Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 156: Thẩm vấn

___ "Đoán mò." ___

Chương thứ một trăm năm mươi sáu: Thẩm vấn

Khang phi rõ ràng, đối với thế cục Hoàng hậu cũng hiểu rõ không kém gì mình, lúc này hỏi đến, nhất định là đã cảm thấy gì đó, "Hoàng hậu nương nương cũng hoài nghi Trịnh gia?"

Hoàng hậu không trả lời, chỉ dùng ánh mắt nhìn Khang phi, hồi lâu mới nói, "Khang phi, ngươi và ta minh tranh ám đấu đã nhiều năm. Nói thật, ngươi là một người thông minh. Bổn cung cũng không muốn làm địch với ngươi. Nhưng ngươi lại xuất thân từ Thẩm gia, vì chuyện này nên bổn cung không thể liên hiệp với ngươi, bằng không nếu Hoàng thượng biết sẽ ăn ngủ không yên. La gia không phải cao môn vọng tộc, bổn cung cũng không có mỹ mạo khuynh quốc, có thể ngồi trên Phượng vị chẳng qua cũng ỷ vào tình cảm với Hoàng thượng. Hoàng thượng đối đãi với bổn cung là tình chân ý thiết, bổn cung đương nhiên không thể phụ hắn. Khang phi, ngươi là đại tài, hiện giờ thế cục hỗn loạn, bổn cung tin tưởng ngươi và Thẩm gia trung tâm với triều đình, có lời gì ngươi cứ nói đừng ngại, cần trợ giúp gì, bổn cung cũng sẽ cố gắng hết sức."

Tâm tư của Khang phi nhạy bén thế nào, thì những lời này của Hoàng hậu là để cho nàng hiểu mục đích thật sự của màn kịch hôm nay, "Vở kịch này của Hoàng hậu nương nương vẫn phải diễn tiếp rồi?"

Hoàng hậu thấy Khang phi hiểu ý mình, cười nói, "Còn phải nhờ muội muội phối hợp."

"Vì giang sơn xã tắc, bách tính muôn dân, thần thiếp không dám chối từ. Có điều..." Khang phi hơi chớp mắt, ánh mắt lành lạnh xuất hiện một chút đau thương, "Thần thiếp chỉ sợ là đã quá muộn."

Hoàng hậu thở dài, "Trước giờ bổn cung chưa từng nghi ngờ phán đoán của ngươi, thế nhưng lần này bổn cung lại hy vọng ngươi sai rồi. Việc tại mình, ý tại trời, chúng ta cũng chỉ làm được đến đó."

Khang phi quay đầu, nhìn ánh sáng xuyên vào từ ngoài cửa. Bất luận là nơi tối tăm thế nào, thì chỉ cần có ánh sáng, cũng sẽ được chiếu rọi.

"Hoàng hậu nương nương, thời gian có hạn, thần thiếp dự định hiểm chiêu binh hành. Nếu có gì bất trắc, thì xin nương nương hãy dốc hết sức bảo vệ mọi người trên dưới Cung Lung Hoa."

Hoàng hậu hiểu dự định của Khang phi, vội nói, "Ý của bổn cung cũng không phải như vậy."

Khang phi cười khổ, "Chuyện này chỉ có dẫn xà xuất động mới là biện pháp giải quyết nhanh nhất. Thần thiếp biết mình đang làm gì, người không cần lo lắng."

Hoàng hậu nắm chặt khăn tay, trong ánh mắt sương mù lan tràn, "Chuyện này hẳn phải do bổn cung làm mới đúng."

Khang phi đứng dậy, thoải mái cười nói, "Nương nương là nhất quốc chi mẫu, chỉ cần người ngồi vững trong cung, thì Hậu cung này sẽ không loạn được."

"Khang phi..." Hoàng hậu thấy Khang phi định ra cửa, vội vàng gọi nàng lại.

Khang phi quay đầu, nhìn thấy Hoàng hậu cũng đứng lên.

"Bổn cung thay mặt toàn bộ bách tính muôn dân của Mục triều cảm ơn ngươi." Hoàng hậu xúc động nói.

"Hoàng hậu nương nương, người là nhất quốc chi mẫu duy nhất mà thần thiếp công nhận, đừng để cho người khác có cơ hội chui vào kẽ hở." Khang phi nói xong cũng không đợi Hoàng hậu đáp lại liền dẫn Dương Quỳnh rời đi.

Hoàng hậu nhìn cửa lớn rộng mở, ánh nắng xiên vào, chiếu rọi căn phòng, "Bổn cung sẽ như vậy."

Khang phi trở lại Cung Lung Hoa liền phân phó Dương Quỳnh lập tức đến Cục Cung Chính hỗ trợ Doãn Cung chính xử án. Dương Quỳnh chỉ đáp ứng, nhưng lại vẫn bất động.

"Có việc muốn hỏi?" Khang phi ngẩng đầu lên nói.

"Nương nương, người và Hoàng hậu nương nương nói nhưng lời đó rốt cuộc là có ý gì?" Hai nữ nhân này nói chuyện quá uyên thâm, Dương Quỳnh nghe không hiểu, thế nhưng nàng mơ hồ cảm thấy Khang phi đã hạ quyết tâm sẽ đi làm một chuyện rất nguy hiểm.

Khang phi trầm ngâm một chút, lúc này mới lên tiếng nói, "Vẫn là dùng cách thức trước kia, bổn cung muốn dẫn dụ Trịnh Quý phi ra tay, để sau đó tìm hiểu xem Trịnh gia sau lưng nàng có tâm tư gì."

Dương Quỳnh cau mày nói, "Trịnh Quý phi vừa mới ăn thiệt, sẽ không nhanh như vậy liền xuất thủ nữa."

"Không sai." Khang phi thở dài, "Cho nên lần này mồi nhử phải đủ lớn, nàng mới có thể cắn câu."

"Nương nương..."

Khang phi khoát tay chặn lại, cắt ngang lời Dương Quỳnh nói, "Dương Quỳnh, bổn cung biết ngươi muốn nói gì. Chuyện này bổn cung đã quyết, ngươi không cần khuyên nhủ. Bổn cung nói thật với ngươi, là tin tưởng ngươi. Nếu ngươi muốn tốt cho bổn cung, thì hãy mau cạy miệng Khánh ma ma, đây mới là cách rút củi dưới đáy nồi."

Dương Quỳnh nhìn Khang phi, nữ tử yếu đuối này sợ là lại muốn lấy tính mạng ra đánh cược. Nàng tất nhiên có biện pháp ngăn cản Khang phi, mềm không được thì có thể dùng cứng. Nhưng làm như vậy là có thật là tốt cho Khang phi không? Khang phi không phải là chim non trốn dưới cánh của nàng, mà là phượng hoàng trăm điểu phải bái kiến. Việc nàng có thể làm chỉ là bảo vệ, mà không phải là giam cầm.

"Ta hiểu rồi. Nương nương muốn làm gì thì cứ việc làm, ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh nương nương."

Khang phi dịu dàng cười, như xuân hoa nở rộ, rung động lòng người.

Rốt cuộc nàng cũng không nhìn lầm người. Dương Quỳnh vĩnh viễn cũng sẽ không phải loại người biến mình thành gánh nặng. Ở Cung Phượng Từ, nàng thỉnh cầu Hoàng hậu bảo vệ người trên dưới của Cung Lung Hoa, nhưng lại không giúp Dương Quỳnh xin sự bảo hộ. Bởi vì nàng biết, một khi mình gặp chuyện không may thì Dương Quỳnh tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, dù có bảo vệ thế nào thì cũng không bảo vệ được người có chút nông nổi này. Tận đáy lòng, nàng không muốn buông tay Dương Quỳnh, cho dù có chết, cũng không muốn buông tay.

Cục Cung Chính.

Doãn Cung chính đã qua một công đường, nhưng xương cốt của Khánh ma ma cũng không phải thuộc loại cứng bình thường, dùng cực hình cũng không thể làm cho nàng mở miệng. Doãn Cung chính lại không dám giết chết nàng, không thể làm gì khác là tiếp tục giam giữ. Có điều lần này Cục Cung Chính đổi sang giam giữ tại nhà lao dành cho trọng phạm, muốn chạy trốn là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

Lúc Dương Quỳnh tới, Doãn Cung chính vẫn đang ưu sầu.

"Hình có thể dùng cũng đều dùng rồi. Tuổi nàng đã cao, ta sợ quá tay thì có thể đánh chết luôn." Doãn Cung chính kể khổ.

Dương Quỳnh nói, "Nếu nàng không sợ cực hình, thì Cung chính đại nhân có làm nữa cũng sẽ vẫn như vậy, không bằng chúng ta nghĩ cách khác."

Doãn Cung chính nói, "Ngươi có cách?"

Dương Quỳnh lắc đầu, "Hiện giờ thì không có, nhưng... ta muốn một mình gặp Khánh ma ma."

Doãn Cung chính hơi do dự, nhưng vẫn gật đầu.

Trong đại lao lạnh lẽo, Khánh ma ma máu me khắp người nằm trên mặt đất lạnh như băng. Dương Quỳnh đứng ngoài hàng rào sắt lạnh lùng nhìn nàng.

Khánh ma ma cảm thấy có người, khó khăn ngẩng đầu, "Là ngươi."

"Ngươi nhận ra ta." Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.

Khánh ma ma toét miệng cười cười, có điều với bộ dạng này của nàng, cười rộ lên nhìn trông vô cùng đáng sợ, "Nữ quan tứ phẩm được Hoàng thượng khâm phong, nữ nhân duy nhất có thể đeo kiếm đi lại trong cung, sao ta lại không biết được?"

"Ngươi đang làm việc cho ai?" Dương Quỳnh nhìn chằm chằm rất cử nhất động của Khánh ma ma, rất sợ sẽ bỏ qua bất kì một tiểu tiết nào đó.

"Ta là người của Cung Hưng Hòa, đương nhiên là làm việc cho Trịnh Quý phi." Vẻ mặt Khánh ma ma giễu cợt cười cười.

Dương Quỳnh ngồi xuống ghế bên cạnh, tiện tay rót cho mình một chén trà, "Nếu như lần đầu tiên ngươi vào Cục Cung Chính nói như vậy, có lẽ ta sẽ tin."

Nụ cười trên mặt Khánh ma ma cứng lại, "Ngươi tin hay không là việc của ngươi, ta nói là sự thực."

"Ta biết, từ ngày ngươi tiến cung, cũng không có ý định sống mà ra ngoài, cho nên ngươi không sợ chết."

Mặt của Khánh ma ma hơi nghiêng đi chỗ khác, giống như không muốn đàm luận về vấn đề này.

Dương Quỳnh nhíu mày, "Cục Cung Chính đã điều tra thân phận của ngươi, ngươi là nô tài của Trịnh gia, hơn nữa không có người thân, không có trượng phu, cũng không có nhi nữ, như vậy thì sẽ không có bất kì nhược điểm nào có thể uy hiếp được ngươi. Cho nên ta không hiểu, tại sao ngươi lại cam tâm tình nguyện chết gì Trịnh gia như vậy?"

Khánh ma ma cười "Ha ha" hai tiếng, "Tiểu cô nương, đừng phí sức dẫn dụ ta nữa. Thời điểm ta bước chân vào giang hồ thì ngươi cũng còn chưa ra đời đâu."

Dương Quỳnh gật đầu, "Nói như vậy, ngươi xuất thân giang hồ. Nếu không phải nô tài của Trịnh gia thì lại càng sẽ không trung tâm đến như thế. Vậy thì, ngươi không phải vì báo ân, thì chính là báo thù, ta đoán có sai không?"

Khánh ma ma nhắm mắt lại, không để ý tới Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh tiếp tục nói, "Xem ra ta đoán đúng rồi. Ngươi không dám nhìn ta là bởi vì ngươi sợ ánh mắt của mình sẽ để lộ quá nhiều cảm xúc. Ngươi đương nhiên có thể tiếp tục không nhìn ta, nhưng ta vẫn có thể tiếp tục suy đoán." Dương Quỳnh kéo cái ghế lại gần hơn, tiếp tục nói, "Quên nói cho ngươi biết, cảm xúc của một người không chỉ biểu lộ qua ánh mắt, có còn qua hô hấp, nhịp tim, nét mặt, hành động. Thậm chí cơ thịt co dãn cũng sẽ đều để lộ ra suy nghĩ thật của ngươi. Khánh ma ma, lẽ nào ngươi thật sự có thể khống chế từng dây thần kinh, từng thớ thịt của mình sao?"

Cơ mặt Khánh ma ma quả nhiên giật giật. Dương Quỳnh hơi nhếch khóe miệng, bắt đầu. Đây là phương pháp nàng học được trong quân đội, dùng ngôn ngữ để dẫn dắt đối phương biểu lộ. Dùng những chi tiết vô cùng nhỏ mà đối phương không ngờ tới phóng đại lên, gây áp lực, sau đó tiềm thức của đối phương sẽ đi theo lời nói của mình, dần để lộ sơ hở.

"Ngươi vào cung là vì báo thù?" Dương Quỳnh thử hỏi một vấn đề.

Mí mắt của Khánh ma ma hơi hơi giật giật một chút.

"Ngươi có thù với Hoàng hậu nương nương?"

Nét mặt của Khánh ma ma thả lỏng.

Dương Quỳnh lập tức sửa lại câu hỏi, "Không phải, ngươi có thù với Khang phi nương nương?"

Nét mặt Khánh ma ma bắt đầu căng thăng.

Dương Quỳnh suy nghĩ một chút, Khang phi ở lâu trong thâm cung, Khánh ma ma xuất thân giang hồ, giữa các nàng sao có thể có thù hằn được?, "Ngươi có thù với Thẩm gia?"

Khóe miệng của Khánh ma ma khẽ co giật một cái, đó là phản ứng khi cảm xúc mạnh bị đè nén mới xuất hiện.

Dương Quỳnh trong lòng nắm chắc, "Thẩm gia đời đời ở Giang Nam, thi thư gia truyền, sao lại có thể gây thù chuốc oán với dân giang hồ như ngươi được?" Nàng suy nghĩ một chút, có thể tiếp xúc với người của giang hồ, có lẽ cũng chỉ có đại thiếu gia của Thẩm gia, đại ca của Khang phi, Hình bộ tả thị lang Thẩm Minh Hoa, "Thẩm Minh Hoa giết người thân của ngươi?"

Khánh ma ma đột nhiên mở mắt, hai tia sáng bắn ra, Dương Quỳnh bị dọa sợ ngồi thẳng người.

"Nói như vậy, ta đoán đúng rồi."

Khánh ma ma nhìn chằm chằm Dương Quỳnh hỏi, "Ngươi rốt cuộc là ai? Sao ngươi lại có thể đoán được những thứ này?"

Dương Quỳnh nhe răng cười, "Đoán mò."

"Ta không tin! Rốt cuộc ngươi còn biết cái gì nữa?" Khánh ma ma giãy dụa bò tới, nắm chặt lấy rào sắt hét lớn.

"Thẩm Minh Hoa là Hình bộ tả thị lang, quản lý luật pháp thiên hạ, coi như hắn có kết tội người nhà của ngươi thì cũng là làm theo pháp luật, ngươi dựa vào cái gì mà tìm hắn báo thù?" Dương Quỳnh hỏi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương