Ở cùng nhau

” Như vậy thật sự hữu dụng?” Nguyệt Dương vẻ mặt lo lắng nhìn người nào đó.” Nếu thật sự bị họ hiểu lầm thì sao đây?”

” Đây không thể tránh khỏi, vì cuộc sống hạnh phúc của ngươi, nhất định phải làm như vậy.” Da Luật Sơn vẻ mặt nghiêm túc, lời lẽ đanh thép.” Một nam nhân phải làm chuyện hắn cần làm. Cho dù hai ngươi không muốn làm!”

” Ai, ai nói. Ta… Ta không phải đã thương lượng với ngươi sao.”

Liễu Sinh Hương chen vào chớp mắt.

” Hình như họ đang đến.”

Góc thang lầu, Lạc Vấn Tâm ngửa đầu nhìn xem bốn phía.

” Kỳ quái, sao không thấy họ.”

” Hừ, thiếu mấy con ruồi đó cũng tốt, thanh tịnh.”

Lạc Vô Trần phất tay áo, lập tức đi về phòng. Âm lãnh càng tăng lên gió tuyết.

” Ca, ngươi đừng tức giận, nói không chừng họ muốn cho ngươi một bất ngờ?”

Lạc Vấn Tâm đuổi theo, trong mắt lại đầy hài hước, ngày thường luôn chê họ phiền, vậy mà vừa biến mất ngược lại còn tức giận, tính tình ca ca vẫn y như tiểu hài tử.

” Ai zui, ngươi làm ta đau…”

Một thanh âm kỳ dị nào đó đặc biệt rõ ràng trong màn đêm vắng vẻ, Lạc Vô Trần cước bộ đình trệ, cánh tay vốn muốn đẩy mở cửa phòng dừng giữa không trung, tiếng cười đùa trong phòng tiếp tục truyền đến.

” Nha… Sơn Sơn, ngươi đừng như vậy, người ta rất ngứa…”

” Lúc đau lúc ngứa, ngươi thật đúng là nghịch ngợm.”

Lúc này đến phiên Lạc Vấn Tâm dừng lại, thanh âm trong phòng còn có xu thế tiếp tục lớn hơn.

” Nhàm chán.”

Bình luận xong hai chữ, Lạc Vô Trần cũng không quay đầu lại xoay người rời đi, Lạc Vấn Tâm lại cười cười hơi bất đắc dĩ, cũng rời khỏi theo.

” Đủ rồi, họ đều đi!”

Nguyệt Dương hổn hển xông tới.

” Được không đó, hai người đều đi.”

Hai người ban nãy còn nói cười oanh yến, liếc mắt đưa tình nháy mắt đen mặt.

” Làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây, Trần Trần tức giận… Da Luật Sơn, đều là ý nhảm của ngươi!”

” Câm miệng!” Da Luật Sơn ấn huyệt Thái Dương, bình tĩnh nói. ” Bây giờ chúng ta phải rèn sắt khi còn nóng, nhất định không thể rối loạn trận cước.”

” Làm thế nào?”

Nguyệt Dương vẻ mặt ngưng trọng.

” Đương nhiên là…. An ủi họ, cho bọn họ tình yêu sâu sắc nhất, khiến bọn họ hiểu được, rời khỏi chúng ta là không thể!”

” Đúng đúng đúng! Ta muốn cho Trần Trần biết người hắn yêu nhất chính là ta.”

” Không, diễn kịch là để làm cho bọn họ biết, đối với họ, chúng ta quan trọng đến bao nhiêu, làm hắn cũng không dám lạnh nhạt với chúng ta nữa.” Nguyệt Dương ngưng thần nói. ” Hơn nữa bây giờ đi an ủi Vô Trần, chính là mở ra một cái cửa sổ trong tâm hồn yếu đuối của hắn, từ nay về sau chỉ có ta có thể đi vào, ha ha…”

” Ngu ngốc, ta sao không đi cửa chính hả. Ngươi muốn chiếm lấy Trần Trần. Nằm mơ đi!”

” Nói xong lời vô ích rồi thì hành động.”

Da Luật Sơn khinh thường nhìn hai kẻ có tóc mà không có óc, rất sợ mình chung quy có một ngày sẽ bị đồng hóa.

Phòng này rất thoải mái, vì nó có một chiếc giường lớn đặc biệt thoải mái, lụa trắng, chăn là hàng thêu Hồ Nam, còn hương hoa lan nhàn nhạt, sa trướng mỏng như cánh ve lộ vẻ phong tình vạn chủng, Lạc Vô Trần nằm trên giường, mắt sáng như sao nhỏ, y sam màu đen có chút hỗn độn, đây là làm sao, tại sao tâm tình nôn nóng như thế, giống như mong đợi cái gì rồi lại không muốn đi đối mặt, chỉ có thể từng chút bồi dưỡng cơn buồn ngủ, lại càng khó có thể đi vào giấc ngủ.

” Ha ha, ca ca, ngươi không ngủ được sao?”

Két một tiếng, Lạc Vấn Tâm mặt mày hớn hở đi vào ngồi bên giường, một đôi mắt phượng nhìn hắn hứng thú.

” Ca, ngươi có biết ngươi bây giờ rất gợi cảm hay không?”

Hung hăng trừng liếc, Lạc Vô Trần quay đầu không nhìn y nữa. Tiếp theo, một nụ hôn ướt át rơi vào má trái, hắn quay mạnh đầu lại, đối diện một đôi mắt mang ý cười. Lạc Vấn Tâm ghé bên tai hắn nhẹ giọng thì thầm, lại càng lộ vẻ ái muội.

” Ca, chơi một trò chơi thế nào, xem như trừng phạt họ.”

” Cái gì?”

Lạc Vô Trần trừng lớn mắt, trên khuôn mặt đóng băng có một chút gợn sóng.

” Ngươi không cần động cũng không cần phải nói, phối hợp một chút với ta là được.”

Tay Lạc Vấn Tâm phủ lên ngực Vô Trần, thanh âm bỗng nhiên cao lên.

” Ca, ngươi thật mê người… Ta nhịn không được…”

” Vấn Tâm… Ngô!”

Lạc Vô Trần còn chưa nói ra, liền bị Lạc Vấn Tâm một cái hôn sâu gắt gao chắn lấy.

” Đủ rồi!!!! Ngươi… Các ngươi…..”

Cửa bỗng nhiên bị mạnh mẽ phá khai, ba mặt đen một cái đen hơn. Ngón tay Liễu Sinh Hương run rẩy chỉ vào “phu phu” trên giường khóc lóc kể lể.

” Sao? Chúng ta không quấy rầy trò hay của các ngươi, các ngươi lại tự mình tìm tới cửa?”

Lạc Vấn Tâm nhếch mày, ngón tay vẫn vuốt nhẹ ngực Lạc Vô Trần.

” Ta lại rất hứng thú đấy.”

” Đều… Đều là Da Luật Sơn, hắn gạt ta muốn giành được chân tâm Trần Trần nhất định phải như vậy, đều là hắn, đều là hắn làm hại, trong lòng ta chỉ có một mình Trần Trần!”

Liễu Sinh Hương thần tình ủy khuất, làm ầm làm ĩ bổ nhào vào ngực Lạc Vô Trần.

” Trần Trần, ngươi đừng giận ta, dù ngươi bắt ta ở dưới cũng được, nhưng nhất định không thể không để ý tới ta!”

” Đây là ngươi nói sao?”

Lạc Vô Trần đột ngột hỏi.

” Ân….”

Liễu Sinh Hương nước mắt lưng tròng gật đầu, bộ dạng bé cừu đáng thương.

” Vậy Nguyệt Dương thì sao?”

Khóe mắt quét nghiêng, người nào đó bị quét trúng nhanh chóng gật đầu như giã tỏi.

” Ta càng như vậy, ta…”

” Hảo, trở về thôi!”

Lạc Vô Trần đứng lên, hình tượng trong nháy mắt tựa hồ cao to không ít, phía sau còn theo hai bé cừu.

” Thế nào, ngươi còn muốn nói gì nữa?” Lạc Vấn Tâm nằm trên giường, liếc xiên đầu sỏ vẫn lặng im không nói. ” Ngươi nên giải thích sao đây?”

” Ta muốn nói… Vấn Tâm, ngươi rõ là quá thông minh!”

Thân ảnh bay vèo lên giường lập tức đột nhiên bay vèo xuống đất, Da Luật Sơn xoa xoa cái mông bị ném thành bốn cánh hoa, khóe mắt cũng có nước mắt tràn ra.

” Vấn Tâm, ngươi sao lại nhẫn tâm như thế… Đem cái mông của tướng công yêu dấu ném hỏng…”

Lạc Vấn Tâm lại đá một cái, Da Luật Sơn như sao băng rơi vào đêm tối bát ngát ngoài cửa sổ.

” Ai, đám ngu ngốc này thật đúng là làm người ta khổ…”

Lạc Vấn Tâm ngửa mặt lên trời thở dài, nụ cười lại không khỏi nổi lên khóe miệng, trách hắn lạnh nhạt sao?

Thế giới này lại phải thay đổi, mấy ngày nay hắn cùng Lạc Vô Trần liên tục ở ngoài tìm kiếm một nơi thích hợp để quy ẩn, Khách nhân nhiều hơn tửu lâu sợ là không thể ở lâu hơn nữa, qua mấy ngày nữa, gót sắt Kim quân liền kéo tới.

Thời gian an nhàn trong loạn thế luôn khiến người ta quá quyến luyến, cho nên, vô luận thế nào, tất cả mọi người phải ở cùng nhau, vô luận như thế nào…

TOÀN VĂN HOÀN

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương