Mặc Cho Thời Gian Tĩnh Lặng Như Biển FULL
-
Chương 1
“Nghe nói em lại chia tay bạn trai rồi?”
Trường đã tan học từ lâu, trong trường chẳng còn lại được bao nhiêu học sinh, Hồ Đào đến trường của Lâm Hướng Tự xem anh chơi bóng rổ.
Lâm Hướng Tự vừa xong trận bóng, người toàn mồ hôi đưa tay nhận lấy chai nước khoáng Hồ Đào đưa cho, uống một hơi hết sạch.
Anh cầm áo khoác Hồ Đào đang ôm trong tay, vắt lên vai mình, vừa cười vừa hỏi cô.
Hồ Đào đứng lên đi theo sau lưng Lâm Hướng Tự, lắc đầu mặc cho anh không nhìn thấy: “Tính cách không hợp.”
“Chậc, hồi yêu đương đậm sâu đâu thấy em nói vậy?” Lâm Hướng Tự nhíu mày, chân anh hơi đau nên bước đi có vẻ khập khiễng, anh vung tay ném chai nước vào thùng rác phía xa, chuẩn xác như cú ném 3 điểm.
“Lạnh lùng vô tình quá đấy.”
Hồ Đào giật giật khoé miệng, cô bước mau đến sóng vai đi cùng anh.
Ánh nắng chiều vàng rực khiến bóng họ kéo dài ra, nhìn qua như chủ nhân của hai chiếc bóng đang ôm lấy nhau.
“Anh nhớ Trình Lệ Dĩnh, bạn ngồi cùng bàn hồi cấp 2 của em không?”
“Nhớ mang máng, sao thế?”
“Hôm qua cô ấy gọi điện cho em, nói là mình có bạn trai rồi, rồi nhờ em chuyển lời cho anh, rằng ba năm cấp 2 cô ấy vẫn luôn yêu thầm anh.”
Lâm Hướng Tự giật mình, Hồ Đào quay lại liếc anh một cách đầy khinh bỉ: “Nhưng mà giờ người ta có bạn trai rồi, lúc này anh nên được xem là “bị đá” nhi?”
“Ok ok ok!” Lâm Hướng Tự chẳng thèm quan tâm, nhín vai đổi chủ đề “Hôm qua trường em lại tổ chức tiệc tùng gì à? Lúc tự học buổi tối anh còn nghe tiếng pháo hoa bên đó bắn.”
“Anh mới xứng với hai chữ vô tình đấy! Ừ, hôm qua là biểu diễn báo cáo hạng A đó.”
“Em có tham gia không?”
“Có chứ!” Hồ Đào cúi người chỉnh lại chiếc váy ngắn, đỏng đảnh lượn qua lượn lại trước mặt Lâm Hướng Tự: “Em đây múa chính.”
Từ phía Lâm Hướng Tự nhìn qua, sườn mặt bên phải của Hồ Đào được ánh ráng chiều phủ lên một lớp hào quang mềm mại, ngũ quan xinh đẹp tựa hoa đào.
Vẻ xinh đẹp của cô mỗi năm một sắc nét rõ ràng hơn, như đoá hoa nở rộ, lại chẳng hẹn ngày úa tàn.
Lâm Hướng Tự yêu chiều vỗ đầu cô.
Trường mà Hồ Đào theo học là trường nghệ thuật cạnh trường Lâm Hướng Tự.
Những cậu ấm cô chiêu không thích học hành thường xuyên quậy phá, thanh danh trường học cùng cung cách giảng dạy học tập đều rất tệ hại.
Trước đây khi Hồ Đào biết Lâm Hướng Tự muốn thi vào Nhất Trung đã không do dự nói nếu cô không thi được vào Nhất Trung cùng anh thì sẽ học trường nghệ thuật bên cạnh.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi tới phòng từ học, ngay khi Lâm Hướng Tự đẩy cửa bước vào, Hồ Đào bỗng cất tiếng gọi: “Lâm Hướng Tự!”
Anh nghi hoặc quay đầu lại, thấy cô dịu dàng cười: “Em thật sự đã có bạn trai, cũng đã từng thật lòng yêu họ.”
“Biết rồi.” Lâm Hướng Tự khoát tay trả lời, không để trong lòng, quay đầu đi vào phòng học.
Hồ Đào vẫn chôn chân tại chỗ, dùng giọng nói nỉ non chỉ mình cô nghe thấy: “Gắng lên nào, phải làm cho bản thân mình thích người khác, ngoại trừ người bên cạnh mày.”
Chờ đến lúc Hồ Đào vào phòng học, Lâm Hướng Tự đã cùng với Từ Thuỷ Mặc thảo luận đề toán.
Hai người ngồi cùng nhau, tờ giấy nháp chằng chịt những phép tính.
Hồ Đào mơ hồ nghe thấy được “Chỗ này phải kẻ thêm đường phụ, đây có hai góc bằng nhau này…”
Hai bọn họ nói không lớn lắm, giọng nói hoà vào gió phiêu phiêu, quanh quẩn vang vọng mãi trong căn phòng chỉ có ba người này.
Hồ Đào nhàn rỗi không có gì làm bèn đi lên phía bục giảng, bảng đen phấn trắng, bụi phấn bay bay.
Trên đường về Từ Thuỷ Mặc có nhắc chuyện đi du lịch núi Thái Sơn cùng Lâm Hướng Tự và vài người bạn từ hồi học cấp ba mà Hồ Đào cũng quen, hỏi Hồ Đào có muốn đi cùng không.
“Không đi đâu.
Nghỉ hè ngày nào cũng phải đưa em gái đi học piano rồi.” Hồ Đào cười từ chối.
“Em gái ruột?”
“Không, con gái bố dượng.”
Từ Thuỷ Mặc ngạc nhiên khẽ “a” lên một tiếng, mặt Hồ Đào hiện lên vẻ châm chọc, quay sang nhìn cô nàng nói: “Không ngờ đúng không? Cậu cho rằng tôi là loại con gái não tàn ỷ nhà giàu mà sống buông thả sao?”
Từ Thuỷ Mặc và Lâm Hướng Tự không nghĩ đến việc bỗng nhiên Hồ Đào sẽ nói những lời công kích rõ rành như vậy, cả hai đều sửng sốt nhìn cô.
Lâm Hướng Tự nhíu mày, không vừa ý mà lên tiếng: “Hồ Đào.”
Hồ Đào chắc cũng ý thức được việc bản thân mình đã nặng lời, cô cắn môi im lặng suốt quãng đường về.
Về đến nhà Hồ Đào đã do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện Lâm Hướng Tự để giải thích với anh chuyện buổi chiều.
“Hôm nay tâm trạng em không tốt à?” Lâm Hướng Tự hỏi.
“Anh cứ cho là vậy đi.” Hồ Đào thấy như vậy cũng tốt.
Cô ngồi bên cửa sỏ phòng khách, từ độ cao này ngắm nhìn phố xá phồn hoa bên dưới.
“Thấy hai người ngồi trong phòng học sáng sủa rộng rãi, nhìn bảng đen đầy những công thức toán khó hiểu, em bỗng thấy hâm mộ vô cùng.
Sao vận mệnh của chúng mình lại khác nhau vậy nhỉ? Rõ ràng nhìn em sống ở đời này đầy vẻ vang cơ mà? Sao em vẫn thấy cô độc và bất lực bủa vây vậy?”
Giọng nói đều đều của Hồ Đào cách một lớp ống nghe truyền đến tai Lâm Hướng Tự, hồi lâu sau anh mới cất tiếng: “Hồ Đào, anh từng nói rồi đúng không? Anh chỉ xem em là anh em.
Đời này, chỉ cần anh còn sống, nhất định sẽ ở bên em.”
Hồ Đào bộc bạch tâm tình vốn đã rưng rưng nước mắt, giờ nghe được lời hứa hẹn của cách một lớp ống nghe bỗng nhiên cất tiếng cười ha hả.
Đời này chỉ xem cô như anh em.
Lời thề son sắt, nói được làm được.
“Cạch” một tiếng, cô cúp điện thoại..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook