Mặc Chi Đồng
-
Chương 59
Chu Thích Hoài nói: Được, Mặc Đồng. Nhưng xin cho phép tôi cùng cậu tiến lên trước.
Mặc Đồng nói: Chúng ta là hai kẻ không hiểu được ‘yêu’.
Chu Thích Hoài nói: Xin cho phép tôi cùng cậu học lấy, ‘yêu’ là cái gì.
Từ đó về sau, hầu như mỗi cuối tuần Chu Thích Hoài đều lái xe đến cái thôn nhỏ này, mang theo rất nhiều đồ dùng học tập, thậm chí, còn dạy thêm cho bọn nhỏ.
Mỗi lần, anh ta lại mang theo rất nhiều vật dụng và thực phẩm cho Mặc Đồng; còn Mặc Đồng, mỗi lần lại đem chúng tặng lại cho dân làng.
Chu Thích Hoài không ngừng tặng đồ, Mặc Đồng không ngừng đem đi tặng lại. Nhưng có một lần, trong đống vật phẩm, có một hộp giấy nho nhỏ, trên hộp dán một tấm card nho nhỏ: Quà của Cư Bạch, Thu Hào năm nay. Giữ lại, được không?
Mặc Đồng mở hộp, mùi hương thanh nhã nhẹ nhàng tỏa ra.
Nếu như, tình cảm cũng như hương thơm, mở hộp liền xuất hiện, đóng hộp lại liền không còn, thì thế gian phải chăng có thể bớt đi rất nhiều thăng trầm?
Nhưng, không phải vậy.
Mặc Đồng đóng nắp hộp, nhét vào đáy vali.
Ba tháng sau, ngôi trường tiểu học mới của thôn do Chu Thích Hoài đầu tư làm lễ động thổ.
Những ngày sau đó, thường gặp anh ta đội nón bảo hộ, mang ủng lao động cao su, đi thị sát công trường.
Anh ta tỉ mỉ tự vẽ rất nhiều phác thảo về bố trí phòng học và nội thất, mang đến hỏi ý Mặc Đồng.
Chu Thích Hoài ngắm Mặc Đồng chăm chú xem xét những bản phác thảo dưới đèn, hàng lông mi thật dài che khuất cảm tình trong mắt bỗng nhiên ngẩng lên, chạm vào ánh mắt Chu Thích Hoài, ánh mắt nhưng tĩnh lặng như một đầm nước cổ xưa, không chút gợn sóng.
Như thể tình yêu của cả một đời, trong lúc chuyển mắt, đã sớm lướt qua.
Trường học xây rất nhanh.
Hoàng hôn ngày hoàn công, Chu Thích Hoài nói, Mặc Đồng, có thể đi ra ngoài với tôi một chút được không?
Phía đông của thôn là một bãi biển lớn, là khu bảo hộ các loài chim của quốc gia.
Đang là lúc thu tàn, chuẩn bị vào đông, đã có rất nhiều hạc trắng bay đến trú đông.
Mặt nước dưới ánh nắng chiều, xanh biếc ánh vàng, giữa không trung thỉnh thoảng có bóng hạc trắng gầy duyên dáng lướt qua. Đây là nơi Mặc Đồng thích đến nhất, cuối tuần cậu thường đến đây, ngồi cả ngày.
Chu Thích Hoài nhìn cậu thiếu niên bên cạnh. Vài tháng ngắn ngủi, vẻ ngây ngô con trẻ trên người cậu đã dần dần lui đi, thay thế bởi vẻ ôn nhã ung dung của thanh niên nam tử, chỉ là, càng thêm tiều tụy.
Quần áo giản dị, vẻ mặt thanh đạm; hai năm, vô số chuyện xảy ra, nhưng không hề lưu lại trên người cậu bất luận vết tích nào của sự oán giận cùng hận thù. Chu Thích Hoài nhớ cậu từng nói, “Tôi không bị oán hận đánh bại.”
Chu Thích Hoài nhẹ nhàng nói, “Mặc Đồng, hôm nay, cậu có bằng lòng lại tin vào tình yêu lần nữa không.”
Mặc Đồng nhìn mặt nước gợn sóng, cánh hạc trắng lướt qua, để lại một vệt ngoằn nghoèo. Cậu mỉm cười, nói:
“Tôi thật ra chưa bao giờ không tin cả. Tôi từ đầu đến cuối vẫn tin tưởng tình yêu. Tôi chỉ nghĩ, mình của ngày xưa, hoàn toàn không hiểu rõ ý nghĩa thật sự của tình yêu. Nhưng hiện tại, tôi dường như hiểu được một chút rồi.”
Cậu quay đầu lại, mắt sáng long lanh, “Yêu, là một chiếc thang dẫn lên cao, khiến ta biết được thứ tốt đẹp nhất trên đời, dẫn ta đi qua một cuộc sống thật sự đáng giá, ngay cả khi cách biệt đất trời, cũng sẽ khiến lòng ta vững tin. Đây là tình yêu theo cách hiểu của tôi hiện giờ.”
Người đứng trước mặt, đã không còn là cậu bé ngượng ngùng khát khao tình yêu ngày trước nữa. Chu Thích Hoài nhìn tấm lưng gầy gò nhưng thẳng tắp của cậu, bỗng nhiên nước mắt trào ra, ướt cả mặt.
Cậu thanh niên này, là vệt màu sáng lóa chói mắt nhất trong cuộc đời anh ta, nhưng hôm nay, liệu anh ta còn có thể giữ lại một phần ánh sáng đó không?
Những ngày sau, sức khỏe của Mặc Đồng suy sụp rất nhanh, mũi và lợi của cậu lại bắt đầu chảy máu, có mấy lần đang dạy, cảnh vật trước mắt cậu đột nhiên hoa lên, cậu nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ sau chốc lát, lại thấy có dòng nước nong nóng chảy xuống, chớp mắt đã nhuộm đầy tay. Bọn trẻ sợ hãi, muốn chạy về thôn gọi người, Mặc Đồng cản chúng lại, rút giấy lau sạch vết máu trên mặt, tiếp tục dạy học.
Cuối cùng, một cuối tuần nọ, Mặc Đồng ngồi xe trở về N thành, đến bệnh viện.
Trước bệnh tình của cậu thanh niên này, bác sĩ rất kinh ngạc; bệnh của cậu tiến triển quá nhanh, bác sĩ muốn cậu lập tức nhập viện.
Mặc Đồng ra khỏi bệnh viện, ngồi xuống bậc thềm cao cao trước cửa.
Không ngờ lại nhanh như vậy. Mặc Đồng nhìn ngọn cây trụi lủi trong cơn gió lạnh mùa đông, dưới gốc cây là một mảnh lá rụng dày.
Lá cây rơi xuống rồi sẽ có ngày lại xanh, hoa tàn rồi sẽ lại nở; người đi rồi, liệu có ngày trở lại không? Khi trở lại, sẽ không còn dáng dấp của đời này, sẽ không là cơ duyên đời này, nhưng, có thể lại gặp người lần nữa không?
Bỗng nghe có người gọi, “Mặc Đồng.” Mặc Đồng quay lại, thấy Trần Hạo Thiên, cậu gọi: “Anh Hạo Thiên.”
Trần Hạo Thiên hỏi, “Về rồi sao Mặc Đồng, sao lại đến bệnh viện, khó chịu sao?”
“Chút cảm mạo thôi. Sao anh lại ở chỗ này?”
“Đến thăm một người bạn. Mặc Đồng,” Trần Hạo Thiên đi tới, “Vẫn gầy như vậy, sắc mặt thật không tốt. Đừng đi gấp được không? Tôi dẫn cậu đi ăn.”
“Không cần. Anh Hạo Thiên, anh, có thể đưa tôi đến chỗ này được không?”
Trần Hạo Thiên lái xe chở Mặc Đồng đến một tiệm trà mới mở phía tây thành.
Sắc xanh đậm đậm nhạt nhạt, thêm một mảnh thủy tinh lớn trong suốt, tạo thành một thế giới sạch sẽ thanh nhã.
Trước cửa, có một chú chó con nằm dài trong một quầng nắng, đôi mắt đen láy, bộ lông trắng bồng.
Mẹ Mặc Đồng đứng sau quầy, đang nhẹ giọng trò chuyện với một khách hàng, một lát sau, người khách cầm lá trà mới mua bước ra khỏi tiệm.
“Mẹ gọi điện nói cho tôi biết bà đang làm việc ở đây.”
“Ừ. Cửa hàng này…” Trần Hạo Thiên có chút do dự, “Đồng Đồng, ở đây thật ra là cửa hàng của Cư Bạch tiên sinh, anh ta gần đây mở mấy chuỗi cửa hàng ở N thị, đúng lúc đang cần người, nên Thích Hoài cậu ta…”
Mặc Đồng cười cười, “Tôi biết, anh Hạo Thiên.”
Mặc Đồng lưu luyến nhìn Mẹ, sạch sẽ, an bình, thơm tho, mẹ, cầu người nửa đời sau, giữ được một cuộc sống tạo thành bởi sáu từ này.
Trần Hạo Thiên nói, “Sao lại không vào nói chuyện với mẹ một chút, tôi chờ cậu ở đây.”
Mặc Đồng lắc đầu.
Gặp nhau ít đi một lần, bớt đi một chút ấm áp khi ở cùng nhau, sau này lại có thể giảm đi được một chút đau khổ.
Mặc Đồng nhìn ra ngoài cửa xe, trầm ngâm nhìn, chăm chú nhìn, tham lam nhìn, ngón tay bất chấp tấm kính vuốt ve từng nhành cây ngọn cỏ ngoài cửa sổ, đột nhiên mỉm cười nói, “Sinh mệnh khốn khổ như vậy, nhưng tôi, vẫn muốn sống cho thật tốt.”
Ái tình đầy bi thương, vỡ nát tan tành, nhưng ta, vẫn muốn yêu một người cho thật đàng hoàng, cũng mong người, có thể đường hoàng yêu ta.
Trần Hạo Thiên chậm rãi ôm cậu vào lòng, “Đúng vậy, Đồng Đồng, so với cậu, không ai có tư cách sống tốt hơn.”
Đưa Mặc Đồng đến trạm xe, Trần Hạo Thiên ngồi trong xe, nhìn chiếc xe khách chuyển bánh trong bụi mù, không cách nào xóa được nỗi bất an trong lòng. Suy nghĩ một lát, anh ta quay xe lại chạy về phía bệnh viện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook