Ma Vương Vú Em
-
Chương 33: Băng Và Lửa, Tuyết Và Cát
Lạnh không?
Ngu Ngốc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, yên lặng nhìn đám người đang bối rối, hoảng sợ. Cậu chậm rãi nhắm mắt lại, chuẩn bị hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi khó có được này...
“Ô oa! Ô oa! Ô oa!”
Chuyện gì xảy ra?
Tiếng khóc của trẻ sơ sinh khiến Ngu Ngốc đang mơ ngủ bỗng tỉnh lại! Cậu cúi đầu xuống, phát hiện mình đang ôm một đứa bé trong ngực? Mà đứa bé này... đang khóc.
“Ô oa! Ô oa! Ô oa!”
Tiếng khóc của nó rất thương tâm, rất thống khổ. Ngu Ngốc chợt nhớ ra, chính mình lúc nãy lại quên nó? Cậu quên rằng bản thân mình còn ôm một đứa bé, vừa nãy mình suýt nữa thì buông tay!
Con ngươi lạnh lùng đột nhiên mở ra, trong đó không hề có chút vẻ mệt mỏi nào. Ngu Ngốc nhìn về phía trước, bỗng nhiên vươn cánh tay ra...
Nắm chặt.
Ô ——!!!
Tiếng xe lửa thật là ồn ào. Ngu Ngốc đứng ở thềm ga, lòng bàn tay nắm chặt góc áo của một người đàn ông. Bởi vì cái nắm của cậu, bước chân của người đàn ông đó trong nháy mắt ngừng lại, cùng lúc đó đoàn tàu Ma Đạo đã vào trạm, chắn trước mặt người đàn ông.
Người đàn ông kia quay đầu, trên mặt đã ngập trong nước mắt. Tay trái của hắn nắm lấy con gái, tay phải nắm lấy vợ. Vợ hắn bị cử động vừa rồi của hắn hù sợ, tiếng mắng chửi không ngừng đã biến mất, chỉ còn lại kinh ngạc và sợ hãi.
Đoàn tàu dừng hẳn, cửa mở ra, bậc thang hạ xuống. Đám người xung quanh không quan tâm nhà bốn người kia nữa, lạnh lùng vòng qua, đi lên tàu. Người đàn ông kia giờ đã buông tay.
Người đàn ông kia đứng ngơ ngác tại chỗ, ánh mắt đờ đẫn. Người phụ nữ run rẩy, đột nhiên nhào vào trong ngực người đàn ông khóc lớn. Người đàn ông kinh ngạc, hình như không biết làm sao với biểu hiện mềm yếu của vợ. Nhưng rất nhanh, hắn liền ôm lấy vợ và con, cùng nhau khóc lớn lên...
Trên đoàn tàu, hành khách đã ngồi đầy. Ngu Ngốc tựa bên cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào gia đình kia. Sau một lúc, cậu nhìn vào bé gái trong ngực mình.
Nó đang ngủ. Lúc nãy biểu lộ rất thống khổ, giờ phút này lại bình tĩnh như vậy. Ngu Ngốc lặng lẽ nhìn chăm chú vào đứa bé, đôi mắt lạnh lùng kia của cậu, hình như có một chút biến hóa...
“Hừ, đứa bé vướng víu chết tiệt.”
Huyết Đồng mở ra, nhìn chằm chằm vào bé gái đang ngủ. Nhưng rất nhanh, nó liền nghênh đón cặp mắt lạnh lẽo của Ngu Ngốc.
“Ngươi, để cho ta nhìn thấy ảo giác.”
Huyết Đồng quay tới, cười lạnh: “Không không không, đây không phải là ảo giác, theo thời gian thì đây là tương lai có khả năng xảy ra. Ta chỉ để cho nhóc nhìn thấy sớm vài giây thôi. Nếu như không phải vì con bé chết tiệt kia, điều đó tuyệt đối sẽ trở thành sự thật.”
Ngu Ngốc lạnh lùng nhìn Huyết Đồng, im lặng không nói. Người ngồi cạnh hắn bỗng cảm thấy lạnh lẽo, đem áo bông trên người khoác chặt hơn.
...
“Được rồi, được rồi, coi như ta sai, ta xin lỗi!”
Sau một lát, Ám Diệt chán nản nhắm mắt lại.
“Nhóc đã hủy một cái trấn nhỏ, ta không nên một lần yêu cầu nhóc làm quá nhiều chuyện. Dù sao sau này thứ chúng ta có là thời gian, ta tin rằng ta tuyệt đối sẽ để nhóc cam tâm tình nguyện chọn lựa giống ta. Hãy chờ xem!”
Huyết Đồng hoàn toàn nhắm lại, đoàn tàu cũng bắt đầu di chuyển. Ngu Ngốc thở ra một hơi, nhìn vào bé gái, nhìn vào khuôn mặt thuần khiết đang ngủ của bé...
Hiện tại, cậu rất là mệt mỏi. Đoàn tàu không ngừng chuyển động, cậu nhắm mắt lại, rơi vào trạng thái ngủ say...
Vị Nam tước đại nhân kia vẫn chờ 10 vạn đồng Tiền. Hắn vẫn cứ chờ vị chúa cứu thế Nord đã bốc hơi khỏi thế giới này.
Hai ngày sau đó, vì không thể trì hoãn, phòng giao dịch đem tấm bảng tỉ lệ 1: 0 treo lên. Thời khắc ấy, giống như chính thức tuyên bố là trấn Couvy phá sản, tất cả người đổi tiền với Nam tước trong nháy mắt mất đi tất cả. Mọi người bắt đầu bạo động, trấn nhỏ không còn trật tự, hỗn loạn khắp nơi. Ngọn lửa thiêu đốt trên bầu trời bất cứ lúc nào cũng có thể từ rơi xuống trấn này.
Bị giết, tự sát. Bởi vì đủ loại lý do người chết bắt đầu lấp đầy trấn này, khiến cả trấn tràn ngập mùi xác chết. Mà vị Nam tước kia, cũng bởi vì quyết định sai lầm dẫn đến tài sản của mình mất dần, tuyên bố phá sản. Sau khi hắn phá sản, những người nắm quyền trong trấn nhao nhao đến cửa đòi nợ, những người lúc trước nói là cùng nhau kiếm tiền biến thành những người dùng đao đến đòi nợ.
Đám người bạo động xông vào phủ Nam Tước, xông vào Biệt Thự của Trưởng Trấn và Thẩm phán. Máu và lửa bao phủ khắp trấn, tuyên bố rằng từ giờ khắc này.
Trấn Couvy, hoàn toàn hủy diệt.
Đoàn tàu băng qua đại lục Bi Thương, năm ngày, mười ngày, mười lăm ngày, hai mươi ngày...
Thời gian trôi qua, cảnh sắc ở cửa sổ cũng xuất hiện rất nhiều biến hóa.
Biến hóa lớn nhất, chính là Thời Tiết. Nguyên bản tuyết rơi không ngừng, dần dần bị những màu xanh thay thế. Mặt đất tuyết trắng ở Bắc Quốc biến mất, xuất hiện đám đất màu vàng nâu.
Nhưng mà, càng ngày càng ấm áp.
Ấm áp khiến cho người ta cảm giác như là sắp hòa tan, ấm áp đến mức cởi bỏ bộ đồ trên người cũng cảm thấy quá nóng. Dù cho muốn mở cửa kính ra hít thở không khí, không khí vào cũng nóng đến khó thở.
Ngu Ngốc chưa từng ở nơi nóng như vậy, với một người từ nhỏ đã sinh sống ở vùng đất lạnh giá như cậu mà nói, đây quả thật là một sự dày vò. Nhưng mà, may mắn là vé tàu đã bao gồm đồ ăn, cho nên dù cậu nóng cũng không phải chịu đói như lúc ở Nagle.
Trạng thái của đứa bé sơ sinh cũng tốt hơn nhiều. Hai mươi ngày gần đây nó đều nhắm mắt ngủ say, ngẫu nhiên tỉnh lại một lần là vì uống nước ăn bánh mì. Ngoại trừ khóc vì tã ướt, trên đường đi nó đều rất im lặng.
Đoàn tàu băng qua rất nhiều toà thành, những toà thành kia đối với Ngu Ngốc thật sự là quá lạ lẫm, có quá nhiều điều để cậu phải suy nghĩ. Rất nhanh, cậu liền bắt đầu suy nghĩ chính mình vấn đề mà mình phải đối mặt, Bởi vì sa mạc, bắt đầu xuất hiện trên đường tàu đi.
Những toà thành dần dần ít đi, cảnh sắc bốn phía cũng bắt đầu trở nên hoang vu. Luồng khí nóng trong đoàn tàu cũng chầm rãi giảm bớt, điều này cũng mang ý nghĩa, cậu sắp đến đích.
“Sa Mạc Tử Vong là ở đây. Cậu nhóc, vé của nhóc đến đây là dừng.”
Nhân Viên Phục Vụ đi đến bên cạnh Ngu Ngốc, ra hiệu cho cậu xuống xe. Ngu Ngốc gật gật đầu, ôm lấy đứa bé, theo Nhân Viên Phục Vụ xuống tàu.
Vừa mới đi ra, một luồng sóng nhiệt thổi tới khiến Ngu Ngốc thiếu chút nữa chết vì khó thở. Cậu đi đến sân ga, nhìn xung quanh. Cái trạm này chỉ có thể dùng từ đơn sơ để hình dung, không có từ thích hợp hơn. Với lại, hành khách xuống xe hình như chỉ có một mình cậu, cậu vừa mới xuống xe thì tiếng còi tàu liền vang lên, bánh tàu xoay tròn, mang theo đoàn tàu Ma Đạo rời đi.
Đoàn tàu rời đi...
Sự im lặng, lại bao phủ toàn bộ thế giới.
Nhìn về bên trái... đường Sắt kéo dài về phương xa, sau đó vẫn chỉ có sa mạc.
Nhìn về bên phải... đường Sắt kéo dài về phương xa, sau đó vẫn chỉ có sa mạc.
Ngu Ngốc cầm lấy túi, trong này chứa đầy nước bình và đồ ăn. Cậu xoay người, nhìn cái gọi là trạm tàu, một lão nhân viên đường sắt đang ngồi trên ghế đá, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía sa mạc mênh mông.
“Muốn đi về phía thành Phong Sa phải đi về hướng nào?”
Lão nhân viên ngẩng đầu, dùng đôi mắt đục ngầu nhìn Ngu Ngốc. Sau đó, hắn chỉ về phía sa mạc, nói:
“Đi thẳng về phía nam là đến.”
Ngu Ngốc không có cảm ơn, chỉ cầm cái túi rồi chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút! Thằng nhóc, mày... đi kiểu gì?”
Ngu Ngốc không có trả lời, cũng không có dừng bước, rảo bước tiến vào sa mạc nóng bỏng. Mặc kệ không khí nóng như thế nào, hai mắt cậu vẫn lạnh lùng như cũ.
Ngày qua ngày, đêm qua đêm.
Ở sa mạc không bóng người này, một đứa trẻ mười tuổi không ngừng cất bước. Cậu nghe theo lời khuyên chỉ đi vào sáng sớm hoặc vào lúc chạng vạng tối, ban ngày thì tìm nơi trốn đi ngủ.
Không thể không nói, Ngu Ngốc rất biết giữ thể lực. Nhưng vẫn phải nói, cậu chỉ là một đứa bé mười tuổi. Chưa bao giờ thấy sa mạc, chỉ là từ trong miệng người khác mà hình dung, nên cậu thật sự quá xem thường sức mạnh của sa mạc.
Cậu không nhớ mình đã đi bao nhiêu ngày, cậu chỉ biết là thức ăn và nước uống trong túi đã hết sạch. Cảnh sắc xung quanh vẫn không thay đổi, vẫn chỉ là sa mạc, sa mạc và vẫn là sa mạc. Giống như cả thế giới ngoài cát ra thì không có gì.
Ngu Ngốc thở một cách nặng nề, giày cỏ nơi chân cậu đã rách tung toé, nơi chân cậu chỉ có hai cây cỏ dại cột vào chân. Cái túi đã sớm bị cậu vứt đi, hiện tại cậu đã không còn đồ ăn, mấy ngày qua cậu bắt côn trùng dưới cát, dùng Ám Diệt chặt xương rồng để uống, cậu không muốn chết, ý thức cầu sinh mãnh liệt chống đỡ cho cậu, giúp cậu có thể đi tiếp khi mặt trời đã khuất.
Ngu Ngốc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, yên lặng nhìn đám người đang bối rối, hoảng sợ. Cậu chậm rãi nhắm mắt lại, chuẩn bị hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi khó có được này...
“Ô oa! Ô oa! Ô oa!”
Chuyện gì xảy ra?
Tiếng khóc của trẻ sơ sinh khiến Ngu Ngốc đang mơ ngủ bỗng tỉnh lại! Cậu cúi đầu xuống, phát hiện mình đang ôm một đứa bé trong ngực? Mà đứa bé này... đang khóc.
“Ô oa! Ô oa! Ô oa!”
Tiếng khóc của nó rất thương tâm, rất thống khổ. Ngu Ngốc chợt nhớ ra, chính mình lúc nãy lại quên nó? Cậu quên rằng bản thân mình còn ôm một đứa bé, vừa nãy mình suýt nữa thì buông tay!
Con ngươi lạnh lùng đột nhiên mở ra, trong đó không hề có chút vẻ mệt mỏi nào. Ngu Ngốc nhìn về phía trước, bỗng nhiên vươn cánh tay ra...
Nắm chặt.
Ô ——!!!
Tiếng xe lửa thật là ồn ào. Ngu Ngốc đứng ở thềm ga, lòng bàn tay nắm chặt góc áo của một người đàn ông. Bởi vì cái nắm của cậu, bước chân của người đàn ông đó trong nháy mắt ngừng lại, cùng lúc đó đoàn tàu Ma Đạo đã vào trạm, chắn trước mặt người đàn ông.
Người đàn ông kia quay đầu, trên mặt đã ngập trong nước mắt. Tay trái của hắn nắm lấy con gái, tay phải nắm lấy vợ. Vợ hắn bị cử động vừa rồi của hắn hù sợ, tiếng mắng chửi không ngừng đã biến mất, chỉ còn lại kinh ngạc và sợ hãi.
Đoàn tàu dừng hẳn, cửa mở ra, bậc thang hạ xuống. Đám người xung quanh không quan tâm nhà bốn người kia nữa, lạnh lùng vòng qua, đi lên tàu. Người đàn ông kia giờ đã buông tay.
Người đàn ông kia đứng ngơ ngác tại chỗ, ánh mắt đờ đẫn. Người phụ nữ run rẩy, đột nhiên nhào vào trong ngực người đàn ông khóc lớn. Người đàn ông kinh ngạc, hình như không biết làm sao với biểu hiện mềm yếu của vợ. Nhưng rất nhanh, hắn liền ôm lấy vợ và con, cùng nhau khóc lớn lên...
Trên đoàn tàu, hành khách đã ngồi đầy. Ngu Ngốc tựa bên cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào gia đình kia. Sau một lúc, cậu nhìn vào bé gái trong ngực mình.
Nó đang ngủ. Lúc nãy biểu lộ rất thống khổ, giờ phút này lại bình tĩnh như vậy. Ngu Ngốc lặng lẽ nhìn chăm chú vào đứa bé, đôi mắt lạnh lùng kia của cậu, hình như có một chút biến hóa...
“Hừ, đứa bé vướng víu chết tiệt.”
Huyết Đồng mở ra, nhìn chằm chằm vào bé gái đang ngủ. Nhưng rất nhanh, nó liền nghênh đón cặp mắt lạnh lẽo của Ngu Ngốc.
“Ngươi, để cho ta nhìn thấy ảo giác.”
Huyết Đồng quay tới, cười lạnh: “Không không không, đây không phải là ảo giác, theo thời gian thì đây là tương lai có khả năng xảy ra. Ta chỉ để cho nhóc nhìn thấy sớm vài giây thôi. Nếu như không phải vì con bé chết tiệt kia, điều đó tuyệt đối sẽ trở thành sự thật.”
Ngu Ngốc lạnh lùng nhìn Huyết Đồng, im lặng không nói. Người ngồi cạnh hắn bỗng cảm thấy lạnh lẽo, đem áo bông trên người khoác chặt hơn.
...
“Được rồi, được rồi, coi như ta sai, ta xin lỗi!”
Sau một lát, Ám Diệt chán nản nhắm mắt lại.
“Nhóc đã hủy một cái trấn nhỏ, ta không nên một lần yêu cầu nhóc làm quá nhiều chuyện. Dù sao sau này thứ chúng ta có là thời gian, ta tin rằng ta tuyệt đối sẽ để nhóc cam tâm tình nguyện chọn lựa giống ta. Hãy chờ xem!”
Huyết Đồng hoàn toàn nhắm lại, đoàn tàu cũng bắt đầu di chuyển. Ngu Ngốc thở ra một hơi, nhìn vào bé gái, nhìn vào khuôn mặt thuần khiết đang ngủ của bé...
Hiện tại, cậu rất là mệt mỏi. Đoàn tàu không ngừng chuyển động, cậu nhắm mắt lại, rơi vào trạng thái ngủ say...
Vị Nam tước đại nhân kia vẫn chờ 10 vạn đồng Tiền. Hắn vẫn cứ chờ vị chúa cứu thế Nord đã bốc hơi khỏi thế giới này.
Hai ngày sau đó, vì không thể trì hoãn, phòng giao dịch đem tấm bảng tỉ lệ 1: 0 treo lên. Thời khắc ấy, giống như chính thức tuyên bố là trấn Couvy phá sản, tất cả người đổi tiền với Nam tước trong nháy mắt mất đi tất cả. Mọi người bắt đầu bạo động, trấn nhỏ không còn trật tự, hỗn loạn khắp nơi. Ngọn lửa thiêu đốt trên bầu trời bất cứ lúc nào cũng có thể từ rơi xuống trấn này.
Bị giết, tự sát. Bởi vì đủ loại lý do người chết bắt đầu lấp đầy trấn này, khiến cả trấn tràn ngập mùi xác chết. Mà vị Nam tước kia, cũng bởi vì quyết định sai lầm dẫn đến tài sản của mình mất dần, tuyên bố phá sản. Sau khi hắn phá sản, những người nắm quyền trong trấn nhao nhao đến cửa đòi nợ, những người lúc trước nói là cùng nhau kiếm tiền biến thành những người dùng đao đến đòi nợ.
Đám người bạo động xông vào phủ Nam Tước, xông vào Biệt Thự của Trưởng Trấn và Thẩm phán. Máu và lửa bao phủ khắp trấn, tuyên bố rằng từ giờ khắc này.
Trấn Couvy, hoàn toàn hủy diệt.
Đoàn tàu băng qua đại lục Bi Thương, năm ngày, mười ngày, mười lăm ngày, hai mươi ngày...
Thời gian trôi qua, cảnh sắc ở cửa sổ cũng xuất hiện rất nhiều biến hóa.
Biến hóa lớn nhất, chính là Thời Tiết. Nguyên bản tuyết rơi không ngừng, dần dần bị những màu xanh thay thế. Mặt đất tuyết trắng ở Bắc Quốc biến mất, xuất hiện đám đất màu vàng nâu.
Nhưng mà, càng ngày càng ấm áp.
Ấm áp khiến cho người ta cảm giác như là sắp hòa tan, ấm áp đến mức cởi bỏ bộ đồ trên người cũng cảm thấy quá nóng. Dù cho muốn mở cửa kính ra hít thở không khí, không khí vào cũng nóng đến khó thở.
Ngu Ngốc chưa từng ở nơi nóng như vậy, với một người từ nhỏ đã sinh sống ở vùng đất lạnh giá như cậu mà nói, đây quả thật là một sự dày vò. Nhưng mà, may mắn là vé tàu đã bao gồm đồ ăn, cho nên dù cậu nóng cũng không phải chịu đói như lúc ở Nagle.
Trạng thái của đứa bé sơ sinh cũng tốt hơn nhiều. Hai mươi ngày gần đây nó đều nhắm mắt ngủ say, ngẫu nhiên tỉnh lại một lần là vì uống nước ăn bánh mì. Ngoại trừ khóc vì tã ướt, trên đường đi nó đều rất im lặng.
Đoàn tàu băng qua rất nhiều toà thành, những toà thành kia đối với Ngu Ngốc thật sự là quá lạ lẫm, có quá nhiều điều để cậu phải suy nghĩ. Rất nhanh, cậu liền bắt đầu suy nghĩ chính mình vấn đề mà mình phải đối mặt, Bởi vì sa mạc, bắt đầu xuất hiện trên đường tàu đi.
Những toà thành dần dần ít đi, cảnh sắc bốn phía cũng bắt đầu trở nên hoang vu. Luồng khí nóng trong đoàn tàu cũng chầm rãi giảm bớt, điều này cũng mang ý nghĩa, cậu sắp đến đích.
“Sa Mạc Tử Vong là ở đây. Cậu nhóc, vé của nhóc đến đây là dừng.”
Nhân Viên Phục Vụ đi đến bên cạnh Ngu Ngốc, ra hiệu cho cậu xuống xe. Ngu Ngốc gật gật đầu, ôm lấy đứa bé, theo Nhân Viên Phục Vụ xuống tàu.
Vừa mới đi ra, một luồng sóng nhiệt thổi tới khiến Ngu Ngốc thiếu chút nữa chết vì khó thở. Cậu đi đến sân ga, nhìn xung quanh. Cái trạm này chỉ có thể dùng từ đơn sơ để hình dung, không có từ thích hợp hơn. Với lại, hành khách xuống xe hình như chỉ có một mình cậu, cậu vừa mới xuống xe thì tiếng còi tàu liền vang lên, bánh tàu xoay tròn, mang theo đoàn tàu Ma Đạo rời đi.
Đoàn tàu rời đi...
Sự im lặng, lại bao phủ toàn bộ thế giới.
Nhìn về bên trái... đường Sắt kéo dài về phương xa, sau đó vẫn chỉ có sa mạc.
Nhìn về bên phải... đường Sắt kéo dài về phương xa, sau đó vẫn chỉ có sa mạc.
Ngu Ngốc cầm lấy túi, trong này chứa đầy nước bình và đồ ăn. Cậu xoay người, nhìn cái gọi là trạm tàu, một lão nhân viên đường sắt đang ngồi trên ghế đá, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía sa mạc mênh mông.
“Muốn đi về phía thành Phong Sa phải đi về hướng nào?”
Lão nhân viên ngẩng đầu, dùng đôi mắt đục ngầu nhìn Ngu Ngốc. Sau đó, hắn chỉ về phía sa mạc, nói:
“Đi thẳng về phía nam là đến.”
Ngu Ngốc không có cảm ơn, chỉ cầm cái túi rồi chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút! Thằng nhóc, mày... đi kiểu gì?”
Ngu Ngốc không có trả lời, cũng không có dừng bước, rảo bước tiến vào sa mạc nóng bỏng. Mặc kệ không khí nóng như thế nào, hai mắt cậu vẫn lạnh lùng như cũ.
Ngày qua ngày, đêm qua đêm.
Ở sa mạc không bóng người này, một đứa trẻ mười tuổi không ngừng cất bước. Cậu nghe theo lời khuyên chỉ đi vào sáng sớm hoặc vào lúc chạng vạng tối, ban ngày thì tìm nơi trốn đi ngủ.
Không thể không nói, Ngu Ngốc rất biết giữ thể lực. Nhưng vẫn phải nói, cậu chỉ là một đứa bé mười tuổi. Chưa bao giờ thấy sa mạc, chỉ là từ trong miệng người khác mà hình dung, nên cậu thật sự quá xem thường sức mạnh của sa mạc.
Cậu không nhớ mình đã đi bao nhiêu ngày, cậu chỉ biết là thức ăn và nước uống trong túi đã hết sạch. Cảnh sắc xung quanh vẫn không thay đổi, vẫn chỉ là sa mạc, sa mạc và vẫn là sa mạc. Giống như cả thế giới ngoài cát ra thì không có gì.
Ngu Ngốc thở một cách nặng nề, giày cỏ nơi chân cậu đã rách tung toé, nơi chân cậu chỉ có hai cây cỏ dại cột vào chân. Cái túi đã sớm bị cậu vứt đi, hiện tại cậu đã không còn đồ ăn, mấy ngày qua cậu bắt côn trùng dưới cát, dùng Ám Diệt chặt xương rồng để uống, cậu không muốn chết, ý thức cầu sinh mãnh liệt chống đỡ cho cậu, giúp cậu có thể đi tiếp khi mặt trời đã khuất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook