Ma Y Độc Phi
Chương 22: Hội ngộ sắc lang

Ngồi một hồi, Lam Hạo Thần cùng Bạch Vũ Mộng mới rời đi.

Ngày hôm sau rời giường, tựa như chưa có chuyện gì phát sinh. Bên ngoài lại truyền tin: Ngày hôm qua trong phủ huyện thái gia có trộm, hiện tại đang điều tra toàn thành. Cửa thành cũng nghiêm ngặt kiểm tra, rất khó ra vào thành.

Khi Hận Nhuế đem tin tức này nói cho Bạch Vũ Mộng, Bạch Vũ Mộng chỉ nhàn nhạt gật đầu, dù sao thời gian còn sớm, nàng cũng không vội chạy đi, ở trong này hưởng thụ vài ngày đã.

Ngay lúc Bạch Vũ Mộng chuẩn bị ra ngoài, Lam Hạo Thần lại không biết xấu hổ đi theo. Bạch Vũ Mộng trợn trừng mắt, nhưng cũng không nói gì thêm.

Đi ở trên đường cái, nơi nơi đều là quan binh điều tra, nhìn thấy một nam một nữ đi cùng một chỗ liền bắt. Ngày hôm qua họ trốn thoát quá nhanh, huyện thái gia chỉ có thể nhận ra là một nam một nữ.

Bạch Vũ Mộng nhìn Lam Hạo Thần một cái, tựa hồ muốn nói: "Xem ra hôm nay ra ngoài không được, sẽ bị bắt" Sau đó chớp mắt, một bộ dáng hoạt bát.

Lam Hạo Thần làm bộ như trầm tư một hồi nói: "Vốn là chúng ta làm, sợ cái gì, không bằng nàng dịch dung thành nam nhân đi!"

"Thế nào, tại sao không phải là ngươi cải trang thành nữ, ta cảm thấy ngươi rất có tiềm chất." Bạch Vũ Mộng lập tức phản bác.

Lam Hạo Thần đen mặt, trừng mắt nhìn Bạch Vũ Mộng. Cuối cùng không thể thương lượng, hai người liền để nguyên như vậy đi ra, cũng không mang theo mặt nạ.

Thời điểm Lam Hạo Thần cùng Bạch Vũ Mộng đều bỏ mặt nạ, thuộc hạ của bọn họ đều mở to hai mắt nhìn, trời ạ, hắn (nàng) thì ra là Chiến Vương (Bạch nhị tiểu thư).

Hai người này cứ như vậy phóng túng, càn rỡ, không kiêng nể ai tiêu sái đi trên phố, tuy rằng Bạch Vũ Mộng vẫn như cũ mang theo mạng che mặt, bất quá hôm nay nàng đổi một kiện váy màu đỏ, hẳn là sẽ không quá nhiều người nhận ra.

Đi ở trên đường, nơi nơi đều là cảnh hòa thuận vui vẻ. Mặc dù có quan binh điều tra, nhưng vẫn không thể ngăn cản hoạt động hằng ngày của dân chúng.

Hôm nay cũng chỉ có Lam Hạo Thần cùng Bạch Vũ Mộng ra ngoài, người khác đều không đi theo, bởi vì bọn họ thu được ánh mắt cảnh cáo của Lam Hạo Thần: "Không cần đi theo làm bóng đèn", cho nên liền đau bụng tập thể.

Bạch Vũ Mộng tuy rằng biết bên trong có điều kỳ lạ, nhưng cũng không nói gì thêm, đi theo hắn.

Lúc này, mắt sắc của Bạch Vũ Mộng thấy được cách đó không xa có chuyện phát sinh, nhíu mày, tại sao mỗi lần ra ngoài đều gặp những chuyện này. Xoay người rời đi, không muốn chõ mũi vào.

Ai biết người nọ lại chạy ra khỏi đám đông vây quanh, thẳng đến chỗ Lam Hạo Thần. Vừa muốn đụng tới Lam Hạo Thần, Lam Hạo Thần liền nhẹ nhàng né tránh đụng chạm của nàng ta.

Nữ tử kia mềm mại quỳ trên mặt đất, cầu Lam Hạo Thần cứu nàng: "Công tử, van cầu ngươi cứu ta đi, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp ngài."

Bạch Vũ Mộng ngược lại cho Lam Hạo Thần một cái liếc mắt, nhàn nhạt mở miệng: "Ta nói ngươi, nhìn nàng ta bộ dạng cũng không tệ, nên giữ lại, dù sao cũng là một mỹ nhân."

Lam Hạo Thần cũng phẫn nộ trừng mắt nhìn Bạch Vũ Mộng, bị trừng như vậy, Bạch Vũ Mộng cũng không mở miệng nữa. Nàng nhìn ra, Lam Hạo Thần thật sự tức giận.

Mắt thấy người kia sắp đuổi kịp đến đây, nữ tử kia cầu xin Lam Hạo Thần không có hi vọng, liền chuyển qua cầu Bạch Vũ Mộng, ai biết Bạch Vũ Mộng càng không có phản ứng, người phía sau đuổi theo.

Đó là một người rất béo, trên người mặc quần áo rất tốt. Đi theo đằng là hộ vệ của hắn. Người này, chỉ có thể dùng một chữ để hình dung: "Heo".

Bạch Vũ Mộng vốn không muốn quan tâm, vừa định xoay người, liền nghe đằng sau vang lên một câu nói: "Hôm nay gia vận khí thật tốt a, có tới hai cô bé xinh đẹp!"

Những người đằng sau cười phụ họa, lời này vừa nói ra, không khí chung quanh lạnh đến cực điểm. Bạch Vũ Mộng không có bao nhiêu phản ứng, người như thế để ý làm gì.

Nhưng Lam Hạo Thần phản ứng khá lớn, cư nhiên có người dám cợt nhả Mộng Nhi, không thể tha thứ, người này nhất định phải chết thật thảm.

Nhìn thấy phản ứng của Lam Hạo Thần, trong lòng Bạch Vũ Mộng ấm áp, không biết tại sao, còn có một người bảo hộ lại làm nàng cảm thấy ấm áp, ánh mắt không khỏi phức tạp nhìn Lam Hạo Thần.

"Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa!" Âm thanh giống như từ trong địa ngục truyền đến, làm Nhậm Trung Trúc giật nảy mình.

"Ngươi... Ngươi... Ngươi là ai, dựa vào cái gì ra lệnh cho ta, cẩn thận ta gọi người bắt ngươi lại." Nhậm Trung Trúc sững sờ một lúc, mới tức giận quát.

Lam Hạo Thần khinh thường nhíu mày: "Ngươi là ai, có quyền gì đòi bắt giữ ta?"

"Ta? Ngươi không biết ta là ai, không biết nhìn người. Ta nói cho ngươi, ta là con trai bảo bối của huyện thái gia, Nhậm Trung Trúc "

Nghe hắn nói như thế, Bạch Vũ Mộng trực tiếp liền cười lên, ngay cả bộ mặt lạnh như băng của Lam Hạo Thần cũng có dấu vết vỡ vụn.

Xem phản ứng của nàng, Nhậm Trung Trúc cho là bọn họ sợ, cao ngạo ngửa đầu, liền muốn tiến đến thưởng thức Bạch Vũ Mộng.

"Nhậm Trung Trúc, ha ha, Trung Trúc..." Bạch Vũ Mộng nhịn không được bật cười, người vây xem nghe xong cũng đều nghẹn cười, nhưng không dám cười ra.

Nhậm Trung Trúc còn rất cao hứng, mỹ nữ cư nhiên gọi tên hắn thân mật như vậy. Đợi đến lúc hắn hiểu ra, mới biết được là nàng cười nhạo hắn.

"Ngươi... Các ngươi chờ đó, ta sẽ không để các ngươi sống tốt đâu." Nhậm Trung Trúc lớn tiếng hô, ý muốn người phía sau đem bọn họ bắt lấy.

"Đến cùng là ai còn chưa biết, ta muốn xem thử xem là cha con ngươi bắt ta hay là ta bắt các ngươi!" Lam Hạo Thần khinh thường nói.

Nghe nói như thế, mọi người không khỏi ồn ào đoán, người này có thân phận gì, cư nhiên lại có năng lực lớn như vậy, xem ra ngày lành của chúng ta sắp tới rồi.

Bạch Vũ Mộng cũng lôi kéo tay áo Lam Hạo Thần, hiện tại không nên bại lộ thân phận, hắn có phải đã giận đến hồ đồ rồi không, làm thế nào ngay cả điểm này đều không biết. 

Lam Hạo Thần quả thật là giận đến hồ đồ, cư nhiên có người dám "Vũ nhục" Bạch Vũ Mộng, quả thực không thể tha thứ!

Nghe Bạch Vũ Mộng nói, lập tức liền thanh tỉnh lại, lý trí trở lại, ý thức được bản thân nói cái gì, ảo não nhíu mày.

Nhìn thấy bộ dạng này của Lam Hạo Thần, Bạch Vũ Mộng không khỏi cười cười, bộ dạng này của hắn, rất ngu ngốc, thật đáng yêu.

Nhậm Trung Trúc có chút chần chờ nhìn Lam Hạo Thần, lại nhịn không được sắc đẹp mê hoặc, sai người lập tức đi lên cướp người. Lam Hạo Thần hai ba quyền liền giải quyết sạch sẽ.

Nhìn thấy bản thân không địch lại, Nhậm Trung Trúc lưu lại một câu: "Ta sẽ cho các ngươi hối hận!" Liền mang theo người xám xịt tiêu sái rời đi.

Nữ tử kia lập tức chạy tới quỳ gối trước mặt Lam Hạo Thần: "Công tử, đa tạ cứu giúp, ta đã là người của ngươi, công tử muốn ta làm cái gì, ta sẽ làm cái đó." 

Bạch Vũ Mộng ý vị thâm trường nhìn Lam Hạo Thần, nói: "Thật tốt a, nhanh như vậy liền có thêm một mỹ nhân làm bạn!" Nhưng lời này nghe thế nào đều có chút ê ẩm.

Lam Hạo Thần ở trong lòng nghĩ đến: "Rõ ràng là cứu Mộng Nhi, nữ nhân này sao lại không biết xấu hổ như vậy, lại làm Mộng Nhi hiểu lầm hắn!" Bất quá nghĩ đến Bạch Vũ Mộng ghen tị, hắn cũng có chút vui vẻ, điều này chứng minh Bạch Vũ Mộng bắt đầu để ý đến hắn.

Lam Hạo Thần cũng không giải thích, lôi kéo Bạch Vũ Mộng bước đi, ai biết nữ tử kia không buông tha, luôn đi theo ở phía sau. Bạch Vũ Mộng nhìn, hơi tức giận  nói: "Ngươi xem người ta vất vả như vậy đi theo ngươi, ngươi cũng đừng cự tuyệt người ta." Nói xong liền tránh tay của Lam Hạo Thần, tự đi trước.

Lam Hạo Thần vội vàng đuổi theo, đáng tiếc đã không thấy bóng dáng Bạch Vũ Mộng, vừa vặn lúc này đã đến cửa khách sạn, Lam Hạo Thần cũng không để ý đến nữ tử kia, liền tiến vào.

Nhưng trên đời lại có những người này da mặt dày. Nữ tử kia cũng theo vào, nhìn không thấy Lam Hạo Thần, bất lực đứng ở đó.

Linh Ngạn nhìn thấy nữ nhân này là chủ tử mang vào, lại một lần kinh ngạc há lớn miệng, lần này ngay cả Linh Trần cũng thật sự kinh ngạc, tình cảm chủ tử đối với Bạch tiểu thư hắn biết, làm sao có thể mang về một nữ tử khác được?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương