Mạc Đạo Vô Tâm
-
Chương 100: Thiên sí
“Lục sư phụ, ngươi cảm thấy Tôn Tiệp dư múa như thế nào?” Hoàng thượng hỏi.
Lục Khuynh Nương vội vàng trả lời: “Thưa Hoàng thượng, Tôn Tiệp dư thiên phú cực cao, mấy năm nay lại siêng năng luyện tập, vũ tư ưu mỹ, phong vận tuyệt hảo, dân nữ cam bái hạ phong.”
Kỳ thật trong lòng Tôn Tiệp dư rất căng thẳng. Lục Khuynh Nương là đại hành gia (người trong nghề), mình có một chút sơ xuất nào cũng sẽ đều bị nàng nhìn ra. Lúc này nghe được Lục Khuynh Nương khích lệ, ngoài mặt Tôn Tiệp dư không dám quá mức biểu lộ, nhưng trong lòng lại là đại hỉ.
Hoàng thượng nghe Lục Khuynh Nương nói xong, cũng là long nhan đại duyệt, “Nói như vậy, Tôn Tiệp dư có công hiến vũ, thưởng cho một đôi ngọc bích, hai xếp gấm Tứ Xuyên.”
Tôn Tiệp dư quỳ gối tạ ơn, ngẩng đầu lên thì khóe mắt liếc về phía Khang phi, ý tứ thị uy vô cùng rõ ràng.
Chu Cẩm phi nhìn thấy, trong lòng tức giận. Quay đầu nhìn Khang phi, lại thấy Khang phi khẽ lắc đầu, vẻ mặt đáng tiếc.
“Ngươi nghĩ cái gì vậy? Hoa thái nghê thường của ngươi cũng đưa cho nàng, nàng lại thị uy với ngươi? Ta xem, chính là ngươi đã quá nhường nàng rồi, mới để nàng vô pháp vô thiên như vậy.”
Khang phi thở dài, “Ai! Vẫn là câu nói kia, nàng là đệ tử của sư phụ, ta thật sự không đành lòng cứ như vậy hủy nàng.”
Chu Cẩm phi nghe cảm thấy không đúng, hỏi: “Ngươi tính làm gì?”
Khang phi nhìn Tôn Tiệp dư đắc ý, khóe môi gợi lên một nét cười lạnh, “Rất nhanh tỷ tỷ sẽ biết.”
Tuy rằng Chu Cẩm phi cực kì bất mãn với giọng điệu ra vẻ thần bí như vậy của Khang phi, nhưng xác thực lòng hiếu kì bị gợi lên đến mười phần mười. Mở to hai mắt nhìn tình hình trong Chính điện một vòng, trong lòng ngóng trông thời gian trôi nhanh lên.
Sau khi Tôn Tiệp dư hiến vũ xong, yến hội cũng tới khúc nhạc cuối. Hoàng thượng liếc mắt ra hiệu với Hoàng hậu, Hoàng hậu đứng dậy nói: “Hoàng thượng, ngài cùng Lục sư phụ nhiều năm không gặp, nhất định là còn rất nhiều chuyện muốn hỏi. Ở đây có thần thiếp cùng nhiều người như vậy, Lục sư phụ cũng không tiện đáp lời. Vậy chúng thần thiếp xin cáo từ.”
Hoàng thượng nói: “Như vậy cũng được. Các ngươi lui xuống đi. Khang phi ở lại, trẫm có lời muốn nói.”
“Vâng.” Khang phi đáp.
Hoàng hậu cùng chúng phi tần đồng thanh nói: “Thần thiếp cáo lui.”
Tuy rằng ngẫu nhiên có một hai người không muốn rời đi, nhưng nhìn thấy Hoàng hậu đi rồi, Hoàng thượng cũng không có ý tứ giữ người, đành rời đi theo.
Rất nhanh, trong đại điện chỉ lác đác còn lại mấy người. Hoàng thượng thấy Chu Cẩm phi ở lại, cười nói: “Ái phi thật sự ở lại.”
Chu Cẩm phi nói: “Ngày hôm qua chính Hoàng thượng đã đồng ý thần thiếp có thể xem vũ.” Ngày hôm qua Hoàng thượng ngủ lại Cung Hồng Huy, Chu Cẩm phi nhân cơ hội năn nỉ Hoàng thượng chấp thuận cho nàng xem Khang phi múa hôm nay. Hoàng thượng cũng biết Chu Cẩm phi cùng Khang phi thường ngày thân thiết, đã nói chỉ cần Khang phi không phản đối, hắn liền cho phép. Cho nên hôm nay Chu Cẩm phi mới ở lại.
Một người khác lưu lại đó là Tôn Tiệp dư. Lúc này nàng còn đang mặc Hoa thái nghê thường, kiêu ngạo giống như một con Khổng Tước. Lục Khuynh Nương thấy bộ dạng nàng như vậy, cũng không nhịn được mà âm thầm lắc đầu.
“Tôn Tiệp dư, vì sao ngươi ở lại?” Hoàng thượng hỏi nhưng vẫn chứa ý cười, có thể thấy tâm trạng không tệ.
Tôn Tiệp dư đi tới trước mặt Hoàng thượng, mềm giọng nói: “Hoàng thượng, Lục sư phụ là sư phụ dạy múa của thần thiếp, nhiều năm không gặp, thần thiếp cũng muốn ôn chuyện với sư phụ. Người cho phép thần thiếp lưu lại, được không?”
Thật ra Hoàng thượng không có dị nghị gì, nhưng chính hắn đã đáp ứng với Khang phi, lúc khiêu vũ sẽ chỉ có hai người hắn và Lục Khuynh Nương. Thêm Chu Cẩm phi, là Khang phi cho phép. Hiện giờ lại thêm Tôn Tiệp dư, không biết Khang phi có bằng lòng hay không.
“Hoàng thượng,“ Khang phi ở một bên nói: “Nếu Tôn Tiệp dư nguyện ý ở lại, thần thiếp cũng không dị nghị.”
Hoàng thượng nghe vậy cũng gật đầu.
Lục Khuynh Nương nhìn hai đệ tử của mình, trong lòng dường như đã hiểu ra chuyện gì rồi, “Tôn Tiệp dư, người vừa mới hiến vũ đã rất mệt rồi, không bằng hồi cung nghỉ ngơi đi, sau đó dân nữ sẽ qua cầu kiến.”
Khang phi nghe xong lời này, liền biết sư phụ là muốn cứu Tôn Tiệp dư, nếu Tôn Tiệp dư chịu nghe lời, thì chuyện này nàng cũng không muốn làm đến cùng.
Tôn Tiệp dư nghe xong lại không cảm kích, nói: “Lục sư phụ, ta chỉ ở lại thôi, sẽ không quấy rầy Hoàng thượng cùng người nói chuyện. Người đồng ý đi mà.”
Lục Khuynh Nương lại nhìn thoáng qua Khang phi, chỉ thấy nàng con ngươi như nước, bình yên phẳng lặng, không khỏi âm thầm thở dài. Tôn Di Ca này là hồ đồ mất khôn mà, mình cứu được nàng lần này, nhưng không cứu được nàng lần sau. Ngu xuẩn như vậy sớm muộn gì cũng phải chết ở trong thâm cung. Thôi, mình chỉ là dân thường nhỏ bé, làm sao có thể quản chuyện Thiên gia?
Khang phi thấy Lục Khuynh Nương không nói lời nào, liền khom người nói: “Hoàng thượng, thần thiếp muốn xuống thay y phục. Xin người hãy cho lui những người không liên quan khác.”
Hoàng thượng gật đầu. Khang phi dẫn theo Dương Quỳnh cùng Thiên Linh tới phía sau thay y phục. Hoàng thượng phân phó nói: “Toàn bộ cung nữ thái giám thị vệ rời khỏi đại điện chờ ở ngoài. Bất luận kẻ nào cũng không được nhìn lén vào trong điện.”
Chúng nhân dồn dập rời khỏi điện, bao gồm cả cung nữ thiếp thân của Chu Cẩm phi và Tôn Tiệp dư. Tôn Tiệp dư không rõ đây là tình huống gì, lại không tiện hỏi, chỉ đành quan sát toàn bộ biến hóa xung quanh.
Lúc này lại thấy thái giám Thường Lộc bên cạnh Hoàng thượng sai người mang lên một cây đàn Không*. Lục Khuynh Nương đi tới, trước tiên sờ vào thân đàn, khen: “Thật sự là hảo cầm!”
(*Đàn Không: loại đàn thời xưa, ít nhất có năm dây, nhiều nhất có hai mươi lăm dây)
Hoàng thượng nói: “Đây là vật ngoại bang cống nạp. Bởi vì đương thời khó tìm danh gia đàn Không, vì vậy mà luôn cất trong phủ khố. Nếu không có Lục sư phụ, nó còn không biết phải chờ tới khi nào mới có thể nhìn thấy mặt trời nữa.”
Lục Khuynh Nương khom người nói: “Dân nữ tạ ơn hậu ân của Hoàng thượng.”
“Lục sư phụ không cần đa lễ, mời đứng lên.”
Lục Khuynh Nương đứng dậy, ngồi trước đàn Không, ngón tay chạm vào dây đàn, một chuỗi nhạc linh động phát ra, làm người ta như được nghe thấy tiên nhạc.
Lúc này chúng cung nữ thái giám đã rời khỏi điện. Cửa điện cũng đã đóng. Một hồi tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, Khang phi trở lại trong điện.
Vũ y màu xanh nhạt quen thuộc, kiểu dáng đơn giản, không quá cầu kì. Tôn Tiệp dư nhìn thấy thì vừa kinh ngạc lại vừa khinh thường. Kinh ngạc là vì Khang phi lại mặc vũ y đi ra, chẳng lẽ là muốn khiêu vũ hay sao? Khinh thường là vì vũ y đơn giản như vậy, vẫn là màu sắc đơn điệu như thế, cho dù là mình, cũng sẽ rất khó nhảy ra được trò trống gì. Hiệu quả so với Hoa thái nghê thường nhất định là kém đi rất nhiều. Nghĩ như vậy, trong lòng lại cao hứng vài phần. May mà mình đoạt vũ y của nàng, nếu không danh tiếng còn không phải là bị nàng chiếm mất.
Khang phi đi đến trước mặt Hoàng thượng thi lễ lần thứ hai. Sau đó đi tới đứng ở giữa điện. Quay đầu nhìn về phía Lục Khuynh Nương gật đầu.
Lục Khuynh Nương cảm giác mình có chút hồi hộp. Thiên sí vũ hoàn toàn là dựa theo tưởng tượng của nàng mà vẽ ra. Chính nàng bởi vì nguyên nhân tuổi tác đã không thể nhảy được. Khang phi là hi vọng duy nhất của nàng. Nếu Khang phi cũng không thể nhảy được, vậy thiên sí vũ này của mình chính là không thành công. Nàng phải sửa lại một lần nữa. Bởi vậy, thành bại chính là lúc này.
Đàn Không vang lên.
Thân mình Khang phi theo khúc nhạc mà chậm rãi di chuyển. Mọi người có mặt đều mở to mắt cẩn thận dõi theo nhất cử nhất động của Khang phi. Theo tiếng nhạc càng nhanh, động tác của Khang phi cũng càng lúc càng nhanh. Rồi sau đó là một chuỗi vê dây đàn, động tác của Khang phi đột nhiên chậm lại.
Lúc này trong mắt mọi người lại hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Khang phi. Chỉ thấy thiên nữ phi tiên, mang theo vũ tư thánh khiết bay lượn phía chân trời. Đám mây Bách Điểu Triêu Phượng, thanh thanh êm tai. Trong tiếng hát của Phật, thiên nữ từ trên trời hạ xuống nhân gian, dáng vẻ trang nghiêm, không thể khinh nhờn. Chỉ cần nhìn thấy, trong lòng liền dâng lên cảm giác ấm áp, rồi sau đó dần dần khuếch tán, chỉ cảm thấy được tắm mình trong ánh mặt trời như vậy chính là việc vui mừng nhất thế gian, trong lòng xao động, ở trước mắt rồi lại như vô hình vô vị.
Tiếng đàn Không dừng lại, Khang phi vừa vặn múa xong động tác cuối cùng, cả thân người ngửa ra sau, như say hoa Lê, nằm trên mặt đất.
Trong đại điện lặng ngắt như tờ. Ngay cả tiếng hít thở dừng như cũng ngừng lại. Theo một tiếng nức nở, mọi người mới dần khôi phục lại tinh thần. Không thấy ánh mặt trời chói lọi, cũng không thấy tiếng Phật thiêng liêng, vẫn là đang trong đại điện, vẫn là bày biện như cũ. Khang phi chậm rãi đứng lên, Thiên Linh cầm khăn trong tay, lại hoàn toàn không có phản ứng, vẫn là Khang phi tự mình đi tới lấy khăn lâu mồ hôi.
Người phát ra tiếng nức nở chính là Lục Khuynh Nương. Hai tay nàng che mặt, khóc giống như lệ nhân. Khang phi vội vàng đi tới an ủi, “Sư phụ, người làm sao vậy? Đừng khóc.”
Lục Khuynh Nương khóc một lúc lâu mới dần dần bình tĩnh trở lại. Nàng vừa lau nước mắt, vừa nói với Hoàng thượng, “Dân nữ thất lễ trước ngự tiền, xin Hoàng thượng giáng tội.”
Tình hình của Hoàng thượng cũng không khá hơn bao nhiêu. Hơn nửa ngày mới nói: “Lục sư phụ không cần như vậy. Trẫm không trách ngươi.”
“Tạ Hoàng thượng.” Lục Khuynh Nương nhìn Khang phi, run run nói: “Bốn tuổi ta đã học múa, đến nay đã hơn ba mươi năm. Sáng chế ra thiên sí vũ, nhưng thủy chung lại không biết có người có thể nhảy được hay không. Thu Hoa, rốt cuộc ngươi cũng không để ta thất vọng. Có thể nhìn thấy điệu múa hôm nay, nếu ta lập tức chết đi cũng sẽ mỉm cười nơi chín suối.” Lục Khuynh Nương quá mức xúc động, hoàn toàn quên mất thân phận của người trước mặt.
Khang phi cũng không để ý. Kéo tay Lục Khuynh Nương nói: “Đệ tử có thể có thành quả ngày hôm nay, còn không phải là do sư phụ người vun trồng ngày đó sao.”
Hoàng thượng nói: “Khang phi nói rất đúng. Lục sư phụ không chỉ có vũ kỹ tuyệt hảo, mà tài nghệ đàn Không vừa rồi cũng đạt tới đỉnh cao.”
Tuy rằng Chu Cẩm phi không hiểu vũ, nhưng cũng thấy choáng váng. Lúc này kịp thời phản ứng nói: “Hóa ra phản ứng muội muội nói, hẳn là như vậy.”
Khang phi cười nói: “Thiên sí vũ nặng ý không nặng hình. Lúc trước tỷ tỷ xem ta khiêu vũ còn có thể nhìn ra động tác của ta, đó chính là không thành công.”
Lúc này Dương Quỳnh cũng hoàn toàn hiểu rồi. Vì sao lần đầu tiên nàng nói động tác của Khang phi đẹp mắt lại bị lạnh nhạt lâu như vậy.
Nhìn được động tác chính là thất bại. Không nhìn được động tác mới là thành công.
Rốt cuộc vì sao Khang phi có thể chỉ dựa vào một quyển vũ phổ lại có thể nhảy được điệu múa huyền diệu như vậy, Dương Quỳnh cảm thấy lấy đầu óc của mình thì không nên đi nghiên cứu vấn đề này.
“A a a a a!” Tiếng hét chói tai làm tất cả mọi người sợ tới mức biến sắc. Mọi người theo tiếng hét nhìn lại, người thét lên không ngờ là Tôn Tiệp dư. Vừa rồi tất cả mọi người đều như ở trong mộng mới tỉnh, ngược lại cũng không ai chú ý tới phản ứng của nàng.
Lúc này chỉ thấy Tôn Tiệp dư hai mắt đỏ ngầu, trừng mắt nhìn chằm chằm Khang phi, đi từng bước tới gần, “Không phải ngươi không biết khiêu vũ sao? Không phải ngươi chỉ biết thư pháp sao? Không phải ngươi cũng đã đưa Hoa thái nghê thường cho ta sao? Tại sao ngươi có thể khiêu vũ được như vậy? Ai dạy ngươi? Là Lục Khuynh Nương sao? Tại sao nàng không dạy ta? Tại sao?”
Dương Quỳnh thấy tình hình không đúng, lập tức lách mình che ở trước mặt Khang phi, lạnh lùng nói: “Tôn Tiệp dư, người thất nghi (nghi thức, lễ nghi) rồi.”
Tôn Tiệp dư lại không hề bị lay động, tiếp tục tới gần phía trước. Khang phi ở dưới sự hộ vệ của Dương Quỳnh từng bước lui về phía sau.
Lục Khuynh Nương vội vàng trả lời: “Thưa Hoàng thượng, Tôn Tiệp dư thiên phú cực cao, mấy năm nay lại siêng năng luyện tập, vũ tư ưu mỹ, phong vận tuyệt hảo, dân nữ cam bái hạ phong.”
Kỳ thật trong lòng Tôn Tiệp dư rất căng thẳng. Lục Khuynh Nương là đại hành gia (người trong nghề), mình có một chút sơ xuất nào cũng sẽ đều bị nàng nhìn ra. Lúc này nghe được Lục Khuynh Nương khích lệ, ngoài mặt Tôn Tiệp dư không dám quá mức biểu lộ, nhưng trong lòng lại là đại hỉ.
Hoàng thượng nghe Lục Khuynh Nương nói xong, cũng là long nhan đại duyệt, “Nói như vậy, Tôn Tiệp dư có công hiến vũ, thưởng cho một đôi ngọc bích, hai xếp gấm Tứ Xuyên.”
Tôn Tiệp dư quỳ gối tạ ơn, ngẩng đầu lên thì khóe mắt liếc về phía Khang phi, ý tứ thị uy vô cùng rõ ràng.
Chu Cẩm phi nhìn thấy, trong lòng tức giận. Quay đầu nhìn Khang phi, lại thấy Khang phi khẽ lắc đầu, vẻ mặt đáng tiếc.
“Ngươi nghĩ cái gì vậy? Hoa thái nghê thường của ngươi cũng đưa cho nàng, nàng lại thị uy với ngươi? Ta xem, chính là ngươi đã quá nhường nàng rồi, mới để nàng vô pháp vô thiên như vậy.”
Khang phi thở dài, “Ai! Vẫn là câu nói kia, nàng là đệ tử của sư phụ, ta thật sự không đành lòng cứ như vậy hủy nàng.”
Chu Cẩm phi nghe cảm thấy không đúng, hỏi: “Ngươi tính làm gì?”
Khang phi nhìn Tôn Tiệp dư đắc ý, khóe môi gợi lên một nét cười lạnh, “Rất nhanh tỷ tỷ sẽ biết.”
Tuy rằng Chu Cẩm phi cực kì bất mãn với giọng điệu ra vẻ thần bí như vậy của Khang phi, nhưng xác thực lòng hiếu kì bị gợi lên đến mười phần mười. Mở to hai mắt nhìn tình hình trong Chính điện một vòng, trong lòng ngóng trông thời gian trôi nhanh lên.
Sau khi Tôn Tiệp dư hiến vũ xong, yến hội cũng tới khúc nhạc cuối. Hoàng thượng liếc mắt ra hiệu với Hoàng hậu, Hoàng hậu đứng dậy nói: “Hoàng thượng, ngài cùng Lục sư phụ nhiều năm không gặp, nhất định là còn rất nhiều chuyện muốn hỏi. Ở đây có thần thiếp cùng nhiều người như vậy, Lục sư phụ cũng không tiện đáp lời. Vậy chúng thần thiếp xin cáo từ.”
Hoàng thượng nói: “Như vậy cũng được. Các ngươi lui xuống đi. Khang phi ở lại, trẫm có lời muốn nói.”
“Vâng.” Khang phi đáp.
Hoàng hậu cùng chúng phi tần đồng thanh nói: “Thần thiếp cáo lui.”
Tuy rằng ngẫu nhiên có một hai người không muốn rời đi, nhưng nhìn thấy Hoàng hậu đi rồi, Hoàng thượng cũng không có ý tứ giữ người, đành rời đi theo.
Rất nhanh, trong đại điện chỉ lác đác còn lại mấy người. Hoàng thượng thấy Chu Cẩm phi ở lại, cười nói: “Ái phi thật sự ở lại.”
Chu Cẩm phi nói: “Ngày hôm qua chính Hoàng thượng đã đồng ý thần thiếp có thể xem vũ.” Ngày hôm qua Hoàng thượng ngủ lại Cung Hồng Huy, Chu Cẩm phi nhân cơ hội năn nỉ Hoàng thượng chấp thuận cho nàng xem Khang phi múa hôm nay. Hoàng thượng cũng biết Chu Cẩm phi cùng Khang phi thường ngày thân thiết, đã nói chỉ cần Khang phi không phản đối, hắn liền cho phép. Cho nên hôm nay Chu Cẩm phi mới ở lại.
Một người khác lưu lại đó là Tôn Tiệp dư. Lúc này nàng còn đang mặc Hoa thái nghê thường, kiêu ngạo giống như một con Khổng Tước. Lục Khuynh Nương thấy bộ dạng nàng như vậy, cũng không nhịn được mà âm thầm lắc đầu.
“Tôn Tiệp dư, vì sao ngươi ở lại?” Hoàng thượng hỏi nhưng vẫn chứa ý cười, có thể thấy tâm trạng không tệ.
Tôn Tiệp dư đi tới trước mặt Hoàng thượng, mềm giọng nói: “Hoàng thượng, Lục sư phụ là sư phụ dạy múa của thần thiếp, nhiều năm không gặp, thần thiếp cũng muốn ôn chuyện với sư phụ. Người cho phép thần thiếp lưu lại, được không?”
Thật ra Hoàng thượng không có dị nghị gì, nhưng chính hắn đã đáp ứng với Khang phi, lúc khiêu vũ sẽ chỉ có hai người hắn và Lục Khuynh Nương. Thêm Chu Cẩm phi, là Khang phi cho phép. Hiện giờ lại thêm Tôn Tiệp dư, không biết Khang phi có bằng lòng hay không.
“Hoàng thượng,“ Khang phi ở một bên nói: “Nếu Tôn Tiệp dư nguyện ý ở lại, thần thiếp cũng không dị nghị.”
Hoàng thượng nghe vậy cũng gật đầu.
Lục Khuynh Nương nhìn hai đệ tử của mình, trong lòng dường như đã hiểu ra chuyện gì rồi, “Tôn Tiệp dư, người vừa mới hiến vũ đã rất mệt rồi, không bằng hồi cung nghỉ ngơi đi, sau đó dân nữ sẽ qua cầu kiến.”
Khang phi nghe xong lời này, liền biết sư phụ là muốn cứu Tôn Tiệp dư, nếu Tôn Tiệp dư chịu nghe lời, thì chuyện này nàng cũng không muốn làm đến cùng.
Tôn Tiệp dư nghe xong lại không cảm kích, nói: “Lục sư phụ, ta chỉ ở lại thôi, sẽ không quấy rầy Hoàng thượng cùng người nói chuyện. Người đồng ý đi mà.”
Lục Khuynh Nương lại nhìn thoáng qua Khang phi, chỉ thấy nàng con ngươi như nước, bình yên phẳng lặng, không khỏi âm thầm thở dài. Tôn Di Ca này là hồ đồ mất khôn mà, mình cứu được nàng lần này, nhưng không cứu được nàng lần sau. Ngu xuẩn như vậy sớm muộn gì cũng phải chết ở trong thâm cung. Thôi, mình chỉ là dân thường nhỏ bé, làm sao có thể quản chuyện Thiên gia?
Khang phi thấy Lục Khuynh Nương không nói lời nào, liền khom người nói: “Hoàng thượng, thần thiếp muốn xuống thay y phục. Xin người hãy cho lui những người không liên quan khác.”
Hoàng thượng gật đầu. Khang phi dẫn theo Dương Quỳnh cùng Thiên Linh tới phía sau thay y phục. Hoàng thượng phân phó nói: “Toàn bộ cung nữ thái giám thị vệ rời khỏi đại điện chờ ở ngoài. Bất luận kẻ nào cũng không được nhìn lén vào trong điện.”
Chúng nhân dồn dập rời khỏi điện, bao gồm cả cung nữ thiếp thân của Chu Cẩm phi và Tôn Tiệp dư. Tôn Tiệp dư không rõ đây là tình huống gì, lại không tiện hỏi, chỉ đành quan sát toàn bộ biến hóa xung quanh.
Lúc này lại thấy thái giám Thường Lộc bên cạnh Hoàng thượng sai người mang lên một cây đàn Không*. Lục Khuynh Nương đi tới, trước tiên sờ vào thân đàn, khen: “Thật sự là hảo cầm!”
(*Đàn Không: loại đàn thời xưa, ít nhất có năm dây, nhiều nhất có hai mươi lăm dây)
Hoàng thượng nói: “Đây là vật ngoại bang cống nạp. Bởi vì đương thời khó tìm danh gia đàn Không, vì vậy mà luôn cất trong phủ khố. Nếu không có Lục sư phụ, nó còn không biết phải chờ tới khi nào mới có thể nhìn thấy mặt trời nữa.”
Lục Khuynh Nương khom người nói: “Dân nữ tạ ơn hậu ân của Hoàng thượng.”
“Lục sư phụ không cần đa lễ, mời đứng lên.”
Lục Khuynh Nương đứng dậy, ngồi trước đàn Không, ngón tay chạm vào dây đàn, một chuỗi nhạc linh động phát ra, làm người ta như được nghe thấy tiên nhạc.
Lúc này chúng cung nữ thái giám đã rời khỏi điện. Cửa điện cũng đã đóng. Một hồi tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, Khang phi trở lại trong điện.
Vũ y màu xanh nhạt quen thuộc, kiểu dáng đơn giản, không quá cầu kì. Tôn Tiệp dư nhìn thấy thì vừa kinh ngạc lại vừa khinh thường. Kinh ngạc là vì Khang phi lại mặc vũ y đi ra, chẳng lẽ là muốn khiêu vũ hay sao? Khinh thường là vì vũ y đơn giản như vậy, vẫn là màu sắc đơn điệu như thế, cho dù là mình, cũng sẽ rất khó nhảy ra được trò trống gì. Hiệu quả so với Hoa thái nghê thường nhất định là kém đi rất nhiều. Nghĩ như vậy, trong lòng lại cao hứng vài phần. May mà mình đoạt vũ y của nàng, nếu không danh tiếng còn không phải là bị nàng chiếm mất.
Khang phi đi đến trước mặt Hoàng thượng thi lễ lần thứ hai. Sau đó đi tới đứng ở giữa điện. Quay đầu nhìn về phía Lục Khuynh Nương gật đầu.
Lục Khuynh Nương cảm giác mình có chút hồi hộp. Thiên sí vũ hoàn toàn là dựa theo tưởng tượng của nàng mà vẽ ra. Chính nàng bởi vì nguyên nhân tuổi tác đã không thể nhảy được. Khang phi là hi vọng duy nhất của nàng. Nếu Khang phi cũng không thể nhảy được, vậy thiên sí vũ này của mình chính là không thành công. Nàng phải sửa lại một lần nữa. Bởi vậy, thành bại chính là lúc này.
Đàn Không vang lên.
Thân mình Khang phi theo khúc nhạc mà chậm rãi di chuyển. Mọi người có mặt đều mở to mắt cẩn thận dõi theo nhất cử nhất động của Khang phi. Theo tiếng nhạc càng nhanh, động tác của Khang phi cũng càng lúc càng nhanh. Rồi sau đó là một chuỗi vê dây đàn, động tác của Khang phi đột nhiên chậm lại.
Lúc này trong mắt mọi người lại hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Khang phi. Chỉ thấy thiên nữ phi tiên, mang theo vũ tư thánh khiết bay lượn phía chân trời. Đám mây Bách Điểu Triêu Phượng, thanh thanh êm tai. Trong tiếng hát của Phật, thiên nữ từ trên trời hạ xuống nhân gian, dáng vẻ trang nghiêm, không thể khinh nhờn. Chỉ cần nhìn thấy, trong lòng liền dâng lên cảm giác ấm áp, rồi sau đó dần dần khuếch tán, chỉ cảm thấy được tắm mình trong ánh mặt trời như vậy chính là việc vui mừng nhất thế gian, trong lòng xao động, ở trước mắt rồi lại như vô hình vô vị.
Tiếng đàn Không dừng lại, Khang phi vừa vặn múa xong động tác cuối cùng, cả thân người ngửa ra sau, như say hoa Lê, nằm trên mặt đất.
Trong đại điện lặng ngắt như tờ. Ngay cả tiếng hít thở dừng như cũng ngừng lại. Theo một tiếng nức nở, mọi người mới dần khôi phục lại tinh thần. Không thấy ánh mặt trời chói lọi, cũng không thấy tiếng Phật thiêng liêng, vẫn là đang trong đại điện, vẫn là bày biện như cũ. Khang phi chậm rãi đứng lên, Thiên Linh cầm khăn trong tay, lại hoàn toàn không có phản ứng, vẫn là Khang phi tự mình đi tới lấy khăn lâu mồ hôi.
Người phát ra tiếng nức nở chính là Lục Khuynh Nương. Hai tay nàng che mặt, khóc giống như lệ nhân. Khang phi vội vàng đi tới an ủi, “Sư phụ, người làm sao vậy? Đừng khóc.”
Lục Khuynh Nương khóc một lúc lâu mới dần dần bình tĩnh trở lại. Nàng vừa lau nước mắt, vừa nói với Hoàng thượng, “Dân nữ thất lễ trước ngự tiền, xin Hoàng thượng giáng tội.”
Tình hình của Hoàng thượng cũng không khá hơn bao nhiêu. Hơn nửa ngày mới nói: “Lục sư phụ không cần như vậy. Trẫm không trách ngươi.”
“Tạ Hoàng thượng.” Lục Khuynh Nương nhìn Khang phi, run run nói: “Bốn tuổi ta đã học múa, đến nay đã hơn ba mươi năm. Sáng chế ra thiên sí vũ, nhưng thủy chung lại không biết có người có thể nhảy được hay không. Thu Hoa, rốt cuộc ngươi cũng không để ta thất vọng. Có thể nhìn thấy điệu múa hôm nay, nếu ta lập tức chết đi cũng sẽ mỉm cười nơi chín suối.” Lục Khuynh Nương quá mức xúc động, hoàn toàn quên mất thân phận của người trước mặt.
Khang phi cũng không để ý. Kéo tay Lục Khuynh Nương nói: “Đệ tử có thể có thành quả ngày hôm nay, còn không phải là do sư phụ người vun trồng ngày đó sao.”
Hoàng thượng nói: “Khang phi nói rất đúng. Lục sư phụ không chỉ có vũ kỹ tuyệt hảo, mà tài nghệ đàn Không vừa rồi cũng đạt tới đỉnh cao.”
Tuy rằng Chu Cẩm phi không hiểu vũ, nhưng cũng thấy choáng váng. Lúc này kịp thời phản ứng nói: “Hóa ra phản ứng muội muội nói, hẳn là như vậy.”
Khang phi cười nói: “Thiên sí vũ nặng ý không nặng hình. Lúc trước tỷ tỷ xem ta khiêu vũ còn có thể nhìn ra động tác của ta, đó chính là không thành công.”
Lúc này Dương Quỳnh cũng hoàn toàn hiểu rồi. Vì sao lần đầu tiên nàng nói động tác của Khang phi đẹp mắt lại bị lạnh nhạt lâu như vậy.
Nhìn được động tác chính là thất bại. Không nhìn được động tác mới là thành công.
Rốt cuộc vì sao Khang phi có thể chỉ dựa vào một quyển vũ phổ lại có thể nhảy được điệu múa huyền diệu như vậy, Dương Quỳnh cảm thấy lấy đầu óc của mình thì không nên đi nghiên cứu vấn đề này.
“A a a a a!” Tiếng hét chói tai làm tất cả mọi người sợ tới mức biến sắc. Mọi người theo tiếng hét nhìn lại, người thét lên không ngờ là Tôn Tiệp dư. Vừa rồi tất cả mọi người đều như ở trong mộng mới tỉnh, ngược lại cũng không ai chú ý tới phản ứng của nàng.
Lúc này chỉ thấy Tôn Tiệp dư hai mắt đỏ ngầu, trừng mắt nhìn chằm chằm Khang phi, đi từng bước tới gần, “Không phải ngươi không biết khiêu vũ sao? Không phải ngươi chỉ biết thư pháp sao? Không phải ngươi cũng đã đưa Hoa thái nghê thường cho ta sao? Tại sao ngươi có thể khiêu vũ được như vậy? Ai dạy ngươi? Là Lục Khuynh Nương sao? Tại sao nàng không dạy ta? Tại sao?”
Dương Quỳnh thấy tình hình không đúng, lập tức lách mình che ở trước mặt Khang phi, lạnh lùng nói: “Tôn Tiệp dư, người thất nghi (nghi thức, lễ nghi) rồi.”
Tôn Tiệp dư lại không hề bị lay động, tiếp tục tới gần phía trước. Khang phi ở dưới sự hộ vệ của Dương Quỳnh từng bước lui về phía sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook