Ma Vương Tuyệt Tình
-
Chương 25: Có biến
Cổ Nghịch Hàn nhíu mày quay lại, trên gương mặt khẽ nhếch lên một nụ cười thầm kín. Hắn ngồi xuống, thổi thổi chén trà nóng, rồi quay lại giọng điệu bỡn cợt:
- Ái phi của ta muốn gì nào?
- Xin Vương đừng đi….
- Ái phi nói gì trẫm nghe không rõ….! Hắn vẫn ngồi im, gương mặt không nhấc lên như đang rất chăm chú uống trà.
- Xin Vương …. đừng đi….! Vũ Đồng vẫn quỳ ở dưới, đầu không ngẩng lên, hai vai đã bắt đầu run run.
Căn phòng nhỏ trong biệt viện vẫn là một không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng ly tách va đập nhẹ nhàng. Một lúc lâu, Cổ Nghịch Hàn tao nhã đứng dậy, phất áo bước ra ngoài, Vũ Đồng nhào tới, chộp góc chéo áo, ngẩng gương mặt đã tái đi vì lạnh, hướng đôi mắt ầng ậng nước, dùng hết sức níu lấy, miệng lắp bắp: “Vương, xin Vương, hãy ở lại …… đêm nay…..”
Cổ Nghịch Hàn quay lại, nhìn xuống những giọt nước chầu chực chơi khóe mắt, ngón tay ngọc thon dài nâng nhẹ cằm nàng, thì thầm hỏi:
- Ngươi đang cầu ta sao?
Nàng chưa kịp định thần trước câu hỏi đó, đã bị một lực quật mạnh xuống dưới nền: “Ngươi cầu ta ở lại đêm nay bằng thái độ này sao, tiểu Vũ Phi?”. Hắn nổi cơn thịnh nộ, quét thẳng những thứ trên bàn xuống đất, tiếng vỡ choang vang lên trong đem khiến người nghe giật mình. Nhìn thấy những giọt nước mắt của nàng bây giờ, nhìn thấy nụ cười trước đó của nàng, trong lòng hắn như có ngọn lửa mang tên tức giận thiêu đốt. Đối với hắn, nàng chỉ có thể có duy nhất thái độ này thôi sao? Lòng tự tôn của hắn thật sự bị tổn thương nặng nề.
Vũ Đồng cắn cắn môi, nàng đứng dậy, nhìn thẳng vào đôi huyết mâu của nam tử trước mặt, chậm rãi thả từng chữ: “Đã là phi của Vua, cuối cùng ngày này cũng đến, dùng thái độ gì đi nữa cũng giống nhau thôi”. Cổ Nghịch Hàn nhìn nàng, hắn đã khôi phục lại sự lạnh lùng và điềm tĩnh thường ngày nhưng đôi huyết mâu vẫn như đang cháy trong lửa. Không để ý đến hắn đang trong cơn giận dữ, nàng nhẹ nhàng giương lên một nụ cười mỉm: “Đêm đã khuya rồi, thiếp hầu hạ Vương ngủ lại….” Nói xong nàng tiến đến, thu dọn ly tách, run run cởi khoác bào trên vai Cổ Nghịch Hàn xuống đi vào phòng trong để mặc hắn đứng tại sảnh. Đạm Tình Lâu khôi phục lại sự yên tĩnh ban đầu.
Khi Cổ Nghịch Hàn bước vào trong, mọi thứ đã được chuẩn bị xong. Vũ Đồng đang ngồi trước giường ngơ ngẩn, cửa sổ được mở ra từ lúc nào. Ánh trăng sáng soi tỏ một góc phòng. Hình ảnh ấy hút lấy đôi mắt hắn tự lúc nào. Bóng bạch y nhảy múa dưới trăng quanh quẩn trong lòng hắn: “Nghịch Hàn… Nghịch Hàn…chàng nói thiếp mặc y phục trắng rất đẹp phải không?”…..” Nghịch Hàn, thiếp không muốn chỉ là tiểu nhân nhi của chàng, thiếp không muốn cứ phải khoác lên người những mảnh lụa trắng đạm bạc này, Nghịch Hàn….thiếp muốn hơn nữa, thiếp muốn chúng ta phải đạt được nhiều hơn nữa….thứ lỗi cho thiếp phải rời xa chàng….”
Hắn lại nghĩ đến chuyện xưa nữa rồi? Nhưng quả thật, nữ tử trước mặt hắn thật thanh thoát gợi lên rất nhiều suy nghĩ trong lòng hắn, như cơn sóng nhỏ cứ dạt dào dạt dào, nàng có một cốt khí khác hẳn mọi người và càng không giống với vẻ mị hoặc yêu kiều của người ấy. Trên người Vũ Đồng chỉ có hơi thở thanh khiết và trong trẻo dịu nhẹ mà thôi. Cái cảm giác thản nhiên ấy khiến đối phương hoàn toàn buông lỏng bản thân để hồn phách phiêu diêu tự tại.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng bắn về phía mình, Vũ Đồng quay lại, nhẹ nhàng đứng lên, bày ra tư thế chuẩn bị sẵn sàng làm hắn chau mày, mới đây thôi còn quyết liệt lắm cơ mà, sự sống chết của cung nữ đối với kia quan trọng đến thế sao? Hắn tiến về phía giường, giang tay cởi ngoại bào. Nàng cũng rất phối hợp cầm lấy. Đây là lần đầu tiên hắn tự tay làm việc này, bởi vì hắn biết trông chờ vào tiểu nữ tử này chắc chắn là không thể.
Đạm Tình Lâu
Đêm đã khuya, có hai bóng người nhẹ nhàng nằm lên giường, nữ tử gầy nhỏ nằm sát trong góc, quay lưng lại. Nhìn thấy nàng không thèm quay lại ôm ấp âu yếm mình như những nữ nhân khác, Cổ Nghịch Hàn trong lòng hơi giận. Hắn vươn cánh tay dài, thô lỗ kéo nàng lại, bàn tay đặt lên eo nhẹ nhàng nhéo nhéo. Nàng hơi giật mình, người cứng đơ, theo bản năng muốn đẩy ra, nhưn hắn nhẹ nhàng thổi vào tai nàng: “Ngươi lại học không ngoan nữa rồi…!”. Vũ Đồng quay lại, đối diện với đôi huyết mâu thăm thẳm, động tác dừng lại, rồi yên lặng.
- Nghe lời có phải tốt hơn không?
Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, ngón tay lướt qua những đường nét trên gương mặt nàng như thể muốn vẽ lại một cách hoàn hảo. Hắn cứ yên lặng như vậy cho đến khi cơ thể nàng run lên vì lạnh, hắn kéo nàng vào lòng, ôm chặt, đôi môi lướt qua vành tai nhỏ của nàng khiến nó nóng lên, ửng đỏ.
Thân thể của hắn rất ấm làm nàng thấy lo lắng. Nàng chưa bao giờ gần gũi với nam nhân nào như thế. Dù lần trước đã từng dây dưa trên giường bao nhiêu lần nhưng lần đó là hắn điên cuồng chiếm đoạt, nàng đau đến đến mức không thể cảm nhận đươc bất cứ thứ gì đang diễn ra nên coi như không tính. Nhưng lần này hắn lại quá đỗi dịu dàng làm nàng lo lắng, đứng hơn là sợ hãi. Nàng sợ mình không cưỡng lại được cảm giác ấm áp bên cạnh mà cứ chui rúc vào.
Thấy nàng cứng đơ như khúc gỗ, hắn lướt tay lên thân hình của nàng, vuốt ve xoa bóp. Cảm giác như có lửa truyền đến từng bộ phận cơ thể hắn làm hắn không kìm được mà hôn lên đôi môi nhợt nhạt của nàng. Trong lòng nàng nổ bùm một cái, theo bản năng muốn trốn chạy nhưng lại bị kèm chặt. Không có đau đớn, không đay nghiến, không có cả hương vị trừng phạt, chỉ nhẹ nhàng, ẩm ướt và nâng niu. Đây cũng là lần đầu tiên hắn cư xử như vậy với nữ nhân trên giường. Tự dưng hắn muốn đối xử với nàng khác đi, tự dưng hắn nghĩ nghĩ muốn mang lại cho lại nàng một khoái cảm tốt đẹp, mong muốn hiện tại trong não bộ của hắn là bằng cách nào cũng phải xóa mờ đi những ám ảnh đau đớn mà hắn gây ra cho nàng vào lần trước.
Trung y trắng muốt nhẹ nhàng rơi xuống theo từng dấu hôn chi chít mà hắn để lại trên cơ thể nàng. Nàng muốn vùng ra cũng không thể, nàng hiểu là mình không nên làm trái ý nam nhân trên người mình, và thật sự, nàng cũng không thể cưỡng lại những cảm giác lạ lẫm mà hắn mang đến cho mình. Nàng lo lắng, khổ sở, giãy dụa, bất lực …. và một chút chờ mong….. Phải, nàng giật mình vì nàng nhận ra rằng, mình đang chờ mong những cử chỉ ôm ấp và thân mật của hắn. Cho đến khi, hắn khổ sở, từ từ đi vào thân thể nàng, nàng mới nhận ra, cơ thể mình đã mềm nhũn từ lúc nào. Cái đau rát thức tỉnh con người đang trầm mê, nhưng giọng nói nỉ non, dịu dàng tha thiết văng vẳng bên tai nàng làm nàng dịu lại: “Ngoan Tiểu Đồng… từ từ… ta sẽ làm từ từ thôi…sẽ cố gắng không để nàng đau… ráng chịu một chút”. Hắn cứ thổi từng làn hơi nóng ấm lên gương mặt của nàng, bàn tay vẫn xoa nắn nhịp nhàng trên cơ thể nàng, nhưng sao nó quá đỗi lạ lẫm, nàng chưa bao giờ thấy vẻ mặt cam chịu khổ sở mà sung sướng này của hắn, cũng chưa bao giờ thấy hắn ôn nhu như thế. Có phải như vậy mà cảm giác đau đớn ở hạ thân đã bắt đầu tiêu tan theo từng tiếng rên rỉ nỉ non dỗ dành của hắn. Nàng không biết, chỉ biết rằng, nàng đã rơi rồi, rơi xuống vực thẳm hoan ái của nam nữ….
Đêm khuya vắng lặng, ở một góc phòng giam, bóng người cao lớn đứng tựa vào khung cửa.
- Hoa nhi, ngươi chịu thiệt thòi rồi!
- Không sao thưa chủ nhân, chút đau đớn này thấm tháp vào đau, Hoa Nhi chịu được….
- Nếu không có Vũ Phi, e là người đã phải đi đầu thai rồi. Mà ta lúc đó cũng khó lòng bảo vệ cho ngươi! Hắn cười nhẹ nhàng
- Thưa chủ nhân, Hoa Nhi có điều muốn hỏi…..Tiểu nữ tử lo lắng ngẩng đầu
- Ta hiểu ý ngươi, nếu ta không làm thế làm sao nhìn thấy được diễn biến này…..Hắn gấp quạt lại, đứng thẳng người
- Nhưng tại sao?
- Từ từ ngươi sẽ biết. Cố gắng chăm sóc cho Vũ phi.
- Nô tỳ tuân lệnh….
Hắn rời đi lặng lẽ bất chợt như khi hắn đến,ánh trắng sáng soi tỏ nụ cười khẽ khàng trên gương mặt hoa đào: “Cuối cùng cũng xuất hiện, ta có thể tin tưởng được rồi, Vương của ta….!”
- Ái phi của ta muốn gì nào?
- Xin Vương đừng đi….
- Ái phi nói gì trẫm nghe không rõ….! Hắn vẫn ngồi im, gương mặt không nhấc lên như đang rất chăm chú uống trà.
- Xin Vương …. đừng đi….! Vũ Đồng vẫn quỳ ở dưới, đầu không ngẩng lên, hai vai đã bắt đầu run run.
Căn phòng nhỏ trong biệt viện vẫn là một không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng ly tách va đập nhẹ nhàng. Một lúc lâu, Cổ Nghịch Hàn tao nhã đứng dậy, phất áo bước ra ngoài, Vũ Đồng nhào tới, chộp góc chéo áo, ngẩng gương mặt đã tái đi vì lạnh, hướng đôi mắt ầng ậng nước, dùng hết sức níu lấy, miệng lắp bắp: “Vương, xin Vương, hãy ở lại …… đêm nay…..”
Cổ Nghịch Hàn quay lại, nhìn xuống những giọt nước chầu chực chơi khóe mắt, ngón tay ngọc thon dài nâng nhẹ cằm nàng, thì thầm hỏi:
- Ngươi đang cầu ta sao?
Nàng chưa kịp định thần trước câu hỏi đó, đã bị một lực quật mạnh xuống dưới nền: “Ngươi cầu ta ở lại đêm nay bằng thái độ này sao, tiểu Vũ Phi?”. Hắn nổi cơn thịnh nộ, quét thẳng những thứ trên bàn xuống đất, tiếng vỡ choang vang lên trong đem khiến người nghe giật mình. Nhìn thấy những giọt nước mắt của nàng bây giờ, nhìn thấy nụ cười trước đó của nàng, trong lòng hắn như có ngọn lửa mang tên tức giận thiêu đốt. Đối với hắn, nàng chỉ có thể có duy nhất thái độ này thôi sao? Lòng tự tôn của hắn thật sự bị tổn thương nặng nề.
Vũ Đồng cắn cắn môi, nàng đứng dậy, nhìn thẳng vào đôi huyết mâu của nam tử trước mặt, chậm rãi thả từng chữ: “Đã là phi của Vua, cuối cùng ngày này cũng đến, dùng thái độ gì đi nữa cũng giống nhau thôi”. Cổ Nghịch Hàn nhìn nàng, hắn đã khôi phục lại sự lạnh lùng và điềm tĩnh thường ngày nhưng đôi huyết mâu vẫn như đang cháy trong lửa. Không để ý đến hắn đang trong cơn giận dữ, nàng nhẹ nhàng giương lên một nụ cười mỉm: “Đêm đã khuya rồi, thiếp hầu hạ Vương ngủ lại….” Nói xong nàng tiến đến, thu dọn ly tách, run run cởi khoác bào trên vai Cổ Nghịch Hàn xuống đi vào phòng trong để mặc hắn đứng tại sảnh. Đạm Tình Lâu khôi phục lại sự yên tĩnh ban đầu.
Khi Cổ Nghịch Hàn bước vào trong, mọi thứ đã được chuẩn bị xong. Vũ Đồng đang ngồi trước giường ngơ ngẩn, cửa sổ được mở ra từ lúc nào. Ánh trăng sáng soi tỏ một góc phòng. Hình ảnh ấy hút lấy đôi mắt hắn tự lúc nào. Bóng bạch y nhảy múa dưới trăng quanh quẩn trong lòng hắn: “Nghịch Hàn… Nghịch Hàn…chàng nói thiếp mặc y phục trắng rất đẹp phải không?”…..” Nghịch Hàn, thiếp không muốn chỉ là tiểu nhân nhi của chàng, thiếp không muốn cứ phải khoác lên người những mảnh lụa trắng đạm bạc này, Nghịch Hàn….thiếp muốn hơn nữa, thiếp muốn chúng ta phải đạt được nhiều hơn nữa….thứ lỗi cho thiếp phải rời xa chàng….”
Hắn lại nghĩ đến chuyện xưa nữa rồi? Nhưng quả thật, nữ tử trước mặt hắn thật thanh thoát gợi lên rất nhiều suy nghĩ trong lòng hắn, như cơn sóng nhỏ cứ dạt dào dạt dào, nàng có một cốt khí khác hẳn mọi người và càng không giống với vẻ mị hoặc yêu kiều của người ấy. Trên người Vũ Đồng chỉ có hơi thở thanh khiết và trong trẻo dịu nhẹ mà thôi. Cái cảm giác thản nhiên ấy khiến đối phương hoàn toàn buông lỏng bản thân để hồn phách phiêu diêu tự tại.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng bắn về phía mình, Vũ Đồng quay lại, nhẹ nhàng đứng lên, bày ra tư thế chuẩn bị sẵn sàng làm hắn chau mày, mới đây thôi còn quyết liệt lắm cơ mà, sự sống chết của cung nữ đối với kia quan trọng đến thế sao? Hắn tiến về phía giường, giang tay cởi ngoại bào. Nàng cũng rất phối hợp cầm lấy. Đây là lần đầu tiên hắn tự tay làm việc này, bởi vì hắn biết trông chờ vào tiểu nữ tử này chắc chắn là không thể.
Đạm Tình Lâu
Đêm đã khuya, có hai bóng người nhẹ nhàng nằm lên giường, nữ tử gầy nhỏ nằm sát trong góc, quay lưng lại. Nhìn thấy nàng không thèm quay lại ôm ấp âu yếm mình như những nữ nhân khác, Cổ Nghịch Hàn trong lòng hơi giận. Hắn vươn cánh tay dài, thô lỗ kéo nàng lại, bàn tay đặt lên eo nhẹ nhàng nhéo nhéo. Nàng hơi giật mình, người cứng đơ, theo bản năng muốn đẩy ra, nhưn hắn nhẹ nhàng thổi vào tai nàng: “Ngươi lại học không ngoan nữa rồi…!”. Vũ Đồng quay lại, đối diện với đôi huyết mâu thăm thẳm, động tác dừng lại, rồi yên lặng.
- Nghe lời có phải tốt hơn không?
Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, ngón tay lướt qua những đường nét trên gương mặt nàng như thể muốn vẽ lại một cách hoàn hảo. Hắn cứ yên lặng như vậy cho đến khi cơ thể nàng run lên vì lạnh, hắn kéo nàng vào lòng, ôm chặt, đôi môi lướt qua vành tai nhỏ của nàng khiến nó nóng lên, ửng đỏ.
Thân thể của hắn rất ấm làm nàng thấy lo lắng. Nàng chưa bao giờ gần gũi với nam nhân nào như thế. Dù lần trước đã từng dây dưa trên giường bao nhiêu lần nhưng lần đó là hắn điên cuồng chiếm đoạt, nàng đau đến đến mức không thể cảm nhận đươc bất cứ thứ gì đang diễn ra nên coi như không tính. Nhưng lần này hắn lại quá đỗi dịu dàng làm nàng lo lắng, đứng hơn là sợ hãi. Nàng sợ mình không cưỡng lại được cảm giác ấm áp bên cạnh mà cứ chui rúc vào.
Thấy nàng cứng đơ như khúc gỗ, hắn lướt tay lên thân hình của nàng, vuốt ve xoa bóp. Cảm giác như có lửa truyền đến từng bộ phận cơ thể hắn làm hắn không kìm được mà hôn lên đôi môi nhợt nhạt của nàng. Trong lòng nàng nổ bùm một cái, theo bản năng muốn trốn chạy nhưng lại bị kèm chặt. Không có đau đớn, không đay nghiến, không có cả hương vị trừng phạt, chỉ nhẹ nhàng, ẩm ướt và nâng niu. Đây cũng là lần đầu tiên hắn cư xử như vậy với nữ nhân trên giường. Tự dưng hắn muốn đối xử với nàng khác đi, tự dưng hắn nghĩ nghĩ muốn mang lại cho lại nàng một khoái cảm tốt đẹp, mong muốn hiện tại trong não bộ của hắn là bằng cách nào cũng phải xóa mờ đi những ám ảnh đau đớn mà hắn gây ra cho nàng vào lần trước.
Trung y trắng muốt nhẹ nhàng rơi xuống theo từng dấu hôn chi chít mà hắn để lại trên cơ thể nàng. Nàng muốn vùng ra cũng không thể, nàng hiểu là mình không nên làm trái ý nam nhân trên người mình, và thật sự, nàng cũng không thể cưỡng lại những cảm giác lạ lẫm mà hắn mang đến cho mình. Nàng lo lắng, khổ sở, giãy dụa, bất lực …. và một chút chờ mong….. Phải, nàng giật mình vì nàng nhận ra rằng, mình đang chờ mong những cử chỉ ôm ấp và thân mật của hắn. Cho đến khi, hắn khổ sở, từ từ đi vào thân thể nàng, nàng mới nhận ra, cơ thể mình đã mềm nhũn từ lúc nào. Cái đau rát thức tỉnh con người đang trầm mê, nhưng giọng nói nỉ non, dịu dàng tha thiết văng vẳng bên tai nàng làm nàng dịu lại: “Ngoan Tiểu Đồng… từ từ… ta sẽ làm từ từ thôi…sẽ cố gắng không để nàng đau… ráng chịu một chút”. Hắn cứ thổi từng làn hơi nóng ấm lên gương mặt của nàng, bàn tay vẫn xoa nắn nhịp nhàng trên cơ thể nàng, nhưng sao nó quá đỗi lạ lẫm, nàng chưa bao giờ thấy vẻ mặt cam chịu khổ sở mà sung sướng này của hắn, cũng chưa bao giờ thấy hắn ôn nhu như thế. Có phải như vậy mà cảm giác đau đớn ở hạ thân đã bắt đầu tiêu tan theo từng tiếng rên rỉ nỉ non dỗ dành của hắn. Nàng không biết, chỉ biết rằng, nàng đã rơi rồi, rơi xuống vực thẳm hoan ái của nam nữ….
Đêm khuya vắng lặng, ở một góc phòng giam, bóng người cao lớn đứng tựa vào khung cửa.
- Hoa nhi, ngươi chịu thiệt thòi rồi!
- Không sao thưa chủ nhân, chút đau đớn này thấm tháp vào đau, Hoa Nhi chịu được….
- Nếu không có Vũ Phi, e là người đã phải đi đầu thai rồi. Mà ta lúc đó cũng khó lòng bảo vệ cho ngươi! Hắn cười nhẹ nhàng
- Thưa chủ nhân, Hoa Nhi có điều muốn hỏi…..Tiểu nữ tử lo lắng ngẩng đầu
- Ta hiểu ý ngươi, nếu ta không làm thế làm sao nhìn thấy được diễn biến này…..Hắn gấp quạt lại, đứng thẳng người
- Nhưng tại sao?
- Từ từ ngươi sẽ biết. Cố gắng chăm sóc cho Vũ phi.
- Nô tỳ tuân lệnh….
Hắn rời đi lặng lẽ bất chợt như khi hắn đến,ánh trắng sáng soi tỏ nụ cười khẽ khàng trên gương mặt hoa đào: “Cuối cùng cũng xuất hiện, ta có thể tin tưởng được rồi, Vương của ta….!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook