Ma Vương Độc Phi
-
Quyển 1 - Chương 10: Hôn lễ kinh diễm
Editor: Tịnh Vũ
Màu đỏ kiều diễm tựa như lửa, tạo nên cảnh vật vô cùng nổi bật trên phố ở Nhạn thành.
Màu sắc phô trương hân hoan như thế, bốn phía lại yên tĩnh gần như nghiêm trang.
Ngoại trừ hai bên đường phố binh sĩ khôi giáp chỉnh tề cung kính đứng vững, tất cả gian nhà, cửa lớn đều đống chặt. Móng ngựa đạp lên phiến đá tạo âm thanh cùng âm thanh lộc cộc chuyển động của bánh xe ngựa trong không khí yên tĩnh lại hết sức vang dội, bầu không khí quái dị như thế, nhưng lại không có chút nào huyên náo náo nhiệt đáng nói. Tựa hồ, đó cũng không phải là một cuộc hôn lễ, mà là một cuộc chuẩn bị chiến sự cẩn thận.
Tuấn mã cao lớn cùng xe ngựa hoa lệ đỏ thẫm ngang bước... song song. Nhưng mà một mực nằm trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, Lục Ly có thể cảm giác được xe ngựa chạy cũng không ổn định, từ lúc đi vào cửa thành.
Trên thực tế, tên nội thị đánh xe ngựa đang căng thẳng thân thể, ánh mắt không dám có chút chuyển động, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào phiến đá màu xanh trên mặt đất. Tay cầm chặt dây cương lại đang run nhè nhẹ, thân thể dốc sức liều mạng nghĩ muốn cùng nam tử hồng y tướng mạo khuynh thành này trò chuyện, nhưng mà, hắn cũng không dám làm như thế. Vì vậy, nguyên là một việc đơn giản nhẹ nhõm dường như hao phí hết toàn bộ tinh lực của hắn, cứ thế sắc mặt trở nên có chút tái nhợt, thậm chí cái trán bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh.
Từ cửa thành đến Lăng vương phủ lộ trình cũng không xa, đối với nhiều người trong đội ngũ hộ tống mà nói, đường này có lẽ đã thành đoạn đường dài nhất trong suốt đời của bọn hắn.
Tốc độ không nhanh không chậm, xe ngựa rốt cuộc dừng ở trước cửa Lăng phủ.
Ngoài ý muốn cửa ra vào lại tụ tập một đám người, quần áo tinh xảo, có lão già trên tám mươi tuổi, cũng có thanh niên trẻ trung, chẳng qua là thần sắc trên mặt lại lộ ra vẻ cứng ngắc.
Đứng ở phía trước nhất chính là một nam tử trung niên mặc một thân trường sam màu xanh ngọc, để chòm râu hơi dài, tướng mạo bình thường, chẳng qua là trên người tản ra khí tức khôn khéo làm cho người khác không thể không chú ý đến hắn.
“Thái Phó đại nhân, Vương gia đón Vương Phi đã trở về.”
Trong đám người rốt cuộc cũng có người nhịn không được, hạ giọng ho khan vài tiếng, người dẫn đầu dường như lúc này hồn đã sớm lơ lửng trên trời, một nam tử trung niên liền thấp giọng mở miệng.
Người nam tử thân trường sam dài màu xanh ngọc kia phục hồi tinh thần lại, khóe môi khẽ mở, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, bản thân xuất thần tựa hồ không chút lúng túng, mở miệng cất cao giọng:“Cung nghênh Vương Phi!”
Hiên Viên Lăng xuống ngựa, nhưng lại hoàn toàn không có ý tứ muốn đi đến vén màn xe ngựa, việc kia Thái Phó đợi nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được muốn nhắc nhở một chút, một cánh tay trắng ngọc lại đưa ra ngoài, nhẹ nhàng vén lên một góc màn xe, ngay sau đó, một thân ảnh hồng y yểu điệu từ trên xe ngựa nhảy xuống.Lục Ly dáng người nhanh nhẹn, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống đất. Mái tóc đen như mực để tự do tựa thác nước, đỉnh đầu cài lấy một cây trâm ngọc bích nghiêng nghiêng, chân mày lá liễu, đôi mắt trong sáng tựa như sóng nước mênh mông, đáy mắt lộ ra vẻ hờ hững nhàn nhạt, môi đỏ răng trắng, khóe môi hiện lên nét cười nhè nhẹ, như là trong tuyết trắng nở ra hoa đỏ, bên trong lạnh lẽo khó nén lộ ra vẻ mị hoặc, váy dài đỏ editor tịnh vũ thẫm bao vây lấy đường cong hấp dẫn lung linh, màu sắc diễm lệ càng nổi bật lên làn da trắng nõn nà, trước mặt đẹp tựa Phù Dung.
Mọi người kinh ngạc nhìn, trong mắt chỉ còn thân ảnh hồng y khuynh thành tuyệt thế kia.
Thái Phó đầu tiên trước phục hồi tinh thần lại, ánh mắt liếc về vị Vương gia một bên im lặng không nói, lại bị cái mặt nạ kia che lấp cả khuôn mặt, thấy không rõ tâm tình.
“Khụ...khụ... Vương Phi, khăn cô dâu của ngài...”
Thái Phó cuối cùng cũng phát hiện có điểm không đúng. Vị công chúa này đến từ Hoàng cung Phong Quốc tựa hồ ngoại trừ trên người một bộ giá y có thể nói rõ rằng là một tân nương xuất giá,nhưng lại không phấn trang cũng không vấn tóc đều có chút không hợp lễ nghi, tuy rằng bây giờ nàng thoạt nhìn vẫn khuynh thành tao nhã như cũ. Tính tình Vương gia từ trước đến nay biến hóa thất thường, làm việc lại càng khó có thể nắm bắt. Tuy rằng hôn sự này là Thánh thượng hạ chỉ ban hôn, thế nhưng, ai cũng biết Vương gia cũng không muốn nghĩ đến việc kết hôn. Nếu là trong lòng Vương gia sinh bất mãn, tuy rằng Thánh thượng có thể miễn trận tai họa, nhưng đám đại thần có thể sẽ phải gặp tai ương. Nghĩ đến bản thân một mực bị xem là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của vị ấu tử yêu quý nhà thừa tướng đại nhân tựa hồ mấy ngày gần đây phải phụ trách một đống bạc, Thái Phó trong lòng vẫn rất thiện lương vì hắn mà mặc niệm. Phải biết rằng, vị trước mắt này có đôi khi ngay cả Thánh thượng cũng nhượng ba phần, chung quy vị Ma Vương này thế nhưng rất khó ứng phó đấy.
Đám người cũng bắt đầu ý thức được phong thái kinh hãi của vị tân vương phi này. Tân hôn, lại không thi phấn, cái này chỉ sợ là trước đây chưa từng thấy. Âm thanh thì thầm trầm thấp chậm rãi truyền ra, một bên Hiên Viên Lăng vẫn như trước trầm mặc không nói.
Lục Ly ánh mắt đảo qua đám người, thần sắc trên mặt vẫn như cũ yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng, đáy mặt lại xuất hiện tia lãnh ý.
Mọi người chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, từng người một ngậm miệng không dám nói lời nào nữa.
Thái Phó có chút đau đầu nhìn thoáng qua hai đạo thân hồng y, trong lòng lặng lẽ bắt đầu oán trách Thánh thượng giao cho hắn việc xui xẻo này. Dựa vào tình huống xảy ra trước mắt, vị tân vương phi này chỉ sợ cũng không phải là một người chủ tử có thể tùy ý qua loa.
“Mời Vương gia, Vương Phi vào phủ hành lễ.”
Lục Ly yên lặng đứng một hồi, nàng tinh tế cảm thấy bên cạnh, trong mắt Hiên Viên Lăng phóng tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Tựa hồ, vì chính mình sắp trở thành phu quân mà nam nhân này có lẽ không hài lòng việc hôn sự sắp đặt này đâu. Rất tốt, bản thân cũng không có ý định cùng một người đàn ông xa lạ trở thành vợ chồng danh nghĩa.
Đường cong khóe môi nhỏ chậm rãi mở rộng, như là băng tuyết khai sơ hòa hợp với nắng ấm. Nhẹ giọng mở miệng:“ Phu quân, mời đi trước.”
Ngón tay thon dài vuốt ve hoa vân ngọc bội bên hông, Hiên Viên Lăng dưới lớp mặt nạ trên mặt liền nâng lên một nụ cười, trong mắt chợt lóe sáng rồi biến mất, cất bước đi vào bên trong.
Đang lúc mọi người trong ánh mắt đầy kinh ngạc, hai vị nhân vật chính ở trong không khí thập phần quỷ dị mà chậm rãi đi vào đại đường, bắt đầu nghi lễ thành thân.
“Nhất bái thiên địa!”
Hai thân ảnh ưu nhã đồng dạng hướng ra ngoài cúi người hành lễ.
“Nhị bái cao đường!”
Quay người, trên ghế ngồi cao cao kia lại không thấy đạo thân ảnh hoàng y tôn quý, ngược lại là thân ảnh mở thánh chỉ.
Ánh mắt Hiên Viên Lăng chạm đến đạo thánh chỉ kia, chẳng qua là một câu liền quyết định chung thân đại sự của bản thân, đáy mắt lướt qua một tia lạnh lùng. Đảm nhiệm nghi thức buổi lễ Thái Phó giống như có cảm giác, thân thể run rẩy, lại nhanh chóng khôi phục trấn định.
“Phu thê giao bái!”
Lục Ly nghiêng thân hình đối mặt với nam tử trước mặt so với chính mình cao hơn một cái đầu, mặt nạ bằng bạc dưới ngọn nến đỏ chập chờn phản xạ tia sáng chói mắt, lộ ra bên ngoài ánh mắt vẫn như cũ thâm sâu như hồ nước, thân ảnh hồng y rõ ràng chiếu vào đồng tử, dễ dàng khiến người ta trầm mê vào vòng xoáy ấy, lại làm cho người nhìn không ra hàm ý bao trong đó, tóc dài đen như mực rũ xuống trên đầu vai, theo động tác giương nhẹ. Tại trong nháy mắt đó, Lục Ly tinh tế cảm giác được nam nhân trước mặt dưới mặt nạ lại mang bộ dáng tươi cười, tuy rằng nhìn không thấy, lại có một loại trực giác, hắn đang cười. Chẳng qua là nụ cười đó lại không biết được hàm nghĩa.
Lục Ly ngước mắt cười cười, nụ cười này lại bất đồng với nụ cười khẽ lúc trước, mà là mang theo phong tình mê hoặc lòng người, tà mị mà tùy ý, nhưng trong mắt lại một mảnh thanh tĩnh.
“Đưa vào động phòng!”
Màu đỏ kiều diễm tựa như lửa, tạo nên cảnh vật vô cùng nổi bật trên phố ở Nhạn thành.
Màu sắc phô trương hân hoan như thế, bốn phía lại yên tĩnh gần như nghiêm trang.
Ngoại trừ hai bên đường phố binh sĩ khôi giáp chỉnh tề cung kính đứng vững, tất cả gian nhà, cửa lớn đều đống chặt. Móng ngựa đạp lên phiến đá tạo âm thanh cùng âm thanh lộc cộc chuyển động của bánh xe ngựa trong không khí yên tĩnh lại hết sức vang dội, bầu không khí quái dị như thế, nhưng lại không có chút nào huyên náo náo nhiệt đáng nói. Tựa hồ, đó cũng không phải là một cuộc hôn lễ, mà là một cuộc chuẩn bị chiến sự cẩn thận.
Tuấn mã cao lớn cùng xe ngựa hoa lệ đỏ thẫm ngang bước... song song. Nhưng mà một mực nằm trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, Lục Ly có thể cảm giác được xe ngựa chạy cũng không ổn định, từ lúc đi vào cửa thành.
Trên thực tế, tên nội thị đánh xe ngựa đang căng thẳng thân thể, ánh mắt không dám có chút chuyển động, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào phiến đá màu xanh trên mặt đất. Tay cầm chặt dây cương lại đang run nhè nhẹ, thân thể dốc sức liều mạng nghĩ muốn cùng nam tử hồng y tướng mạo khuynh thành này trò chuyện, nhưng mà, hắn cũng không dám làm như thế. Vì vậy, nguyên là một việc đơn giản nhẹ nhõm dường như hao phí hết toàn bộ tinh lực của hắn, cứ thế sắc mặt trở nên có chút tái nhợt, thậm chí cái trán bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh.
Từ cửa thành đến Lăng vương phủ lộ trình cũng không xa, đối với nhiều người trong đội ngũ hộ tống mà nói, đường này có lẽ đã thành đoạn đường dài nhất trong suốt đời của bọn hắn.
Tốc độ không nhanh không chậm, xe ngựa rốt cuộc dừng ở trước cửa Lăng phủ.
Ngoài ý muốn cửa ra vào lại tụ tập một đám người, quần áo tinh xảo, có lão già trên tám mươi tuổi, cũng có thanh niên trẻ trung, chẳng qua là thần sắc trên mặt lại lộ ra vẻ cứng ngắc.
Đứng ở phía trước nhất chính là một nam tử trung niên mặc một thân trường sam màu xanh ngọc, để chòm râu hơi dài, tướng mạo bình thường, chẳng qua là trên người tản ra khí tức khôn khéo làm cho người khác không thể không chú ý đến hắn.
“Thái Phó đại nhân, Vương gia đón Vương Phi đã trở về.”
Trong đám người rốt cuộc cũng có người nhịn không được, hạ giọng ho khan vài tiếng, người dẫn đầu dường như lúc này hồn đã sớm lơ lửng trên trời, một nam tử trung niên liền thấp giọng mở miệng.
Người nam tử thân trường sam dài màu xanh ngọc kia phục hồi tinh thần lại, khóe môi khẽ mở, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, bản thân xuất thần tựa hồ không chút lúng túng, mở miệng cất cao giọng:“Cung nghênh Vương Phi!”
Hiên Viên Lăng xuống ngựa, nhưng lại hoàn toàn không có ý tứ muốn đi đến vén màn xe ngựa, việc kia Thái Phó đợi nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được muốn nhắc nhở một chút, một cánh tay trắng ngọc lại đưa ra ngoài, nhẹ nhàng vén lên một góc màn xe, ngay sau đó, một thân ảnh hồng y yểu điệu từ trên xe ngựa nhảy xuống.Lục Ly dáng người nhanh nhẹn, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống đất. Mái tóc đen như mực để tự do tựa thác nước, đỉnh đầu cài lấy một cây trâm ngọc bích nghiêng nghiêng, chân mày lá liễu, đôi mắt trong sáng tựa như sóng nước mênh mông, đáy mắt lộ ra vẻ hờ hững nhàn nhạt, môi đỏ răng trắng, khóe môi hiện lên nét cười nhè nhẹ, như là trong tuyết trắng nở ra hoa đỏ, bên trong lạnh lẽo khó nén lộ ra vẻ mị hoặc, váy dài đỏ editor tịnh vũ thẫm bao vây lấy đường cong hấp dẫn lung linh, màu sắc diễm lệ càng nổi bật lên làn da trắng nõn nà, trước mặt đẹp tựa Phù Dung.
Mọi người kinh ngạc nhìn, trong mắt chỉ còn thân ảnh hồng y khuynh thành tuyệt thế kia.
Thái Phó đầu tiên trước phục hồi tinh thần lại, ánh mắt liếc về vị Vương gia một bên im lặng không nói, lại bị cái mặt nạ kia che lấp cả khuôn mặt, thấy không rõ tâm tình.
“Khụ...khụ... Vương Phi, khăn cô dâu của ngài...”
Thái Phó cuối cùng cũng phát hiện có điểm không đúng. Vị công chúa này đến từ Hoàng cung Phong Quốc tựa hồ ngoại trừ trên người một bộ giá y có thể nói rõ rằng là một tân nương xuất giá,nhưng lại không phấn trang cũng không vấn tóc đều có chút không hợp lễ nghi, tuy rằng bây giờ nàng thoạt nhìn vẫn khuynh thành tao nhã như cũ. Tính tình Vương gia từ trước đến nay biến hóa thất thường, làm việc lại càng khó có thể nắm bắt. Tuy rằng hôn sự này là Thánh thượng hạ chỉ ban hôn, thế nhưng, ai cũng biết Vương gia cũng không muốn nghĩ đến việc kết hôn. Nếu là trong lòng Vương gia sinh bất mãn, tuy rằng Thánh thượng có thể miễn trận tai họa, nhưng đám đại thần có thể sẽ phải gặp tai ương. Nghĩ đến bản thân một mực bị xem là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của vị ấu tử yêu quý nhà thừa tướng đại nhân tựa hồ mấy ngày gần đây phải phụ trách một đống bạc, Thái Phó trong lòng vẫn rất thiện lương vì hắn mà mặc niệm. Phải biết rằng, vị trước mắt này có đôi khi ngay cả Thánh thượng cũng nhượng ba phần, chung quy vị Ma Vương này thế nhưng rất khó ứng phó đấy.
Đám người cũng bắt đầu ý thức được phong thái kinh hãi của vị tân vương phi này. Tân hôn, lại không thi phấn, cái này chỉ sợ là trước đây chưa từng thấy. Âm thanh thì thầm trầm thấp chậm rãi truyền ra, một bên Hiên Viên Lăng vẫn như trước trầm mặc không nói.
Lục Ly ánh mắt đảo qua đám người, thần sắc trên mặt vẫn như cũ yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng, đáy mặt lại xuất hiện tia lãnh ý.
Mọi người chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, từng người một ngậm miệng không dám nói lời nào nữa.
Thái Phó có chút đau đầu nhìn thoáng qua hai đạo thân hồng y, trong lòng lặng lẽ bắt đầu oán trách Thánh thượng giao cho hắn việc xui xẻo này. Dựa vào tình huống xảy ra trước mắt, vị tân vương phi này chỉ sợ cũng không phải là một người chủ tử có thể tùy ý qua loa.
“Mời Vương gia, Vương Phi vào phủ hành lễ.”
Lục Ly yên lặng đứng một hồi, nàng tinh tế cảm thấy bên cạnh, trong mắt Hiên Viên Lăng phóng tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Tựa hồ, vì chính mình sắp trở thành phu quân mà nam nhân này có lẽ không hài lòng việc hôn sự sắp đặt này đâu. Rất tốt, bản thân cũng không có ý định cùng một người đàn ông xa lạ trở thành vợ chồng danh nghĩa.
Đường cong khóe môi nhỏ chậm rãi mở rộng, như là băng tuyết khai sơ hòa hợp với nắng ấm. Nhẹ giọng mở miệng:“ Phu quân, mời đi trước.”
Ngón tay thon dài vuốt ve hoa vân ngọc bội bên hông, Hiên Viên Lăng dưới lớp mặt nạ trên mặt liền nâng lên một nụ cười, trong mắt chợt lóe sáng rồi biến mất, cất bước đi vào bên trong.
Đang lúc mọi người trong ánh mắt đầy kinh ngạc, hai vị nhân vật chính ở trong không khí thập phần quỷ dị mà chậm rãi đi vào đại đường, bắt đầu nghi lễ thành thân.
“Nhất bái thiên địa!”
Hai thân ảnh ưu nhã đồng dạng hướng ra ngoài cúi người hành lễ.
“Nhị bái cao đường!”
Quay người, trên ghế ngồi cao cao kia lại không thấy đạo thân ảnh hoàng y tôn quý, ngược lại là thân ảnh mở thánh chỉ.
Ánh mắt Hiên Viên Lăng chạm đến đạo thánh chỉ kia, chẳng qua là một câu liền quyết định chung thân đại sự của bản thân, đáy mắt lướt qua một tia lạnh lùng. Đảm nhiệm nghi thức buổi lễ Thái Phó giống như có cảm giác, thân thể run rẩy, lại nhanh chóng khôi phục trấn định.
“Phu thê giao bái!”
Lục Ly nghiêng thân hình đối mặt với nam tử trước mặt so với chính mình cao hơn một cái đầu, mặt nạ bằng bạc dưới ngọn nến đỏ chập chờn phản xạ tia sáng chói mắt, lộ ra bên ngoài ánh mắt vẫn như cũ thâm sâu như hồ nước, thân ảnh hồng y rõ ràng chiếu vào đồng tử, dễ dàng khiến người ta trầm mê vào vòng xoáy ấy, lại làm cho người nhìn không ra hàm ý bao trong đó, tóc dài đen như mực rũ xuống trên đầu vai, theo động tác giương nhẹ. Tại trong nháy mắt đó, Lục Ly tinh tế cảm giác được nam nhân trước mặt dưới mặt nạ lại mang bộ dáng tươi cười, tuy rằng nhìn không thấy, lại có một loại trực giác, hắn đang cười. Chẳng qua là nụ cười đó lại không biết được hàm nghĩa.
Lục Ly ngước mắt cười cười, nụ cười này lại bất đồng với nụ cười khẽ lúc trước, mà là mang theo phong tình mê hoặc lòng người, tà mị mà tùy ý, nhưng trong mắt lại một mảnh thanh tĩnh.
“Đưa vào động phòng!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook