Mạc Đạo Vô Tâm
-
Chương 72: Cầu viện
“Vô luận nói thế nào, thì nàng cũng là một nô bộc trung thành. Không uổng công tiền Thục phi coi trọng nàng.” Khang phi cảm khái nói. Ánh mắt bất giác nhìn về phía Dương Quỳnh, giống như có chuyện muốn hỏi.
Dương Quỳnh dường như cũng nhìn thấu nội tâm của nàng, “Chỉ cần có ta ở đây, sẽ không để ngươi xảy ra chuyện. Ngươi không cần hỏi ta có thể trung nghĩa được như Nhu Xảo hay không, vì chỉ cần ta còn sống, nhất định sẽ không để ngươi chết.”
Khang phi thay đổi biểu tình. Lời này, là muốn đồng sinh cộng tử.
Hoàng hậu cho rằng việc này là do Trần Chiêu nghi gây ra, đây chính xác là điểm cao minh của Khang phi. Trước đó nàng từng quy phục Hoàng hậu, loại bỏ lòng hoài nghi của Hoàng hậu, thuận tiện dẫn sự nghi ngờ của Hoàng hậu chuyển sang Trần Chiêu nghi. Chiêu trò một hòn đá hạ hai con chim này không phải chỉ có người bên ngoài mới biết. Trước nay Khang phi chơi trò này đều không cần phải học.
Bản án xử lý Liễu Thục phi được cấp tốc hoàn thành. Vốn dĩ manh mối cùng chứng cứ không nhìn thấy đột nhiên như măng mọc sau mưa. Dương Quỳnh cho rằng, diễn kịch cũng nên có đạo đức nghề nghiệp một chút, như vậy thì cũng quá giả dối rồi. Qua sự liên hợp điều tra của Chấp Hình Ty và Cục Cung Chính, vụ án Liễu Thục phi mưu tính ám sát cuối cùng cũng được phán định. Tuy rằng mục đích của Liễu Thục phi là giết chết tỷ tỷ của mình, 'không phải muốn giết Hoàng thượng. Nhưng dù sao trên danh nghĩa vẫn là thích khách ám sát Hoàng thượng, bởi vậy, cuối cùng Liễu Thục phi bị định đại tội mưu nghịch. Hoàng thượng niệm tình nàng có công hầu hạ, đặc ân ban cho lụa trắng tự vẫn. Liễu gia chịu liên lụy, tru di tam tộc, những người còn lại lưu đày ngàn dặm, ngộ xá không được trở về kinh*.
(*Ý là dù có được ân xá không phải đi lưu đày nữa thì cũng không được trở về kinh thành.)
Chỉ hơn một tháng, Liễu gia, thế gia như vậy, liền bị nhổ tận gốc. Dương Quỳnh không thể không cảm khái với thủ đoạn lôi đình của Hoàng thượng. Hắn cùng Hoàng hậu hai người thật sự vô cùng ăn ý, một khi động thủ, quyết không nương tay nhân từ. Sát phạt quyết đoán như vậy, Dương Quỳnh tự thẹn không bằng.
Trong khoảng thời gian này, Khang phi cáo ốm không ra. Hoàng hậu miễn thỉnh an cho nàng, để nàng an tâm dưỡng bệnh. Bởi vì bị bệnh, bảng tên của nàng cũng được Phòng Kính Sự gỡ xuống.
Dương Quỳnh cả ngày ở cạnh Khang phi, đương nhiên biết Khang phi bất quá chỉ là hơi bị lạnh, cũng không có trở ngại gì. Cáo ốm chẳng qua cũng chỉ là cái cớ.
Trong tẩm điện của Khang phi không có ai trực hầu, lá gan của Dương Quỳnh cũng lớn hơn. Ôm eo Khang phi, lúc có lúc không vuốt ve. Khang phi sợ ngứa, giãy dụa muốn thoát khỏi tay nàng, lại bị nàng gắt gao chế trụ, không thể động đậy. Dương Quỳnh thấy Khang phi sợ ngứa, càng tiếp tục vuốt ve mơn trớn. Khang phi không chịu nổi, đành phải mềm giọng xin tha.
“Có phải nương nương biết sẽ xảy ra chuyện?” Dương Quỳnh tạm thời buông tha Khang phi.
Khang phi thở hổn hển, hai gò má ửng đỏ, lộ ra tư thái quyến rũ, “Sau khi giải quyết Liễu Thục phi, đương nhiên sẽ có người gặp xui xẻo. Nếu thừa nhận chuyện thích khách là do Liễu Thục phi sắp đặt, như vậy chuyện này sẽ không kết án đơn giản như thế. Hơn nữa kế hoạch cẩn thận tỉ mỉ như vậy nhất định sẽ có người đứng sau sắp đặt với nàng. Lúc này điều Hoàng hậu muốn nhất là bắt được người kia. Bổn cung cần gì phải tới tham dự chuyện náo nhiệt này?”
Dương Quỳnh hôn má Khang phi một cái, “Nương nương không sợ Hoàng hậu gây bất lợi cho người sao?”
“Không có bổn cung, cũng còn có Chu tỷ tỷ, dù sao bổn cung cũng sẽ nhận được tin tức. Hơn nữa, chuyện này liên quan gì tới bổn cung? Hoàng hậu sẽ không ngốc tới mức đem chuyện này vu oan cho bổn cung.” Khang phi rụt cổ, tựa hồ có chút lạnh.
Dương Quỳnh thấy thế càng ôm chặt nàng hơn.
Cung Phượng Từ.
Hoàng hậu phái người càng không ngừng điều tra, thì càng nhiều chứng cớ xuất hiện, từng trang văn kiện dường như không trang nào không liên quan đến Trần Chiêu nghi.
Lúc này Trần Chiêu nghi rốt cuộc cũng ý thức được đại họa sắp ập xuống đầu, cả ngày mặt ủ mày chau. Nàng tự ngẫm rằng mình không để lại bất kì chứng cớ gì, nhưng theo thời gian, nàng lại bắt đầu không dám khẳng định. Nàng đột nhiên nhận ra, Liễu Thục phi chết, liền trực tiếp vạch trần nàng trước mặt mọi người, trực tiếp để mọi người nhìn thấy rõ tâm tư của nàng.
Trước mắt, người duy nhất có thể cứu nàng, dường như chỉ có một. Trần Chiêu nghi quyết định cố gắng một lần cuối cùng.
Cung Lung Hoa.
Khang phi nghe nói Trần Chiêu nghi cầu kiến, liếc mắt nhìn Dương Quỳnh. Dương Quỳnh gật đầu, “Nương nương quả nhiên tính toán như thần.”
Khang phi nói: “Đừng vuốt mông ngựa nữa, ngươi đi nói với nàng, bổn cung có bệnh, không tiện gặp khách.”
Dương Quỳnh đi tới cửa Cung Lung Hoa, thấy Trần Chiêu nghi đang đứng trong gió rét. Thân ảnh gầy yếu có phần làm người ta đồng cảm.
“Chiêu nghi nương nương, người tới thật không đúng lúc. Khang phi nương nương vừa mới uống thuốc xong, đã ngủ rồi. Chúng ta cũng không dám đánh thức nương nương, có lẽ người nên trở về đi.” Dương Quỳnh cười nhẹ nhàng nói.
Trần Chiêu nghi vừa nghe vậy sắc mặt liền biến đổi. Có trời mới biết khi nào thì Hoàng hậu nương nương hạ chỉ điều tra nàng. Nếu không nhanh chóng mời Khang phi nghĩ kế trợ giúp, nàng thật sự không ứng phó được, “Nếu nương nương bị bệnh, ta càng muốn vào thăm trò chuyện một lúc để bày tỏ tâm ý của ta.”
Dương Quỳnh nói: “Lời của Chiêu nghi chúng ta sẽ chuyển tới cho nương nương. Tâm ý của Chiêu nghi chúng ta cũng sẽ chuyển. Có điều hiện tại nương nương cần nhất là phải tĩnh dưỡng. Cho nên Chiêu nghi nương nương vẫn là ngày khác lại tới đi.”
Trần Chiêu nghi thấy Dương Quỳnh khăng khăng không chịu, trong lòng không khỏi nổi giận, “Thanh Diệp, ngươi đừng tưởng rằng được Hoàng thượng phong làm nữ quan tứ phẩm thì đã ghê gớm hơn người. Ta chính là nhị phẩm, ngươi ở trước mặt ta chung quy cũng chỉ là thân nô tài.” Trần Chiêu nghi nói xong, dẫn người định xông vào bên trong.
Dương Quỳnh đứng ở cửa cung nửa bước không lùi. Trần Chiêu nghi tới gần, chỉ thấy một thanh đoản kiếm vỏ bằng da cá màu đen nằm ngang trước mặt mình, nàng sợ tới mức không dám tiếp tục manh động.
“Chiêu nghi nương nương, người muốn giương oai, cũng không nhìn xem đây là nơi nào. Lúc trước Liễu Thục phi thế lớn hơn người, xông vào Cung Lung Hoa nhưng cũng đều thất bại mà về. Người cảm thấy mình có thể thành công sao?” Trên gò má Dương Quỳnh hiện lên ý cười lạnh lẽo, làm cho cả người nàng có chút cảm giác lãnh khốc.
Trần Chiêu nghi không cam lòng. Nhưng cũng không dám tiếp tục xông vào. Thanh kiếm Ánh Nguyệt trên tay Dương Quỳnh nàng vẫn biết. Nếu thật sự cứng rắn, làm không tốt thì Dương Quỳnh thật sự cũng có thể rút kiếm ra.
Trần Chiêu nghi thấy Dương Quỳnh cường thế như vậy, không thể không thay đổi thái độ của mình, “Thanh Diệp cô nương thân là nữ quan tứ phẩm, tiền đồ vô lượng. Chỉ tiếc rằng vẫn phải sống phụ thuộc vào người khác, không cảm thấy quá mức oan uổng hay sao?”
Dương Quỳnh nhìn Trần Chiêu nghi, cười nói: “Lời của Chiêu nghi nương nương mặc dù có lý nhưng cũng phải nhìn xem là nói với ai. Thanh Diệp không có tâm tư lớn như vậy, chỉ cầu một phương trời dung thân, một chủ tử tín nhiệm ta là đủ rồi.”
“Khang phi nương nương chính là một chủ tử tốt. Ngươi đi theo nàng đương nhiên là không tệ. Có điều, ta vẫn muốn nhắc nhở ngươi một câu, tự mình cũng nên có một chút tâm tư, chớ để giống như những nô tài trước của Cung Lung Hoa, ngơ ngơ ngác ngác nộp mạng.” Giọng của Trần Chiêu nghi khe khẽ nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra lại đánh thẳng vào chỗ yếu ớt nhất của lòng người.
Dương Quỳnh biết Trần Chiêu nghi là đang ám chỉ khi Khang phi chuyển đến Lâm Phương Các, những cung nữ thái giám kia đều bị xử lý, “Đa tạ Chiêu nghi nương nương nhắc nhở, Thanh Diệp sẽ nhớ kỹ.”
Trần Chiêu nghi thấy Dương Quỳnh hoàn toàn không tiếp lời mình, mấy câu châm ngòi ly gián đã chuẩn bị tốt cũng mất tác dụng, âm thầm tức giận, “Trong Hoàng cung coi trọng nhất chính là phong thủy. Phong thủy luân chuyển, ngươi cũng đừng quá đắc ý.”
Dương Quỳnh nói: “Chiêu nghi nương nương không cần phải lo lắng. Khi nào, ở đâu Thanh Diệp cũng đều nhớ rõ thân phận của mình, không giống một số người, tâm cao tận trời, mệnh chỉ so với giấy bạc.”
Sắc mặt Trần Chiêu nghi thay đổi liên tục, nhưng cuối cùng vẫn không phát tác. Dù sao đây cũng là Cung Lung Hoa, không phải nơi mà một Chiêu nghi nho nhỏ như nàng có thể giương oai.
Khang phi thấy Dương Quỳnh trở về, cau mày nói: “Tại sao lâu như vậy?”
“Nhớ ta sao?” Dương Quỳnh trêu ghẹo nói. Đi tới đưa hai tay lạnh lẽo của mình áp lên mặt Khang phi, cái lạnh làm Khang phi khẽ run mình.
“Ngươi lại ức hiếp ta?” Dáng vẻ hoàn toàn là của một tiểu nữ tử. Bộ dạng nửa làm nũng nửa tức giận kia làm cho Dương Quỳnh trong lòng ngứa ngáy.
Khang phi thấy ánh mắt Dương Quỳnh không đúng, vội vàng cảnh cáo nói: “Nếu ngươi dám làm càn, bổn cung liền phạt ngươi không được bước vào tẩm điện nửa bước.”
Một câu nói, như gáo nước lạnh giội tắt tất cả suy nghĩ đẹp đẽ trong lòng Dương Quỳnh, “Nương nương, người có thể nhẫn tâm như vậy sao.” Dương Quỳnh đáng thương nói.
Khang phi cũng không để ý đến nàng, hỏi: “Trần Chiêu nghi rất khó ứng phó sao?”
“Nàng nói vài câu lý gián liền cho rằng ta sẽ để nàng vào, nàng cũng quá coi thường ta rồi.”
Khang phi nói: “Nàng là do nôn nóng nên mới mất chừng mực. Trong Hậu cung này, luận tâm cơ nàng cũng là một cao thủ. Đáng tiếc gia thế kém, nhiều năm như vậy vẫn ở vị trí Chiêu nghi, cũng không có cách nào để tấn phong. Kỳ thật nàng sớm nên hiểu được, từ khi bắt đầu vị trí tứ phi đã không có phần của nàng. Đáng tiếc nàng mưu tính nhiều năm, chung quy cũng đều là công dã tràng.”
“Có lẽ đây chính là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.” Dương Quỳnh cảm khái. Chiêu nghi đứng đầu chín tần, ở trong cung này, ngoại trừ Hoàng hậu cùng tứ phi thì nàng là vị phân cao nhất. Trong mấy chục phi tần, nàng có thể xếp thứ sáu đã là không tệ. Vì sao lại còn cố chấp như vậy?
“Nàng tự gây nghiệt, không ai có thể cứu nàng. Hoàng thượng đã sớm muốn chấn chỉnh thủy vận, vào lúc này, cũng không có ai muốn cứu nàng.” Ánh mắt Khang phi dừng ở nơi xa xăm. Lật úp như vậy, chính mình cũng đã trải qua mấy lần rồi? Hoàng thượng có thể sủng một nữ tử đến tận trời, ngay cả Hoàng hậu cũng phải nhường ba phần, thì cũng có thể đánh nữ tử đó xuống địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh. Tất cả ân điển cùng sủng ái, đều là thủ đoạn để Thiên gia lôi kéo lòng người, để củng cố vương quyền. Tình? Có thể có mấy phần? Mình cùng Hoàng thượng nhiều năm qua tương kính như tân**, mới có thể bảo toàn bản thân cùng Thẩm gia. Một khi đã vượt quá sợi dây vô hình này, thì kết quả chờ mình, chỉ sợ cũng không khác gì so với Liễu Thục phi và Trần Chiêu nghi.
*Tương kính như tân: Vợ chồng đối đãi với nhau như khách quý.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Khang phi hạ xuống người Dương Quỳnh. Nhưng nữ nhân này lại khác. Không từng bước từng chiêu tính kế, không từng bước nguy hiểm kinh tâm, nàng chính là như vậy, che chở bảo hộ mình. Cho dù bản thân bị tính kế, cũng chỉ cười cười cho qua chuyện. Nữ nhân này đem lòng bao dung lớn nhất có thể của nàng đều cho mình. Cho dù chính mình chẳng qua cũng chỉ là tùy hứng, nàng vẫn như cũ sẽ nhảy xuống với ánh mắt thâm tình. Khang phi nghĩ đến đây bất giác thở dài, rất nhiều đồ vật, nếu chưa từng có được thì thôi. Nhưng nếu đã được rồi mà lại mất đi, thì nàng thật sự sợ chính mình sẽ không chịu nổi.
Chuyện của Trần Chiêu nghi không xử lý thuận lợi được như của Liễu Thục phi. Dù sao Trần Chiêu nghi cũng đã ở trong cung nhiều năm, muốn lập tức lật đổ nàng cũng không phải chuyện dễ. Tội trạng lớn nhất của nàng chính là cùng Liễu Thục phi sắp đặt chuyện ám sát ở bữa tiệc tẩy trần. Nhưng hiện giờ Liễu Thục phi đã chết, những người có liên quan còn lại gần như cũng đều chết theo, chính xác là chết không rõ ràng. Chuyện này không thể công khai, cho nên chỉ có thể giao cho Hoàng hậu từ từ tra rõ.
Dương Quỳnh dường như cũng nhìn thấu nội tâm của nàng, “Chỉ cần có ta ở đây, sẽ không để ngươi xảy ra chuyện. Ngươi không cần hỏi ta có thể trung nghĩa được như Nhu Xảo hay không, vì chỉ cần ta còn sống, nhất định sẽ không để ngươi chết.”
Khang phi thay đổi biểu tình. Lời này, là muốn đồng sinh cộng tử.
Hoàng hậu cho rằng việc này là do Trần Chiêu nghi gây ra, đây chính xác là điểm cao minh của Khang phi. Trước đó nàng từng quy phục Hoàng hậu, loại bỏ lòng hoài nghi của Hoàng hậu, thuận tiện dẫn sự nghi ngờ của Hoàng hậu chuyển sang Trần Chiêu nghi. Chiêu trò một hòn đá hạ hai con chim này không phải chỉ có người bên ngoài mới biết. Trước nay Khang phi chơi trò này đều không cần phải học.
Bản án xử lý Liễu Thục phi được cấp tốc hoàn thành. Vốn dĩ manh mối cùng chứng cứ không nhìn thấy đột nhiên như măng mọc sau mưa. Dương Quỳnh cho rằng, diễn kịch cũng nên có đạo đức nghề nghiệp một chút, như vậy thì cũng quá giả dối rồi. Qua sự liên hợp điều tra của Chấp Hình Ty và Cục Cung Chính, vụ án Liễu Thục phi mưu tính ám sát cuối cùng cũng được phán định. Tuy rằng mục đích của Liễu Thục phi là giết chết tỷ tỷ của mình, 'không phải muốn giết Hoàng thượng. Nhưng dù sao trên danh nghĩa vẫn là thích khách ám sát Hoàng thượng, bởi vậy, cuối cùng Liễu Thục phi bị định đại tội mưu nghịch. Hoàng thượng niệm tình nàng có công hầu hạ, đặc ân ban cho lụa trắng tự vẫn. Liễu gia chịu liên lụy, tru di tam tộc, những người còn lại lưu đày ngàn dặm, ngộ xá không được trở về kinh*.
(*Ý là dù có được ân xá không phải đi lưu đày nữa thì cũng không được trở về kinh thành.)
Chỉ hơn một tháng, Liễu gia, thế gia như vậy, liền bị nhổ tận gốc. Dương Quỳnh không thể không cảm khái với thủ đoạn lôi đình của Hoàng thượng. Hắn cùng Hoàng hậu hai người thật sự vô cùng ăn ý, một khi động thủ, quyết không nương tay nhân từ. Sát phạt quyết đoán như vậy, Dương Quỳnh tự thẹn không bằng.
Trong khoảng thời gian này, Khang phi cáo ốm không ra. Hoàng hậu miễn thỉnh an cho nàng, để nàng an tâm dưỡng bệnh. Bởi vì bị bệnh, bảng tên của nàng cũng được Phòng Kính Sự gỡ xuống.
Dương Quỳnh cả ngày ở cạnh Khang phi, đương nhiên biết Khang phi bất quá chỉ là hơi bị lạnh, cũng không có trở ngại gì. Cáo ốm chẳng qua cũng chỉ là cái cớ.
Trong tẩm điện của Khang phi không có ai trực hầu, lá gan của Dương Quỳnh cũng lớn hơn. Ôm eo Khang phi, lúc có lúc không vuốt ve. Khang phi sợ ngứa, giãy dụa muốn thoát khỏi tay nàng, lại bị nàng gắt gao chế trụ, không thể động đậy. Dương Quỳnh thấy Khang phi sợ ngứa, càng tiếp tục vuốt ve mơn trớn. Khang phi không chịu nổi, đành phải mềm giọng xin tha.
“Có phải nương nương biết sẽ xảy ra chuyện?” Dương Quỳnh tạm thời buông tha Khang phi.
Khang phi thở hổn hển, hai gò má ửng đỏ, lộ ra tư thái quyến rũ, “Sau khi giải quyết Liễu Thục phi, đương nhiên sẽ có người gặp xui xẻo. Nếu thừa nhận chuyện thích khách là do Liễu Thục phi sắp đặt, như vậy chuyện này sẽ không kết án đơn giản như thế. Hơn nữa kế hoạch cẩn thận tỉ mỉ như vậy nhất định sẽ có người đứng sau sắp đặt với nàng. Lúc này điều Hoàng hậu muốn nhất là bắt được người kia. Bổn cung cần gì phải tới tham dự chuyện náo nhiệt này?”
Dương Quỳnh hôn má Khang phi một cái, “Nương nương không sợ Hoàng hậu gây bất lợi cho người sao?”
“Không có bổn cung, cũng còn có Chu tỷ tỷ, dù sao bổn cung cũng sẽ nhận được tin tức. Hơn nữa, chuyện này liên quan gì tới bổn cung? Hoàng hậu sẽ không ngốc tới mức đem chuyện này vu oan cho bổn cung.” Khang phi rụt cổ, tựa hồ có chút lạnh.
Dương Quỳnh thấy thế càng ôm chặt nàng hơn.
Cung Phượng Từ.
Hoàng hậu phái người càng không ngừng điều tra, thì càng nhiều chứng cớ xuất hiện, từng trang văn kiện dường như không trang nào không liên quan đến Trần Chiêu nghi.
Lúc này Trần Chiêu nghi rốt cuộc cũng ý thức được đại họa sắp ập xuống đầu, cả ngày mặt ủ mày chau. Nàng tự ngẫm rằng mình không để lại bất kì chứng cớ gì, nhưng theo thời gian, nàng lại bắt đầu không dám khẳng định. Nàng đột nhiên nhận ra, Liễu Thục phi chết, liền trực tiếp vạch trần nàng trước mặt mọi người, trực tiếp để mọi người nhìn thấy rõ tâm tư của nàng.
Trước mắt, người duy nhất có thể cứu nàng, dường như chỉ có một. Trần Chiêu nghi quyết định cố gắng một lần cuối cùng.
Cung Lung Hoa.
Khang phi nghe nói Trần Chiêu nghi cầu kiến, liếc mắt nhìn Dương Quỳnh. Dương Quỳnh gật đầu, “Nương nương quả nhiên tính toán như thần.”
Khang phi nói: “Đừng vuốt mông ngựa nữa, ngươi đi nói với nàng, bổn cung có bệnh, không tiện gặp khách.”
Dương Quỳnh đi tới cửa Cung Lung Hoa, thấy Trần Chiêu nghi đang đứng trong gió rét. Thân ảnh gầy yếu có phần làm người ta đồng cảm.
“Chiêu nghi nương nương, người tới thật không đúng lúc. Khang phi nương nương vừa mới uống thuốc xong, đã ngủ rồi. Chúng ta cũng không dám đánh thức nương nương, có lẽ người nên trở về đi.” Dương Quỳnh cười nhẹ nhàng nói.
Trần Chiêu nghi vừa nghe vậy sắc mặt liền biến đổi. Có trời mới biết khi nào thì Hoàng hậu nương nương hạ chỉ điều tra nàng. Nếu không nhanh chóng mời Khang phi nghĩ kế trợ giúp, nàng thật sự không ứng phó được, “Nếu nương nương bị bệnh, ta càng muốn vào thăm trò chuyện một lúc để bày tỏ tâm ý của ta.”
Dương Quỳnh nói: “Lời của Chiêu nghi chúng ta sẽ chuyển tới cho nương nương. Tâm ý của Chiêu nghi chúng ta cũng sẽ chuyển. Có điều hiện tại nương nương cần nhất là phải tĩnh dưỡng. Cho nên Chiêu nghi nương nương vẫn là ngày khác lại tới đi.”
Trần Chiêu nghi thấy Dương Quỳnh khăng khăng không chịu, trong lòng không khỏi nổi giận, “Thanh Diệp, ngươi đừng tưởng rằng được Hoàng thượng phong làm nữ quan tứ phẩm thì đã ghê gớm hơn người. Ta chính là nhị phẩm, ngươi ở trước mặt ta chung quy cũng chỉ là thân nô tài.” Trần Chiêu nghi nói xong, dẫn người định xông vào bên trong.
Dương Quỳnh đứng ở cửa cung nửa bước không lùi. Trần Chiêu nghi tới gần, chỉ thấy một thanh đoản kiếm vỏ bằng da cá màu đen nằm ngang trước mặt mình, nàng sợ tới mức không dám tiếp tục manh động.
“Chiêu nghi nương nương, người muốn giương oai, cũng không nhìn xem đây là nơi nào. Lúc trước Liễu Thục phi thế lớn hơn người, xông vào Cung Lung Hoa nhưng cũng đều thất bại mà về. Người cảm thấy mình có thể thành công sao?” Trên gò má Dương Quỳnh hiện lên ý cười lạnh lẽo, làm cho cả người nàng có chút cảm giác lãnh khốc.
Trần Chiêu nghi không cam lòng. Nhưng cũng không dám tiếp tục xông vào. Thanh kiếm Ánh Nguyệt trên tay Dương Quỳnh nàng vẫn biết. Nếu thật sự cứng rắn, làm không tốt thì Dương Quỳnh thật sự cũng có thể rút kiếm ra.
Trần Chiêu nghi thấy Dương Quỳnh cường thế như vậy, không thể không thay đổi thái độ của mình, “Thanh Diệp cô nương thân là nữ quan tứ phẩm, tiền đồ vô lượng. Chỉ tiếc rằng vẫn phải sống phụ thuộc vào người khác, không cảm thấy quá mức oan uổng hay sao?”
Dương Quỳnh nhìn Trần Chiêu nghi, cười nói: “Lời của Chiêu nghi nương nương mặc dù có lý nhưng cũng phải nhìn xem là nói với ai. Thanh Diệp không có tâm tư lớn như vậy, chỉ cầu một phương trời dung thân, một chủ tử tín nhiệm ta là đủ rồi.”
“Khang phi nương nương chính là một chủ tử tốt. Ngươi đi theo nàng đương nhiên là không tệ. Có điều, ta vẫn muốn nhắc nhở ngươi một câu, tự mình cũng nên có một chút tâm tư, chớ để giống như những nô tài trước của Cung Lung Hoa, ngơ ngơ ngác ngác nộp mạng.” Giọng của Trần Chiêu nghi khe khẽ nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra lại đánh thẳng vào chỗ yếu ớt nhất của lòng người.
Dương Quỳnh biết Trần Chiêu nghi là đang ám chỉ khi Khang phi chuyển đến Lâm Phương Các, những cung nữ thái giám kia đều bị xử lý, “Đa tạ Chiêu nghi nương nương nhắc nhở, Thanh Diệp sẽ nhớ kỹ.”
Trần Chiêu nghi thấy Dương Quỳnh hoàn toàn không tiếp lời mình, mấy câu châm ngòi ly gián đã chuẩn bị tốt cũng mất tác dụng, âm thầm tức giận, “Trong Hoàng cung coi trọng nhất chính là phong thủy. Phong thủy luân chuyển, ngươi cũng đừng quá đắc ý.”
Dương Quỳnh nói: “Chiêu nghi nương nương không cần phải lo lắng. Khi nào, ở đâu Thanh Diệp cũng đều nhớ rõ thân phận của mình, không giống một số người, tâm cao tận trời, mệnh chỉ so với giấy bạc.”
Sắc mặt Trần Chiêu nghi thay đổi liên tục, nhưng cuối cùng vẫn không phát tác. Dù sao đây cũng là Cung Lung Hoa, không phải nơi mà một Chiêu nghi nho nhỏ như nàng có thể giương oai.
Khang phi thấy Dương Quỳnh trở về, cau mày nói: “Tại sao lâu như vậy?”
“Nhớ ta sao?” Dương Quỳnh trêu ghẹo nói. Đi tới đưa hai tay lạnh lẽo của mình áp lên mặt Khang phi, cái lạnh làm Khang phi khẽ run mình.
“Ngươi lại ức hiếp ta?” Dáng vẻ hoàn toàn là của một tiểu nữ tử. Bộ dạng nửa làm nũng nửa tức giận kia làm cho Dương Quỳnh trong lòng ngứa ngáy.
Khang phi thấy ánh mắt Dương Quỳnh không đúng, vội vàng cảnh cáo nói: “Nếu ngươi dám làm càn, bổn cung liền phạt ngươi không được bước vào tẩm điện nửa bước.”
Một câu nói, như gáo nước lạnh giội tắt tất cả suy nghĩ đẹp đẽ trong lòng Dương Quỳnh, “Nương nương, người có thể nhẫn tâm như vậy sao.” Dương Quỳnh đáng thương nói.
Khang phi cũng không để ý đến nàng, hỏi: “Trần Chiêu nghi rất khó ứng phó sao?”
“Nàng nói vài câu lý gián liền cho rằng ta sẽ để nàng vào, nàng cũng quá coi thường ta rồi.”
Khang phi nói: “Nàng là do nôn nóng nên mới mất chừng mực. Trong Hậu cung này, luận tâm cơ nàng cũng là một cao thủ. Đáng tiếc gia thế kém, nhiều năm như vậy vẫn ở vị trí Chiêu nghi, cũng không có cách nào để tấn phong. Kỳ thật nàng sớm nên hiểu được, từ khi bắt đầu vị trí tứ phi đã không có phần của nàng. Đáng tiếc nàng mưu tính nhiều năm, chung quy cũng đều là công dã tràng.”
“Có lẽ đây chính là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.” Dương Quỳnh cảm khái. Chiêu nghi đứng đầu chín tần, ở trong cung này, ngoại trừ Hoàng hậu cùng tứ phi thì nàng là vị phân cao nhất. Trong mấy chục phi tần, nàng có thể xếp thứ sáu đã là không tệ. Vì sao lại còn cố chấp như vậy?
“Nàng tự gây nghiệt, không ai có thể cứu nàng. Hoàng thượng đã sớm muốn chấn chỉnh thủy vận, vào lúc này, cũng không có ai muốn cứu nàng.” Ánh mắt Khang phi dừng ở nơi xa xăm. Lật úp như vậy, chính mình cũng đã trải qua mấy lần rồi? Hoàng thượng có thể sủng một nữ tử đến tận trời, ngay cả Hoàng hậu cũng phải nhường ba phần, thì cũng có thể đánh nữ tử đó xuống địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh. Tất cả ân điển cùng sủng ái, đều là thủ đoạn để Thiên gia lôi kéo lòng người, để củng cố vương quyền. Tình? Có thể có mấy phần? Mình cùng Hoàng thượng nhiều năm qua tương kính như tân**, mới có thể bảo toàn bản thân cùng Thẩm gia. Một khi đã vượt quá sợi dây vô hình này, thì kết quả chờ mình, chỉ sợ cũng không khác gì so với Liễu Thục phi và Trần Chiêu nghi.
*Tương kính như tân: Vợ chồng đối đãi với nhau như khách quý.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Khang phi hạ xuống người Dương Quỳnh. Nhưng nữ nhân này lại khác. Không từng bước từng chiêu tính kế, không từng bước nguy hiểm kinh tâm, nàng chính là như vậy, che chở bảo hộ mình. Cho dù bản thân bị tính kế, cũng chỉ cười cười cho qua chuyện. Nữ nhân này đem lòng bao dung lớn nhất có thể của nàng đều cho mình. Cho dù chính mình chẳng qua cũng chỉ là tùy hứng, nàng vẫn như cũ sẽ nhảy xuống với ánh mắt thâm tình. Khang phi nghĩ đến đây bất giác thở dài, rất nhiều đồ vật, nếu chưa từng có được thì thôi. Nhưng nếu đã được rồi mà lại mất đi, thì nàng thật sự sợ chính mình sẽ không chịu nổi.
Chuyện của Trần Chiêu nghi không xử lý thuận lợi được như của Liễu Thục phi. Dù sao Trần Chiêu nghi cũng đã ở trong cung nhiều năm, muốn lập tức lật đổ nàng cũng không phải chuyện dễ. Tội trạng lớn nhất của nàng chính là cùng Liễu Thục phi sắp đặt chuyện ám sát ở bữa tiệc tẩy trần. Nhưng hiện giờ Liễu Thục phi đã chết, những người có liên quan còn lại gần như cũng đều chết theo, chính xác là chết không rõ ràng. Chuyện này không thể công khai, cho nên chỉ có thể giao cho Hoàng hậu từ từ tra rõ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook