Mặc Chi Đồng
-
Chương 29
Cậu ta vừa kéo vali vào trong, vừa nói, “Xui thật xui thật, mệt chết đi mệt chết đi! Làm cái quái gì chứ, tự nhiên lại đi đường khác,” sau đó là một chuỗi tiếng Anh lung tung tràn ra từ trong miệng.
Mặc Đồng bối rối nhìn cậu ta thở phì vứt vali xuống, lách cách đóng cửa lại, thịch thịch ném giày sang một bên, chạy ào vào phòng khách.
Mặc Đồng lúc này mới có phản ứng, đi đến hỏi, “Xin lỗi, xin hỏi cậu là ai? Cậu tìm ai?”
Cậu thiếu niên kia cũng mới nhìn rõ người đứng trước mắt mình, đôi mắt to cực kỳ linh động xẹt qua xẹt lại quan sát, cười hì hì nói, “Tớ à… A, mà cậu là ai? Sao lại ở đây?”
Mặc Đồng chưa kịp trả lời, liền nghe cửa mở, Chu Thích Hoài bước vào.
Cậu thiếu niên kia reo lên một tiếng, chạy ào đến, ôm lấy thắt lưng anh ta, kêu to lên, “Anh hai!”
Chu Thích Hoài vất vả kéo cậu thiếu niên dính như bạch tuộc ra khỏi người, “Chuyện gì vậy, cái thằng khỉ con này! Chạy đi đâu vậy hả?”
Cậu thiếu niên kia nói, “Tôi chỉ đến cửa hàng miễn thuế một chuyến, nhưng rồi lại không thấy anh đâu, lại trở lại tìm thì, như tục ngữ nói, ‘Chu lang tìm Chu lang, tìm được cơm đã nguội.’ ”
Tiếng cậu ta lanh lảnh, giống như pháo nổ, cả phòng đều vang vọng thanh âm vui vẻ tươi sáng của cậu.
Chu Thích Hoài cười nói, “Gì mà lộn xộn hết vậy, là Trương lang tìm Lý lang. Anh thấy cậu ở nước ngoài mấy năm, đã sớm quên mất tiếng Trung Quốc rồi.”
Ánh mắt nét mặt đều là vẻ cưng chiều, thân thiết như gió mát ngày xuân.
Đưa mắt thấy Mặc Đồng đứng ngẩn ra một bên, liền kéo cậu lại, “Đông Đông, quên giới thiệu các cậu, đây là em trai của tôi, Chu Húc Đông. Đây là… là con của bạn anh, nhờ anh trông nom giúp, An Mặc Đồng.”
Chu Húc Đông vươn tay ra, “Keegen, gọi Keegen được rồi. Cậu có tên tiếng Anh không?”
Mặc Đồng lắc lắc đầu.
“Vậy tớ gọi cậu Đồng Đồng đi.” Giọng cậu ta có chút âm hưởng ngoại quốc, phát âm hai chữ Đồng Đồng nghe như từ tượng thanh.
Quay đầu đi, cậu ta lại nói với Chu Thích Hoài, “Anh hai, tôi muốn ở lại chỗ anh, tôi không sang bên kia đâu.”
Chu Thích Hoài mỉm cười, “Đó là đương nhiên.”
Trên bàn cơm, ba người ngồi cùng một phía, chỉ nghe Chu Húc Đông lúc nói tiếng Trung lúc nói tiếng Anh, một mình nói liên thanh như bắn súng. Chu Thích Hoài mỉm cười nghe, Mặc Đồng cúi đầu yên lặng ăn.
Chu Húc Đông lại dùng tiếng Anh kể một truyện cười, Chu Thích Hoài cất tiếng cười to, Mặc Đồng cũng nhịn không được khẽ cười một chút.
Chu Húc Đông a một tiếng, “Hình như tiếng Anh của Mặc Đồng rất tốt à.” Cậu ta biết mình nói rất nhanh, là do nghe rap mãi rồi quen, cái cậu thiếu niên thanh tú an tĩnh trước mắt này lại nghe kịp, quả thật khiến cậu ta rất bất ngờ.
Chu Thích Hoài nói, “A, Mặc Đồng chính là sinh viên giỏi của D đại đấy, thành tích toàn bộ đều là hạng ưu nha, so với cậu giỏi hơn nhiều, người ta còn nhỏ hơn cậu hai ba tuổi à. Được rồi, luận văn của cậu thế nào rồi?”
Húc Đông nhăn mặt, “Anh à, nói chuyện đó làm gì, đừng làm người ta cụt hứng chứ. Người ta đang được nghỉ xuân mà. Đằng nào thì chỉ cần có thể tốt nghiệp là được. Hơn nữa, ba cái chuyện quản lý doanh nghiệp này quan trọng là ở thực hành, không phải sao.”
Chu Thích Hoài cười than thở, “Cậu đó, nếu như ngoan được giống Mặc Đồng, anh cũng an tâm rồi.”
Mặc Đồng đưa mắt nhìn Chu Thích Hoài, gặp phải ánh mắt ung dung bình tĩnh của anh ta, lòng bỗng thấy phập phồng.
Hình như bên dưới mặt nước tĩnh lặng, một mạch nước ngầm đã bắt đầu trở mình.
Buổi chiều, Húc Đông hỏi, “Anh này, tôi ở phòng nào đây?”
Không đợi Chu Thích Hoài mở miệng, Mặc Đồng đã nói, “Cậu ở khách phòng đi, tôi ngủ ở thư phòng, ở đấy sofa kéo ra là thành giường.”
Chu Húc Đồng nhảy lên, nhào đến ôm lấy cậu, “Cảm ơn cậu nha, Đồng Đồng. Lúc nghỉ, tớ không muốn dính dáng chút nào tới sách vở hết.”
Mặc Đồng khéo léo tránh khỏi cái ôm của cậu ta.
Chu Húc Đông kéo vali vào khách phòng.
Mặc Đồng cảm nhận được ánh mắt thâm trầm của Chu Thích Hoài, cậu buông mi mắt, che kín đi tâm tình trong đôi mắt.
Tối, Mặc Đồng nằm trên chiếc giường sofa trong thư phòng, thế nào cũng không ngủ được. Chu Thích Đông đang nghe heavy metal rock, âm thanh thình thịch thình thịch đập vào thái dương, đau đầu lại phát tác.
Mặc Đồng đứng dậy đến nhà bếp lấy thuốc, một ngụm nước nuốt viên thuốc xuống, khi quay lại liền bắt gặp một đôi mắt lấp lánh.
Là Chu Húc Đông.
Cậu ta nhìn Mặc Đồng, trong mắt đầy nghi hoặc cùng kinh ngạc. “Cậu… Dùng thuốc à?”
Mặc Đồng đưa hộp thuốc cho cậu ta xem, “Chỉ là aspirin thôi.”
Chu Húc Đông thở phào nhẹ nhõm, nét mặt giống như dòng sông vừa tan băng, nước lại trùng trùng dâng lên. Cậu ta cầm lấy một chiếc ly thủy tinh hứng nước từ vòi.
Mặc Đồng nhịn không được nói, “Đừng uống nước lã.” Rót một ly nước đưa cho cậu ta.
Chu Húc Đông cầm lấy ly, hớn hở nói, “A ha ha, phải rồi ta. Ở nước ngoài uống quen nước máy rồi, quên mất ở trong nước không uống trực tiếp như vậy được.”
Mặc Đồng hỏi, “Cậu đã từng ở trong nước à?”
Chu Húc Đông nói, “Tớ mười hai tuổi mới ra nước ngoài. Trước đây vẫn ở N thành.”
Chu Húc Đông cười hì hì nói, “Đồng Đồng, quen cậu thật tốt. Sau này cùng đi chơi đi, không cứ đi với ông anh chắc chán chết. Anh ta chỉ biết dẫn tớ đi lăng Trung Sơn, không thì là viện bảo tàng, cứ như tớ còn là con nít vậy.”
Mặc Đồng cười cười không nói, ngực lại thầm nghĩ, anh của cậu a, không phải là người không biết chơi đùa. Anh ta chỉ là đối với mỗi người khác nhau thì có một mánh khóe khác nhau thôi.
Sau khi Chu Húc Đông đến, thật sự thường kéo Mặc Đồng đi ra ngoài chơi. Không biết cậu ta từ đâu tìm được vài quyển booklet, cứ theo lời giới thiệu trong đó mà kéo Mặc Đồng đi hết quán ăn này đến quán ăn khác, hết cửa hàng quái đản này đến cửa tiệm kì dị khác, hết câu lạc bộ này đến câu lạc bộ khác mà chơi. Bóng ném, bowling, bơi, leo núi.
Lúc đầu Mặc Đồng cũng có chút kháng cự, thể lực cũng có chút chịu không nổi, dần dần rồi cũng đỡ. Cậu từ nhỏ có rất ít bạn cùng tuổi, thiếu niên nhiệt tình hiếu động như Húc Đông mang đến cho cậu một thể nghiệm hoàn toàn mới.
Một tình bạn ấm áp không chút vấy bẩn tạm thời đuổi đi bóng ma trong lòng cậu, nét mặt cậu bắt đầu có ánh cười nhè nhẹ.
Chu Thích Hoài lại hoàn toàn ra dáng một người anh tốt, nụ cười ấm áp luôn ở trên mặt, lúc nào cũng ung dung, lại có thêm mấy phần chiều chuộng.
Một ngày nọ, Chu Húc Đông giống như phát hiện được lục địa mới mà kéo Mặc Đồng đến một quán ba ở 1912. [1]
Vừa vào cửa, liền ầm một cái, âm thanh ầm ĩ thật lớn như thủy triều đập vào mặt, gần như khiến Mặc Đồng không thở nổi.
Từ chối yêu cầu kéo cậu ra sàn nhảy của Chu Húc Đông, Mặc Đồng cuộn người trên một chiếc sofa trong góc, nhìn Chu Húc Đông lẫn trong đám người, nhảy cực kỳ thuần thục, ánh đèn sặc sỡ chiếu vào mái tóc nhuộm vàng của cậu ta trông như đội một chiếc mũ kỳ quái.
Một lúc sau, cậu ta đầu đầy mồ hôi trở về gọi thức uống, chưa uống được mấy ngụm đã phát hiện bên kia sàn nhảy có hai nhóm người xảy ra va chạm, hình như còn đánh nhau.
Chu Húc Đông huýt sáo một tiếng dài, kéo Mặc Đồng chen vào xem, nhìn nhìn, cũng bắt đầu đánh.
Thân hình cậu ta cao to nhưng linh hoạt dị thường, hình như đã được huấn luyện qua, ra quyền vừa chuẩn vừa nhanh. Mặc Đồng chưa từng gặp qua tình cảnh như vậy, gấp đến độ chỉ lo kéo tay cậu ta, trên người đã trúng vài đòn cũng không thấy đau.
Vì Chu Húc Đông căn bản không quen ai trong đám người nọ, nên có người ở cả phe này lẫn phe kia đánh tới, cuối cùng mọi người ở cả phe đều hướng về cậu ta mà đánh. Cậu ta phát hiện ra được một chỗ trống, kéo Mặc Đồng tông cửa sàn nhảy, nhanh chóng trốn ra đường chạy xa.
Dưới ánh trăng sáng, trong luồng gió, hai cậu thiếu niên nắm tay nhau, chạy như bay giữa phố đêm yên lặng không người.
Bóng ngô đồng lướt trên hai khuôn mặt trẻ trung sáng ngời.
Chạy một đoạn, Mặc Đồng thật sự hết sức, giãy khỏi Chu Húc Đông, cúi người, hai tay chống đầu gối, thở hổn hển.
Chu Húc Đông quay đầu lại, cười ha ha, giúp Mặc Đồng đứng thẳng lên.
Đột nhiên, a một tiếng, cậu ta đến trước mặt Mặc Đồng, hai tay nhẹ nâng mặt cậu.
……………..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook