Ma Vương Độc Phi
-
Quyển 1 - Chương 20: Hộp phấn
Editor: Tịnh Vũ
Trên đường phố, đám người vì chứng kiến sự việc giết người trở nên hoảng sợ, nhưng rất nhanh liền thấy có mấy hắc y đem thi thể của tiểu thiếu gia nhà Thừa tướng kia mang đi, thậm chí cũng không làm kinh động quan binh, người người không kiềm được nhao nhao kỳ quái, nhìn về phía Lục Ly trong mắt đều có mấy phần nghi ngờ, thậm chí bắt đầu lớn tiếng thảo luận thân phận của nàng xuất phát từ đâu.
Lục Ly dọc theo đường phố chậm rãi đi, giống như không nghe thấy.
Bước chân chợt ngừng ở trước sạp của một người bán son phấn, người bán hàng kia giương mắt chạm đến dung nhan khuynh thành tuyệt sắc, trong nháy mắt có chút ngơ ngác, lắp ba lắp bắp mở miệng: "Vị... Cô... Cô nương này cần gì?"
Đầu ngón tay mảnh khảnh trắng nõn ở trên hộp phấn nhẹ nhàng lướt qua, nhưng ánh mắt Lục Ly lại nghiêng nghiêng nhìn bên hông mình. Mới vừa bắt đầu liền cảm giác được có người theo mình, khí tức trên người này rất xa lạ, hẳn không phải là người Hiên Viên Lăng phái tới.
"Giá hộp phấn này bán như thế nào?"
Giọng nam nhân êm dịu du dương ở bên người vang lên, nhưng lại chặt chẽ bắt lấy sợi dây đàn nào đó trong tâm trí của Lục Ly. Giọng nói này mình đã từng nghe đến qua, là hắn, người nam nhân thần bí đó lúc ở hoàng cung Phong Quốc đã thay mình giải quyết sạch sẽ cao thủ của Lục Nguyên phái đến ám sát mình. Vì sao hắn lại xuất hiện ở nơi này?
"Công... Công tử, hộp phấn này... Một lượng bạc." Dường như người bán hàng có chút không dám tin, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được hai người dung mạo như vậy ra lựa hàng, trước không nói vị cô nương này có bao nhiêu thiên tư tuyệt sắc, mà vị công tử trước mắt này cũng là tuấn mỹ ưu nhã, hai người này nhất định là dòng dõi quý tộc hoàng thân quốc thích rồi, mình nhất định phải tiếp đãi thật tốt, nếu như đắc tội bọn họ, chỉ sợ đến lúc đó muốn làm ăn cũng không nổi đi.
"Vậy được, ta mua." Nam nhân từ trong ống tay áo móc ra một thỏi bạc đưa cho người bán hàng, "Không cần thối", dứt lời, cầm hộp phấn lên xoay người rời đi.
Hắn vui mừng như điên đưa mắt nhìn thân ảnh kia ẩn vào trong đám người, không nghĩ tới hôm nay mình lại gặp được quý nhân rộng lượng như vậy, thật là trời giúp ta a, liền hứng khởi nhìn về phía Lục Ly một mực không mở miệng, trong đầu nghĩ mình phải khiến cho vị cô nương này lưu lại ấn tượng tốt mới được.
Hắng giọng một cái, nhẹ giọng nói: "Cô nương, có muốn thử loại này một lần hay không..."
"Không cần", lời còn chưa dứt liền bị Lục Ly cắt ngang, môi khẽ nhếch, bàn tay vuốt ve hộp phấn còn có chút nhiệt độ cơ thể, bởi vì ta đã có một hộp rồi.
Người bán kia bị nụ cười trong trẻo lạnh lùng mà tuyệt đẹp mê hoặc đến hoa mắt, hồi lâu mới hoàn hồn lại, nhưng phát hiện Lục Ly đã xoay người rời đi, không kiềm được lòng tràn đầy chán nản.
Lục Ly cũng không có để ý đến suy nghĩ của tên bán hàng kia, mở hộp phấn màu hồng kia ra, một chữ "Hoàng" nho nhỏ bao trùm ở tầng trên nhất của hộp phấn, ngón tay mới vừa chạm lên trên, đảo mắt chữ kia liền biến mất không thấy.
Lục Ly mấy khi nhíu mày một cái, rốt cuộc người kia muốn nhắc nhở mình việc gì? Còn chữ "Hoàng" này có hàm nghĩa gì? Một loại màu hay là tên một người? Hay là đang hướng đến một sự việc đặc biệt nào đó? Nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt lúc ở hoàng cung Phong Quốc, chỉ có thể khẳng định là, người này nhất định đã biết qua mình, nhưng cũng không hẳn biết. Trước khi đi hắn ở bên tai mình nói cho mình biết tên của hắn là "Tuyệt", nói cách khác, bởi vì sau này bản thân trở thành Lục Ly, mới mang tới hứng thú cho hắn sao? Trong lúc nhất thời suy nghĩ rối ren phức tạp xuất hiện trong đầu, Lục Ly nhất thời cũng không tìm ra manh mối, tính toán thời gian một chút, liền quay lại đi đến chỗ cửa hàng thợ bạc lấy trâm cài tóc đã được chế tạo xong, thay cho trâm bích ngọc mang lúc trước, xoay người trở về phủ.
Trở lại vương phủ, nàng cũng không ngạc nhiên chút nào khi bị Hiên Nhất mời đến thư phòng, Hiên Viên Lăng đang yên tĩnh ngồi ở trước bàn lật xem cái gì.
Hiên Nhất an tĩnh lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Lục Ly cùng Hiên Viên Lăng, Lục Ly yên tĩnh ngồi ở một bên, chờ hắn mở miệng trước.
Hồi lâu, Hiên Viên Lăng xoay đầu lại, ánh mắt liếc qua cây trâm bạc kia trên đỉnh đầu nàng không dễ dàng nhìn thấy, tiếp đó nhìn vào dung nhan tinh xảo tĩnh lặng như nước, "Ngươi giết Văn Dực."
Lục Ly gật đầu một cái, "Ta cho là, loại người đó đối với người dân Hiên Viên Quốc không có chút lợi ích nào ngược lại sẽ chỉ mang tai hại, nên người chết cũng là chuyện đương nhiên."
Dường như Hiên Viên Lăng không cảm thấy ngạc nhiên chút nào khi nghe nàng trả lời, "Nhưng hắn là nhi tử Thừa tướng thương yêu nhất." Dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Thừa tướng Văn Kiến ở trong triều chiếm giữ cơ hồ phân nửa thế lực, hơn nữa còn là em trai ruột của Thái hậu."
Lục Ly nhíu mày, "Cho nên?"
"Ngươi gây cho ta phiền phức lớn." Lời nói như vậy, nhưng Hiên Viên Lăng lại không lộ ra sự tức giận hoặc hốt hoảng nào.
"Không phải Thái hậu đã mất rồi sao?" Lục Ly mở miệng, nhưng ngoài dự đoán cảm nhận được nam nhân trước mắt chợt lóe lên âm ngoan rồi biến mât, cùng Thái hậu có liên quan sao? Xem ra hoàng cung bí sử thật đúng là phức tạp.
"Thừa tướng cũng không dễ đối phó. Hơn nữa, hắn còn cùng chỗ khác bí mật liên lạc."
"Theo ta thấy, dù có sâu mọt nguy hiểm hơn nữa thì cũng chẳng qua là con kiến hôi đối với ngươi mà thôi."
Hiên Viên Lăng nghe nói như vậy không kiềm được nhẹ cười ra tiếng, "Ta có phải nên khen ngươi hiểu ta hay không. Sở dĩ lần này đem chuyện xuất hành khiến cho mọi người đều biết, chính là vì để cho hắn lộ ra chân tướng, đem thế lực của hắn ở trong triều nhổ tận gốc. Dẫu sao, ta đối với hắn mà nói cũng là một loại uy hiếp lớn, nếu ta không có ở hoàng thành, dĩ nhiên hành động của hắn có thể không chút kiêng kỵ nào."
Lục Ly khẽ nhíu mày một cái, "Có phải kẻ ở sau lưng ta đã sớm biết chuyện ngươi trúng phệ tâm cổ hay không?" Nếu hắn muốn thông qua bản thân nàng để đoạt lấy Lễ tuyền chỉ thủy, như vậy hành trình đến núi Tuyết Hoa Sơn lần này há chẳng phải sẽ càng thêm nguy hiểm sao.
Hiên Viên Lăng chỉ cười lạnh một tiếng, "Hắn cũng không hẳn hoàn toàn biết hết, nhận được tin cũng cho là ta chỉ trúng độc, sẽ ảnh hưởng đến tính cách của ta, nhưng không nguy hiểm sinh mạng. Chuyện này, chân chính biết chuyện chỉ có sư thúc của ta, " vừa nói, ánh mắt trực tiếp nhìn chằm chằm Lục Ly, "Bây giờ nhiều hơn một người."
"Tại sao hắn lại biết Lễ tuyền Chỉ Thủy?"
"Chuyện này không hề bí mật, " Đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve ngọc quyết bên hông, " Hành trình của Tuyết Hoa Sơn chắc hẳn cũng sẽ không yên ổn, hắn nhất định sẽ xuất thủ, chẳng qua ta muốn nhìn một chút hắn sẽ đích thân tới hay không. Dẫu sao, hắn vẫn còn có ngươi, viên cờ cài ở bên người ta đi."
Lục ly gật đầu một cái, đứng dậy chuẩn bị rời thư phòng, nhưng sau lưng truyền tới giọng nói vui vẻ.
"Nhưng mà lần này là ngươi thiếu nợ ta nhỉ. Có lẽ ta sẽ từ trên người ngươi lấy được thù lao tương ứng vậy."
Lục Ly đưa lưng về phía hắn thản nhiên cười một tiếng, hoan nghênh đến lấy.
Trên đường phố, đám người vì chứng kiến sự việc giết người trở nên hoảng sợ, nhưng rất nhanh liền thấy có mấy hắc y đem thi thể của tiểu thiếu gia nhà Thừa tướng kia mang đi, thậm chí cũng không làm kinh động quan binh, người người không kiềm được nhao nhao kỳ quái, nhìn về phía Lục Ly trong mắt đều có mấy phần nghi ngờ, thậm chí bắt đầu lớn tiếng thảo luận thân phận của nàng xuất phát từ đâu.
Lục Ly dọc theo đường phố chậm rãi đi, giống như không nghe thấy.
Bước chân chợt ngừng ở trước sạp của một người bán son phấn, người bán hàng kia giương mắt chạm đến dung nhan khuynh thành tuyệt sắc, trong nháy mắt có chút ngơ ngác, lắp ba lắp bắp mở miệng: "Vị... Cô... Cô nương này cần gì?"
Đầu ngón tay mảnh khảnh trắng nõn ở trên hộp phấn nhẹ nhàng lướt qua, nhưng ánh mắt Lục Ly lại nghiêng nghiêng nhìn bên hông mình. Mới vừa bắt đầu liền cảm giác được có người theo mình, khí tức trên người này rất xa lạ, hẳn không phải là người Hiên Viên Lăng phái tới.
"Giá hộp phấn này bán như thế nào?"
Giọng nam nhân êm dịu du dương ở bên người vang lên, nhưng lại chặt chẽ bắt lấy sợi dây đàn nào đó trong tâm trí của Lục Ly. Giọng nói này mình đã từng nghe đến qua, là hắn, người nam nhân thần bí đó lúc ở hoàng cung Phong Quốc đã thay mình giải quyết sạch sẽ cao thủ của Lục Nguyên phái đến ám sát mình. Vì sao hắn lại xuất hiện ở nơi này?
"Công... Công tử, hộp phấn này... Một lượng bạc." Dường như người bán hàng có chút không dám tin, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được hai người dung mạo như vậy ra lựa hàng, trước không nói vị cô nương này có bao nhiêu thiên tư tuyệt sắc, mà vị công tử trước mắt này cũng là tuấn mỹ ưu nhã, hai người này nhất định là dòng dõi quý tộc hoàng thân quốc thích rồi, mình nhất định phải tiếp đãi thật tốt, nếu như đắc tội bọn họ, chỉ sợ đến lúc đó muốn làm ăn cũng không nổi đi.
"Vậy được, ta mua." Nam nhân từ trong ống tay áo móc ra một thỏi bạc đưa cho người bán hàng, "Không cần thối", dứt lời, cầm hộp phấn lên xoay người rời đi.
Hắn vui mừng như điên đưa mắt nhìn thân ảnh kia ẩn vào trong đám người, không nghĩ tới hôm nay mình lại gặp được quý nhân rộng lượng như vậy, thật là trời giúp ta a, liền hứng khởi nhìn về phía Lục Ly một mực không mở miệng, trong đầu nghĩ mình phải khiến cho vị cô nương này lưu lại ấn tượng tốt mới được.
Hắng giọng một cái, nhẹ giọng nói: "Cô nương, có muốn thử loại này một lần hay không..."
"Không cần", lời còn chưa dứt liền bị Lục Ly cắt ngang, môi khẽ nhếch, bàn tay vuốt ve hộp phấn còn có chút nhiệt độ cơ thể, bởi vì ta đã có một hộp rồi.
Người bán kia bị nụ cười trong trẻo lạnh lùng mà tuyệt đẹp mê hoặc đến hoa mắt, hồi lâu mới hoàn hồn lại, nhưng phát hiện Lục Ly đã xoay người rời đi, không kiềm được lòng tràn đầy chán nản.
Lục Ly cũng không có để ý đến suy nghĩ của tên bán hàng kia, mở hộp phấn màu hồng kia ra, một chữ "Hoàng" nho nhỏ bao trùm ở tầng trên nhất của hộp phấn, ngón tay mới vừa chạm lên trên, đảo mắt chữ kia liền biến mất không thấy.
Lục Ly mấy khi nhíu mày một cái, rốt cuộc người kia muốn nhắc nhở mình việc gì? Còn chữ "Hoàng" này có hàm nghĩa gì? Một loại màu hay là tên một người? Hay là đang hướng đến một sự việc đặc biệt nào đó? Nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt lúc ở hoàng cung Phong Quốc, chỉ có thể khẳng định là, người này nhất định đã biết qua mình, nhưng cũng không hẳn biết. Trước khi đi hắn ở bên tai mình nói cho mình biết tên của hắn là "Tuyệt", nói cách khác, bởi vì sau này bản thân trở thành Lục Ly, mới mang tới hứng thú cho hắn sao? Trong lúc nhất thời suy nghĩ rối ren phức tạp xuất hiện trong đầu, Lục Ly nhất thời cũng không tìm ra manh mối, tính toán thời gian một chút, liền quay lại đi đến chỗ cửa hàng thợ bạc lấy trâm cài tóc đã được chế tạo xong, thay cho trâm bích ngọc mang lúc trước, xoay người trở về phủ.
Trở lại vương phủ, nàng cũng không ngạc nhiên chút nào khi bị Hiên Nhất mời đến thư phòng, Hiên Viên Lăng đang yên tĩnh ngồi ở trước bàn lật xem cái gì.
Hiên Nhất an tĩnh lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Lục Ly cùng Hiên Viên Lăng, Lục Ly yên tĩnh ngồi ở một bên, chờ hắn mở miệng trước.
Hồi lâu, Hiên Viên Lăng xoay đầu lại, ánh mắt liếc qua cây trâm bạc kia trên đỉnh đầu nàng không dễ dàng nhìn thấy, tiếp đó nhìn vào dung nhan tinh xảo tĩnh lặng như nước, "Ngươi giết Văn Dực."
Lục Ly gật đầu một cái, "Ta cho là, loại người đó đối với người dân Hiên Viên Quốc không có chút lợi ích nào ngược lại sẽ chỉ mang tai hại, nên người chết cũng là chuyện đương nhiên."
Dường như Hiên Viên Lăng không cảm thấy ngạc nhiên chút nào khi nghe nàng trả lời, "Nhưng hắn là nhi tử Thừa tướng thương yêu nhất." Dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Thừa tướng Văn Kiến ở trong triều chiếm giữ cơ hồ phân nửa thế lực, hơn nữa còn là em trai ruột của Thái hậu."
Lục Ly nhíu mày, "Cho nên?"
"Ngươi gây cho ta phiền phức lớn." Lời nói như vậy, nhưng Hiên Viên Lăng lại không lộ ra sự tức giận hoặc hốt hoảng nào.
"Không phải Thái hậu đã mất rồi sao?" Lục Ly mở miệng, nhưng ngoài dự đoán cảm nhận được nam nhân trước mắt chợt lóe lên âm ngoan rồi biến mât, cùng Thái hậu có liên quan sao? Xem ra hoàng cung bí sử thật đúng là phức tạp.
"Thừa tướng cũng không dễ đối phó. Hơn nữa, hắn còn cùng chỗ khác bí mật liên lạc."
"Theo ta thấy, dù có sâu mọt nguy hiểm hơn nữa thì cũng chẳng qua là con kiến hôi đối với ngươi mà thôi."
Hiên Viên Lăng nghe nói như vậy không kiềm được nhẹ cười ra tiếng, "Ta có phải nên khen ngươi hiểu ta hay không. Sở dĩ lần này đem chuyện xuất hành khiến cho mọi người đều biết, chính là vì để cho hắn lộ ra chân tướng, đem thế lực của hắn ở trong triều nhổ tận gốc. Dẫu sao, ta đối với hắn mà nói cũng là một loại uy hiếp lớn, nếu ta không có ở hoàng thành, dĩ nhiên hành động của hắn có thể không chút kiêng kỵ nào."
Lục Ly khẽ nhíu mày một cái, "Có phải kẻ ở sau lưng ta đã sớm biết chuyện ngươi trúng phệ tâm cổ hay không?" Nếu hắn muốn thông qua bản thân nàng để đoạt lấy Lễ tuyền chỉ thủy, như vậy hành trình đến núi Tuyết Hoa Sơn lần này há chẳng phải sẽ càng thêm nguy hiểm sao.
Hiên Viên Lăng chỉ cười lạnh một tiếng, "Hắn cũng không hẳn hoàn toàn biết hết, nhận được tin cũng cho là ta chỉ trúng độc, sẽ ảnh hưởng đến tính cách của ta, nhưng không nguy hiểm sinh mạng. Chuyện này, chân chính biết chuyện chỉ có sư thúc của ta, " vừa nói, ánh mắt trực tiếp nhìn chằm chằm Lục Ly, "Bây giờ nhiều hơn một người."
"Tại sao hắn lại biết Lễ tuyền Chỉ Thủy?"
"Chuyện này không hề bí mật, " Đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve ngọc quyết bên hông, " Hành trình của Tuyết Hoa Sơn chắc hẳn cũng sẽ không yên ổn, hắn nhất định sẽ xuất thủ, chẳng qua ta muốn nhìn một chút hắn sẽ đích thân tới hay không. Dẫu sao, hắn vẫn còn có ngươi, viên cờ cài ở bên người ta đi."
Lục ly gật đầu một cái, đứng dậy chuẩn bị rời thư phòng, nhưng sau lưng truyền tới giọng nói vui vẻ.
"Nhưng mà lần này là ngươi thiếu nợ ta nhỉ. Có lẽ ta sẽ từ trên người ngươi lấy được thù lao tương ứng vậy."
Lục Ly đưa lưng về phía hắn thản nhiên cười một tiếng, hoan nghênh đến lấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook