Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 127: Gánh tội

“Tạ Khang phi nương nương ân điển.” ___

Chương thứ một trăm hai mươi bảy: Gánh tội

Thường ma ma vẫn còn đang hô to, “Cứu mạng với! Nữ quan Thanh Diệp muốn giết nô tì! Có ai không? Cứu mạng!” Tuy rằng miệng nàng hô cứu mạng, nhưng tay phải bị Dương Quỳnh nắm chặt lại liên tục giãy dụa, ý đồ thoát khỏi Dương Quỳnh.

Giờ phút này Dương Quỳnh rốt cuộc cũng hiểu rõ. Thường ma ma là không tiếc mạng sống cũng phải giá họa cho nàng. Hiện giờ nàng không có biện pháp khác, chỉ có thể liều mạng nắm chặt lấy tay Thường ma ma. Nhưng Thường ma ma không chỉ có sức nặng cơ thể, hơn nữa lại cố ý giãy dụa không yên, dần dần khiến nàng lực bất tòng tâm.

Lúc này dưới lầu vừa vặn có một đoàn thị vệ đi qua, nghe thấy tiếng hô đều ngẩng đầu lên nhìn Cẩm Bình lâu, vừa thấy như vậy, thủ lĩnh dẫn đầu lập tức phái người lên trên cứu người.

Thường ma ma tiếp tục la to, khóc lóc kể lể Dương Quỳnh đẩy nàng xuống lầu. Hơn nữa tay nàng đã dần thoát khỏi tay Dương Quỳnh. Thân thể của Dương Quỳnh còn chưa khỏi hẳn, sức nặng lớn như vậy nàng căn bản không thể chịu được. Mắt thấy Thường ma ma sắp rơi xuống, đột nhiên nghe được một tiếng rồng ngâm. Kiếm Ánh Nguyệt trong tay nàng bị rút ra. Nàng miễn cưỡng quay đầu, chỉ thấy kiếm quang ánh lên dung nhan tái nhợt của Thiên Linh. Dương Quỳnh không còn sức nói chuyện, dùng ánh mắt hỏi Thiên Linh muốn làm gì. Thiên Linh cũng không để ý tới nàng, trực tiếp nhô người ra phía trước, cầm kiếm đâm vào tim Thường ma ma.

“A!” Thường ma ma kêu thảm một tiếng, máu tươi bắn lên tường của Cẩm Bình lâu, nhuộm một màu đỏ sẫm.

Dương Quỳnh hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt khiến cho sợ ngây người. Cánh tay không chịu được sức nặng nữa, ngón tay buông lỏng, thi thể của Thường ma ma rơi xuống lầu.

Lúc này thị vệ mới đuổi kịp lên bình đài, thấy tình hình như vậy, liền muốn tiến lên bắt người.

Cánh tay Dương Quỳnh không cách nào động đậy được, nhưng suy nghĩ của nàng khôi phục rất nhanh. Dù sao cũng đã giết người, mới vừa rồi giật mình chẳng qua giết người lại chính là Thiên Linh mà thôi.

Dương Quỳnh nói: “Ta là nữ quan được Hoàng thượng khâm phong, các ngươi ai dám bắt ta?”

Thị vệ nghe xong cũng không dám tùy tiện bước lên. Lúc này thủ lĩnh thị vệ lên tới nơi, thấy như thế liền nói: “Vậy nữ quan Thanh Diệp định như thế nào?”

Dương Quỳnh nói: “Ta và nàng đều ở lại đây. Mời đại nhân phái người thông báo cho những người có liên quan tới đây, đáng tội gì, ta sẽ nhận.”

Thủ lĩnh thị vệ suy nghĩ một lúc, cảm thấy làm như vậy quả thật rất thỏa đáng, liền mệnh cho một thị vệ đến Lăng Tiêu các báo tin. Những người khác chia ra, một nửa bảo vệ hiện trường, một nửa bao vây Dương Quỳnh và Thiên Linh.

Dương Quỳnh rất muốn hỏi Thiên Linh vì sao lại làm như vậy. Nhưng có thị vệ ở đây, nói chuyện nhiều cũng không tiện, nên đành từ bỏ. Trong lòng lặng lẽ nhớ lại tiền căn hậu quả của chuyện này, hy vọng có thể tìm được một manh mối giải thích.Thiên Linh cũng không nói chuyện, nắm chặt kiếm Ánh Nguyệt trong tay. Máu tươi trên thân kiếm nhỏ từng giọt từng giọt xuống mặt đất, rất nhanh, thân kiếm lại trong suốt giống như nước mùa thu, không nhìn thấy một vệt máu nào nữa.

“Đây thực sự là một thanh kiếm tốt.” Thiên Linh thì thào nói.

“Tại sao ngươi lại đến?” Dương Quỳnh vẫn không nhịn được mà hỏi ra.

Thiên Linh ngẩng đầu nhìn nàng, nở nụ cười nhàn nhạt, “Ngươi làm việc vẫn luôn thiếu cân nhắc. Ta không đến, ngươi định xử lí thế nào?”

Dương Quỳnh đương nhiên hiểu được hàm ý của nàng. Nhưng mình làm sao nhận nổi sự liều mạng trợ giúp này của nàng?

“Không đáng.”

Thiên Linh lắc đầu, “Trong lòng ra, đây là chuyện đáng giá nhất mà ta có thể làm.” Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy ánh sao sáng chói, hít sâu một hơi, “Kết cục như thế này, ta cũng coi như đã cầu nhân được nhân rồi. Thanh Diệp, lát nữa, ngươi không cần cầu xin cho ta. Chuyện này dù sao cũng phải có người gánh chịu.”

Dương Quỳnh là người xưa nay chưa từng hối hận, thế nhưng lúc này nàng lại vô cùng hối hận vì sự lỗ mãng của mình. Nếu không phải mình khăng khăng cố chấp trúng bẫy của kẻ gian, thì Thiên Linh hà tất phải giết người?

“Là ta hại ngươi.”

“Ngươi cũng nên ngã một lần mà khôn ra một chút. Sau này ta không ở bên cạnh ngươi nữa, phải nhớ chăm sóc tốt bản thân mình.” Tiếng Thiên Linh vẫn luôn rất nhẹ nhàng, phảng phất giống như muốn mang nhu tình của cả đời mình đặt vào trong mấy câu nói đó.

Dương Quỳnh nghiêng đầu đi, chớp chớp mắt, lệ bị giữ lại trong hốc mắt, cứng rắn không chịu rơi xuống.

Lăng Tiêu các.

Yến hội đang lúc náo nhiệt, đột nhiên thị vệ vào bẩm báo ở Cẩm Bình lâu có người hành hung. Mọi người đang ngồi đều khiếp sợ, Hoàng thượng lập tức hạ lệnh đưa người có liên quan đến.

Khang phi nghe nói việc này có liên quan đến Dương Quỳnh, trong lòng cũng rất kinh ngạc. Chu Cẩm phi ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Sao lại có nha đầu Thanh Diệp ở đây? Không phải nàng đang ở trong cung của ngươi dưỡng bệnh sao?”

Khang phi lắc đầu nói: “Ta cũng không biết là có chuyện gì.”

Dương Quỳnh và Thiên Linh rất nhanh bị đưa đến Lăng Tiêu các. Thi thể của Thường ma ma cũng được khiêng đến ở ngoài điện, chờ ý chỉ của Hoàng thượng.

Hoàng thượng mặt trầm như nước, hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Không đợi Dương Quỳnh mở miệng, Thiên Linh giành trước nói, “Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tì Thiên Linh và Thường ma ma có hiềm khích riêng. Hôm nay Thường ma ma thừa dịp Khang phi nương nương đi dự tiệc liền hẹn nô tì đến Cẩm Bình lâu. Nô tì vốn tưởng rằng Thường ma ma muốn hóa giải mâu thuẫn với nô tì, không ngờ Thường ma ma đột nhiên xuống tay với nô tì, muốn đẩy nô tì xuống dưới. Nô tì trẻ tuổi hơn nàng, chân tay cũng linh hoạt hơn một chút, trong lúc vật lộn thất thủ đẩy nàng xuống lầu. May mắn nữ quan Thanh Diệp vì lo lắng cho nô tì nên đã đi theo sau, thấy tình hình như vậy liền đưa tay giữ chặt lấy Thường ma ma. Vốn dĩ muốn kéo nàng lên, nhưng không ngờ Thường ma ma lại nghĩ Thanh Diệp tới là muốn giúp nô tì hại nàng, nên không những sống chết vùng vẫy mà còn vu oan hãm hại Thanh Diệp. Nô tì thấy Thanh Diệp sắp bị nàng kéo xuống theo, lửa giận trong lòng dâng lên, rút kiếm Ánh Nguyệt được ngự tứ ra, giết Thường ma ma.”Những lời này của Thiên Linh nói vô cùng lưu loát, không chút do dự. Hoàng thượng nghe xong càng tức giận, đập bàn nói: “Thiên Linh to gan, dám cầm kiếm hành hung! Bất luận việc này ai sai ai đúng, trong cung không phụng Thánh chỉ, cầm kiếm hành hung chính là tội chết!”

Thiên Linh vội vàng dập đầu, “Hoàng thượng, nô tì tội chết! Việc này cũng đều là do mối hận cũ của nô tì và Thường ma ma. Nay Thường ma ma đã chết, nô tì cũng nguyện ý đền mạng cho nàng!”

Hoàng thượng nghe thấy Thiên Linh nhận tội, lửa giận trong lòng cũng thoáng hạ xuống, quay đầu nhìn Dương Quỳnh quỳ ở bên cạnh, “Thanh Diệp, ngươi là nữ quan tứ phẩm được trẫm khâm phong, sao lại có thể bị cuốn vào án mạng này?”

Tay Dương Quỳnh nắm thật chặt, móng tay đâm vào trong da thịt cũng không hề hay biết. Lúc này nghe được câu hỏi của Hoàng thượng, nàng do dự một lúc, mới trả lời, “Thưa Hoàng thượng, tất cả... đều đúng như lời Thiên Linh nói. Ta chỉ muốn cứu Thường ma ma, nhưng không ngờ lại bị nàng vu oan hãm hại.”

Sau khi Thiên Linh nghe Dương Quỳnh nói vậy, rõ ràng thở dài nhẹ nhõm.

Hoàng thượng gật đầu. Đối với Thanh Diệp, hắn vẫn có ấn tượng rất tốt. Hoàng thượng lại gặng hỏi thị vệ tuần tra khi đó, tất cả mọi người đều nói chỉ nhìn thấy Thường ma ma kêu cứu mạng, nói Thanh Diệp muốn hại nàng. Nhưng mọi người quả thật cũng nhìn thấy Thanh Diệp cố gắng nắm chặt tay Thường ma ma, không có ý muốn buông bỏ.

Qua một phen điều tra xét hỏi, Hoàng thượng nhận định lời Thiên Linh nói là sự thật, vì vậy hắn nhìn Hoàng hậu, hỏi: “Hoàng hậu thấy thế nào?”

Hoàng hậu cười nói: “Trong việc này, ba người đều là người của Cung Lung Hoa. Hoàng thượng hỏi thần thiếp vậy là hỏi nhầm người rồi.”

Hoàng thượng gật đầu, quay đầu nhìn Khang phi nói: “Ái phi, ba người này đều là người Cung Lung Hoa của nàng, nàng cảm thấy nên xử lí thế nào?”

Ánh mắt của mọi người ở đây đều tập trung nhìn vào Khang phi. Sắc mặt Khang phi vẫn như cũ, nghe Hoàng thượng hỏi, chậm rãi nói: “Hoàng thượng đúng thực là muốn giao chuyện này cho thần thiếp xử lí?”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh. Đây rõ ràng là đi nước đôi với Hoàng thượng. Bất luận Hoàng thượng có muốn giao việc này cho Khang phi hay không thì hiện giờ cũng đều phải giao cho nàng.

Quả nhiên, Hoàng thượng gật gật đầu, “Nếu là chuyện trong cung của nàng, vậy trẫm giao cho nàng xử lí.”

Lúc này Khang phi mới chậm rãi đứng lên thi lễ nói, “Thần thiếp trước tiên tạ ơn Hoàng thượng, tạ ơn Hoàng hậu nương nương.”

Hoàng hậu là người đứng đầu Hậu cung, việc này nếu nàng đã vượt cấp, Khang phi đương nhiên phải tạ.

“Nếu chuyện này là ân oán cá nhân của Thường ma ma và Thiên Linh, thần thiếp cũng không tiện nhúng tay. Nhưng nếu Thường ma ma đã chết, Thiên Linh cũng nguyện ý đền mạng, vậy thì dễ xử lí rồi.” Nói tới đây, Khang phi cố ý dừng lại một chút, “Theo lý thuyết, nên kéo Thiên Linh ra ngoài đánh chết. Chỉ có điều dù sao thần thiếp và nàng cũng là chủ tớ, mà nha đầu kia cũng là người thông minh đắc lực. Hoàng thượng, thần thiếp thưởng cho nàng lụa trắng tự vẫn, người có thể cho phép không?”

Hoàng thượng nghĩ một lúc, tuy rằng lụa trắng tự vẫn bình thường sẽ không ban cho cung nữ, nhưng hắn biết Khang phi xưa nay yêu quý nô tài, nàng nói ra yêu cầu này, thật ra cũng không bất ngờ. Dù sao cũng đều là chết, đồng ý thì có sao? Vì thế nói: “Nếu ái phi đã mở miệng, vậy trẫm cho phép.”

Khang phi lại đứng lên hành lễ, “Tạ Hoàng thượng ân điển.”

Lúc này Thiên Linh vẫn còn dập đầu trên mặt đất, không ngẩng lên. Chẳng qua nước mắt của nàng đã tùy ý mà rơi xuống. Khang phi thưởng nàng ân điển này, cũng coi như hiểu rõ nguyện vọng của nàng rồi.

“Nô tì tạ Hoàng thượng ân điển! Tạ Khang phi nương nương ân điển.” Âm thanh nức nở của Thiên Linh quanh quẩn trong điện.

Dương Quỳnh vẫn luôn cúi đầu, ngay cả ngẩng lên liếc mắt nhìn Khang phi một cái cũng không dám. Nước mắt của nàng cũng đã chảy đầy hai má. Nếu như nói, vừa rồi nàng hối hận, vậy thì hiện tại nàng hận sự lỗ mãng của mình. Thiên Linh dùng mạng của mình để đổi lấy sự bình an cho nàng, nhưng nàng thì cái gì cũng không làm được, giống như một kẻ nhu nhược trốn sau lưng Thiên Linh, ngay cả một câu cũng không dám nói. Dương Quỳnh hận bản thân mình như vậy, nàng rất muốn đứng lên lớn tiếng nói cho Hoàng thượng, nói cho mọi người nghe chân tướng sự tình. Nói cho bọn họ biết Thiên Linh là vô tội, mình cũng vô tội, tất cả đều là âm mưu của Thường ma ma. Thế nhưng nàng không thể, loại chuyện này nói ra sẽ không ai tin.

Thiên Linh đúng. Nàng nói chuyện này chung quy vẫn phải có người đứng ra gánh chịu. Nàng thay Dương Quỳnh gánh tội chết, chỉ hi vọng Dương Quỳnh có thể khỏe mạnh, vô sự bình an.

Dương Quỳnh không đành lòng lãng phí ý tốt của Thiên Linh. Nhưng nàng không bỏ qua được phần cương trực trong lòng, chính mình phạm lỗi, dựa vào cái gì mà Thiên Linh phải chết?

Móng tay của Dương Quỳnh đâm vào da thịt, máu tươi chảy đầy tay. Nàng ngẩng đầu, vừa định mở miệng nói chân tướng cho Hoàng thượng, nhưng vào lúc này, tiếng nói của Khang phi truyền đến.

“Còn về Thanh Diệp, mặc kệ có lỗi hay không có lỗi, nhưng chung quy cũng đã có mặt ở đây. Không thể ngăn cản chuyện này xảy ra, đó chính là tội. Thần thiếp phạt nàng cấm túc ba tháng, phạt nửa năm không có lệ phí. Hoàng thượng thấy có được không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương