Ma Vương Vú Em
Chương 11: Sự Ràng Buộc Của Số Phận

Hồ Ly là danh hiệu của người đàn ông này. Tên thật của những người nơi đây đã sớm bị vứt vào trong thùng rác rồi. Người đàn ông này khoảng bốn mươi tuổi, từ trên cao nhìn xuống cậu bé, thấy cậu chỉ quấn lấy một cái chăn lông thì sững sờ một chút, nhưng vẫn nói nhanh...

“Tao còn tưởng là ai, hóa ra là một con chuột nhỏ chưa chết. Mày rất ít liên hệ với chúng tao mà, hôm nay tới đây có chuyện gì?”

Cậu bé kéo cái chăn lông ra chút, đưa đứa bé trong ngực qua. Bé gái vẫn không biết xảy ra chuyện gì, đôi mắt như ngọc lục bảo vẫn cứ nhìn cậu bé, miệng thì thầm vài tiếng vô nghĩa.

“Bán người, con gái, hai mươi đồng tiền.”

Mặt Hồ Ly cứng lại! Hắn vội vàng nhìn xung quanh, bỗng nhiên kéo cậu bé vào trong, đóng cửa lại. Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào cậu bé và đứa bé trong ngực cậu bằng một ánh mắt sợ hãi.

“Con chuột nhỏ, bé gái này mày lấy ở đâu?”

Cậu nhìn Hồ Ly bằng ánh mắt lạnh lùng, tay phải giấu ở phía sau, tay trái thì đưa đứa bé ra trước...

“Từ trước tới nay kẻ buôn người đều không hỏi lấy được người từ đâu cả. 20 đồng tiền.”

Hồ Ly kéo mắt quan sát xuống, nhìn ra ngoài một hồi, sau khi xác nhận không có người thì hắn mới thở phào. Tên âm hiểm này quay đầu lại, nhìn lấy cậu bé rồi cười lạnh.

“Con chuột nhỏ, mày có biết không? Vào đêm qua trong thành có rất nhiều đứa trẻ vừa ra đời bị mất tích. Chuyện này đã khiến cho đội canh gác bó tay toàn tập. Mà rất không may là vị thị trưởng “đáng kính” của chúng ta đang tiếp đón công chúa của một nước, trước khi cô công chúa kia về nước còn được giữ lại một đêm. Không ngờ lại phát sinh sự kiện này, bên ngoài đang tra tìm rất căng đấy.”

Cậu bé im lặng, tay chậm rãi rút về. Khóe mắt cũng liếc về phía cánh cửa, cậu chuẩn bị chạy trốn...

Nhưng mà Hồ Ly có lẽ đã phát hiện nên đã đứng ở phía trước cửa, cười lạnh:

“Thị trưởng của chúng ta đã treo giải thưởng lớn khi tìm được tin tức a. Hừ hừ, mày có biết hay không? Nếu như tao đưa mày cùng với đứa bé này tới chỗ của Thị trưởng thì tao sẽ được bao nhiêu tiền?”

“Nhóc, cần giúp một tay không?”

m thanh của Ám Diệt vang lên trong đầu cậu, xiềng xích tay phải cậu hơi động, trong tay cậu lập tức xuất hiện một con dao găm.

Có vũ khí nên cậu tỉnh táo hơn nhiều. Cậu đưa tay phải dấu ở dưới chăn lông, yên lặng tiếp tục nhìn tình hình...

Hồ Ly cũng không có phát hiện cậu bé có biểu hiện dị thường nào. Không, từ đầu đến cuối gương mặt của cậu đều không biểu hiện chút gì cả. Người này cười lạnh một tiếng rồi mới nói một cách chậm rãi:

“Nhưng mày cũng yên tâm đi. Tao còn chưa ngu tới nỗi đưa mày làm món quà tặng đi. Cho dù dùng đầu gối để suy nghĩ cũng biết một con chuột như mày làm sao có thể bắt cóc hơn một trăm đứa trẻ trong một đêm được chứ. Cho nên vị Thị trưởng của chúng ta chỉ cho rằng mày là người thực hiện thôi, nhưng không tìm được người sau lưng mày, lại nóng lòng phá án nữa, rất có thể sẽ biến tao thành con dê thế tội, cả tao và mày đều sẽ bị treo cổ.”

Hồ Ly vươn tay ra, cười lạnh:

“Con chuột nhỏ, nghe xong mày cũng biết ôm một trẻ sơ sinh trên đường nguy hiểm như thế nào rồi chứ? Nào, đưa con bé đó cho tao đi, sau đó ra ngoài, trở lại cống rãnh của mày đi.”

Cậu nhìn chằm chằm cái tay đã vươn ra kia, trên tay dính đầy mỡ, móng tay đều cáu bẩn đen sẫm. Cậu nhìn chằm chằm hồi lâu rồi kéo chăn lông ra, đưa bé gái tới.

Hồ Ly cười cười, trẻ con đúng là trẻ con, mặc kệ là từng trải cỡ nào, vẫn còn là một đứa bé, sợ chết, dễ dàng lừa gạt. Hồ Ly bước tới, muốn đón đứa bé kia. Bàn tay lớn đầy dầu mỡ của hắn đã tới phía trên tã lót, bé gái cũng đã thấy nó...

Tay, cầm vào tã lót, nhưng đúng lúc này, Hồ Ly bỗng cảm thấy đau nhói, phản xạ rút tay về, chỉ thấy trên cổ tay có thêm một vết thương! Từ vết thương mà xem thì là do một thanh dao găm sắc bén cứa vào. Rất rõ ràng đó là do cậu bé đã giấu con dao ở dưới tã lót, chờ hắn đưa tay tới thì rạch cho hắn một vết dao...

“Mẹ nó, thằng nhóc rác rưởi này! Mày thật là to gan...!”

Tiếng mắng của Hồ Ly chỉ nói một nửa. Bởi vì gió tuyết lạnh lẽo đã đập vào mặt hắn.

Cậu bé đứng tại cửa ra vào. Cửa ra đã mở, bên ngoài là một thế giới băng tuyết. Tay trái cậu ôm bé gái, tay phải vẫn giấu trong chăn, đôi mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Hồ Ly.

“Mày muốn chạy sao? Tao muốn giết mày!”

Cậu bé chỉ đứng tại cửa ra vào, Hồ Ly lấy một cuộn vải từ hộc tủ bên cạnh ra rồi cuốn vào cổ tay mình, sau đó muốn nhảy tới chỗ cậu bé...

“Tôi, sẽ đi nói cho đội canh gác.”

Cậu bé nói xong nhưng Hồ Ly vẫn không dừng bước.

Cậu một chân chặn cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hồ Ly. Sau đó, cậu đem tã lót của cô bé ra ngoài, nói một cách tỉnh táo:

“Mua nó. Nếu không tôi sẽ mang nó đi gặp thị trưởng. Tôi sẽ nói cho ông ta biết, tôi và rất nhiều người đều là do ông thuê, trộm bé gái chuẩn bị đưa ra bên ngoài.”

“Mày...!!!”

Mắt của Hồ Ly trợn thật lớn. Hắn nhìn chằm chằm vào cậu bé một cách hung dữ nhưng cũng không có bất kỳ hành động nào thiếu suy nghĩ. Cái cửa này đã được thiết kế đặc thù, vì phòng ngừa có người xông vào từ cửa sau nên có rất nhiều khóa tự động. Một khi đóng lại nếu muốn mở ra thì tốn ít nhất ba mươi giây. Mà sau ba mươi giây thì tên nhóc này có thể trốn không còn một cái bóng.

Tình hình không tốt lắm, đứa bé này nói không sai, so với chuyện một đứa bé lừa bán trẻ sơ sinh thì hắn “một người lớn này mà bị khai ra thì kể cả có lý cũng nói không rõ. Huống chi hành vi phạm tội của hắn cũng không thiếu, Thị trưởng của Nagle cũng không phải người công bằng vô tư gì cả, thêm cả vội vã phá án thì...

Hồ Ly cười cười một cách ân cần.

“Haha, cần gì chứ? Tất cả mọi người đều kiếm miếng cơm mà thôi. Tốt, tao mua! 20 đồng Tiền sao? Tao đưa ngay đây.”

Hồ Ly lấy túi tiền ra rất gọn gàng, mở ra. Nhưng bên trong chỉ có mười bảy đồng tiền. Hắn đau khổ, rất khó xử.

“Tiểu thiếu gia, ngài xem...”

“Hai trăm đồng tiền.”

“Hai... hai trăm? Nhưng mày không phải vừa nói...”

“Trước khi ông nói với tôi về chuyện trẻ sơ sinh mất tích thì nó là 20. Sau khi nói thì nó là hai trăm.”

“Nhưng mà chỗ này chỉ có mười bảy...”

Cậu bé không nói nữa, ôm đứa bé lại, giả vờ muốn đi ra ngoài...

Hồ Ly thật sự sợ hãi, hắn như sắp khóc. Kẻ sống trong thế giới âm hiểm nhiều năm như hắn cũng muốn quỳ trước cậu bé.

Hắn không ngừng van xin cậu, hi vọng có thêm chút thời gian. Nhưng cậu bé hình như không để ý chút nào. Sau câu cầu xin thứ năm của Hồ Ly thì cậu vẫn không trả lời, quay người làm bộ muốn đi ra ngoài...

Ánh mặt trời mùa đông rất yếu nhưng lại lóa mắt. Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt của bé gái, xuyên thấu qua tròng mắt xanh lá phản chiếu tới mắt cậu bé...

“Ô... Ô a…”

Bé gái vươn tay, muốn chạm tới mặt cậu bé.

Nhưng...

“Ô... Khục... Khục khục...”

Hơi lạnh lập tức xâm nhập vào người cô bé khi bé đưa tay ra ngoài. Sắc mặt bé lập tức ửng hồng, mắt đang mở to cũng nhắm lại, bắt đầu ho khan.

Bé gái ho khan khiến ánh mắt lạnh lẽo của cậu bé có thêm một tầng sương mù. Cậu cúi đầu xuống, ôm cô bé, cẩn thận từng chút một đưa hai tay cô bé trở lại bên trong quần áo. Mặc dù làm những động tác này nhưng cậu vẫn nhìn chằm chằm Hồ Ly, cảnh cáo hắn không cho phép tới gần.

“Ồ? Nó bị bệnh?”

Nghe được tiếng ho khan của bé gái, mắt Hồ Ly xoay chuyển một chút, cũng không khúm núm như trước mà đứng thẳng lên.

Cậu bé chỉnh quần áo cho bé gái một chút, ôm nàng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Hồ Ly.

“Haha, “tiểu thiếu gia”, đứa bé của mày bị bệnh, như vậy tao tuyệt đối sẽ không mua.”

Cậu im lặng, nhưng cậu cũng không lập tức đóng cửa. Bởi vì trong lời nói của Hồ Ly còn có chuyện, cậu muốn nghe hắn muốn nói cái gì.

Hồ Ly đi tới ghế sa lon rồi ngồi xuống, vắt chéo hai chân, cười lạnh nói:

“Nhóc con, nếu như mày muốn trình báo thì đi trình báo đi. Kể cả như vậy tao cũng sẽ không mua con bé sắp chết này đâu. Trên thế giới này, làm ăn mua bán cái gì cũng đều có thể, nhưng chỉ cần là làm ăn lỗ vốn là không thể làm. Nhìn cũng biết nó đã sốt trong thời gian dài a? Tao nhìn, nó có thể sống qua một đêm bão tuyết hay không cũng là vấn đề a, mày muốn tao bỏ ra 200 tiền mua một đứa bé sắp chết? Còn lâu.”

Cậu bé suy nghĩ một chút rồi nói:

“Mẹ nó rất xinh đẹp. Nó sau khi lớn cũng khẳng định rất xinh đẹp, có thể kiếm rất nhiều tiền.”

“Xinh đẹp? Haha, trẻ con như mày biết thế nào mới gọi là phụ nữ sao?”

Hồ Ly châm một điếu thuốc, hít một hơi, phun ra một vòng khói, nói:

“Kể cả mẹ nó rất xinh đẹp nhưng ai có thể chắc chắn nó cũng rất xinh đẹp? Vả lại, nó mới sinh, muốn tới tuổi tiếp khách thì ít nhất cũng phải mười năm nữa. Mười năm này tao nuôi không nó sao? Đứa bé bị bệnh như này cũng không có kẻ nào đi mua cả, cho nên tao tuyệt đối sẽ không mua.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương