Ma Y Độc Phi
-
Chương 135: Giấc mộng ngàn năm
Edit: susublue
Mộ Túy Tình thở dài: "Nếu ngươi muốn trở về, có lẽ ta có biện pháp, nhưng phải chờ tới khi ngươi sinh hạ đứa bé, ta có thể giúp ngươi trở về thăm họ một lần."
Hai người đều không nói gì nữa, nhưng vào lúc xế chiều, Bạch Vũ Mộng bỗng nhiên té xỉu, kêu thế nào cũng không tỉnh lại, Mạc Hàn Trần và Trúc Đạp Vũ còn có Mộ Túy Tình thử rất nhiều phương pháp, nhưng tất cả kết quả kiểm tra đều bình thường, không có vấn đề gì cả.
Điều này làm cho tất cả mọi người đều rất sốt ruột, không biết phải làm thế nào mới giúp nàng tỉnh lại được, đứa bé rất khỏe mạnh, Bạch Vũ Mộng không có trúng độc, tất cả đều giống như người bình thường, nhưng tại sao lại không tỉnh lại.
Mọi người chỉ có thể cố hết sức giúp thai nhi trong bụng Bạch Vũ Mộng phát triển bình thường trong lúc nàng hôn mê, sau đó thương lượng thử xem rốt cục là có chuyện gì xảy ra, có thể cứu được Bạch Vũ Mộng hay không.
Không ai phát hiện ra vòng tay màu lam mà Bạch Vũ Mộng luôn đeo trên tay tỏa ra ánh sáng xanh mỏng manh, sau đó lại dần dần tắt hẳn, tất cả đều như không có gì xảy ra.
Hôm nay, trong vương phủ có một vị khách không mời mà đến, Doãn Tuyệt Ngân, lúc trước hắn để lại một miếng lệnh bài rồi bỏ đi, đến khi nghe nói Bạch Vũ Mộng mang thai mới gấp gáp trở về.
Không ngờ vừa trở về thì liền chứng kiến tình huống như vậy, Bạch Vũ Mộng lâm vào hôn mê, diễn*dannlle3&quysdo0n tất cả mọi người không có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng nằm yên như vậy, yên tĩnh hài hòa.
Ngày đó, Doãn Tuyệt Ngân thầm phát hỏa, hắn nhìn chằm chằm Bạch Vũ Mộng, miệng hung hăng mắng: "Lúc trước là chính ngươi chọn đường đi, ta không có trách ngươi, nhưng ngươi đã sống thay nàng, sao còn phá hư bản thân như vậy, sớm biết thế này lúc trước ta đã đưa ngươi đi."
Mọi người đang chuẩn bị công kích, nghe một câu như thế thì sửng sốt, Mộ Túy Tình bỗng nhiên phản ứng lại, nhíu mày hỏi: "Ngươi biết thân phận của nàng sao?" Nàng chỉ là một linh hồn.
Doãn Tuyệt Ngân gật đầu, nhìn Bạch Vũ Mộng, không hề bước tiếp nữa, Mộ Túy Tình thở dài, "Vậy ngươi ở lại đi, nàng nói chuyện này cho ngươi biết, nhất định là tin tưởng ngươi, nhiều người cũng sẽ có nhiều phần trăm thành công hơn."
Doãn Tuyệt Ngân gật đầu, không mở miệng nói gì cả. Nhưng Duẫn Minh Hi đứng bên cạnh lại khó chịu: "Này, nữ nhân ngu xuẩn nhà ngươi, đừng có cho phép chó mèo ở lại đây nữa được không, không chừng đó là người xấu đó."
"Ai là nữ nhân ngu xuẩn, miệng thối không biết xấu hổ, ta cho hắn ở lại thì sao?" Mộ Túy Tình chống nạnh, ra dáng đàn bà chanh chua bắt đầu mắng chửi người khác.
Mọi người cũng đều thả lỏng một chút, tâm trạng đè nén nhiều ngày cũng tốt hơn một chút, nhưng nét mặt vẫn tiều tụy như cũ, nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết đứa bé này có còn giữ được không?
Đã phái người đi tìm Thiên Sơn lão nhân và Thiên Sơn tuyết nữ, nhưng bọn họ chỉ nhắn gửi một câu: "Tất cả đều tùy duyên. Nếu đứa bé này có duyên thì nhất định có thể giữ lại."
Câu nói ba phải khiến mọi người thở dài bất đắc dĩ, nói cũng như không nói, bây giờ mỗi ngày bọn họ chỉ có thể đút đồ ăn nước uống cho Bạch Vũ Mộng, để cho đứa bé có dinh dưỡng.
—— phân cách tuyến ——
** (Bắt đầu từ đây tình tiết truyện chuyển qua hiện đại nên mình sẽ sửa xưng hô theo hướng hiện đại nha.)
"Bác sĩ, mau tới đây, bệnh nhân đã tỉnh!" Bạch Vũ Mộng vừa tỉnh lại thì chợt nghe thấy bên tai có những âm thanh ồn ào, xoa xoa cái trán đau đớn, chậm rãi nhìn chung quanh.
Đột nhiên nàng thấy sửng sốt, sao lại thế này? Nơi này không phải là Chiến Vương phủ, nhìn thấy bác sĩ mặc áo blouse trắng vội vàng tới kiểm tra cho cô, đây là bệnh viện sao!
"Rốt cuộc là có chuyện gì, sao tôi lại ở đây?" Trong lòng Bạch Vũ Mộng đầy sự sợ hãi, cô đã trở lại rồi, vậy bọn họ đâu, đứa bé đâu?
"Tiểu thư, cô bình tĩnh trước đã, nơi này là bệnh viện, cô bị thương rất nghiêm trọng, đã hôn mê vài tuần lễ rồi, cô nằm xuống trước đi, để bác sĩ kiểm tra cho cô một chút." Y ta nhẹ giọng nhắc nhở.
Mấy tháng? Bạch Vũ Mộng lắc đầu, rõ ràng cô ở cổ đại đã hơn một năm, không thể chỉ có vài tuần lễ, còn nữa, cô không phải đã chết rồi sao, làm sao có thể ở bệnh viện được?
Chẳng lẽ tất cả những thứ này đều là giấc mơ? Nhưng vì sao cảnh trong mơ lại chân thật như vậy, Thần, rõ ràng là thật sự rất giống, không thể chỉ là một giấc mơ được, nếu như là mơ thì vì sao cô lại đau lòng như vậy?
Không, sẽ không, không phải chỉ là một giấc mơ, trong mắt Bạch Vũ Mộng đầy sự hoảng loạn, nước mắt không tự chủ được rớt xuống, cấp bách muốn tìm chứng cớ để chứng minh mọi thứ đều là sự thật.
"Vũ nhi, rốt cục em cũng đã tỉnh!" Người thanh niên cầm một cái hộp giữ nhiệt đi vào, trên người mặc áo sơmi, ánh mắt kích động, trên mặt đầy ý cười.
"Tôn Hình!" Bạch Vũ Mộng híp mắt lại, hận thù nhìn người đàn ông trước mắt, nhưng liền trở nên bình tĩnh lại, anh ta đã không còn liên quan gì đến cô nữa rồi, cô cần gì phải lãng phí sức lực đi hận anh.
"Vũ nhi." Trong mắt Tôn Hình có chút hoảng loạn, nhưng lại che giấu rất tốt, nhẹ nhàng cười rồi đi tới.
Bạch Vũ Mộng nghiêng đầu qua một bên, cô sợ mình nhịn không được sẽ xông lên bóp chết tên đàn ông cặn bã này, lúc này, trong lòng cô bỗng nhiên có chút thê lương, đi tới nơi này, cô sẽ không còn gặp lại Thần được nữa.
Bên ngoài bỗng nhiên có một cô gái xinh đẹp đi vào, nhìn thấy Bạch Vũ Mộng tỉnh lại, nhịn không được mà chảy nước mắt, xông đến ôm chặt lấy Bạch Vũ Mộng.
"Vũ nhi, rốt cục cậu cũng tỉnh rồi, thật tốt quá, cậu có biết tớ lo lắng nhiều thế nào không?"
Bạch Vũ Mộng thấy người trong lòng nhẹ nhàng nức nở, ôm chặt cô không buông, khóc giống một đứa trẻ thì nở nụ cười, thì ra ở đây vẫn có nhiều người lo lắng cho cô như vậy.
" Thiển Thiển, được rồi, không phải tớ đã tỉnh lại rồi sao, mau nói cho tớ biết, mấy ngày nay đã có chuyện gì xảy ra?" Bạch Vũ Mộng an ủi bạn tốt của mình.
Lam Thiển Hề xoa nước mắt, ngồi dậy, "Ngày đó là Tôn Hình đưa cậu về, cả hai đều bị thương, anh ta nói hai người bị mai phục, khi đó cậu chỉ còn lại một hơi thở, bác sĩ đều nói là cứu không được, không ngờ cậu vẫn còn sống." Nói xong nước mắt lại chảy xuống.
Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng nhếch khóe môi, chế giễu nhìn thoáng qua Tôn Hình: "Sao, gặp mai phục phải không? Không ngờ tôi không chết, mà anh cũng không chết."
Mắt Tôn Hình lóe sáng, phức tạp nhìn thoáng qua Bạch Vũ Mộng: "Em không biết tim của anh bị lệch, cho nên em không có giết anh, lúc đó anh rất hối hận, Vũ nhi, em cho anh một cơ hội nữa được không?"
Bạch Vũ Mộng nhìn người đàn ông đang hối hận trước mắt, mỏi mệt nhắm hai mắt lại, diẽndannlle3*quysdo0n cô tình nguyện cho rằng mình đã chết, như vậy thì vẫn có thể ở lại nơi đó, ở lại trong giấc mơ.
Rốt cục Lam Thiển Hề cũng hiểu ra: "Cái gì, Tôn Hình, anh dám gạt chúng tôi, có phải là anh gây ra vết thương của Vũ nhi không, vậy mà tôi còn vì anh chăm sóc Vũ nhi nhiều ngày mà có hảo cảm với anh hơn, không ngờ anh lại là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, anh vốn chỉ đang áy náy thôi!"
Tôn Hình không phản bác, bên ngoài cũng có âm thanh đinh tai nhức óc vang lên: "Cái gì, thằng nhóc thối tha này dám làm cháu gái của tôi bị thương, có phải cậu không muốn sống nữa không!"
Mộ Túy Tình thở dài: "Nếu ngươi muốn trở về, có lẽ ta có biện pháp, nhưng phải chờ tới khi ngươi sinh hạ đứa bé, ta có thể giúp ngươi trở về thăm họ một lần."
Hai người đều không nói gì nữa, nhưng vào lúc xế chiều, Bạch Vũ Mộng bỗng nhiên té xỉu, kêu thế nào cũng không tỉnh lại, Mạc Hàn Trần và Trúc Đạp Vũ còn có Mộ Túy Tình thử rất nhiều phương pháp, nhưng tất cả kết quả kiểm tra đều bình thường, không có vấn đề gì cả.
Điều này làm cho tất cả mọi người đều rất sốt ruột, không biết phải làm thế nào mới giúp nàng tỉnh lại được, đứa bé rất khỏe mạnh, Bạch Vũ Mộng không có trúng độc, tất cả đều giống như người bình thường, nhưng tại sao lại không tỉnh lại.
Mọi người chỉ có thể cố hết sức giúp thai nhi trong bụng Bạch Vũ Mộng phát triển bình thường trong lúc nàng hôn mê, sau đó thương lượng thử xem rốt cục là có chuyện gì xảy ra, có thể cứu được Bạch Vũ Mộng hay không.
Không ai phát hiện ra vòng tay màu lam mà Bạch Vũ Mộng luôn đeo trên tay tỏa ra ánh sáng xanh mỏng manh, sau đó lại dần dần tắt hẳn, tất cả đều như không có gì xảy ra.
Hôm nay, trong vương phủ có một vị khách không mời mà đến, Doãn Tuyệt Ngân, lúc trước hắn để lại một miếng lệnh bài rồi bỏ đi, đến khi nghe nói Bạch Vũ Mộng mang thai mới gấp gáp trở về.
Không ngờ vừa trở về thì liền chứng kiến tình huống như vậy, Bạch Vũ Mộng lâm vào hôn mê, diễn*dannlle3&quysdo0n tất cả mọi người không có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng nằm yên như vậy, yên tĩnh hài hòa.
Ngày đó, Doãn Tuyệt Ngân thầm phát hỏa, hắn nhìn chằm chằm Bạch Vũ Mộng, miệng hung hăng mắng: "Lúc trước là chính ngươi chọn đường đi, ta không có trách ngươi, nhưng ngươi đã sống thay nàng, sao còn phá hư bản thân như vậy, sớm biết thế này lúc trước ta đã đưa ngươi đi."
Mọi người đang chuẩn bị công kích, nghe một câu như thế thì sửng sốt, Mộ Túy Tình bỗng nhiên phản ứng lại, nhíu mày hỏi: "Ngươi biết thân phận của nàng sao?" Nàng chỉ là một linh hồn.
Doãn Tuyệt Ngân gật đầu, nhìn Bạch Vũ Mộng, không hề bước tiếp nữa, Mộ Túy Tình thở dài, "Vậy ngươi ở lại đi, nàng nói chuyện này cho ngươi biết, nhất định là tin tưởng ngươi, nhiều người cũng sẽ có nhiều phần trăm thành công hơn."
Doãn Tuyệt Ngân gật đầu, không mở miệng nói gì cả. Nhưng Duẫn Minh Hi đứng bên cạnh lại khó chịu: "Này, nữ nhân ngu xuẩn nhà ngươi, đừng có cho phép chó mèo ở lại đây nữa được không, không chừng đó là người xấu đó."
"Ai là nữ nhân ngu xuẩn, miệng thối không biết xấu hổ, ta cho hắn ở lại thì sao?" Mộ Túy Tình chống nạnh, ra dáng đàn bà chanh chua bắt đầu mắng chửi người khác.
Mọi người cũng đều thả lỏng một chút, tâm trạng đè nén nhiều ngày cũng tốt hơn một chút, nhưng nét mặt vẫn tiều tụy như cũ, nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết đứa bé này có còn giữ được không?
Đã phái người đi tìm Thiên Sơn lão nhân và Thiên Sơn tuyết nữ, nhưng bọn họ chỉ nhắn gửi một câu: "Tất cả đều tùy duyên. Nếu đứa bé này có duyên thì nhất định có thể giữ lại."
Câu nói ba phải khiến mọi người thở dài bất đắc dĩ, nói cũng như không nói, bây giờ mỗi ngày bọn họ chỉ có thể đút đồ ăn nước uống cho Bạch Vũ Mộng, để cho đứa bé có dinh dưỡng.
—— phân cách tuyến ——
** (Bắt đầu từ đây tình tiết truyện chuyển qua hiện đại nên mình sẽ sửa xưng hô theo hướng hiện đại nha.)
"Bác sĩ, mau tới đây, bệnh nhân đã tỉnh!" Bạch Vũ Mộng vừa tỉnh lại thì chợt nghe thấy bên tai có những âm thanh ồn ào, xoa xoa cái trán đau đớn, chậm rãi nhìn chung quanh.
Đột nhiên nàng thấy sửng sốt, sao lại thế này? Nơi này không phải là Chiến Vương phủ, nhìn thấy bác sĩ mặc áo blouse trắng vội vàng tới kiểm tra cho cô, đây là bệnh viện sao!
"Rốt cuộc là có chuyện gì, sao tôi lại ở đây?" Trong lòng Bạch Vũ Mộng đầy sự sợ hãi, cô đã trở lại rồi, vậy bọn họ đâu, đứa bé đâu?
"Tiểu thư, cô bình tĩnh trước đã, nơi này là bệnh viện, cô bị thương rất nghiêm trọng, đã hôn mê vài tuần lễ rồi, cô nằm xuống trước đi, để bác sĩ kiểm tra cho cô một chút." Y ta nhẹ giọng nhắc nhở.
Mấy tháng? Bạch Vũ Mộng lắc đầu, rõ ràng cô ở cổ đại đã hơn một năm, không thể chỉ có vài tuần lễ, còn nữa, cô không phải đã chết rồi sao, làm sao có thể ở bệnh viện được?
Chẳng lẽ tất cả những thứ này đều là giấc mơ? Nhưng vì sao cảnh trong mơ lại chân thật như vậy, Thần, rõ ràng là thật sự rất giống, không thể chỉ là một giấc mơ được, nếu như là mơ thì vì sao cô lại đau lòng như vậy?
Không, sẽ không, không phải chỉ là một giấc mơ, trong mắt Bạch Vũ Mộng đầy sự hoảng loạn, nước mắt không tự chủ được rớt xuống, cấp bách muốn tìm chứng cớ để chứng minh mọi thứ đều là sự thật.
"Vũ nhi, rốt cục em cũng đã tỉnh!" Người thanh niên cầm một cái hộp giữ nhiệt đi vào, trên người mặc áo sơmi, ánh mắt kích động, trên mặt đầy ý cười.
"Tôn Hình!" Bạch Vũ Mộng híp mắt lại, hận thù nhìn người đàn ông trước mắt, nhưng liền trở nên bình tĩnh lại, anh ta đã không còn liên quan gì đến cô nữa rồi, cô cần gì phải lãng phí sức lực đi hận anh.
"Vũ nhi." Trong mắt Tôn Hình có chút hoảng loạn, nhưng lại che giấu rất tốt, nhẹ nhàng cười rồi đi tới.
Bạch Vũ Mộng nghiêng đầu qua một bên, cô sợ mình nhịn không được sẽ xông lên bóp chết tên đàn ông cặn bã này, lúc này, trong lòng cô bỗng nhiên có chút thê lương, đi tới nơi này, cô sẽ không còn gặp lại Thần được nữa.
Bên ngoài bỗng nhiên có một cô gái xinh đẹp đi vào, nhìn thấy Bạch Vũ Mộng tỉnh lại, nhịn không được mà chảy nước mắt, xông đến ôm chặt lấy Bạch Vũ Mộng.
"Vũ nhi, rốt cục cậu cũng tỉnh rồi, thật tốt quá, cậu có biết tớ lo lắng nhiều thế nào không?"
Bạch Vũ Mộng thấy người trong lòng nhẹ nhàng nức nở, ôm chặt cô không buông, khóc giống một đứa trẻ thì nở nụ cười, thì ra ở đây vẫn có nhiều người lo lắng cho cô như vậy.
" Thiển Thiển, được rồi, không phải tớ đã tỉnh lại rồi sao, mau nói cho tớ biết, mấy ngày nay đã có chuyện gì xảy ra?" Bạch Vũ Mộng an ủi bạn tốt của mình.
Lam Thiển Hề xoa nước mắt, ngồi dậy, "Ngày đó là Tôn Hình đưa cậu về, cả hai đều bị thương, anh ta nói hai người bị mai phục, khi đó cậu chỉ còn lại một hơi thở, bác sĩ đều nói là cứu không được, không ngờ cậu vẫn còn sống." Nói xong nước mắt lại chảy xuống.
Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng nhếch khóe môi, chế giễu nhìn thoáng qua Tôn Hình: "Sao, gặp mai phục phải không? Không ngờ tôi không chết, mà anh cũng không chết."
Mắt Tôn Hình lóe sáng, phức tạp nhìn thoáng qua Bạch Vũ Mộng: "Em không biết tim của anh bị lệch, cho nên em không có giết anh, lúc đó anh rất hối hận, Vũ nhi, em cho anh một cơ hội nữa được không?"
Bạch Vũ Mộng nhìn người đàn ông đang hối hận trước mắt, mỏi mệt nhắm hai mắt lại, diẽndannlle3*quysdo0n cô tình nguyện cho rằng mình đã chết, như vậy thì vẫn có thể ở lại nơi đó, ở lại trong giấc mơ.
Rốt cục Lam Thiển Hề cũng hiểu ra: "Cái gì, Tôn Hình, anh dám gạt chúng tôi, có phải là anh gây ra vết thương của Vũ nhi không, vậy mà tôi còn vì anh chăm sóc Vũ nhi nhiều ngày mà có hảo cảm với anh hơn, không ngờ anh lại là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, anh vốn chỉ đang áy náy thôi!"
Tôn Hình không phản bác, bên ngoài cũng có âm thanh đinh tai nhức óc vang lên: "Cái gì, thằng nhóc thối tha này dám làm cháu gái của tôi bị thương, có phải cậu không muốn sống nữa không!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook