Ma Vương Ta Muốn Công Ngươi
-
Chương 22
Tình yêu của chúng ta
Mùi củi khô dần dần tràn ngập chóp mũi, Lạc Vô Trần giật giật thân mình, mới phát hiện mình đặt người trong một sài phòng, ánh nắng nhè nhẹ từng đợt từng đợt thấm vào, càng có vẻ mờ tối ẩm ướt.
” Ngươi tỉnh?”
Thanh âm quen thuộc, Liễu Sinh Hương chưa chết!
Lạc Vô Trần vội vàng tìm kiếm nơi phát ra thanh âm, mãi đến lúc hai mắt bị một bàn tay mềm mại phủ lên.
” Không nên nhìn, ta rất dọa người!”
Rất dọa người! Tại sao? Là vì bị thương sao? Y sao lại bị thương? Y trói gà không chặt, sao có thể cứu được mình từ trong tay những người đó?
Cảm thấy tâm lại rối loạn, Lạc Vô Trần nhắm mắt lại.
” Hảo, ta sẽ không nhìn ngươi, nói cho ta biết, ngươi làm thế nào chạy ra được?”
Không có trả lời, yên tĩnh giống như nơi này chỉ có một mình hắn.
Thật lâu sau, cảm thấy một mảnh môi ôn nhuận dừng trên mặt, Lạc Vô Trần thở dài trong lòng, hoàn hảo, y không biến mất, tại sao vừa rồi lại lạ lùng tưởng y mất tích.
Liễu Sinh Hương hôn rất ôn nhu, ôn nhu trằn trọc triền miên, trong nụ hôn sắp ngạt thở, Liễu Sinh Hương thì thầm nói.
” Ta không muốn rời khỏi ngươi, không bao giờ muốn nữa.”
Chỉ là, thanh âm biến mất trong dây dưa, ai cũng không nghe được.
Tay theo cổ áo trượt vào, xương quai xanh nổi lên, làn da bóng loáng tinh tế, và cả linh hồn run rẩy dưới da thịt, Liễu Sinh Hương đều có thể cảm giác được rõ ràng. Họ đều đang sợ hãi, sợ đột ngột mất đi, sợ mộng đẹp mau vỡ. Từng là kẻ vô sở vô vị, nhưng trò chơi này càng diễn càng sâu, càng diễn càng thật, y đã không thể buông tay.
” Ân…”
Rên rỉ trầm trầm, trong gian phòng hôn ám rõ ràng mà nóng rực, cảm nhận được khát vọng của Lạc Vô Trần. Liễu Sinh Hương theo cái cổ màu nâu khỏe mạnh hướng xuống, ngậm lấy khỏa hồng quả, lại dùng tay tinh tế vuốt ve bên kia, giống như đối đãi đồ sứ tinh mỹ, luyến tiếc thả tay.
Tay Lạc Vô Trần chưa tiến vào tóc Liễu Sinh Hương, đã thấy khoái cảm như điện giật. Thiêu đốt đi, đốt hết mọi thứ, để hắn cùng người trước mặt trầm luânmãi mãi.
” Từ bỏ báo thù, được không…”
Thanh âm như thôi miên từ từ vang lên trên đỉnh đầu.
” Hảo…”
Thật ra sớm đã nghĩ rồi, Lạc Vô Trần trả lời rõ ràng đơn giản.
” A, ta thật sự ngốc…”
Liễu Sinh Hương nở nụ cười, dùng một chiếc khăn lụa che mắt Lạc Vô Trần, rất ngốc, rõ là một phương pháp mất nhiều hơn được, chỉ vì để hắn từ bỏ báo thù, tự mình chủ trương cùng hắn vào Phong Vân trang, muốn làm hắn hiểu được, cũng muốn để mình biết được, lợi ích, báo thù, còn bản thân mình nữa, rốt cuộc cái nào trong lòng Lạc Vô Trần là quan trọng nhất.
Nhưng hiện tại đã biết, hình như còn chưa quá muộn, chỉ cần hắn là của mình, cái gì cũng không trễ. Liễu Sinh Hương cười đến hạnh phúc, đây là lần đầu tiên y cười hạnh phúc.
” A, đừng…”
Bỗng dưng cảm thấy dục vọng của mình bị cái gì đó ấm ấm, ướt ướt, trơn trơn vây bọc, Lạc Vô Trần cong mạnh người muốn thấy người kia, lại bị y ôn nhu đè lại.
Nhẹ liếm láp phân thân người dưới thân mình, Liễu Sinh Hương nỗ lực nuốt nuốt, đầu lưỡi quét qua mạch máu rất nhỏ, tinh tế trêu đùa ở đỉnh, cái thân mình run rẩy này, bất cứ lúc nào cũng đáng yêu như vậy.
Khoái cảm đánh úp lại tựa đại dương cuồn cuộn, Lạc Vô Trần cuối cùng thét chói tai bắn trong miệng y, không dám nhìn, không dám tin Liễu Sinh Hương lại vì hắn làm vậy, hết thảy vừa rồi, mơ hồ đến không chân thật.
” Bảo bối, đây là hương vị của ngươi…”
Nụ hôn lại vừa rơi xuống, miệng Liễu Sinh Hương còn giữ cái gì đó của mình, ngẫm lại cũng cảm thấy quỷ dị, Lạc Vô Trần không thể nào cự tuyệt, động tác y càng lúc càng cuồng dã, cuồng dã tựa như muốn đem mình xé rách, cho đến lúc cái vật rắn thẳng cứng đột nhiên xỏ xuyên thân thể, Lạc Vô Trần ôm sát cổ Liễu Sinh Hương, khóc lóc, khóc trong ngực cái nam nhân này.
Đau đớn, đệm thêm từng đợt khoái cảm, in thật sâu ở trên thân, cũng ấn mạnh vào linh hồn, có thể bất ly bất biệt như vậy suốt cả đời không, Lạc Vô Trần suy nghĩ. Thân thể nóng rực thiêu đốt tất cả lý trí, khi bọn hắn leo lên được đỉnh khoái lạc, Lạc Vô Trần vươn tay xốc lụa che trên mặt lên, cái người hắn yêu, cái người hắn mê luyến, đang có biểu tình gì?
Trắng, trắng bạc phơ, Liễu Sinh Hương đầu đầy tóc trắng, trong mắt y ôn nhu nhiều hơn cuồng dã, đau thương nhiều hơn khoái lạc, hạnh phúc nhiều hơn tất cả.
Mùi củi khô dần dần tràn ngập chóp mũi, Lạc Vô Trần giật giật thân mình, mới phát hiện mình đặt người trong một sài phòng, ánh nắng nhè nhẹ từng đợt từng đợt thấm vào, càng có vẻ mờ tối ẩm ướt.
” Ngươi tỉnh?”
Thanh âm quen thuộc, Liễu Sinh Hương chưa chết!
Lạc Vô Trần vội vàng tìm kiếm nơi phát ra thanh âm, mãi đến lúc hai mắt bị một bàn tay mềm mại phủ lên.
” Không nên nhìn, ta rất dọa người!”
Rất dọa người! Tại sao? Là vì bị thương sao? Y sao lại bị thương? Y trói gà không chặt, sao có thể cứu được mình từ trong tay những người đó?
Cảm thấy tâm lại rối loạn, Lạc Vô Trần nhắm mắt lại.
” Hảo, ta sẽ không nhìn ngươi, nói cho ta biết, ngươi làm thế nào chạy ra được?”
Không có trả lời, yên tĩnh giống như nơi này chỉ có một mình hắn.
Thật lâu sau, cảm thấy một mảnh môi ôn nhuận dừng trên mặt, Lạc Vô Trần thở dài trong lòng, hoàn hảo, y không biến mất, tại sao vừa rồi lại lạ lùng tưởng y mất tích.
Liễu Sinh Hương hôn rất ôn nhu, ôn nhu trằn trọc triền miên, trong nụ hôn sắp ngạt thở, Liễu Sinh Hương thì thầm nói.
” Ta không muốn rời khỏi ngươi, không bao giờ muốn nữa.”
Chỉ là, thanh âm biến mất trong dây dưa, ai cũng không nghe được.
Tay theo cổ áo trượt vào, xương quai xanh nổi lên, làn da bóng loáng tinh tế, và cả linh hồn run rẩy dưới da thịt, Liễu Sinh Hương đều có thể cảm giác được rõ ràng. Họ đều đang sợ hãi, sợ đột ngột mất đi, sợ mộng đẹp mau vỡ. Từng là kẻ vô sở vô vị, nhưng trò chơi này càng diễn càng sâu, càng diễn càng thật, y đã không thể buông tay.
” Ân…”
Rên rỉ trầm trầm, trong gian phòng hôn ám rõ ràng mà nóng rực, cảm nhận được khát vọng của Lạc Vô Trần. Liễu Sinh Hương theo cái cổ màu nâu khỏe mạnh hướng xuống, ngậm lấy khỏa hồng quả, lại dùng tay tinh tế vuốt ve bên kia, giống như đối đãi đồ sứ tinh mỹ, luyến tiếc thả tay.
Tay Lạc Vô Trần chưa tiến vào tóc Liễu Sinh Hương, đã thấy khoái cảm như điện giật. Thiêu đốt đi, đốt hết mọi thứ, để hắn cùng người trước mặt trầm luânmãi mãi.
” Từ bỏ báo thù, được không…”
Thanh âm như thôi miên từ từ vang lên trên đỉnh đầu.
” Hảo…”
Thật ra sớm đã nghĩ rồi, Lạc Vô Trần trả lời rõ ràng đơn giản.
” A, ta thật sự ngốc…”
Liễu Sinh Hương nở nụ cười, dùng một chiếc khăn lụa che mắt Lạc Vô Trần, rất ngốc, rõ là một phương pháp mất nhiều hơn được, chỉ vì để hắn từ bỏ báo thù, tự mình chủ trương cùng hắn vào Phong Vân trang, muốn làm hắn hiểu được, cũng muốn để mình biết được, lợi ích, báo thù, còn bản thân mình nữa, rốt cuộc cái nào trong lòng Lạc Vô Trần là quan trọng nhất.
Nhưng hiện tại đã biết, hình như còn chưa quá muộn, chỉ cần hắn là của mình, cái gì cũng không trễ. Liễu Sinh Hương cười đến hạnh phúc, đây là lần đầu tiên y cười hạnh phúc.
” A, đừng…”
Bỗng dưng cảm thấy dục vọng của mình bị cái gì đó ấm ấm, ướt ướt, trơn trơn vây bọc, Lạc Vô Trần cong mạnh người muốn thấy người kia, lại bị y ôn nhu đè lại.
Nhẹ liếm láp phân thân người dưới thân mình, Liễu Sinh Hương nỗ lực nuốt nuốt, đầu lưỡi quét qua mạch máu rất nhỏ, tinh tế trêu đùa ở đỉnh, cái thân mình run rẩy này, bất cứ lúc nào cũng đáng yêu như vậy.
Khoái cảm đánh úp lại tựa đại dương cuồn cuộn, Lạc Vô Trần cuối cùng thét chói tai bắn trong miệng y, không dám nhìn, không dám tin Liễu Sinh Hương lại vì hắn làm vậy, hết thảy vừa rồi, mơ hồ đến không chân thật.
” Bảo bối, đây là hương vị của ngươi…”
Nụ hôn lại vừa rơi xuống, miệng Liễu Sinh Hương còn giữ cái gì đó của mình, ngẫm lại cũng cảm thấy quỷ dị, Lạc Vô Trần không thể nào cự tuyệt, động tác y càng lúc càng cuồng dã, cuồng dã tựa như muốn đem mình xé rách, cho đến lúc cái vật rắn thẳng cứng đột nhiên xỏ xuyên thân thể, Lạc Vô Trần ôm sát cổ Liễu Sinh Hương, khóc lóc, khóc trong ngực cái nam nhân này.
Đau đớn, đệm thêm từng đợt khoái cảm, in thật sâu ở trên thân, cũng ấn mạnh vào linh hồn, có thể bất ly bất biệt như vậy suốt cả đời không, Lạc Vô Trần suy nghĩ. Thân thể nóng rực thiêu đốt tất cả lý trí, khi bọn hắn leo lên được đỉnh khoái lạc, Lạc Vô Trần vươn tay xốc lụa che trên mặt lên, cái người hắn yêu, cái người hắn mê luyến, đang có biểu tình gì?
Trắng, trắng bạc phơ, Liễu Sinh Hương đầu đầy tóc trắng, trong mắt y ôn nhu nhiều hơn cuồng dã, đau thương nhiều hơn khoái lạc, hạnh phúc nhiều hơn tất cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook