Ma Vương Vú Em
Chương 51: Sự Trưởng Thành Không Muốn Ai Biết

“Ha ha ha ha ha ha ~~~~~~!”

Đám học sinh lập tức cười phá lên, Dracula cũng khẽ cười. Ông ta mang theo các học sinh rời đi, vừa đi, vừa nói xấu:

“Thầy Kampa, sở thích của thầy thật là nặng đô. Mà thôi, thân là quản lý trưởng, tôi sẽ chú ý đứa bé này, để “cuộc sống trong học viện” của nó càng thêm khác thường.”

Mọi người rời đi, chỉ còn lại ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu và hình bóng Ngu Ngốc đang không ngừng đổ nước.

Thời gian từng ngày trôi, dần dần cũng đã tới cuối tháng tám. Có lẽ đám học sinh và giáo viên đang giễu cợt kia không chú ý rằng, cơ bắp trên người đứa trẻ bị bọn họ chế giễu kia càng ngày càng dày đặc. Bước chân của nó càng ngày càng trở nên vững vàng, cánh tay xách thùng nước càng ngày càng cường tráng. Ban đầu, cậu phải dùng hai tay để xách thùng nước. Nhưng không biết từ lúc nào, cậu chỉ cần dùng một tay là đã có thể xách được. Da của cậu dần dần trở thành màu đồng. Sự biến hoá này đừng nói là người khác, chỉ sợ ngay cả chính Ngu Ngốc cũng không biết. Cậu chỉ biết là nếu mỗi ngày không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị Kampa giật điện.

Có người chú ý thì sao? Theo thời gian trôi qua, bể bơi từ không có gì bắt đầu xuất hiện bọt nước. Bọt nước cũng cao dần so với lúc trước. Thi thoảng có vài học sinh chú ý tới điểm này, phỏng đoán lung tung, nhưng bọn nó lại kết luận rằng thằng nhóc đầu óc ngu si này rốt cục cũng được thông não, đã biết dùng vòi nước. Bởi vì bọn nó vẫn thấy, tốc độ của thằng ngốc này vẫn không tăng lên so với một hai tháng trước. Vẫn là mười lăm giây một thùng.

Ngày hôm nay... Ngày 31 tháng 8, lúc mười giờ đêm.

Ánh trăng chiếu rọi xuống, làn nước gợn sóng lăn tăn phản chiếu bầu trời đầy sao. Ngu Ngốc nhẹ nhàng hít thở, đứng trước mặt hiệu trưởng Kampa. Trên trán của cậu đang có một lớp mồ hôi, cậu và Bánh Mì đang được cậu ôm trong ngực đều đang nhìn về phía ông ta.

Kampa nhìn qua bể bơi đã được đổ đầy nước, sau đó quay đầu lại, quan sát đứa bé trước mặt từ trên xuống dưới một lúc. Sau đó, ông ta khẽ gật đầu.

“Nhóc cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ mà ta giao. Bây giờ, hãy nhận lấy thù lao của nhóc.”

Giống như sớm đã biết, Kampa chỉ vào cái túi nằm trong phòng nghỉ ngơi. Ngu Ngốc thở phì phò, nhìn thoáng qua Kampa. Sau đó cậu đi tới, cẩn thận mở cái túi ra.

Bên trong có chăn, quần áo, chén dĩa và các vật dụng thường ngày. Ngoài ra, còn có rất nhiều đồ ăn.

“Ô ~~ ô oa ~~~!”

Bánh Mì vươn tay, vui vẻ giơ tay lên như muốn nắm lấy bầu trời. Tã lót của Bánh Mì đã thành vải rách, mặc lên người trông rất miễn cưỡng. Mà giờ nó đã lớn bằng cánh tay của Ngu Ngốc, đã đến lúc rời bỏ chiếc tã lót, mặc quần áo.

Kampa lẳng lặng nhìn vào mắt Ngu Ngốc. Sau đó ông ta hừ lên một tiếng, quay đầu sang chỗ khác:

“Bắt đầu từ ngày mai, bể bơi sẽ dừng hoạt động. Học kỳ mới sắp đến rồi. Ngày mai ta sẽ an bài cho nhóc một công việc mới. Bây giờ, nhóc nên trở về nghỉ ngơi thật tốt. Sáng mai lúc 7 giờ ta sẽ đến gặp nhóc, đừng có mà ngủ nướng.”

Kampa rời đi mà không giật điện. Đây là lần đầu tiên trong ba tháng Ngu Ngốc không bị “trừng phạt”. Cậu sau đó điều chỉnh lại nhịp thở, một tay ôm Bánh Mì, một cái tay khác ôm lấy cái túi kia. Rảo bước đi về nhà dưới con đường đầy sao.

“Nhóc con, nhóc trở nên dẻo dai hơn.”

Trở về căn nhà rách nát, Ngu Ngốc bỏ cái túi và Bánh Mì xuống giường. Lúc này, Ám Diệt mở huyết đồng ra, bắt đầu trêu chọc cậu

Ngu Ngốc không thèm để ý. Trong ba tháng này, Ám Diệt gần như không nói chuyện. Mỗi lần nói chuyện cũng chỉ nói những lời khiến người ta khó hiểu như “thú vị, thật thú vị”. Hiện tại, cậu đang rất đói. Đêm nay không cần ra ngoài ăn trộm, cho nên cậu phải làm một vài thứ, để lấp đầy bụng của mình.

Bánh Mì nằm ở trên giường, không ngừng ngọ nguậy. Bé trở mình, đôi tay nhỏ nắm chặt viền túi kéo kéo. Ngu Ngốc không có quan tâm đến những điều này, cậu chỉ lấy ra từ trong cái túi một bao diêm và một hộp rau quả khô. Dùng diêm làm mồi cho bếp, sau đó cậu lấy cái nồi đã được rửa sạch, đổ nước giếng vào rồi bắc lên bếp, sau đó cậu xé một khối rau quả khô rồi bỏ vào trong nồi..

“Nhóc con, lúc nào nói chuyện cũng đừng làm lơ ta như vậy a? Điều đó không thú vị tí nào đâu.”

Ngu Ngốc không ngừng dùng muôi khuấy trong nồi. Khuôn mặt từ đầu đến cuối vẫn như một cục băng, chỉ nhẹ nhàng nói một câu:

“Ngươi có cảm thấy thú vị hay không, liên quan gì đến ta.”

“Hừ, sao lại không liên quan? Lý do ta chọn nhóc làm ký chủ là để nhóc làm mấy chuyện thú vị để giúp ta giải trí! Mà này, khuôn mặt như cá chết mặt kia có thể biến hóa một chút không? Đừng làm vẻ mặt như người khác thiếu nhóc mấy triệu không trả.”

Ngu Ngốc dùng cái môi múc một chút nước ra, nếm thử. Sau đó, cậu lấy từ trong túi vải lấy ra một ít gia vị, cho thêm một chút muối vào nồi. Trong quá trình đó, Bánh Mì vẫn luôn vểnh cái mông nhỏ lên, duỗi đôi tay ra chui vào trong túi, miệng cứ phát ra những thanh âm ô ô a a.

“Tốt a tốt a ~~~! Biết ngay là nói chuyện với nhóc phải chuẩn bị đề tài thật kĩ. Như vậy đi, nhóc con, không bằng ta nói cho nhóc một vài chuyện thú vị đi. Nhóc cảm thấy lão già kia bắt nhóc đổ đầy hồ bơi trong ba tháng để làm gì?"

“Ông ta từng nói qua, là để mở cửa bể bơi.” Ngu Ngốc lần nữa nếm nếm, “Nhưng cũng không loại trừ khả năng ông ta cố ý tra tấn tôi, làm khó dễ tôi.”

“ y... Ông ta cố ý tra tấn ngươi... Làm khó dễ ngươi?” Huyết đồng hình như run nhẹ.

Ngu Ngốc gật gật đầu: "Đúng thế. Đại khái là ông ta nhìn tôi rất không vừa mắt, cho nên mỗi ngày đều đến tra tấn tôi một lần để trút giận. Cái này rất bình thường, mỗi ngày ở Nagle đều có chuyện như này. Nhưng mà, cho dù là làm bao cát cho ông ta trút giận, chỉ cần ông ta cho tôi đồ ăn là được."

Ngu Ngốc vớt rau quả ra cái chén bể, đặt lên bàn. Sau đó, cậu lôi Bánh Mì sắp chui vào túi ra, lấy một gói bột mì ở trong đó..

“Ô oa ~~! Ô oa ~~!”

Trong khi Bánh Mì đang cất giọng kháng nghị, cậu mở gói, lấy khối bột mì ném vào trong nước.

Trong toàn bộ quá trình, ánh mắt Ám Diệt đều vô cùng kinh ngạc. Bất quá rất nhanh, con kia huyết đồng bên trong liền lộ ra một bộ chờ lấy xem kịch vui ánh mắt.

“Ha ha, cố ý tra tấn ngươi, thật sao? Cũng được, nhóc cứ tiếp tục nghĩ như thế có lẽ sẽ càng thêm thú vị.”

“Có ý gì.”

“A! Không có ý gì! Chỉ là mong muốn nhóc sống sót, đừng chết nhanh quá! Nói đi cũng phải nói lại, lão già kia nói bắt đầu từ ngày mai sẽ cho nhóc một công việc mới, nhóc đoán xem là gì?”

Ngu Ngốc lật vắt mì lại, trong khi Bánh Mì đang không ngừng kêu ô oa, chậm rãi trả lời:

“Tôi không biết.”

“A, chỉ cần có một chỗ ở, đồ ăn thì bất kì công việc gì nhóc cũng sẽ chấp nhận a?” Ám Diệt cười gằn, “Thật đúng là một kẻ dễ dàng thỏa mãn.”

Ngu Ngốc đem bát mì đã nấu xong bưng đến trên bàn. Sau đó, cậu đi tới cái tủ cạnh tường, lấy một hộp sữa bò, xé bỏ phần giấy niêm phong ra, bỏ vào nồi để làm ấm. Đợi đến khi sữa bò ấm lên, cậu tắt lửa, dừng phần việc lại như tuyên bố bữa tối đã xong.

“Thật là một bữa ăn phong phú, không phải sao?"

Ám Diệt trào phúng, huyết đồng lướt qua bát rau quả trên bàn, cùng với một khối bột mì đã được nấu chín:

“Đây là bữa ăn ngon nhất trong ba tháng của nhóc đúng không? Có cần cảm tạ thần linh không?”

Ngu Ngốc lắc đầu. Trước lúc dùng bữa, cậu phải cho Bánh Mì ăn no. Nếu như sữa bò lạnh đi, uống vào sẽ bị đau dạ dày.

Quay đầu lại, khuôn mặt cá chết ôn hòa đã trở thành khuôn mặt cá chết đóng băng. Bởi vì ở trên giường, không biết lúc nào Bánh Mì đã lại chui vào cái túi kia, chỉ còn hai cái chân đang vung vẫy ở bên ngoài..

Ngu Ngốc đặt sữa bò lên mặt bàn, khuôn mặt lạnh lẽo đi qua. Cậu vừa nắm chặt cái chân của Bánh Mì, vừa nắm chặt cái túi, muốn kéo cô bé nghịch ngợm này ra.

Kéo một phát... Bánh Mì vẫn chưa bị kéo ra. Nhìn vào viền túi, có thể nhìn ra được là bé đang nắm lấy túii.

“Ô a ~~! Ô ha ha ha ~~~!”

Bánh Mì trong túi đang thỏa sức vui cười. Giống như bị Ngu Ngốc kéo ra cảm giác hết sức thoải mái. Mà ở bên ngoài, mặt của Ngu Ngốc lại lạnh lẽo vô cùng...

Ngu Ngốc đem Bánh Mì lôi ra khỏi túi. Cậu xách ngược cô bé này, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào bé. Lúc mới đầu, Bánh Mì cảm thấy treo ngược như này cực kì thú vị, miệng cười khanh khách. Nhưng khi bé nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của Ngu Ngốc, tiếng cười dần dần biến mất, bé co người lại, không dám làm ồn nữa.

“Không cho phép chui loạn.” Thấy Bánh Mì đã hết làm ồn, Ngu Ngốc mới thả cô bé này lại nơi giường. Cậu thu hồi cái túi kia, mở ra, nhìn vào những thứ trong đó, có nhiều thứ rất nhỏ, giống như là diêm, cúc áo, kim khâu. Sau khi nhìn xong, cậu bỏ cái túi này lên đầu tủ, sau đó quay lại trước mặt Bánh Mì, duỗi một ngón tay ra, lạnh lùng nói:

“Không cẩn thận, sẽ bị thương.”

Cũng không biết là Bánh Mì có hiểu hay không, khi Bánh Mì nhìn vào cặp mặt nghiêm túc và lạnh lùng kia, chỉ thấy Bánh Mì co người lại, ô ô hai tiếng.

Dạy dỗ tốt cô bé này, Ngu Ngốc lại quay về bàn, cầm lấy sữa bò. Nhưng ngay lúc này, Ám Diệt đột nhiên mở miệng:

"Đúng rồi, con nhóc kia chui vào túi kiểu gì vậy?”

Ngu Ngốc hừ một tiếng: “Bò vào chứ còn cái gì nữa.”

“Ồ? Bò vào? Nhưng trong bảy tháng nuôi đứa trẻ này, nhóc có thấy nó “bò” lần nào chưa?”

Trong nháy mắt, tay Ngu Ngốc run rẩy một chút! Cậu bỗng quay đầu, chỉ thấy Bánh Mì lúc này còn nằm ngửa, giờ đang lật người, dùng hai cái tay nhỏ và đầu gối, bò …. trên giường?

Nó biết bò rồi...?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương