lại luôn cúi đầu, làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt của Hoàng hậu.

Dương Quỳnh ở bên cạnh lại cảm thấy kì lạ, đứng ở góc độ của nàng, không những thấy được Chu thái y hai tay run rẩy, mà cũng nhìn thấy khóe miệng Khang phi cong lên đầy ý vị thâm trường.

“Chu thái y, ngươi tới nói.” Hoàng hậu thấy Chu thái y không có phản ứng, đành phải nói rõ.

Lúc này Chu thái y không thể giả ngu được nữa, chỉ thấy hắn “Phục” một tiếng quỳ rạp xuống đất, run giọng nói: “Hoàng hậu nương nương minh xét, tội thần chưa từng điều chế thuốc mang thai cho Trần Chiêu nghi! Ngày đó tất cả là do tội thần vì muốn bảo mệnh mà nói bậy, mời Hoàng hậu nương nương minh xét!”

Trở mặt như vậy, khiến cho trong chính điện xôn xao hẳn lên. Dương Quỳnh cau mày, kịch bản này xoay chuyển cũng quá cứng nhắc rồi. Mọi chuyện đều có thể thay đổi, nhưng lúc này phản bội, rốt cuộc là có tác dụng lớn như thế nào? Chu thái y này nhất định là tự biết tội chết, liền ngay cả xin tha cũng không dám cầu Hoàng hậu.

Hoàng hậu bị tình hình như vậy đánh cho trở tay không kịp. Sắc mặt nàng biến đổi, nhưng vẫn duy trì bình tĩnh, “Chu thái y, ngươi xác định lời ngươi nói hiện giờ là thật?”

Chu thái y dập đầu, cắn răng nói: “Tội thần tự biết tội chết, nhưng không muốn làm liên lụy đến những người khác. Cầu Hoàng hậu nương nương minh xét, những lời hôm nay của tội thần, đều là sự thật. Nếu như có nửa chữ nói dối, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh chết.”

Thề độc như vậy, xác thực làm Hoàng hậu cùng các vị phi tần ở đây đều bị lay động.

Nhưng trong đó không hề bao gồm Dương Quỳnh. Loại trò mèo như vậy nàng đã thấy rất nhiều. Chu thái y vốn dĩ chắc chắn phải chết, có thề độc cái gì thì cũng vẫn là chết, cho nên hắn đương nhiên không sợ.

Có điều đây cũng chỉ là tâm tư của bản thân nàng, đương nhiên nàng sẽ không nói cho Hoàng hậu biết.

Vẻ mặt của Khang phi từ đầu đến cuối đều là thản nhiên cười. Dương Quỳnh xem ra, nụ cười này của Khang phi chính là châm biếm đối với tình cảnh ngày hôm nay, là khinh thường ôn nhu nhất đối với mọi người. Nàng giống như hoàn toàn cách biệt với ngoại vật, chỉ thờ ơ nhìn, hoàn toàn không có ý định tham dự. Nhưng trong lòng Dương Quỳnh hiểu rõ, bàn tay lớn nhất đằng sau trận phong ba này, chính là nữ tử ngồi phía trước mình.

“Chu thái y, ngươi có biết lúc này phản cung là hậu quả gì không?” Hoàng hậu gần như là nói qua kẽ răng.

Cả người Chu thái y giống như lá liễu trong gió, “Hoàng hậu nương nương, tội thần tự gây nghiệt, chết chưa hết tội, chỉ cầu Hoàng hậu nương nương không cần liên lụy người đến vô tội.”

“Vô tội?” Hoàng hậu dịu dàng nở nụ cười, “Ngươi nói ai vô tội? Bổn cung oan uổng Trần Chiêu nghi sao?”

Chu thái y không dám nói tiếp, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, còn lại chính là chờ chết.

Trần Chiêu nghi rất hài lòng, rút củi dưới đáy nồi mới là hành động sáng suốt.

“Được! Được!” Hoàng hậu giận quá thành cười. Nàng cầm kết luận mạch chứng của Thái Y Viện cùng bản ghi chép của Cục Dược ném đến trước mặt Trần Chiêu nghi, “Tự ngươi xem đi.”

Trần Chiêu nghi nói: “Hoàng hậu nương nương, bản ghi chép này là chết, nhưng người là sống.”

Câu này của nàng, chẳng khác gì nói với Hoàng hậu, chứng cứ này có vấn đề. Hoàng hậu gật đầu nói: “Hôm nay Bổn cung nhất định phải bắt ngươi chính miệng nhận tội.” Nói xong, quay sang Hoắc Tiệp dư đang ngã liệt trên đất, nói: “Hoắc Tiệp dư, ngươi nói đi, thuốc mang thai kia có phải là nàng đưa cho ngươi hay không?”

Hoắc Tiệp dư nhìn thoáng qua Trần Chiêu nghi, nói: “Hoàng hậu nương nương, thuốc mang thai là tự thần thiếp tìm Chu thái y nhờ điều chế. Thần thiếp muốn có hài tử, nhất thời bị ma quỷ mê tâm, mời Hoàng hậu nương nương trách phạt.” Hoắc Tiệp dư cũng phản bội theo, chỉ nhận tội về mình, lại không chịu tố giác Trần Chiêu nghi.

Bầu không khí trong chính điện đột nhiên trở nên ngưng trọng, giống như tâm tình của Hoàng hậu. Nàng tự nói với bản thân là phải bình tĩnh, rất rõ ràng, bất luận là Chu thái y hay Hoắc Tiệp dư, đều đang bao che cho Trần Chiêu nghi. Lúc này nếu như mình rối loạn, vậy sẽ hoàn toàn thua. Mà nàng là Hoàng hậu, dù như thế nào cũng không thể thua.

Ánh mắt Hoàng hậu quét một vòng quanh chính điện, cuối cùng dừng lại trên người Khang phi.

“Khang phi muội muội thân thể đã khỏe chưa?” Hoàng hậu đột nhiên chuyển chủ đề. Lần này, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Khang phi.

“Tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, bệnh phong hàn của thần thiếp đã khỏi. Đang muốn bẩm báo với Hoàng hậu nương nương.” Khang phi trả lời vô cùng khiêm tốn hữu lễ.

Hoàng hậu gật đầu nói: “Nếu đã khỏi, vậy Khang phi muội muội có gì muốn nói hay không?” Ý tứ của Hoàng hậu vô cùng rõ ràng. Bổn cung giúp ngươi giải quyết chuyện Hoắc Tiệp dư mưu đồ vu oán giá họa cho ngươi, có phải ngươi cũng nên có đi có lại, giúp bổn cung xử lý chút vấn đề nan giải trước mắt hay không?

Khang phi cười nói: “Nếu Hoàng hậu nương nương đã hỏi, thần thiếp cũng thật có mấy lời muốn nói.”

“Ngươi nói đi.” Đối với chuyện Khang phi bất ngờ phối hợp, Hoàng hậu thật ra có chút giật mình.

Khang phi gật đầu, nói với Chu thái y quỳ hơn nửa ngày trên mặt đất, “Chu thái y, bổn cung có một vấn đề muốn hỏi ngươi, nếu Trần Chiêu nghi không nhờ ngươi điều chế thuốc mang thai, vậy tại sao ngươi lại tự mình muốn điều chế thuốc này? Thuốc mang thai là thuốc cấm trong cung, tự mình điều chế cùng sử dụng đều sẽ mất đầu.”

Chu thái y hơi trầm ngâm lập tức đáp, “Thưa Khang phi nương nương, tội thần là bị Hoắc Tiệp dư sai khiến. Hoắc Tiệp dư thân mình suy yếu, liền muốn tội thần giúp nàng điều chế thuốc này.”

Khang phi cười nhìn mấy người, nhưng cười lại làm cho người ta sợ hãi, “Hoắc Tiệp dư nói thế nào?”

Hoắc Tiệp dư cúi thấp đầu. Nghe thấy Khang phi hỏi, chỉ gật gật đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương