Ma Y Độc Phi
-
Chương 64: Xuất phát
Edit: susublue
"Mộng Nhi, thực xin lỗi, đều do ta không tốt, ta không nên đối xử với nàng như vậy, đều do ta không tốt" Lam Hạo Thần tự trách.
Bạch Vũ Mộng khóc càng dữ dội, giống như muốn phát tiết hết mọi sự tức giận qua trận khóc này, khóc mệt rồi, Bạch Vũ Mộng cắn vào cánh tay Lam Hạo Thần.
Lam Hạo Thần cũng để mặc Bạch Vũ Mộng cắn, không kêu một tiếng. Đến khi Bạch Vũ Mộng cảm giác được trong miệng có mùi máu tươi, mới buông lỏng miệng ra.
"Vì sao chàng không né?!" Bạch Vũ Mộng đau lòng nhìn vết thương đang ứa máu, trên cánh tay hắn hằn một dấu răng sâu.
"Hết giận chưa, tha thứ cho ta được không?" Lam Hạo Thần khép nép hỏi.
Bạch Vũ Mộng trẻ con quay đầu suy nghĩ, nhưng nhìn thấy cái tay kia lại nhướn người lên: "Vậy cho chàng cắn lại ta đó."
Nhìn bộ dạng này của Lam Hạo Thần, Bạch Vũ Mộng nhịn không được nở nụ cười.
"Nàng cười, có phải đã tha thứ cho ta rồi không, Mộng Nhi, đừng tức giận nữa được không."
"Ai bảo chàng hung dữ với ta, ta không thèm chàng quan tâm!" Bạch Vũ Mộng hơi bĩu môi.
Lam Hạo Thần hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, thật lâu sau, mới buông Bạch Vũ Mộng ra: "Mộng Nhi, ta thật sự không muốn để cho nàng đi mạo hiểm."
"Ta cũng không muốn nhìn chàng chết. Chàng có biết không, nếu đi còn có một chút hi vọng, nếu chàng chết rồi, ta cũng không sống nổi."
"Nhưng..." Lam Hạo Thần còn muốn nói gì đó, lại bị Bạch Vũ Mộng ngăn lại.
"Thần, tin tưởng ta được không, giống như ta tin tưởng chàng vậy, chàng nhất định sẽ không sao, cả hai chúng ta đều sẽ không có chuyện gì."
Lam Hạo Thần do dự nhìn Bạch Vũ Mộng, cuối cùng vẫn mềm lòng, đồng ý với Bạch Vũ Mộng, hắn cũng muốn thử một lần, không muốn để cho mình tiếc nuối.
"Thần, chúng ta đến Nam Cương tìm thánh nữ trước, nói không chừng nàng sẽ đồng ý hỗ trợ!"
Lam Hạo Thần gật đầu: "Nhưng, ta nghe nói gần đây Nam Cương rất loạn, hay là chúng ta chuẩn bị kỹ lưỡng một chút, cẩn thận sẽ tốt hơn."
Bạch Vũ Mộng gật đầu, không nói gì thêm, hai người hưởng thụ không gian yên tĩnh hiếm có này, có lẽ về sau sẽ không có cơ hội nữa.
Lúc hai người ra khỏi phòng, đã là buổi chiều, Mạc Hàn Trần ở bên ngoài sốt ruột đi tới đi lui, nhìn thấy lại hai người hòa hợp như lúc đầu, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Hàn, mười ngày sau chúng ta xuất phát, ngươi đi chuẩn bị một chút đi, đến lúc đó ngươi theo bọn ta."
Mạc Hàn Trần gật đầu, đi chuẩn bị, hiện tại, có rất nhiều thứ cần chuẩn bị.
Lam Hạo Thần lôi kéo Bạch Vũ Mộng đến thư phòng. Trong mười ngày này, hắn cũng có rất nhiều chuyện phải làm. Muốn an bài mọi thứ thật tốt, mới có thể yên tâm đi tìm thuốc.
Lúc Lam Hạo Thần làm việc, Bạch Vũ Mộng đứng bên cạnh hắn luyện thuốc, dieexxndadannllequydonn nơi bọn họ đến rất nguy hiểm, tất nhiên cần phải mang theo nhiều thuốc để đề phòng.
Đảo mắt một cái, đã mười ngày trôi qua, hôm nay, đám người Lam Hạo Thần tụ tập lại, chuẩn bị xuất phát. Bọn họ đã tìm được hai người thế chỗ dịch dung giả làm bọn họ ở lại đây.
Lần này bọn họ cũng không mang quá nhiều người, chỉ có Bạch Vũ Mộng, Lam Hạo Thần, Linh Trần, Lãnh, Nguyệt. Nguyệt là hộ pháp Mị Ảnh cung, võ công cũng rất cao, cho nên Bạch Vũ Mộng mới dẫn hắn theo.
Lần này đi, bọn họ không mang nhiều người, thứ nhất là vì không muốn gây chú ý, thứ hai chỗ đó rất nguy hiểm, mang nhiều người cũng là chịu chết, không bằng để bọn họ ở lại chỗ này.
Một đường đến Nam Cương, cũng không có chuyện gì xảy ra. Bọn họ đến một cái trấn nhỏ bên cạnh.
Nam Cương rất khó tìm, người thường sẽ không tìm được, chỉ biết vị trí đại khái, diẽnndaffnleequydoon nhưng không ai biết cửa vào ở đâu, cũng chưa từng có ai vào được.
Đã rất trễ rồi, đám người Lam Hạo Thần tìm một quán trọ nghỉ ngơi, chuẩn bị ngày mai lại tiếp tục tìm.
Buổi tối, Bạch Vũ Mộng nằm trong lòng Lam Hạo Thần, rầu rĩ mở miệng: "Thần, ta luôn cảm thấy nơi này không tầm thường, luôn cảm thấy có gì đó không đúng."
"Nàng cũng cảm thấy vậy sao? Ta cũng cảm nhận được, nhưng lại không biết là cảm giác gì, chỗ này thật quỷ dị."
"Ừ, hơn nữa tuy rằng nơi tương đối gần Nam Cương, nhưng cũng không thể yên tĩnh như vậy, giống như không có ai cả, nhưng rõ ràng có nhiều người như vậy."
"Tóm lại đêm nay chúng ta cẩn thận một chút, nàng ngủ trước đi, ta sẽ bảo vệ nàng." Lam Hạo Thần ôn nhu dỗ dành.
Bạch Vũ Mộng gật đầu liền nhắm hai mắt lại, Lam Hạo Thần cũng nhắm hai mắt lại, nhưng không ngủ quá say.
Đến nửa đêm, có một cây nhang khoét lớp giấy trên cửa đưa vào bên trong, cây nhang thổi làn khói trắng bay vào phòng, mùi hương vừa bay vào, Bạch Vũ Mộng liền tỉnh, Lam Hạo Thần cũng mở mắt.
Hai người im lặng, lẳng lặng đợi động tĩnh ở bên ngoài. Nhưng qua thật lâu sau cũng không có gì cả, Bạch Vũ Mộng đang muốn đứng lên, lại bị Lam Hạo Thần kéo lại.
Lam Hạo Thần ý bảo chờ một lát, quả nhiên, một lát sau, có một thanh đao nhỏ đưa vào trong khe cửa, nhẹ nhàng kéo then gài ra.
Người này nhất định là tội phạm, đợi đến khi mọi người ngủ mới đi vào, hoặc là đến nhìn xem bọn họ có bị thuốc mê làm choáng váng hay không.
Người kia mở cửa, lặng lẽ vào được, Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần vội vàng nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp.
Đầu tiên hắn nhìn Bạch Vũ Mộng, có chút đáng tiếc hít hai tiếng, rồi khi nhìn đến Lam Hạo Thần, hai mắt lập tức sáng lên.
Vừa định bắt lấy Lam Hạo Thần, người trước mắt lại đột nhiên mở mắt, người này cả kinh, diieexndafnllequydoon vừa định trốn, nhưng đã không còn kịp rồi, Bạch Vũ Mộng rút một cây ngân châm ra, liền chế phục được hắn.
Gọi Linh Trần ở phòng bên cạnh, để hắn dẫn người này đi, cẩn thận canh chừng, sau này có lẽ sẽ có ích.
Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần liếc mắt nhìn nhau, lại quay về giường tiếp tục ngủ. Lúc này, chắc sẽ không có người khác đến quấy rầy nữa.
Quả nhiên, có thể ngủ một giấc đến sáng. Lúc Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần xuống lầu ăn điểm tâm, Mạc Hàn Trần cũng đã ở đây: "Các ngươi cả ngày ở cùng nhau không chán sao, bây giờ mới ra đây."
Lam Hạo Thần trừng mắt nhìn Mạc Hàn Trần, không nói gì thêm, ôm Bạch Vũ Mộng ngồi xuống ăn điểm tâm.
Đột nhiên ở bên ngoài ồn ào, từ lúc bọn họ đến đây cho tới giờ đều chưa từng thấy qua, sao lại tranh cãi ầm ĩ như vậy?
Một lát sau, từ bên ngoài có một nữ tử mặc quần áo màu xanh đi vào, trên tay nàng cầm một cây roi, phía sau có vài tên mỹ nam tử diện mạo anh tuấn chậm rãi đi theo.
"Này, ngươi đứng lên cho ta, nam nhân này ta đã nhìn trúng!" Nữ tử không khách khí nói.
Bạch Vũ Mộng nhíu mày nhìn bốn phía, đang nói nàng sao? Ở đây cũng chỉ có Thần dễ coi thôi!
"Nói ngươi đó, ngươi đứng lên nhanh một chút!" Nói xong liền muốn đi qua túm lấy Bạch Vũ Mộng, lại bị Bạch Vũ Mộng tránh được.
Lúc này nữ tử kia mới phát hiện Mạc Hàn Trần và mấy người khác: "Tuy rằng các ngươi không đẹp mắt như hắn, nhưng miễn cưỡng còn nhìn được, đều đem về cho ta!"
"Mộng Nhi, thực xin lỗi, đều do ta không tốt, ta không nên đối xử với nàng như vậy, đều do ta không tốt" Lam Hạo Thần tự trách.
Bạch Vũ Mộng khóc càng dữ dội, giống như muốn phát tiết hết mọi sự tức giận qua trận khóc này, khóc mệt rồi, Bạch Vũ Mộng cắn vào cánh tay Lam Hạo Thần.
Lam Hạo Thần cũng để mặc Bạch Vũ Mộng cắn, không kêu một tiếng. Đến khi Bạch Vũ Mộng cảm giác được trong miệng có mùi máu tươi, mới buông lỏng miệng ra.
"Vì sao chàng không né?!" Bạch Vũ Mộng đau lòng nhìn vết thương đang ứa máu, trên cánh tay hắn hằn một dấu răng sâu.
"Hết giận chưa, tha thứ cho ta được không?" Lam Hạo Thần khép nép hỏi.
Bạch Vũ Mộng trẻ con quay đầu suy nghĩ, nhưng nhìn thấy cái tay kia lại nhướn người lên: "Vậy cho chàng cắn lại ta đó."
Nhìn bộ dạng này của Lam Hạo Thần, Bạch Vũ Mộng nhịn không được nở nụ cười.
"Nàng cười, có phải đã tha thứ cho ta rồi không, Mộng Nhi, đừng tức giận nữa được không."
"Ai bảo chàng hung dữ với ta, ta không thèm chàng quan tâm!" Bạch Vũ Mộng hơi bĩu môi.
Lam Hạo Thần hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, thật lâu sau, mới buông Bạch Vũ Mộng ra: "Mộng Nhi, ta thật sự không muốn để cho nàng đi mạo hiểm."
"Ta cũng không muốn nhìn chàng chết. Chàng có biết không, nếu đi còn có một chút hi vọng, nếu chàng chết rồi, ta cũng không sống nổi."
"Nhưng..." Lam Hạo Thần còn muốn nói gì đó, lại bị Bạch Vũ Mộng ngăn lại.
"Thần, tin tưởng ta được không, giống như ta tin tưởng chàng vậy, chàng nhất định sẽ không sao, cả hai chúng ta đều sẽ không có chuyện gì."
Lam Hạo Thần do dự nhìn Bạch Vũ Mộng, cuối cùng vẫn mềm lòng, đồng ý với Bạch Vũ Mộng, hắn cũng muốn thử một lần, không muốn để cho mình tiếc nuối.
"Thần, chúng ta đến Nam Cương tìm thánh nữ trước, nói không chừng nàng sẽ đồng ý hỗ trợ!"
Lam Hạo Thần gật đầu: "Nhưng, ta nghe nói gần đây Nam Cương rất loạn, hay là chúng ta chuẩn bị kỹ lưỡng một chút, cẩn thận sẽ tốt hơn."
Bạch Vũ Mộng gật đầu, không nói gì thêm, hai người hưởng thụ không gian yên tĩnh hiếm có này, có lẽ về sau sẽ không có cơ hội nữa.
Lúc hai người ra khỏi phòng, đã là buổi chiều, Mạc Hàn Trần ở bên ngoài sốt ruột đi tới đi lui, nhìn thấy lại hai người hòa hợp như lúc đầu, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Hàn, mười ngày sau chúng ta xuất phát, ngươi đi chuẩn bị một chút đi, đến lúc đó ngươi theo bọn ta."
Mạc Hàn Trần gật đầu, đi chuẩn bị, hiện tại, có rất nhiều thứ cần chuẩn bị.
Lam Hạo Thần lôi kéo Bạch Vũ Mộng đến thư phòng. Trong mười ngày này, hắn cũng có rất nhiều chuyện phải làm. Muốn an bài mọi thứ thật tốt, mới có thể yên tâm đi tìm thuốc.
Lúc Lam Hạo Thần làm việc, Bạch Vũ Mộng đứng bên cạnh hắn luyện thuốc, dieexxndadannllequydonn nơi bọn họ đến rất nguy hiểm, tất nhiên cần phải mang theo nhiều thuốc để đề phòng.
Đảo mắt một cái, đã mười ngày trôi qua, hôm nay, đám người Lam Hạo Thần tụ tập lại, chuẩn bị xuất phát. Bọn họ đã tìm được hai người thế chỗ dịch dung giả làm bọn họ ở lại đây.
Lần này bọn họ cũng không mang quá nhiều người, chỉ có Bạch Vũ Mộng, Lam Hạo Thần, Linh Trần, Lãnh, Nguyệt. Nguyệt là hộ pháp Mị Ảnh cung, võ công cũng rất cao, cho nên Bạch Vũ Mộng mới dẫn hắn theo.
Lần này đi, bọn họ không mang nhiều người, thứ nhất là vì không muốn gây chú ý, thứ hai chỗ đó rất nguy hiểm, mang nhiều người cũng là chịu chết, không bằng để bọn họ ở lại chỗ này.
Một đường đến Nam Cương, cũng không có chuyện gì xảy ra. Bọn họ đến một cái trấn nhỏ bên cạnh.
Nam Cương rất khó tìm, người thường sẽ không tìm được, chỉ biết vị trí đại khái, diẽnndaffnleequydoon nhưng không ai biết cửa vào ở đâu, cũng chưa từng có ai vào được.
Đã rất trễ rồi, đám người Lam Hạo Thần tìm một quán trọ nghỉ ngơi, chuẩn bị ngày mai lại tiếp tục tìm.
Buổi tối, Bạch Vũ Mộng nằm trong lòng Lam Hạo Thần, rầu rĩ mở miệng: "Thần, ta luôn cảm thấy nơi này không tầm thường, luôn cảm thấy có gì đó không đúng."
"Nàng cũng cảm thấy vậy sao? Ta cũng cảm nhận được, nhưng lại không biết là cảm giác gì, chỗ này thật quỷ dị."
"Ừ, hơn nữa tuy rằng nơi tương đối gần Nam Cương, nhưng cũng không thể yên tĩnh như vậy, giống như không có ai cả, nhưng rõ ràng có nhiều người như vậy."
"Tóm lại đêm nay chúng ta cẩn thận một chút, nàng ngủ trước đi, ta sẽ bảo vệ nàng." Lam Hạo Thần ôn nhu dỗ dành.
Bạch Vũ Mộng gật đầu liền nhắm hai mắt lại, Lam Hạo Thần cũng nhắm hai mắt lại, nhưng không ngủ quá say.
Đến nửa đêm, có một cây nhang khoét lớp giấy trên cửa đưa vào bên trong, cây nhang thổi làn khói trắng bay vào phòng, mùi hương vừa bay vào, Bạch Vũ Mộng liền tỉnh, Lam Hạo Thần cũng mở mắt.
Hai người im lặng, lẳng lặng đợi động tĩnh ở bên ngoài. Nhưng qua thật lâu sau cũng không có gì cả, Bạch Vũ Mộng đang muốn đứng lên, lại bị Lam Hạo Thần kéo lại.
Lam Hạo Thần ý bảo chờ một lát, quả nhiên, một lát sau, có một thanh đao nhỏ đưa vào trong khe cửa, nhẹ nhàng kéo then gài ra.
Người này nhất định là tội phạm, đợi đến khi mọi người ngủ mới đi vào, hoặc là đến nhìn xem bọn họ có bị thuốc mê làm choáng váng hay không.
Người kia mở cửa, lặng lẽ vào được, Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần vội vàng nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp.
Đầu tiên hắn nhìn Bạch Vũ Mộng, có chút đáng tiếc hít hai tiếng, rồi khi nhìn đến Lam Hạo Thần, hai mắt lập tức sáng lên.
Vừa định bắt lấy Lam Hạo Thần, người trước mắt lại đột nhiên mở mắt, người này cả kinh, diieexndafnllequydoon vừa định trốn, nhưng đã không còn kịp rồi, Bạch Vũ Mộng rút một cây ngân châm ra, liền chế phục được hắn.
Gọi Linh Trần ở phòng bên cạnh, để hắn dẫn người này đi, cẩn thận canh chừng, sau này có lẽ sẽ có ích.
Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần liếc mắt nhìn nhau, lại quay về giường tiếp tục ngủ. Lúc này, chắc sẽ không có người khác đến quấy rầy nữa.
Quả nhiên, có thể ngủ một giấc đến sáng. Lúc Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần xuống lầu ăn điểm tâm, Mạc Hàn Trần cũng đã ở đây: "Các ngươi cả ngày ở cùng nhau không chán sao, bây giờ mới ra đây."
Lam Hạo Thần trừng mắt nhìn Mạc Hàn Trần, không nói gì thêm, ôm Bạch Vũ Mộng ngồi xuống ăn điểm tâm.
Đột nhiên ở bên ngoài ồn ào, từ lúc bọn họ đến đây cho tới giờ đều chưa từng thấy qua, sao lại tranh cãi ầm ĩ như vậy?
Một lát sau, từ bên ngoài có một nữ tử mặc quần áo màu xanh đi vào, trên tay nàng cầm một cây roi, phía sau có vài tên mỹ nam tử diện mạo anh tuấn chậm rãi đi theo.
"Này, ngươi đứng lên cho ta, nam nhân này ta đã nhìn trúng!" Nữ tử không khách khí nói.
Bạch Vũ Mộng nhíu mày nhìn bốn phía, đang nói nàng sao? Ở đây cũng chỉ có Thần dễ coi thôi!
"Nói ngươi đó, ngươi đứng lên nhanh một chút!" Nói xong liền muốn đi qua túm lấy Bạch Vũ Mộng, lại bị Bạch Vũ Mộng tránh được.
Lúc này nữ tử kia mới phát hiện Mạc Hàn Trần và mấy người khác: "Tuy rằng các ngươi không đẹp mắt như hắn, nhưng miễn cưỡng còn nhìn được, đều đem về cho ta!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook