Mặc Chi Đồng
Chương 54

Mặc Đồng mở mắt, thấy bên chân là một chú chó con, rất bẩn, rất nhỏ, đang cọ cọ vào chân cậu.



Mặc Đồng bế nó lên, nói, “Mày làm gì đó, bé con? Mày làm quần áo tao bẩn hết rồi này.”

Chú chó con mặc dù bẩn, nhưng lại có một đôi mắt trong veo đen nhanh nhánh, vừa ngây thơ vừa tội nghiệp nhìn Mặc Đồng, kêu lên ư ử.

Mặc Đồng để lộ nụ cười đã nhiều ngày không gặp, “Được rồi, tao không trách mày nữa. Về nhà đi.”

Chú chó con sau khi được thả lên mặt đất lại cứ quanh quẩn không đi.

Mặc Đồng phát hiện, dáng đi của nó là lạ, nhìn kỹ, mới nhận ra chân trước bên trái của nó bị cụt mất một đoạn, giống như bị thứ gì sắc cắt đứt, vết thương từ lâu đã lành lại.

Mặc Đồng vỗ vỗ đầu nó, “Thì ra là vậy à.” Cậu cầm cái chân bị cụt của chú chó con, “Lúc đó nhất định rất đau. Cùng anh về nhà được không?”

Chú chó con dường như hiểu lời cậu, ư ử tiến đến gần, rồi lại xấu hổ lùi lại hai bước.

Khi mẹ Mặc Đồng về nhà, trong phòng khách lẫn phòng trong đều không thấy cậu, nghe trong nhà tắm có tiếng nước rào rào, cửa lại không đóng. Bà đi vào, thấy Mặc Đồng đang tắm cho một chú chó rất nhỏ, bọt xà phòng đầy cả sàn, chú chó con ngoan ngoãn đứng yên, cơ thể nho nhỏ run rẩy dưới dòng nước, bộ lông trắng muốt đẫm nước, phủ xuống che cả mắt.

Mặc Đồng quay lại thấy Mẹ, “Là con tìm thấy trước mộ cha đó, không ai muốn nó, con đem về nhà. Cũng sắp tắm xong rồi, con sẽ dọn sạch nhà tắm.”

Mẹ bỗng nhiên thấy xót xa.

Bà cũng ngồi xổm xuống, đưa tay, cùng Mặc Đồng tắm cho chú chó con.

Bốn bàn tay dưới dòng nước, thỉnh thoảng chạm vào nhau, Mặc Đồng lại đưa mắt nhìn Mẹ.

Trên gương mặt mẹ, là vẻ trầm tĩnh nhu hòa đã rất lâu không thấy, giống như rất nhiều rất nhiều năm trước, người thiếu phụ xinh đẹp nọ, luôn thích mặc quần áo thật đẹp, tắm rửa xong sẽ xõa tung mái tóc dài gợn sóng ướt đẫm, khiến bọt nước lạnh lẽo bắn ra, rơi vào khuôn mặt nho nhỏ của Mặc Đồng.

Mặc Đồng nói, “Mẹ, con quyết định sẽ tốt nghiệp sớm. Hai ngày nay sẽ chuẩn bị bảo vệ luận văn cho đàng hoàng.”

Mẹ ừ một tiếng. Cầm lấy chiếc khăn lông cũ, lau người cho chú chó con.

Mặc Đồng lại nói khẽ, “Mẹ, chúng ta giữ lại nó đi, tuy là nó bị què, nhưng rất đáng yêu. Gọi nó là Bố Bố được không.”

“Được.”

Mặc Đồng ôm chú chó con đã tắm sạch sẽ thơm phức vào lòng, “Sau này, khi con không ở nhà, thì có nó ở với mẹ.”

Mặc Đồng rút ra một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi áo khoác, đưa cho Mẹ.

“Cái này, là tiền bồi thường của công ty gas, con gửi hết vào tài khoản này rồi. Mật mã là sinh nhật của mẹ. Chỗ này sắp bị giải tỏa rồi, mẹ có thể dùng tiền đền bù của Nhà nước, cộng với số tiền này, mua một căn nhà gần gần một chút, đừng đi tìm nhà ở mấy chỗ xa xôi như Thần Miếu, sửa sang cho đàng hoàng một cái, sau này, mẹ cũng có thể sống thoải mái hơn một chút.”

Mẹ chậm rãi cầm lấy tấm thẻ, vân vê trên tay, ngơ ngác nhìn nó, nhìn nhìn, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt. Bà đưa tay ôm lấy thắt lưng Mặc Đồng, đặt đầu lên vai cậu.

Con trai đã lớn lên, đã cao như vậy rồi, nhưng lại gầy đến thế, khớp xương trên vai nhô ra, cấn cấn gương mặt và trán Mẹ.

Mặc đồng sững ra vài giây, cũng đưa tay, ôm lấy Mẹ.

Hai con người thân thiết với nhau nhất, dùng một tư thế xa lạ, lướt qua những tháng năm đau khổ dài dằng dặc, nhẹ nhàng ôm lấy nhau.

Một tuần sau, Mặc Đồng thuận lợi bảo hộ thành công luận văn tốt nghiệp.

Sau đó ba ngày, Mặc Đồng đăng ký tham gia đoàn thanh niên tình nguyện, đến các huyện nghèo vùng Tô Bắc dạy học một năm.

Trần Hạo Thiên nghe được tin sau đó một tuần.

Trần Hạo Thiên đến nhà Mặc Đồng.

Anh ta hỏi, “Đồng Đồng, sao lại không tiếp tục học lên nữa? Bây giờ, sinh viên có thể vay tiền đi học, nếu cậu không biết làm thủ tục, tôi có thể giúp.”

Mặc Đồng lắc đầu, “Không cần, Trần tiên sinh. Trường học nói sinh viên tham gia dạy học tình nguyện năm sau có thể trở lại, trực tiếp làm nghiên cứu sinh, còn có thể có học bổng. Hơn nữa, tôi muốn ra ngoài làm việc một chút.”

“Tại sao,” Trần Hạo Thiên nói, “Đến chỗ cực khổ như vậy.”

“Cũng không phải rất cực khổ.” Mặc Đồng cười nhẹ.

“Đồng Đồng, cậu… Không cần phải chạy trốn, không cần phải chạy trốn đâu. Còn có rất nhiều cách, rất nhiều cách…”

Mặc Đồng đi đến rót thêm nước cho Trần Hạo Thiên.

Vừa đặt bình nước xuống, lại đột nhiên bị Trần Hạo Thiên ôm vào lòng.

Trần Hạo Thiên nghe thấy sự xót thương vô hạn trong thanh âm của chính mình.

“Đồng Đồng Đồng Đồng,” anh ta kéo đầu cậu thiếu niên áp vào ngực mình, “Đi theo tôi đi. Chúng ta cùng nhau đi đi. Chúng ta… đến Mỹ, hoặc là châu Âu. Chỗ nào cũng được, đi theo tôi, tôi sẽ không… sẽ không để cậu chịu chút ủy khuất nào.”

Mặc Đồng nhẹ nhàng giãy ra khỏi lòng anh ta, “Vậy, ủy khuất chính là một đứa trẻ. Là Niêm Niêm.”

Mặc Đồng chậm rãi đẩy Trần Hạo Thiên ra, “Nỗi khổ không có cha, tôi hiểu rõ nhất. Đừng để Niêm Niêm lại phải chịu nỗi khổ như vậy. Hơn nữa,” Mặc Đồng đi đến cạnh cửa sổ, “Hơn nữa, tôi không chạy trốn, cũng không phải là ủy khuất, tôi chỉ là tuyệt đối không muốn làm một kẻ đáng thương, lúc này đây, tôi muốn tự mình đứng dậy!”

Cậu quay đầu lại, ánh sáng rọi xuyên qua cửa sổ trải rộng phía sau lưng cậu, tựa như nạm một lớp vàng lên thân ảnh cậu; mặt cậu ẩn trong bóng tối, thanh âm nhưng lại trong trẻo như nước.

“Trần tiên sinh, nếu như, có một người, trái tim đã vỡ, bản thân lại không biết nhặt nó lên, để mặc nó bị nghiền nát thành bùn, thì đúng là không biết tôn trọng bản thân. Vì vậy, tôi nhặt nó lên, đặt lại vào trong ngực, chậm rãi vá lại, nó sẽ lại có thể đập bừng bừng đầy sức sống.”

Trần Hạo Thiên nhìn cậu thiếu niên, nhìn một lúc lâu, sau đó chầm chậm gật đầu.

“Tốt lắm, Mặc Đồng, rất tốt.”

Anh ta đi đến cửa, “Nếu như có gì cần, nhớ kỹ tìm tôi trước tiên.”

“Tôi sẽ.”

Anh ta mở cửa, đột nhiên nghe Mặc Đồng nói từ phía sau, “Cảm ơn anh, anh Hạo Thiên, cảm ơn.”

Trần Hạo Thiên quay đầu lại, ôn nhu thở dài, “Đồng Đồng à, tôi chờ một tiếng này của cậu, chờ thật lâu rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương