Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 103: Mê man

Hoàng hậu nhìn Khang phi nói: “Nói đến Tôn Mỹ nhân thất nghi trước điện, bổn cung cũng muốn hỏi Khang phi muội muội một chút, hôm qua ở đại điện Cung Ninh Thọ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Khang phi cười nói: “Tại sao Hoàng hậu nương nương không hỏi Hoàng thượng xem sao? Thần thiếp phụng mệnh của Hoàng thượng, nên phải nói năng thận trọng.” Ngụ ý, nếu Hoàng hậu khăng khăng muốn hỏi thì chính là bức các nàng kháng Thánh chỉ. Một câu, trực tiếp đóng lại vấn đề này. Ngay cả cơ hội để Hoàng hậu hỏi Chu Cẩm phi cũng không có.

“Nếu đã như vậy, bổn cung cũng không hỏi nhiều nữa.” Hoàng hậu lại cùng mọi người nói vài câu chuyện phiếm, ngoài cửa Thái Quyên phụng mệnh trở về.

“Tình hình bên Tôn Mỹ nhân thế nào?”

Thái Quyên nói: “Thưa Hoàng hậu nương nương, tinh thần của Tôn Mỹ nhân không được tốt. Nô tì nói xong ý tứ của Hoàng hậu nương nương, Tôn Mỹ nhân là người nghe khuyên bảo, nên đã bắt đầu dùng cơm.”

Hoàng hậu gật đầu, khoát tay áo. Thái Quyên lui về một bên. “Nghe là tốt rồi. Trong cung này chuyện gì cũng đều có thể xảy ra. Giận dỗi như vậy là rất không nên. Tổn hại thân thể của mình không nói, còn vô duyên vô cớ tiện nghi cho người khác. Các ngươi cũng vậy, gặp chuyện thì đều muốn động chút gì đó. Tâm đã nhẹ rồi, thì sẽ không có ngọn núi nào mà không vượt qua được.”

Mọi người đều gật đầu phụ họa.

Hoàng hậu lại nói: “Mấy ngày trước bổn cung cùng Hoàng thượng thương lượng, năm này cũng đã qua. Trần Chiêu nghi cùng Hoắc Tiệp dư vẫn còn đang bị giam giữ trong Chấp Hình Ti. Phạt thế nào đương nhiên phải xem Thánh ý. Chẳng qua hiện nay tứ phi không đủ, cửu tần lại thiếu sáu người, quả thật là không ra kiểu gì. Hơn nửa năm nay chúng tỷ muội đều tuân thủ nghiêm ngặt cung quy, cần mẫn thị quân (hầu vua), không thể thiếu tấn (phong) nhất tấn vị. Trong lòng mọi người tự cân nhắc, làm chuyện gì cũng đừng quá sơ suất.”

Không thể nghi ngờ là mấy câu nói của Hoàng hậu đều đem tâm của đám phi tần cấp thấp treo lên cao. Nào có ai không muốn ở hàng tứ phi, đầu được phủ Thánh sủng? Lúc trước Trần Chi Dao được phong Chiêu nghi lại không cam lòng, huống chi là nhóm các tài tử mỹ nhân này? Trên mặt từng người đều lóe hào quang.

Hoàng hậu phất phất tay, “Bổn cung mệt mỏi, các ngươi cũng giải tán đi.”

Mọi người đứng dậy thi lễ xong liền tới tấp rời khỏi Cung Phượng Từ.

Khang phi đứng dậy vừa đi đến cửa thì gặp Phùng Mỹ nhân cũng đi tới.

Phùng Mỹ nhân dừng bước, cười nói: “Khang phi nương nương mời trước.”

Khang phi cũng không chối từ, gật gật đầu. Đi qua bên cạnh Phùng Mỹ nhân thì cảm giác trên cánh tay đau xót. Nàng nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía Phùng Mỹ nhân. Phùng Mỹ nhân vẫn mỉm cười nhìn nàng. Khang phi cũng không để bụng, lập tức ra khỏi Cung Phượng Từ.

Chân trước vừa mới bước ra khỏi cửa, Khang phi liền cảm thấy hơi choáng váng. Thân mình nàng hơi nghiêng, Như Quyên ở bên cạnh vội vàng giữ chặt nàng, “Nương nương...” Như Quyên thấp giọng nói.

Dương Quỳnh luôn đi theo phía sau, thấy bóng lưng Khang phi không đúng liền tiến lên. Lại nhìn thấy sắc mặt Khang phi tái nhợt, liền đưa tay thế chỗ Như Quyên, dìu Khang phi lên kiệu. Đồng thời nói với Như Quyên, “Mau đi mời thái y.”

Như Quyên gật đầu, xoay người chạy đến Thái Y Viện mời người.

Chu Cẩm phi vẫn luôn ở bên cạnh Khang phi đi tới, thấy tình hình của Khang phi không đúng, cũng sai người đi theo, một mạch trở về Cung Lung Hoa.

Tới cửa cung, Dương Quỳnh trực tiếp ôm Khang phi vào tẩm điện. Đám người Nguyên Hương, Thiên Linh vừa nhìn thấy như vậy thì đều bị dọa sợ. Dương Quỳnh cởi áo choàng của Khang phi, để nàng nằm trên giường, đắp kín chăn.

“Nương nương, người cảm thấy thế nào?” Dương Quỳnh cầm tay Khang phi lo lắng hỏi.

Thần trí Khang phi rất thanh tỉnh, lắc lắc đầu, “Bổn cung không sao. Có lẽ là thời gian này quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.”

Dương Quỳnh không nghĩ như vậy. Cảm giác bệnh này của Khang phi không bình thường. Quay đầu thấy Chu Cẩm phi cũng tiến vào theo, nàng vội vàng nhường chỗ.

“Muội muội, ngươi sao rồi?” Chu Cẩm phi ngồi ở cạnh giường Khang phi, kéo tay nàng hỏi.

Khang phi cười cười, “Chỉ cảm thấy mệt, cũng không có cảm thấy gì khác.”

“Ta đã nói hôm nay nhìn ngươi không được tốt rồi, nếu đã mệt mỏi thì sao không nghỉ ngơi? Đi thỉnh an thì có gì quan trọng chứ? Tội gì lại dày vò bản thân như vậy?” Chu Cẩm phi thẳng thắn, nhịn không được oán giận nói.

Lúc này, Lý Thái y theo Như Quyên chạy chậm một mạch tiến vào. Tất cả mọi người tránh ra, để Lý thái y vào bắt mạch cho Khang phi. Lý thái y chẩn mạch rất lâu, chỉ cau mày, lại không nói lời nào.

Chu Cẩm phi nhịn không được, hỏi: “Lý thái y, rốt cuộc là muội muội làm sao vậy?”

Lý thái y nói: “Thưa Cẩm phi nương nương, vi thần vẫn chưa chẩn ra là Khang phi nương nương có bệnh gì. Khang phi nương nương, rốt cuộc người khó chịu ở đâu?”

Khang phi lắc lắc đầu, “Chỉ cảm thấy mệt mỏi, tay chân đều không có khí lực. Bổn cung nghĩ, có lẽ là trong thời gian này quá mệt mỏi nên mới như vậy.”

Lý thái y lại cẩn thận chẩn mạch một lúc nữa, nói: “Nương nương, người quả thật không có bệnh. Tuy rằng mạch tượng yếu, nhưng cũng rất ôn hòa. Vi thần nghĩ, có lẽ đúng như lời nương nương nói, là do mệt mỏi mấy ngày nay gây ra. Như vậy, vi thần kê cho nương nương mấy thang thuốc bổ, nương nương uống thử một chút xem sao. Nếu không tốt, vi thần lại đến kiểm tra.”

Mọi người thấy quả thật khám không ra bệnh, cũng đều yên lòng. Nguyên Hương để Yên Xảo đi lĩnh thuốc theo đơn của Lý thái y. Lại phân phó phòng bếp hầm chút đồ bổ, khi trở về thấy Khang phi đã ngủ, Dương Quỳnh canh giữ ở một bên.

Nguyên Hương đến gần Dương Quỳnh nhẹ giọng nói: “Xem ra nương nương thật sự quá mệt mỏi rồi. Ngươi cũng không cần phải lo lắng, để nương nương nghỉ ngơi nhiều một chút liền tốt.”

Dương Quỳnh gật đầu: “Hi vọng là như vậy.”

Đến trưa, Như Quyên đánh thức Khang phi, cho nàng uống hết chén thuốc bổ, lại ăn đồ bổ. Khang phi ăn no, tiếp tục ngủ. Buổi tối cũng như vậy. Sáng sớm hôm sau, Như Quyên đánh thức Khang phi, Khang phi còn phải đến Cung Phượng Từ thỉnh an Hoàng hậu, nhưng thật sự không xuống được giường, đành phải phân phó người đến chỗ Hoàng hậu xin nghỉ.

Hoàng hậu nghe nói Khang phi bị bệnh, cũng rất bất ngờ. Phân phó Thái Lăng đến xem một chút, thuận tiện tặng một ít thuốc bổ. Thái Lăng tiến vào vừa nhìn thấy dáng vẻ của Khang phi liền biết tuyệt đối không phải giả bệnh. Nàng nói một vài lời sau đó trở về chỗ Hoàng hậu phụng mệnh.

“Khang phi thật sự bệnh thành như vậy?” Hoàng hậu khó hiểu nói. Khang phi là người lương tâm lẽ phải, hôm qua còn nói năng hùng hồn, làm sao mới một ngày liền bệnh liệt giường như vậy? Có điều cẩn thận ngẫm lại, buổi sáng hôm qua sắc mặt Khang phi cũng không phải là quá tốt. Chẳng lẽ... thật sự bị bệnh gì đó?

“Thưa Hoàng hậu nương nương, Khang phi nương nương bị bệnh thật sự rất nặng.”

“Thái y nói như thế nào?”

Thái Lăng lắc đầu, “Mời Lý thái y, cũng chẩn không ra bệnh gì. Lúc nô tì rời đi, thấy Nguyễn Viện Phán cũng tới.”

Hoàng hậu nhíu mày, “Nói như vậy bệnh của Khang phi rất kì lạ.” Hoàng hậu đứng dậy đi qua đi lại trong phòng, một lúc lâu sau dừng lại nói: “Có người muốn hại nàng?”

Thái Lăng không dám nói tiếp. Mưu hại cung phi chính là tội lớn. Mất đầu cũng đã là nhẹ. Vũng nước đục này nàng không dám khuấy động.

“Các ngươi gần nhất cơ trí một chút, Cung Lung Hoa có động tĩnh gì, tùy thời báo lại cho bổn cung biết.”

“Dạ.”

Dương Quỳnh đứng ở bên giường, nhìn một phòng đầy người trong trong ngoài ngoài bận việc, có chút đau đầu. Ánh mắt của nàng chỉ nhìn Khang phi, sắc mặt Khang phi vẫn tái nhợt như cũ, nhưng không quá khó coi, trái lại có một loại mỹ cảm bệnh trạng.

Nguyễn Viện Phán cùng Lý thái y đang thương lượng. Hiện tại bọn hắn gặp vấn đề khó khăn nhất chính là không chẩn ra được rốt cuộc Khang phi bị bệnh gì. Hai người gấp đến mức đầu đầy mồ hôi. Bất đắc dĩ, đành phải xin trở về Y Thư, xem trong sách thuốc có tình huống tương tự hay không. Khang phi ngủ mê không tỉnh, cả Cung Lung Hoa chỉ có Dương Quỳnh là cấp bậc cao nhất, bởi vậy tất cả mọi chuyện đều do Dương Quỳnh làm chủ. Dương Quỳnh nghe nguyện vọng của nhóm thái y, nghĩ bọn hắn ở trong này cũng không có chỗ trọng dụng, liền để hai vị thái y trở về.

“Phải làm sao bây giờ?” Như Quyên lo lắng hỏi.

Đến lúc này, tất cả mọi người đều rõ ràng, Khang phi nhất định là bị người tính kế. Nhưng lời này phạm kỵ húy, ai cũng không dám nói.

Dương Quỳnh chỉ đứng ở bên giường nhìn, không nói câu nào. Nàng đang nhớ lại toàn bộ chi tiết từ trước ngày hiến vũ đến bây giờ. Vô luận là đối mặt với tình huống nào, tuyệt đối không thể loạn, một khi loạn thì tất cả xong rồi. Đây là điều mà nàng được giáo dục khi tham gia quân ngũ.

Nếu Khang phi bị người tính kế, vậy rốt cuộc là ai, dùng thủ đoạn gì để tính kế? Khang phi luôn luôn cẩn thận, bên cạnh có mấy cung nữ cũng đã theo nàng lâu như vậy, nên không có vấn đề gì.

“Thanh Diệp?” Như Quyên thấy nãy giờ Dương Quỳnh không nói gì, hơn nữa lại biết nàng và Khang phi có quan hệ không tầm thường, sợ nàng xảy ra chuyện.

Dương Quỳnh hỏi: “Như Quyên, Nguyên Hương, Thiên Linh, hai ngày nay các ngươi có phát hiện chuyện bất thường nào không?”

Ba người nghĩ một lúc cùng lắc đầu. Một lát sau, Như Quyên đột nhiên nói: “Ta nhớ ra rồi, buổi sáng hôm qua lúc nương nương ra cửa Cung Phượng Từ gặp Phùng Mỹ nhân. Lúc ấy Phùng Mỹ nhân dừng lại, nhường nương nương ra cửa trước. Ta nhớ khi nương nương đi ngang qua Phùng Mỹ nhân thì cước bộ hơi dừng lại, còn quay đầu liếc nhìn Phùng Mỹ nhân một cái.”

Thấy dường như có một manh mối, Dương Quỳnh vội la lên, “Sau đó thì sao?”

Như Quyên nhíu mày, “Sau đó nương nương cũng không nói gì, liền trực tiếp ra cửa. Tới cửa liền không chống đỡ được nữa.” Nói tới đây, ngay cả Như Quyên cũng nghe ra là có vấn đề, “Chẳng lẽ... là Phùng Mỹ nhân động chân tay gì đó?”

Dương Quỳnh lắc đầu, “Ai động chân tay đều không quan trọng. Quan trọng là... nương nương cần tỉnh lại trước đã. Đầu óc của chúng ta không đủ dùng, loại chuyện này, vẫn phải dựa vào phán đoán của nương nương.”

Mấy người khác cũng đều thấy có lý. Nhưng hiện tại phải làm thế nào?

Vì sao Khang phi lại dừng lại cố ý nhìn Phùng Mỹ nhân? Nhất định là gặp chuyện bất thường. Có điều chỉ đi ngang qua bên cạnh, thì có thể gặp chuyện gì? Với năng lực quan sát của Khang phi, còn có gì có thể tránh được ánh mắt của nàng?

“Trước tiên chúng ta làm giả thuyết, nếu như Phùng Mỹ nhân động tay chân, trong nháy mắt như vậy, nàng có thể làm cái gì?” Tự Dương Quỳnh không nghĩ ra được, chỉ có thể đem vấn đề vứt cho mọi người.

Ba người khác cũng đều ôm đầu chăm chú suy nghĩ. Đột nhiên ánh mắt Thiên Linh sáng lên, nói: “Nếu ta là Phùng Mỹ nhân, trong thời gian ngắn như vậy, muốn động tay động chân lại không bị người phát hiện, ta sẽ chọn độc châm.”

“Độc châm?” Dương Quỳnh, Nguyên Hương, cùng Như Quyên trăm miệng một lời nói.

Thiên Linh thấy mọi người phản ứng như vậy có chút ngượng ngùng nói: “Bởi vì bình thường ta hay loay hoay may vá, cho nên chỉ có thể nghĩ đến cái này.”

Dương Quỳnh gật đầu, “Ta cảm thấy Thiên Linh nói rất có lý.”

Như Quyên cũng nói: “Không sai, nếu dùng châm cực nhỏ đâm vào người, thì người bị đâm có thể sẽ cảm thấy đau nhói, nhưng sẽ không để ý.” Cho nên Khang phi mới có thể dừng lại một chút, nhưng không nói gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương