Ta sẽ hộ ngươi chu toàn…

Nhìn Liễu Sinh Hương cười đến hết sức gian tà, trong đầu chắc chắn lại nghĩ đến chuyện tốt tối hôm qua. Lạc Vô Trần chuyển lưng, mặt đốt nóng bỏng, y vô sỉ, vô lại, đùa giỡn với đời, tại sao lại làm tâm mình càng lúc càng động? Đáng ghét, đây là đạo lý gì? (Tiểu Biên: hắc hắc hắc, đây đương nhiên không phải do ngươi định.)

” Xem ra bắt đầu rồi!”

Liễu Sinh Hương cẩn thận lau người cho Lạc Vô Trần, nói đến vân đạm phong thanh.

Chú ý tới động tĩnh càng lúc càng lớn ngoài cửa, Lạc Vô Trần cũng phản ứng kịp, chiến tranh, cuộc chiến sinh tử giữa Phong Vân trang cùng Diễn Phong trang đã bắt đầu sao.

” Ngươi tại sao không chạy?”

Lạc Vô Trần hỏi, người hắn lo lắng là Liễu Sinh Hương.

” Ha ha, nếu muốn chạy trốn, lúc trước sẽ không vào đây ở.”

” Ta không nghĩ lại nhanh như vậy.”

Lạc Vô Trần có chút hối hận, có lẽ lúc mới bắt đầu, họ không nên đi chung một đường.

” Ngươi không sợ sao?”

Ngẩng đầu nhìn con ngươi của hắn, đôi mắt đen như mực của Liễu Sinh Hương lóe lên chút thản nhiên sủng nịch, tâm tư của y lại không đặt vào trận chiến này sao?

” Sợ.”

Liễu Sinh Hương bỗng nhiên ôm chặt hắn.

” Ta sợ mất đi ngươi.”

Bộ dáng trầm ổn, cô đọng, vô hữu vô vị, rốt cuộc đâu mới chính là Liễu Sinh Hương thật sự.

” Chiến tranh bắt đầu, hiện tại chúng ta ra ngoài chỉ trở thành bia bắn.”

Thanh tuyến Liễu Sinh Hương vẫn trầm thấp.

” Bất quá, ta sẽ hộ ngươi chu toàn.”

Ta sẽ hộ ngươi chu toàn, hộ ngươi chu toàn. Cái thanh âm quanh quẩn trong đầu tựa như tiếng vọng, lâu đến phảng phất như qua một thế kỷ. Lạc Vô Trần cảm thấy sóng mũi hơi cay cay, đáng ghét, mình lại muốn khóc.

” Đi thôi.”

Liễu Sinh Hương cười cười, tràn đầy tự tin.

” Ta là ông xã của ma vương đại nhân lãnh huyết vô tình, mị lực vô song, võ công vô địch, đương nhiên lợi hại hơn. Ha ha ha ha…”

Ngoài cửa, đại hỏa Bắc viện đã lan tràn đến sương phòng, Liễu Sinh Hương ôm chặt Lạc Vô Trần chạy ra ngoài, nói chính xác, phải là Lạc Vô Trần phi lên không, dưới tay còn mang theo một mỹ nhân kinh hoảng.

” Oa oa oa…”

Liễu Sinh Hương hoa dung thất sắc, ôm chặt thắt lưng kiên cố của Lạc Vô Trần.

” Ta, ta, ta sợ độ cao…”

Đứng ở chỗ khuất gió, Lạc Vô Trần lạnh lùng nói.

” Vừa rồi ta đại khái xem xét một chút, Lạc Vấn Tâm cùng người Võ Lâm Minh cũng đã ở bên ngoài, xem ra, họ đã sớm biết thôn trang này sẽ bị công kích.”

” Ách… Họ có chuyện gì mà chặn chúng ta?”

Kéo kéo tay áo Lạc Vô Trần, Liễu Sinh Hương chỉ vào một đám người đột ngột thoát ra trước mặt.

” Chúng ta đụng phải phiền toái.”

Lạc Vô Trần cười lạnh.

” A, là đặc biệt đến đối phó ta sao? Lạc Vấn Tâm lại cẩn thận thế.”

” Chủ nhân muốn mời ngài trở về, nếu ngài ngoan ngoãn theo chúng ta đi, cái gì cũng dễ bàn.”

Hắc y nhân cầm đầu uy hiếp, trên khuôn mặt tựa như đầu gỗ không chút biểu tình.

” Hừ, các ngươi còn đem ta để vào mắt không?”

Lạc Vô Trần tức giận. Đệ đệ cướp đi mọi thứ của mình, hiện tại còn muốn tiếp tục nhục mạ hắn sao?

” Xin thứ cho chúng ta vô lễ.”

Hắc y nhân ra hiệu, hơn mười cao thủ đồng loạt tiến lên.

Thoáng chốc, cát bay đá chạy, cuồng phong đầy trời, một đám người đánh kịch liệt quên tên quên tuổi, thế lửa xung quanh lại càng lúc càng lớn, Liễu Sinh Hương lo lắng nhìn họ, tay trái dưới ống tay áo vận khởi một chữ quyết, ngọn lửa tức khắc dừng lại, ngay cả khói đặc cũng không thể xâm nhập, nhưng người tham chiến quá mức chuyên tâm, lại không ai phát hiện.

Lạc Vô Trần cũng là thủ lĩnh ma đạo, võ công đương nhiên cao thâm, nhưng mười mấy người này cũng là cao thủ nhất nhì Diễn Phong Sơn, lại cực quen thuộc với võ công của Lạc Vô Trần, làm hắn nhất thời lâm vào khổ chiến, dù bản thân thời kì cường thịnh, muốn một mình thắng họ cũng đặc biệt khó khăn. Hiện giờ vết thương cũ chưa lành, lại càng không phải đối thủ.

Mắt Lạc Vô Trần càng mông lung, cái bóng dáng đứng trong đám người có đang nhìn hắn hay không? Nếu mình chết đi, y sẽ như thế nào?

Phân tâm, trên vai lập tức trúng một kiếm, máu giọt giọt chảy ra, lại không cảm giác được đau đớn, tiếp tục khua kiếm chém giết, cũng đã kinh loạn đến không thành đao pháp.

Nhất định phải thắng, nhất định phải còn sống đưa y thoát khỏi nơi này!

Lạc Vô Trần nghĩ nghĩ, từng mảng bạch sắc lại cuốn quét ý chí hắn, chỉ có thanh âm mông lung, xuyên qua đám người như xé rách, một khối thân thể ngã trên người hắn, có chất lỏng nhầy nhầy dính dính tích ở trên mặt, là máu sao? Là máu của hắn?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương