Ta muốn coi thử âm mưu của ngươi.

Liễu Sinh Hương cùng Lạc Vô Trần đang mắt to trừng mắt nhỏ, bỗng nhiên, Lạc Vô Trần nở nụ cười, ánh mắt hắn rất rõ ràng: giết hết chúng thì khỏi trả tiền.

Liễu Sinh Hương trừng ánh mắt ai oán liếc lại: chỗ này là dưới mi mắt của Phong Vân trang, ngươi muốn chết sao?

Trầm lặng giằng co liên tục, sắc mặt tiểu nhị một bên càng ngày càng đen.

” Nhị vị… Là muốn ăn quỵt sao?”

” Tới lượt ngươi nói sao? Đi, đem thêm một chén trà nữa đến!”

Liễu Sinh Hương trợn mắt tới lui với tiểu nhị, thừa dịp gã xoay người, bỗng nhiên bỏ cái gì đó vào đồ ăn.

” Ôi chao, ngươi xem đây là cái gì?”

Kẹp trong tay một con gián chết xui xẻo, Liễu Sinh Hương hô to gọi nhỏ.

” Các ngươi nhìn coi, đồ ăn của cái quán này lại có bọ chết.”

” Cái gì?”

Tiểu nhị ra sức dụi dụi mắt, từ mông lung lúc đầu chuyển sang phẫn nộ.

” Được lắm, đã ăn xong rồi mà còn muốn đập bảng hiệu của bọn ta.”

Xăn tay áo, tiểu nhị ra vẻ muốn đánh, Lạc Vô Trần cau mày, thế này càng ầm ĩ. Liễu Sinh Hương thật sự là một nam nhân phiền phức. Tay ấn xuống thân kiếm, ngay sau đó hắn sẽ chém cái tiểu nhị không biết tốt xấu kia thành hai nửa.

Nhưng một bàn tay kéo tiểu nhị tức giận lại, trên mu bàn tay trắng nõn tao nhã còn nổi lờ mờ gân xanh nhạt nhạt, khớp xương tinh xảo mà mảnh dẻ, rất khó tưởng tượng tay một người nam nhân lại thanh tú như vậy.

” Ha hả, hai vị này là bằng hữu của ta, tiền ta sẽ trả hết, đắc tội quá rồi.”

Dễ thấy chủ nhân bàn tay còn có một tiếng nói rất hảo, thanh tuyến mát lạnh trầm tĩnh, đệm thêm lời nói tao nhã, càng có phong thái người khác phải noi theo.

” A, là Trúc công tử!”

Tiểu nhị cuống quít thi một cái lễ.

” Hóa ra là bằng hữu của Trúc công tử, tiểu nhân quả là có mắt không thấy thái sơn, tiểu nhân xin nhận lỗi.”

Người tới ngồi xuống bên cạnh Liễu Sinh Hương, chỉ vài câu trêu đùa, liền hóa giải một trận phân tranh.

Trúc Lục Sinh! Người đến là Trúc Lục Sinh, Lạc Vô Trần cười lạnh.

” Nghe danh Trúc Lục Sinh của Phong Vân trang đã lâu, quả là một quân tử khiêm nhường, xem ra danh bất hư truyền nhỉ.”

” A, được bằng hữu giang hồ khích lệ, thật sự mặt quá dày.”

Trúc Lục Sinh ôm quyền cười cười.

” Hắc hắc, sao lại nói thế, chúng ta quả thật phải cảm tạ ngươi.”

Liễu Sinh Hương cười cười đắc ý.

“ Trúc công tử nhân duyên không tồi mà.”

” Cám ơn”

” Hừ.”

Lạc Vô Trần khinh thường hừ một tiếng.

” Khi danh đạo dự.” (tiếng lừa tên dối)

” A, khi danh đạo dự trên đời nhiều vô số kể, không ai là một người hoàn toàn quang minh chính đại. Huynh đài ngài chẳng lẽ không phải khi danh đạo dự sao?”

” Ai, sao lại nói như thế.”

Rốt cuộc phát hiện không khí không ổn, Liễu Sinh Hương vội vàng hoà giải, y vẫn trông cậy thần tài này tiếp tục giúp mình.

” Ha ha ha, không sai, ngươi hay ta đều dối gạt người.”

Lạc Vô Trần cười đến có chút khoa trương, giơ chén rượu trong tay lên.

” Đến, ta kính ngươi một chén.”

” Ha hả, tuy ta cũng không uống rượu, nhưng một chén rượu của huynh đài sao lại có thể cự tuyệt?”

Trúc Lục Sinh một ngụm uống cạn.

” Tại hạ nhìn nhị vị diện mạo bất phàm, bởi vậy xin có lòng kết giao, không biết ý huynh đài thế nào?”

” Đó là chuyện đương nhiên, ta họ Liễu, hắn họ Thủy, chúng ta đều là nhân sĩ Khai Phong.”

Cái vị thiếu khí phách nào đó khẩn cấp khoe của, đương nhiên vẫn có một chút thường thức cơ bản.

” Nga, ra là Liễu huynh, Thủy huynh.”

Trúc Lục Sinh cười khiêm hòa hữu lễ.

” Khai Phong cách nơi này mấy ngàn dặm, nhị vị lặn lội đường xa đến đây, chắc hẳn cũng mệt mỏi phong trần, ta đại khái cũng có thể coi như chủ nhà, nếu có thể giúp đỡ, xin cứ việc nói.”

” Ân! Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, chúng ta hiện tại chính là cái….”

” Không cần Trúc huynh quan tâm!”

Hung hăng liếc Liễu Sinh Hương, Lạc Vô Trần cười lạnh nói.

” Ngươi là chủ, ta là khách, chỉ cần không đuổi chúng ta đi liền vô cùng cảm kích.”

” Sao lại nói như vậy?”

Trúc Lục Sinh vẫn bộ dáng thấy biến không sợ.

” Nếu nhị vị tạm thời không có chỗ để đi, có thể đến Phong Vân trang chúng ta tá túc vài ngày, trong võ lâm đồng minh, tất cả mọi người đều là huynh đệ.”

Lạc Vô Trần cười lạnh trong lòng, tá túc, là mượn cớ kiểm tra sao, phàm là nhân vật đáng nghi xuất hiện trên trấn, sẽ được đích thân mời đến trang, trước kia người của mình cũng từng tới nơi này bí mật điều tra, cuối cùng đều biến mất vô tung vô ảnh, xem ra không phải không có lý do.

” Thật tốt quá, chúng ta hiện tại đi ngay đi.”

Liễu Sinh Hương kích động đứng lên, ăn cơm trưa miễn phí lại muốn được ăn dài hạn, cớ sao không chịu chứ?

Chính xác, để ta coi thử rốt cuộc các ngươi có thủ đoạn gì, Lạc Vô Trần nở nụ cười, mục đích của hắn vốn là Phong Vân trang.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương