Ma Vật Nhà Tui Muốn Lên Trời
Chương 4: 4: Thi Cổ Sợi Vàng


Tóm tắt nội dung: Mạc lão đạo tới
-----------------------------------
Lúc Lục Nhất Minh tới cửa hàng kiểm kê thì đi ngang qua Lão Phượng Tường, chỉ thấy cửa sổ tiệm đầy quý khí sang trọng ngày trước giờ đóng chặt lại, ngay chỗ cửa lớn có giấy niêm phong, dưới mái hiên còn treo đầy bùa không biết đâu ra.

Anh không khỏi có hơi chột dạ, bèn cúi đầu bước nhanh hơn.

Việc này, đến cùng có phải là A Kim làm không?
Trong lòng anh cũng biết là A Kim không tầm thường.

Nhưng...Bình thường cũng không nhìn ra A Kim có bản lãnh như vậy.

Bỗng đụng phải một cái gì đó, ngẩng đầu nhìn lên, là đầu của một con lừa xám lớn đang bạnh miệng phun khí với anh, dường như đang cười nhạo anh vậy.

Trên lưng lừa là một ông lão râu tóc hoa râm đang ngồi, cũng xoay người cười với anh.

Lục Nhất Minh có hơi xấu hổ, vội nói lời xin lỗi rồi định đi.

Ông lão lại túm góc áo của anh lại, nói: "Ầy, cậu trai, đừng vội đi." Ngừng lại rồi nói tiếp, "Lừa của ta đụng phải cậu, là ta dạy không tốt, ta nên đền lễ mới đúng."
Lục Nhất Minh nhìn ông: "Ông à, súc sinh không hiểu đạo làm người, con không nhìn đường thì cũng đáng nhận cái đụng này, lễ thì thôi, ngài cũng đừng để trong lòng."
"Không hiểu đạo làm người?" Ông lão cười ha ha lên, ông cúi đầu kéo tai lừa, "Tiểu Hoa à, rốt cuộc thì mày có hiểu đạo làm người hay không thế?"
Lừa xám dường như nghe hiểu, giận tới mức hừ hừ ra tiếng.

Lục Nhất Minh không biết nên khóc hay cười, nói với con lừa: "Được được được, mày hiểu đạo làm người mà."
Con lừa mới ngẩng đầu kêu một tiếng, như là tha thứ cho anh.

Ông lão quan sát Lục Nhất Minh mấy lần, nói: "Cậu trai à, ấn đường của cậu biến thành màu đen, trên thiên linh cái có một luồng khí đen, hình như gần đây vận xui quấn thân à."
Lục Nhất Minh còn chưa kịp đáp lời thì ngay lúc này phía sau bỗng có người hét lớn một tiếng: "Ây dà!"
Lục Nhất Minh hú hồn, quay lại thì thấy Sở Hữu Tài dẫn một đại đội người ngựa khí thế hung hăng xông tới chỗ anh.

Vốn đang chột dạ, thấy cảnh tượng này thì sợ tới mức cứng cả chân, lòng nói: Thôi toang rồi ông giáo ạ.

Kết quả Sở Hữu Tài cũng không thèm nhìn anh lấy một cái, lướt qua vai anh, lập tức cúi đầu trước ông lão: "Mạc đạo trưởng! Ông bói ra là được rồi, chứ chờ tôi cực lắm! Sao không nói trước một tiếng, tôi sẽ phái người đi đón."
Ông lão khoát tay, "Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, đừng có làm việc trở nên lớn như vậy."
Sở Hữu Tài vẻ mặt cầu xin, "Đạo trưởng, nhà của chúng tôi tất cả chỉ có thể dựa vào ông, đám cảnh sát kia chỉ toàn là kẻ vô tích sự, chỉ biết cầm tiền của tôi thôi còn không làm ra cái đếch gì được cả."
Ông lão mỉm cười, trông có thêm mấy phần tư thái tiên phong đạo cốt, từ tốn nói: "Việc này vốn không phải là người trong trần thế có thể làm ra, Sở huynh cậu cứ coi như là hao tài tiêu tai đi."
Sở Hữu Tài đỏ mắt, "Đạo trưởng à, chỉ cần có thể lấy lại áo sợi vàng của bọn tôi thôi, cái khác thì, thì tôi chịu hết! Đó là bảo vật trấn tiệm tổ truyền của chúng tôi đấy."
Ông lão quay đầu lại nhìn mặt tiền của Lão Phượng Tường, rút một cây phất trần từ trên lưng ra, bấm ngón tay tính một cái, "Nơi này, còn lưu lại một chút yêu khí."
Sở Hữu Tài cũng không nói nhiều nữa, sai người xé giấy niêm phong ngay tại chỗ, mở khóa, mời Mạc đạo trưởng đi vào, đóng cửa lại.


Đội ngũ đi theo lập tức xua đuổi người dừng chân vây xem: "Đi mau đi đi, đừng xem nữa, cũng đừng để nhà chúng tôi gặp xui xẻo nữa."
Lục Nhất Minh không nhìn được gì nữa thì cũng đi, vừa đi tới cửa tiệm vừa nghe hai người đằng trước nói chuyện.

"Mạc đạo trưởng đó là ai vậy?"
"Ông không biết sao? Ông ấy chính là đạo sĩ đuổi yêu nổi tiếng trên tỉnh đấy, nghe nói ma quấy phá trong nhà của phó chủ tịch tỉnh là do ổng đuổi đi đó."
"Hay như vậy ư?"
"Hay hơn nữa là, người nghèo tìm ông ấy thì ông ấy không thu một đồng nào.

Cũng coi như là người có lương tâm."
...!
Đạo sĩ đuổi yêu sao? Còn có nhân vật như thế à.

Lục Nhất Minh kiểm hàng mà tâm thần không yên, trời còn chưa tối, lại đi Lão Phượng Tường thám thính lần nữa.

Lão Phượng Tường vẫn đóng chặt cửa sổ, mấy là bùa thoảng đong đưa trong gió.

Bên trong cũng không có động tĩnh gì.

Chắc có lẽ là đạo sĩ đã làm phép xong rồi đi rồi nhở?
Sau khi nghe ngóng trong tiệm bánh bao đối diện, mới biết, đạo sĩ kia bấm đốt tay nửa ngày trời, phất trần giơ lên chỉ về phía đông nam: "Yêu quái kia nuốt vàng quá nhiều, cho nên tạm thời không đi xa được." Sau đó Sở Hữu Tài liền phái người mở ô tô chở đạo sĩ và lừa của ông phóng nhanh tới hướng đông nam.

Dân chúng vây xem vì tò mò nên cũng thuê xe kéo đi chung luôn.

Lục Nhất Minh nghe xong đầu gối cũng muốn nhũn ra -- đại trạch Lục gia không phải ở hướng đông nam sao?
Sau đó cũng lật đật mướn xe kéo chạy về nhà.

Vẫn chưa tới nhà mà đã thấy một đống người vây quanh cửa nhà rồi, giữa đám người có một khoảng trống lớn, tựa hồ có người đang ở trong đó cãi nhau.

Lục Nhất Minh nhảy xuống xe tiến đến dạt đám người ra nhìn, thì thấy Mặc đạo trưởng vẻ mặt điềm tĩnh đứng đó không nói một lời, mà bên cạnh là một người đàn bà thân hình ấm trà đang chống nạnh gân cổ lên chửi đạo sĩ.

Mấy lời mắng chửi đó dù là chó điên ven đường nghe xong cũng phải xấu hổ.

Lục Nhất Minh vui vẻ: Người đàn bà ấy không phải là chị Trần thì là ai?
Chỉ thấy chị Trần mắng nửa ngày trời, hình như có hơi mệt mỏi, thở ra một cái rồi lại tiếp tục xồn xồn mắng: "Thằng cha Sở Hữu Tài thất học kia, trong nhà mất vàng thì mò tới nhà họ Lục tụi tao, không biết xấu hổ! Phạm vi trăm dặm ai mà không biết thằng cha già mất nết này dòm ngó tổ trạch nhà họ Lục tao đâu.

Nói tụi tao trộm vàng giấu vàng, có bằng chứng không? Nếu có thì mời quan gia mời cảnh sát tới cho lệnh khám xét đi, tìm ra thì tụi tao mới nhận.

Không tìm ra thì thằng Sở Hữu Tài có dám gọi tao bằng mẹ không?"
Sở Hữu Tài đứng ở trong đám người, sắc mặt xanh méc có lẫn đen nhẻm, thế nhưng không dám lên tiếng trả lời.


Chị Trần nở nụ cười: "Không dám gọi mẹ thì gọi tao là bà nội cũng được.

Tao cũng không chấp nhặt với thằng cháu trai như mày đâu."
Mạc đạo trưởng chờ chị Trần mắng xong mới từ từ mở miệng nói: "Cô nương à, cô hiểu lầm rồi.

Lão đạo ta chỉ nói là vàng ở dưới nhà chứ không có nói là quý phủ trộm..."
"Ai da ông già à, ông còn bắt bẻ lời tôi nói nữa à? Khi dễ tôi học ít đúng không.

Ông cũng biết là không phải chúng tôi trộm mà còn ô lại như vậy." Chị Trần không đợi ông nói xong thì ngắt ngang, trách mắng, "Nghĩ muốn lấy Lục phủ của chúng tôi à, vậy ông phải dẫm lên xác của tôi trước đã! Muốn giết người đúng không hả! Giết rồi, giết người rồi, đạo sĩ muốn giết người nè!"
(TH: Cái mỏ có khác gì mấy mẹ hàng xóm khum hả chị ưiiii:>>)
Trong đám người có người nói, "Đạo trưởng gặp phải con ả chanh chua rồi, không thèm nói lí gì hết." Mọi người cười khẽ đầy ra.

Lục Nhất Minh thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, vội đi tới ra vẻ nói: "Xảy ra chuyện gì vậy, tính đánh nhau hay gì? Ai muốn lấy tổ trạch Lục gia của tôi?"
Chị Trần chỉ vào Lục Nhất Minh nói với mọi người: "Mấy người nhìn dáng vẻ uất ức của thiếu gia nhà tôi này, có giống như đi trộm vàng không hả?"
Mọi người chợt cười, đều đáp:
"Không có giống hay không giống gì hết."
"Bản lĩnh thua sạch thì anh ta có, mà bản lĩnh trộm vàng này nhìn chắc không đâu."
"Có khả năng trộm thì có cần phải nghèo túng như vậy không?"
Lục Nhất Minh không nén giận được, nhỏ giọng nói với chị Trần, "Chị không thèm để lại xíu mặt cho tôi luôn à?
Chị Trần lườm anh một cái, "Mặt là tự mình tranh mà ra, không phải do chừa lại."
Lão đạo sĩ làm động tác vái chào Nhất Minh, "Gặp nhau một lần là ngẫu nhiên, hai lần tức là duyên phận.

Cậu trai à, chúng ta có thể nhân dịp trò chuyện không?"
"Ai có duyên gì với ông..." Chị Trần mở miệng vừa muốn mắng, Lục Nhất Minh ra hiệu bảo cô im miệng, để lão đạo sĩ nói hết lời.

"Là như thế này, chuyện lạ tiệm vàng mất trộm mọi người đều biết, lão đạo ta sẽ không nói vòng vo nữa.

Tình hình này tất không phải người thường làm ra." Lão đạo sĩ không nhanh không chậm, "Ban nãy ta thấy nhà này yêu khí ngút trời, có lẽ là yêu vật nấp trong quý trạch, mong tìm hiểu ngọn ngành.

Kết quả, vị tiểu thư này của quý phủ rất tài giỏi, lão đạo ta vẫn chưa thể nói hết rõ một lần nào."
"Vậy ý của đạo trưởng....Là muốn đào nhà của tôi ư?" Lục Nhất Minh nói thẳng.

Mạc đạo trưởng vuốt chòm râu dê trên cằm, cười từ tốn, "Yêu vật giấu ở trong đó, Lục thiếu gia ở trong đó cũng không thiết thực nhỉ?"
Lục Nhất Minh trầm ngâm không nói, tất nhiên là anh không thể để cho người đi vào lấy, mặt mũi thì tính sau nhưng nếu chuyện A Kim bị phát hiện, nghiệp chướng nặng nề thì cũng nhẹ.

Nuôi lâu như vậy, anh tiếc lắm.

Vả lại tới lúc đó ông đi nói chuyện người trộm vàng không liên quan với Lục Nhất Minh, ai mà tin?

Nhưng ngăn không cho vào thế chẳng phải là chứng thực lời đồn ư? Đến lúc đó có tẩy cũng không sạch.

"Cậu yên tâm, ta chỉ đào bên phải giếng nước trong viện phạm vi một thước mà thôi, chỉ đào nửa thước, nếu đào lố một chút nào thì ta nộp mạng cho cậu.

Đào xong ta đảm bảo sẽ trả lại dáng dấp ban đầu." Mạc lão nói dự tính trong lòng để đảm bảo với anh.

Vốn Lục Nhất Minh đang chần chờ, nghe ông nói chỉ đào một chỗ trong viện như vậy thì nỗi lo trong lòng đã chìm xuống.

Trước khi ra cửa, anh đã khóa A Kim trong hầm rồi, phạm vi một thước này chắc cũng không tới nỗi đào tới hầm đâu ha?
Đám người vây xem rống lên: "Lục thiếu gia, nếu không có chột dạ thì để người ta đào đi!"
"Đào đào đào!"
Lục Nhất Minh cũng mất đường lui, bất đắt dĩ đành phải đồng ý.

Mạc lão nói cứ như là biết rõ địa hình của Lục trạch vậy, chả cần ai dẫn đường mà cứ thế đi thẳng tới cạnh bên giếng nước, lấy thước đo, lấy vôi vẽ đường xong sai người chiếu theo phạm vi một thước đó mà đào.

Gia đinh của Sở Hữu Tài, toàn là hán tử cao to đen hôi, tóm lấy cái cuốc đào mạnh xuống đất, chỉ chốc lát là đã đào ra một cái hố sâu nửa thước.

Mọi người ai cũng rướn đầu nhòm coi trong hố có cái gì, không đợi cho mọi người thấy rõ thì Mạc lão "Ôi!" một tiếng hít sợ, trong hố nổi lên một cơn gió xoáy cuồn cuộn, thổi hết tất cả đất cát trong hố lên trời, nhất thời bụi bay mù mịt, che mất tầm nhìn của mọi người.

Cát bay vừa ngừng thì lão đạo sĩ lấy một vật ra từ trong hố, "Coi coi mi trốn như nào.

Mọi người tập trung nhìn lại, trong tay của lão đạo sĩ đúng là một cái hình nộm bằng rơm lớn cỡ bàn tay.

Lão đạo sĩ trở tay tát hình nộm một cái, "Chủ của mi ở đâu? Có nói không hả."
Hình nộm bằng rơm chợt phát ra tiếng khóc tức tưởi của em bé trong đêm, trong tiếng khóc sụt sịt mà lặng lẽ nói.

Lão đạo sĩ như là nghe hiểu, nở nụ cười, "Bé ngoan." rồi rút chiết hỏa tử* ra đốt hình nộm bằng rơm thành tro, rải lên không trung, bị gió thổi qua liền biến mất.

Lục Nhất Minh thấy nơm nớp lo sợ, "Mạc đạo trưởng, vậy là xong chuyện rồi ư?" Anh trăm triệu lần cũng không ngờ là đại trạch Lục gia có yêu thật.

Cái thứ ban nãy là gì?
"Đi ra đồi Thanh Thạch bên ngoài trấn tìm một cái mả." Lão đạo sĩ cũng không nói tỉ mỉ, chỉ hờ hững giao việc.

Mọi người theo lời Mạc lão nói, đoàn người Sở Hữu Tài kéo bè kéo lũ đi tới đồi Thanh Thạch quả thực tìm được một cái mả không bia.

Một đám gia đinh của Sở Hữu Tài không nói hai lời liền mở nó ra, đào sâu hơn ba thước thì đụng vào quan tài mới.

Quan tài được làm ra từ gỗ lê hoàng hoa, tản ra mùi thơm ngát.

Ngay cả đinh quan tài cũng dùng huyền thiết hiếm thấy làm đinh.

Cạy quan tài ra, mọi người cũng không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh.

Một cái xác nữ mặt xanh mét, trên gương mặt xinh đẹp hiện đầy thi ban.

Không ít người liếc mắt một cái đã nhận ra, "Đây không phải là khuê nữ nhà Vương quả phụ sao, đợt trước đi báo quan bảo biến mất ấy."

"Tú Liên à, cô nương tốt biết bao, làm sao lại..."
Lục Nhất Minh cũng đã gặp nàng mấy lần, mười sáu mười bảy tuổi, e thẹn, vẫn chưa kịp khen người ta nữa.

Trấn Kim Lăng ở địa phương nhỏ, có rất nhiều người quen biết lẫn nhau, biết gốc gác.

Tiếng động thán uyển* nổi lên tứ phía.

*thương tiếc kiểu uyển chuyển nhẹ nhàng chứ không có nói huỵch toẹt ra.

Một tên gia đinh lấy dũng khí xốc y phục vải thô vừa dầy vừa nặng trên người nàng lên, lộ ra kim quang dưới đáy.

Áo sợi vàng bảo vật trấn tiệm nhà họ Sở, ngờ đâu lại được mặc trên người của nàng!
Mọi người kinh hô.

Chỉ có Mạc đạo trưởng vuốt chòm râu dê than thở liên tục, "Độc, quá độc!"
Ông chủ Sở không nghĩ nhiều được, vội sai người lột áo sợi vàng ra.

Lục Nhất Minh nhanh chóng cản lại, "Sở Hữu Tài, người ta là con gái đàng hoàng, tuy là chết rồi nhưng vẫn còn trinh tiết, dưới ánh nhìn rõ như ban ngày của vạn chúng mà ông cứ vậy bảo một đám đàn ông động tới thân mình con gái người ta thì coi có được không? Không sợ nửa đêm người tới tìm ông à?"
Mọi người đều hùa theo: "Đúng rồi á."
Sở Hữu Tài đỏ mặt tía tai, "Nếu nàng ta là người đàng hoàng sao lại mặc áo sợi vàng nhà chúng tôi chứ?"
(Mất khôn, xác đã có thi ban rồi thì chắc người ta đội mồ dậy chôm cái áo của ông mặc vô rồi chui lại xuống mồ tự lấp đất lại à:3)
"Sở huynh có chỗ không biết, "Lão đạo sĩ nói tiếp, "Không phải nàng ta tự mặc vào đâu.

Mà bị ác nhân chế thành thi cổ."
Mọi người nhất thời hứng thú.

"Thi cổ?"
"Đó là cái gì?"
Lão đạo sĩ tiếp tục nói, "Thế gian này, có một loại yêu thuật, chính là đút cho người sống ăn trên trăm loại độc trùng để chế thành cổ, tên là thi cổ, trồng thi cổ ở nơi thích hợp thì có thể hạ ác rủa cho người khác, loại ác rủa này, ngoài người nguyền rủa ra thì không ai có thể giải.

Thi cổ đa chủng loại, loại giống nàng ta tên là Thi sợi vàng, là một loại cực kỳ lợi hại.

Một khi thành thi cổ thì suốt kiếp không thể siêu sinh.

Các người cứ ngẫm lại đi, ai mà lại bằng lòng làm thi cổ đâu chứ?"
Nhất thời mọi người câm như hến, ai cũng bị từ mới lần đầu nghe được này làm cho nhũn người.

Sở Hữu Tài tái mặt nói, Vậy vậy, đây là hạ chú với người nào thế?" Lại thêm một câu, "Áo sợi vàng nhà tôi có còn lấy về được không?"
Lão đạo sĩ lắc đầu, "Xem tình thế này e là đã tới chậm một bước, thi cổ đã trồng, sợ là nguyền rủa đã ứng nghiệm rồi! Về phần nguyền rủa ai, là loại nguyền rủa gì, ngoài người loại cổ ra thì không ai biết được, cũng không thể nào phá giải." Cuối cùng ông nhìn Sở Hữu Tài, trấn an: "Nhưng mà áo sợi vàng này của cậu người đó trồng cổ xong rồi thì cũng vô ích, cậu đi qua đó tìm mấy phụ nhân lén cởi ra đi, rồi lại hậu táng con giái người ta cho đàng hoàng lại."
Về lại trấn, có mấy người nhiệt tình chạy tới nhà Vương quả phụ định thông báo một tiếng thì lại không thấy Vương quả phụ đâu.

Hôm qua người còn êm dệp bán đậu hủ ở đầu đường, cứ như vậy mà biến mất khỏi trấn, cũng không một ai thấy bà đâu.

===============================
TH: Nói chứ dù gì đây cũng là dân quốc thời ban sơ mà, dùng từ cổ đại xíu cũng hợp lí mà nhở:>?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương