Mạc Đạo Vô Tâm
-
Chương 139: Cổ độc
___ "Ngươi đúng là ngư ời k ỳ quái." ___
Chương thứ một trăm ba mươi chín: Cổ độc
Thu Lan nghe xong ánh mắt buồn bã. Ngô Đồng vốn chỉ có ý thăm dò, nhưng thấy vẻ mặt Thu Lan như vậy, biết là mình đã dùng đúng biện pháp, vội vàng nói, "Vẻ mặt cô nương mang nét ưu sầu, phải chăng tại hạ đã nói sai điều gì?"
Thu Lan vội vàng lắc đầu nói, "Không sao. Ngô đại nhân nói không sai, là... là do nô tì."
Ngô Đồng tỏ vẻ không hiểu, sau đó lại cố ý như đã hiểu thông suốt nói, "Chẳng lẽ là cô nương đắc tội với nương nương? Khiến nương nương không vui?"
Thu Lan vẫn lắc đầu, thấy Ngô Đồng vẫn hiếu kì nhìn mình, nàng nhìn xung quanh một chút, thấy trong chính điện không còn ai khác, liền than thở, "Đại nhân thật sự là có lòng từ bi. Nô tì chỉ là một cung nữ nho nhỏ, sao dám làm phiền đại nhân quan tâm như vậy?"
Ngô Đồng lắc đầu nói, "Cô nương nói vậy là không đúng rồi. Nữ tử thế gian đều là trời xanh ban ân, nam nhi chúng ta đương nhiên phải thương hoa tiếc ngọc."
Thu Lan nhìn thoáng qua Ngô Đồng, bị ánh mắt hoa đào kia khiến trái tim đập loạn, "Nô tì đa tạ đại nhân quan tâm. Thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn, nương nương vốn rất coi trọng nô tì, nhưng từ sau khi Khánh ma ma tới, thì nương nương dần dần xa lánh nô tì, không chỉ riêng nô tì, mà mấy tỷ muội khác vốn dĩ được nương nương coi trọng cũng đều như vậy."
Ngô Đồng mở to hai mắt, không hiểu hỏi, "Khánh ma ma là ai? Làm sao lại lọt được vào mắt xanh của nương nương vậy?"
Thu Lan lắc đầu, "Nàng là ma ma mà mẫu gia của nương nương đưa vào cung làm bạn với nương nương, vừa vào cung thì đã được nương nương coi trọng. Nô tì thấy chẳng qua cũng chỉ là một lão ma ma có phần cẩn trọng mà thôi, thật sự thì nhìn không có gì đặc biệt."
Ngô Đồng cười nói, "Tục ngữ có câu, "Nhà có một lão, như có một bảo", lão nhân gia luôn hiểu biết hơn chúng ta nhiều."
Thu Lan thấy cặp mắt đào hoa của Ngô Đồng lúc cười lên cong cong thành hai hình trăng lưỡi liềm, càng thêm hấp dẫn, trên mặt đỏ ửng, vội vàng nói: "Ngô đại nhân nói đúng, là do nô tì hẹp hòi."
"Nếu cô nương đã nói như vậy, ngược lại là trách tại hạ rồi. Có điều nghe cô nương nói thế, tại hạ cũng muốn được diện kiến vị Khánh ma ma này, chỉ là không biết tại hạ có vinh hạnh này hay không."
Thu Lan suy nghĩ một chút, đề nghị nói, "Chờ đại nhân kiểm tra hết tất cả những lễ vật này, tất nhiên là phải tới phục mệnh nương nương, đến lúc đó có thể sẽ gặp Khánh ma ma."
"Đa tạ cô nương nhắc nhở." Ngô Đồng thuận tay kiểm tra lại những lễ vật còn sót, xác định không có thứ gì ảnh hưởng đến thai nhi xong mới đứng lên nói, "Tại hạ đã kiểm nghiệm xong, cô nương có thể dẫn đường không, tại hạ muốn tới gặp Quý phi nương nương phục mệnh."
Thu Lan đương nhiên đồng ý. Hai người cùng nhau rời chính điện, đi về phía thư phòng.
Ngô Đồng nói, "Thu Lan cô nương, tại hạ thấy sắc mặt ngươi không tốt, có thể nên dùng một chút phấn hoa đào."
Thu Lan hơi sửng sốt, sau đó gật đầu cười nói, "Đa tạ đại nhân."
Đến ngoài thư phòng, Thu Lan đi vào xin ý kiến của Trịnh Quý phi, không lâu sau thì bước ra dẫn Ngô Đồng vào thư phòng.
Thư phòng của Trịnh Quý phi rất văn nhã, trên giá sách bày đầy các loại thư tịch. Trong Hoàng cung chỉ nói Khang phi là người thông thái, nhưng lại bỏ quên mất tài danh của Trịnh Quý phi.
"Vi thần tham kiến Quý phi nương nương. Tất cả các lễ vật đều đã được kiểm nghiệm xong, không có chỗ nào bất ổn."
Trịnh Quý phi cười gật đầu, "Thực sự là khiến Ngô thái y vất vả rồi. Khánh ma ma."
Khánh ma ma ở bên cạnh ngầm hiểu, đi tới cạnh Ngô Đồng, lấy ra một cái hầu bao trong tay áo đưa cho Ngô Đồng nói: "Ngô đại nhân, đây là chút lòng của nương nương."
Quý phi ban thưởng, Ngô Đồng không dám không lĩnh. Lúc đưa hai tay nhận lấy, cảm giác trên tay đau nhói một cái, cúi đầu nhìn kỹ, nhưng lại không phát hiện có vết thương gì. Ngô Đồng cũng không để ý, tạ ơn Trịnh Quý phi xong liền rời đi.
Ngô Đồng đi rồi, Trịnh Quý phi cho tất cả cung nữ lui ra ngoài, nói với Khánh ma ma, "Lần này ngươi đúng là cẩn thận hơn trước."
Khánh ma ma cười thâm trầm, nói: "Đó là bởi vì hắn là thái y. Thái y trẻ tuổi như vậy, nếu như chúng ta có thể sử dụng, vậy sẽ rất có lợi."
Trịnh Quý phi thừa nhận nói, "Đúng vậy. Có điều cổ của ngươi có hiệu quả không? Ngươi cũng đã nói, hắn chính là thái y."
"Trừ phi hắn đã từng đến Miêu Cương, biết loại cổ này, bằng không sợ rằng hắn cũng không cảm nhận được."
"Bổn cung khuyên ngươi vẫn nên cẩn trọng là tốt nhất. Bây giờ Hoàng hậu, Khang phi và Cẩm phi liên thủ, tình thế của chúng ta cũng không được lạc quan lắm." Trịnh Quý phi vuốt ve vòng ngọc trắng của mình, trên môi nở nụ cười châm chọc.
"Nương nương yên tâm, nô tì sẽ cẩn thận."
Ngô Đồng trở về Thái Y Viện, Nguyễn Viện Phán hỏi qua tình hình cụ thể, thấy không có gì bất thường liền thả cho hắn về nghỉ ngơi. Ngô Đồng vừa vào phòng của mình, liền sợ nảy người, "Ngươi vào bằng cách nào?"
Dương Quỳnh ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, hờ hững nói, "Lần tới khi ngươi ra ngoài, nhớ khóa kỹ cửa sổ."
Ngô Đồng nhún vai, thờ ơ đi tới hộc tủ của mình, trong đó là dược liệu trân quý mà hắn cẩn thận cất giữ.
"Làm sao? Xảy ra chuyện gì?" Dương Quỳnh nhìn hắn, rõ ràng là đang chế thuốc giải.
Ngô Đồng vừa chọn dược liệu vừa nói, "Bên cạnh Trịnh Quý phi có một cổ lão ma ma, mới vừa rồi còn lợi dụng lúc ban thưởng hạ độc ta."
Dương Quỳnh thấy hắn nói hờ hững nhẹ nhàng, hỏi, "Ngươi cũng có thể giải được sao?!"
Ngô Đồng gian tà cười cười, "Lão thái bà kia cũng coi như lợi hại, nhưng đáng tiếc lại gặp phải ta."
Dương Quỳnh thấy Ngô Đồng vừa nói chuyện vừa lấy ra một con rết trong một cái hũ. Con rết vẫn không nhúc nhích, chắn hẳn là đã chết. Hắn thả con rết vào trong bát, đổ một ít thuốc bột vào. Một làn khói xanh bốc lên, con rết tan chảy thành một thứ nước màu đen. Dương Quỳnh nhíu này, đưa tay che mũi.
"Ngươi yên tâm, cái này không có độc đâu." Ngô Đồng lại mân mê cho một ít dược liệu khác vào. Dương Quỳnh chỉ thấy một màu đen ngòm, bị Ngô Đồng từng hớp uống sạch, nhất thời dạ dày của nàng trào lên cảm giác buồn nôn.
"Thứ này ngươi cũng uống được?"
Ngô Đồng nuốt xuống thứ trong miệng nói, "Thứ cứu mạng, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?"
"Ngươi vất vả rồi." Dù sao Ngô Đồng cũng là vì giúp Khang phi nên mới bị hạ cổ, bằng không hắn nhất định sẽ không phải uống thứ đáng ghét này.
Ngô Đồng có chút thích thú nhìn Dương Quỳnh, "Khang phi nương nương là nữ nhi mà ân sư của ta yêu thương nhất. Nếu Ngô Đồng đã ở bên cạnh nàng, vậy tất nhiên sẽ toàn tâm toàn lực. Thanh Diệp, sau này những lời như vậy ngươi không cần nói nữa."
"Ngươi đúng là người kỳ quái." Đệ tự của đại nho một đời, lại là một đại phu giang hồ.
"Quan trường hắc ám, muốn làm việc cho dân thì nhất định phải leo được đến địa vị cao. Nếu muốn leo được lên địa vị cao vậy nhất định phải ẩn dật, cho dù có thể vì như vậy mà không thể thực hiện được khát vọng đi chăng nữa. Cả đời ân sư có thế có tài, cuối cùng chẳng phải vẫn thịnh niên thoái ẩn hay sao? Tâm thuật Đế vương, xưa nay khó dò, Ngô Đồng tự nhận mình không phải là người mà trong lòng chứa cả ngàn vạn con dân như ân sư, cho nên hà tất phải tự mua dây buộc mình?" Đôi mắt hoa đào của Ngô Đồng cong cong, nhưng khí phách lại thêm phần tự nhiên phóng khoáng.
"Trịnh Quý phi hạ độc ngươi, xem ra là có chủ ý, tự ngươi phải cẩn thận một chút."
"Yên tâm, muốn hại ta, không dễ như vậy."
Dương Quỳnh cười khẽ.
"Ngươi về báo cho nương nương, phải cẩn thận tay của Khánh ma ma. Nàng hạ cổ thông qua đâm châm."
"Ta biết rồi."
Dương Quỳnh rời khỏi phòng của Ngô Đồng, nhìn xung quanh một chút, mũi chân điểm xuống đất, bay lên nóc nhà, dáng người lắc lư mấy cái rồi biến mất.
Ngô Đồng ôm bả vai dựa vào cửa, nhìn Dương Quỳnh biến mất, cười lắc đầu, "Kẻ si tình xưa nay, chết ngàn lần bất hối."
Dương Quỳnh trở về Cung Lung Hoa, báo cáo lại với Khang phi phát hiện của Ngô Đồng. Khang phi nghe xong cau mày nói, "Rốt cuộc Trịnh Quý phi muốn làm gì?"
Đương nhiên, vấn đề này không ai có thể trả lời.
Sau khi Trịnh Quý phi có thai, tất cả các chu cấp trong cung đều được tăng cường đến Cung Hưng Hòa. Các cung đều có câu oán hận, thế nhưng bụng của người ta không chịu thua kém, vì vậy mọi người cũng chỉ dám lén lút than thở. Tuy Hoàng thượng bận việc triều chính, thế nhưng nếu có về Hậu cung, thì nhất định sẽ đến Cung Hưng Hòa trước. Khoảng thời gian này, mức độ sủng ái của Trịnh Quý phi, đã trực tiếp vượt trên Khang phi rồi.
Cung Phượng Từ.
Hoàng hậu nghe Thái Quyên nói, cười khổ: "Nam nhân xưa nay đều là như vậy, nhất là Hoàng thượng. Cốt nhục của Thiên gia, vốn sẽ được sủng hơn người khác một chút. Trịnh Quý phi dám có hành động lớn như vậy, còn không phải là ỷ vào khối thịt trong bụng kia? Ngươi xem gần đây Hoàng thượng cũng không hỏi tới chuyện Tôn Bảo lâm mưu hại Khang phi nữa, sợ là muốn cho qua rồi."
Thái Quyên nói, "May mà nương nương vẫn áp xuống không xử lý, bằng không chẳng phải là sẽ làm trái với Thánh chỉ?"
"Bổn cung và Hoàng thượng là phu thê từ thuở nhỏ. Đối với hắn, một chút hiểu biết này là vẫn phải có." Hoàng hậu hơi ngừng lại, nói tiếp: "Mấy ngày nữa là Ti ết Thư ợng Tỵ (*) rồi. Trong cung đã chuẩn bị kĩ càng chưa?"
(*) Tiết Thượng Tỵ: Ở Vi ệt Nam g ọi là T ết Hàn th ự c, là t ết bánh trôi bánh chay đó:)))
Thái Quyên vội vàng trả lời, "Đã chuẩn bị xong theo sự dặn dò của nương nương. Hôm qua Cung Lâm thượng đã đến báo lại rồi."
Hoàng hậu gật đầu, tinh thần có chút không tốt, "Việc này các ngươi chú ý cẩn thận. Mọi người ở trong phòng buồn chán đã cả một mùa đông, nên đi ra ngoài vui vẻ một chút."
Mồng ba tháng ba, Tiết Thượng Tỵ.
Ở dân gian đa phần mọi người sẽ ở ven sông ăn uống tiệc rượu, du xuân ngoại thành. Trong cung không thể so với dân gian, cho nên hàng năm đều do Hoàng hậu chủ trì, mọi người ở bên hồ trong Ngự hoa viên chiêu đãi yến hội.
Sáng sớm ngày hôm đó, sau khi các vị phi tần đã chăm chút trưng diện thì đều tới bên hồ từ rất sớm. Buồn chán cả một mùa đông, rốt cuộc cũng có thể cởi bỏ lớp áo lông thật dày, thay bằng xiêm y êm ái, mọi người càng muốn khoe vẻ mặt xinh đẹp nhất của mình. Nhất thời, bên hồ giống như được trồng cả một vườn hoa khoe sắc thắm, làm người ta nhìn mà hoa mắt.
Khang phi vốn không định dẫn Dương Quỳnh theo, tránh để nàng nhất thời lại vô ý trúng quỷ kế của người khác, tăng thêm phiền phức. Thế nhưng Dương Quỳnh lại khăng khăng muốn đi theo, lý do cũng rất đơn giản, chính là loại hoạt động tập thể này rất dễ gặp chuyện không may. Hơn nữa địa điểm là ở ven hồ, vạn nhất có người kiên quyết ra tay độc ác, thì Khang phi có thông minh thế nào đi nữa cũng không ngăn cản được.
Khang phi suy nghĩ một lúc, cảm thấy Dương Quỳnh nói cũng có lý, liền gật đầu đồng ý. Vẫn là Nguyên Hương và Dương Quỳnh biết võ công đi theo Khang phi, Như Quyên ở lại Cung Lung Hoa.
Ngồi kiệu đi thẳng tới ven hồ, trước mắt chính là oanh oanh yến yến đông đảo náo nhiệt, cũng có rất nhiều người Khang phi không nhận ra. Phi tần cấp thấp bình thường không đủ tư cách để đến Cung Phượng Từ thỉnh an Hoàng hậu. Hôm nay Hoàng hậu khai ân, cho phép tất cả các phi tần t ại t ịch (*) tới tham gia yến hội, vì vậy nhân số lập tức tăng lên rất nhiều.
(*) Tại tịch: Những người đang có quan hệ lệ thuộc với quốc gia hoặc tổ chức.
Chương thứ một trăm ba mươi chín: Cổ độc
Thu Lan nghe xong ánh mắt buồn bã. Ngô Đồng vốn chỉ có ý thăm dò, nhưng thấy vẻ mặt Thu Lan như vậy, biết là mình đã dùng đúng biện pháp, vội vàng nói, "Vẻ mặt cô nương mang nét ưu sầu, phải chăng tại hạ đã nói sai điều gì?"
Thu Lan vội vàng lắc đầu nói, "Không sao. Ngô đại nhân nói không sai, là... là do nô tì."
Ngô Đồng tỏ vẻ không hiểu, sau đó lại cố ý như đã hiểu thông suốt nói, "Chẳng lẽ là cô nương đắc tội với nương nương? Khiến nương nương không vui?"
Thu Lan vẫn lắc đầu, thấy Ngô Đồng vẫn hiếu kì nhìn mình, nàng nhìn xung quanh một chút, thấy trong chính điện không còn ai khác, liền than thở, "Đại nhân thật sự là có lòng từ bi. Nô tì chỉ là một cung nữ nho nhỏ, sao dám làm phiền đại nhân quan tâm như vậy?"
Ngô Đồng lắc đầu nói, "Cô nương nói vậy là không đúng rồi. Nữ tử thế gian đều là trời xanh ban ân, nam nhi chúng ta đương nhiên phải thương hoa tiếc ngọc."
Thu Lan nhìn thoáng qua Ngô Đồng, bị ánh mắt hoa đào kia khiến trái tim đập loạn, "Nô tì đa tạ đại nhân quan tâm. Thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn, nương nương vốn rất coi trọng nô tì, nhưng từ sau khi Khánh ma ma tới, thì nương nương dần dần xa lánh nô tì, không chỉ riêng nô tì, mà mấy tỷ muội khác vốn dĩ được nương nương coi trọng cũng đều như vậy."
Ngô Đồng mở to hai mắt, không hiểu hỏi, "Khánh ma ma là ai? Làm sao lại lọt được vào mắt xanh của nương nương vậy?"
Thu Lan lắc đầu, "Nàng là ma ma mà mẫu gia của nương nương đưa vào cung làm bạn với nương nương, vừa vào cung thì đã được nương nương coi trọng. Nô tì thấy chẳng qua cũng chỉ là một lão ma ma có phần cẩn trọng mà thôi, thật sự thì nhìn không có gì đặc biệt."
Ngô Đồng cười nói, "Tục ngữ có câu, "Nhà có một lão, như có một bảo", lão nhân gia luôn hiểu biết hơn chúng ta nhiều."
Thu Lan thấy cặp mắt đào hoa của Ngô Đồng lúc cười lên cong cong thành hai hình trăng lưỡi liềm, càng thêm hấp dẫn, trên mặt đỏ ửng, vội vàng nói: "Ngô đại nhân nói đúng, là do nô tì hẹp hòi."
"Nếu cô nương đã nói như vậy, ngược lại là trách tại hạ rồi. Có điều nghe cô nương nói thế, tại hạ cũng muốn được diện kiến vị Khánh ma ma này, chỉ là không biết tại hạ có vinh hạnh này hay không."
Thu Lan suy nghĩ một chút, đề nghị nói, "Chờ đại nhân kiểm tra hết tất cả những lễ vật này, tất nhiên là phải tới phục mệnh nương nương, đến lúc đó có thể sẽ gặp Khánh ma ma."
"Đa tạ cô nương nhắc nhở." Ngô Đồng thuận tay kiểm tra lại những lễ vật còn sót, xác định không có thứ gì ảnh hưởng đến thai nhi xong mới đứng lên nói, "Tại hạ đã kiểm nghiệm xong, cô nương có thể dẫn đường không, tại hạ muốn tới gặp Quý phi nương nương phục mệnh."
Thu Lan đương nhiên đồng ý. Hai người cùng nhau rời chính điện, đi về phía thư phòng.
Ngô Đồng nói, "Thu Lan cô nương, tại hạ thấy sắc mặt ngươi không tốt, có thể nên dùng một chút phấn hoa đào."
Thu Lan hơi sửng sốt, sau đó gật đầu cười nói, "Đa tạ đại nhân."
Đến ngoài thư phòng, Thu Lan đi vào xin ý kiến của Trịnh Quý phi, không lâu sau thì bước ra dẫn Ngô Đồng vào thư phòng.
Thư phòng của Trịnh Quý phi rất văn nhã, trên giá sách bày đầy các loại thư tịch. Trong Hoàng cung chỉ nói Khang phi là người thông thái, nhưng lại bỏ quên mất tài danh của Trịnh Quý phi.
"Vi thần tham kiến Quý phi nương nương. Tất cả các lễ vật đều đã được kiểm nghiệm xong, không có chỗ nào bất ổn."
Trịnh Quý phi cười gật đầu, "Thực sự là khiến Ngô thái y vất vả rồi. Khánh ma ma."
Khánh ma ma ở bên cạnh ngầm hiểu, đi tới cạnh Ngô Đồng, lấy ra một cái hầu bao trong tay áo đưa cho Ngô Đồng nói: "Ngô đại nhân, đây là chút lòng của nương nương."
Quý phi ban thưởng, Ngô Đồng không dám không lĩnh. Lúc đưa hai tay nhận lấy, cảm giác trên tay đau nhói một cái, cúi đầu nhìn kỹ, nhưng lại không phát hiện có vết thương gì. Ngô Đồng cũng không để ý, tạ ơn Trịnh Quý phi xong liền rời đi.
Ngô Đồng đi rồi, Trịnh Quý phi cho tất cả cung nữ lui ra ngoài, nói với Khánh ma ma, "Lần này ngươi đúng là cẩn thận hơn trước."
Khánh ma ma cười thâm trầm, nói: "Đó là bởi vì hắn là thái y. Thái y trẻ tuổi như vậy, nếu như chúng ta có thể sử dụng, vậy sẽ rất có lợi."
Trịnh Quý phi thừa nhận nói, "Đúng vậy. Có điều cổ của ngươi có hiệu quả không? Ngươi cũng đã nói, hắn chính là thái y."
"Trừ phi hắn đã từng đến Miêu Cương, biết loại cổ này, bằng không sợ rằng hắn cũng không cảm nhận được."
"Bổn cung khuyên ngươi vẫn nên cẩn trọng là tốt nhất. Bây giờ Hoàng hậu, Khang phi và Cẩm phi liên thủ, tình thế của chúng ta cũng không được lạc quan lắm." Trịnh Quý phi vuốt ve vòng ngọc trắng của mình, trên môi nở nụ cười châm chọc.
"Nương nương yên tâm, nô tì sẽ cẩn thận."
Ngô Đồng trở về Thái Y Viện, Nguyễn Viện Phán hỏi qua tình hình cụ thể, thấy không có gì bất thường liền thả cho hắn về nghỉ ngơi. Ngô Đồng vừa vào phòng của mình, liền sợ nảy người, "Ngươi vào bằng cách nào?"
Dương Quỳnh ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, hờ hững nói, "Lần tới khi ngươi ra ngoài, nhớ khóa kỹ cửa sổ."
Ngô Đồng nhún vai, thờ ơ đi tới hộc tủ của mình, trong đó là dược liệu trân quý mà hắn cẩn thận cất giữ.
"Làm sao? Xảy ra chuyện gì?" Dương Quỳnh nhìn hắn, rõ ràng là đang chế thuốc giải.
Ngô Đồng vừa chọn dược liệu vừa nói, "Bên cạnh Trịnh Quý phi có một cổ lão ma ma, mới vừa rồi còn lợi dụng lúc ban thưởng hạ độc ta."
Dương Quỳnh thấy hắn nói hờ hững nhẹ nhàng, hỏi, "Ngươi cũng có thể giải được sao?!"
Ngô Đồng gian tà cười cười, "Lão thái bà kia cũng coi như lợi hại, nhưng đáng tiếc lại gặp phải ta."
Dương Quỳnh thấy Ngô Đồng vừa nói chuyện vừa lấy ra một con rết trong một cái hũ. Con rết vẫn không nhúc nhích, chắn hẳn là đã chết. Hắn thả con rết vào trong bát, đổ một ít thuốc bột vào. Một làn khói xanh bốc lên, con rết tan chảy thành một thứ nước màu đen. Dương Quỳnh nhíu này, đưa tay che mũi.
"Ngươi yên tâm, cái này không có độc đâu." Ngô Đồng lại mân mê cho một ít dược liệu khác vào. Dương Quỳnh chỉ thấy một màu đen ngòm, bị Ngô Đồng từng hớp uống sạch, nhất thời dạ dày của nàng trào lên cảm giác buồn nôn.
"Thứ này ngươi cũng uống được?"
Ngô Đồng nuốt xuống thứ trong miệng nói, "Thứ cứu mạng, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?"
"Ngươi vất vả rồi." Dù sao Ngô Đồng cũng là vì giúp Khang phi nên mới bị hạ cổ, bằng không hắn nhất định sẽ không phải uống thứ đáng ghét này.
Ngô Đồng có chút thích thú nhìn Dương Quỳnh, "Khang phi nương nương là nữ nhi mà ân sư của ta yêu thương nhất. Nếu Ngô Đồng đã ở bên cạnh nàng, vậy tất nhiên sẽ toàn tâm toàn lực. Thanh Diệp, sau này những lời như vậy ngươi không cần nói nữa."
"Ngươi đúng là người kỳ quái." Đệ tự của đại nho một đời, lại là một đại phu giang hồ.
"Quan trường hắc ám, muốn làm việc cho dân thì nhất định phải leo được đến địa vị cao. Nếu muốn leo được lên địa vị cao vậy nhất định phải ẩn dật, cho dù có thể vì như vậy mà không thể thực hiện được khát vọng đi chăng nữa. Cả đời ân sư có thế có tài, cuối cùng chẳng phải vẫn thịnh niên thoái ẩn hay sao? Tâm thuật Đế vương, xưa nay khó dò, Ngô Đồng tự nhận mình không phải là người mà trong lòng chứa cả ngàn vạn con dân như ân sư, cho nên hà tất phải tự mua dây buộc mình?" Đôi mắt hoa đào của Ngô Đồng cong cong, nhưng khí phách lại thêm phần tự nhiên phóng khoáng.
"Trịnh Quý phi hạ độc ngươi, xem ra là có chủ ý, tự ngươi phải cẩn thận một chút."
"Yên tâm, muốn hại ta, không dễ như vậy."
Dương Quỳnh cười khẽ.
"Ngươi về báo cho nương nương, phải cẩn thận tay của Khánh ma ma. Nàng hạ cổ thông qua đâm châm."
"Ta biết rồi."
Dương Quỳnh rời khỏi phòng của Ngô Đồng, nhìn xung quanh một chút, mũi chân điểm xuống đất, bay lên nóc nhà, dáng người lắc lư mấy cái rồi biến mất.
Ngô Đồng ôm bả vai dựa vào cửa, nhìn Dương Quỳnh biến mất, cười lắc đầu, "Kẻ si tình xưa nay, chết ngàn lần bất hối."
Dương Quỳnh trở về Cung Lung Hoa, báo cáo lại với Khang phi phát hiện của Ngô Đồng. Khang phi nghe xong cau mày nói, "Rốt cuộc Trịnh Quý phi muốn làm gì?"
Đương nhiên, vấn đề này không ai có thể trả lời.
Sau khi Trịnh Quý phi có thai, tất cả các chu cấp trong cung đều được tăng cường đến Cung Hưng Hòa. Các cung đều có câu oán hận, thế nhưng bụng của người ta không chịu thua kém, vì vậy mọi người cũng chỉ dám lén lút than thở. Tuy Hoàng thượng bận việc triều chính, thế nhưng nếu có về Hậu cung, thì nhất định sẽ đến Cung Hưng Hòa trước. Khoảng thời gian này, mức độ sủng ái của Trịnh Quý phi, đã trực tiếp vượt trên Khang phi rồi.
Cung Phượng Từ.
Hoàng hậu nghe Thái Quyên nói, cười khổ: "Nam nhân xưa nay đều là như vậy, nhất là Hoàng thượng. Cốt nhục của Thiên gia, vốn sẽ được sủng hơn người khác một chút. Trịnh Quý phi dám có hành động lớn như vậy, còn không phải là ỷ vào khối thịt trong bụng kia? Ngươi xem gần đây Hoàng thượng cũng không hỏi tới chuyện Tôn Bảo lâm mưu hại Khang phi nữa, sợ là muốn cho qua rồi."
Thái Quyên nói, "May mà nương nương vẫn áp xuống không xử lý, bằng không chẳng phải là sẽ làm trái với Thánh chỉ?"
"Bổn cung và Hoàng thượng là phu thê từ thuở nhỏ. Đối với hắn, một chút hiểu biết này là vẫn phải có." Hoàng hậu hơi ngừng lại, nói tiếp: "Mấy ngày nữa là Ti ết Thư ợng Tỵ (*) rồi. Trong cung đã chuẩn bị kĩ càng chưa?"
(*) Tiết Thượng Tỵ: Ở Vi ệt Nam g ọi là T ết Hàn th ự c, là t ết bánh trôi bánh chay đó:)))
Thái Quyên vội vàng trả lời, "Đã chuẩn bị xong theo sự dặn dò của nương nương. Hôm qua Cung Lâm thượng đã đến báo lại rồi."
Hoàng hậu gật đầu, tinh thần có chút không tốt, "Việc này các ngươi chú ý cẩn thận. Mọi người ở trong phòng buồn chán đã cả một mùa đông, nên đi ra ngoài vui vẻ một chút."
Mồng ba tháng ba, Tiết Thượng Tỵ.
Ở dân gian đa phần mọi người sẽ ở ven sông ăn uống tiệc rượu, du xuân ngoại thành. Trong cung không thể so với dân gian, cho nên hàng năm đều do Hoàng hậu chủ trì, mọi người ở bên hồ trong Ngự hoa viên chiêu đãi yến hội.
Sáng sớm ngày hôm đó, sau khi các vị phi tần đã chăm chút trưng diện thì đều tới bên hồ từ rất sớm. Buồn chán cả một mùa đông, rốt cuộc cũng có thể cởi bỏ lớp áo lông thật dày, thay bằng xiêm y êm ái, mọi người càng muốn khoe vẻ mặt xinh đẹp nhất của mình. Nhất thời, bên hồ giống như được trồng cả một vườn hoa khoe sắc thắm, làm người ta nhìn mà hoa mắt.
Khang phi vốn không định dẫn Dương Quỳnh theo, tránh để nàng nhất thời lại vô ý trúng quỷ kế của người khác, tăng thêm phiền phức. Thế nhưng Dương Quỳnh lại khăng khăng muốn đi theo, lý do cũng rất đơn giản, chính là loại hoạt động tập thể này rất dễ gặp chuyện không may. Hơn nữa địa điểm là ở ven hồ, vạn nhất có người kiên quyết ra tay độc ác, thì Khang phi có thông minh thế nào đi nữa cũng không ngăn cản được.
Khang phi suy nghĩ một lúc, cảm thấy Dương Quỳnh nói cũng có lý, liền gật đầu đồng ý. Vẫn là Nguyên Hương và Dương Quỳnh biết võ công đi theo Khang phi, Như Quyên ở lại Cung Lung Hoa.
Ngồi kiệu đi thẳng tới ven hồ, trước mắt chính là oanh oanh yến yến đông đảo náo nhiệt, cũng có rất nhiều người Khang phi không nhận ra. Phi tần cấp thấp bình thường không đủ tư cách để đến Cung Phượng Từ thỉnh an Hoàng hậu. Hôm nay Hoàng hậu khai ân, cho phép tất cả các phi tần t ại t ịch (*) tới tham gia yến hội, vì vậy nhân số lập tức tăng lên rất nhiều.
(*) Tại tịch: Những người đang có quan hệ lệ thuộc với quốc gia hoặc tổ chức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook