Ma Tước Tướng Quân
-
Chương 40: Quân Sư Gặp Nạn
Thần Long cũng đứng phắt dậy giận dữ vô cùng. Tên này thật quá ngông cuồng. Dù là quốc vương nói chuyện với hắn cũng còn phải coi trọng ba phần. Kẻ này chỉ là một tên võ tướng cỏn con mà cũng dám chĩa đao về phía hắn. quả thực vô cùng càn quấy. Hắn cũng rút bội đao bên hông ra quát lớn.
- Pickle tiểu tử! Ở đây không đến phiên ngươi mở miệng!
- Kẻ khác sợ ngươi chứ Pickle ta không sợ! Có gan ra ngoài đánh với ta vài trăm hiệp. - Pickle cũng không hề e sợ.
- Thôi...thôi được rồi! Ngày mai ta cho ngươi mượn hai quân đoàn voi chiến này là được. Pickle trở về chỗ đi. Không được mạo phạm đại tướng quân. Nhưng ta nói trước: nếu năm ngày sau ngươi còn không hạ nổi thành thì hãy trao lại ấn tín rồi cút về phía sau nhìn ta hạ bọn chúng. Ngươi có dám không!
- Có gì không dám! Chỉ cần ngươi giao hai quân đoàn này ra ta sẽ hạ chúng ngay lập tức.
- Được thôi! Ta cũng đã cố gắng hết sức giúp ngươi. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ hãy chờ đến trước mặt hoàng huynh ta mà biện luận. Chúng ta đi!
Dứt lời Bát Lượng Kinh mang theo Pickle đang hằm hè đi ra khỏi lều nghị sự. Tên Thần Long này tuy có tài nhưng lại vô cùng ngạo mạn nên hắn cũng không ưa gì. Chỉ là huynh trưởng hắn, quốc vương Shang đã lệnh hắn phải phối hợp. Hắn cũng không dám làm trái lời.
Dù sao cũng chỉ là một tướng ngoại tộc. Vĩnh viễn cũng chẳng thể so sánh với thân phận vương tộc như hắn. Dù có lập quân công thế nào cũng chỉ đến thế mà thôi. Bát Lượng Kinh hắn cũng chẳng thèm so đo. Bóng hai người vừa khuất khỏi lều trướng thì mãnh tướng phía sau Shenlong âm trầm hỏi.
- Đại tướng quân có cần thuộc hạ trừ khử tên Pickle đó không?
Kẻ mở miệng là tướng cận vệ của Thần Long tên là Đại Đại.
- Ngươi không phải là đối thủ của hắn! Hơn nữa tên Vương gia kia võ công cũng rất cao. Hai kẻ đó một mình ta có thể đánh thắng một tên. Nhưng nếu hai tên cùng lên thì ta cũng bại chẳng sai. Hãy tìm cơ hội khác hãy trừ khử bọn chúng sau!
- Tuân mệnh!
Đại Đại nói vậy nhưng trong lòng hắn không có nghĩ vậy. Tên Pickle chỉ là một kẻ si cuồng đao pháp mà thôi. Làm sao có thể so sánh với những chiến tướng dũng mãnh trên chiến trường như hắn. Chỉ cần chủ công ra lệnh một tiếng. Hắn nhất định sẽ chém Pickle thành muôn ngàn mảnh. Riêng cái vẻ mặt kiêu ngạo bất cần đời của tên ấy. Đại Đại đã không ưa một chút nào rồi.
Nhưng cũng chính Đại Đại cũng không thể ngờ được. Chỉ vài ngày sau chính tay hắn đã giết chết Pickle. Tất nhiên cũng là do may mắn và hắn cũng phải bỏ ra đại giá rất lớn mới làm được. Nhưng đó là chuyện hồi sau, lúc này chúng ta cùng trở lại với tướng Chipboy Chó Điên.
Chipboy cùng huynh đệ Bi Bi mang theo sáu vạn binh mã đã âm thầm tiến tới vùng giáp ranh với khu vực đại quân của Thần Long án ngữ. Họ không dám tới gần hơn nữa vì sợ bại lộ hành tung. Mấy hôm vừa rồi đại quân Shang công thành dữ dội, Chipboy lòng nóng như lửa đốt.
Đã mấy lần chàng định xuất quân tới cứu trợ nhưng Lạc tướng Bi Bi đều kiên quyết cản lại. Theo quan sát của Bi Bi thời cơ vẫn chưa tới. Phía sau đại quân Shang vẫn chưa tung ra hết lực lượng. Lúc này bất ngờ xuất quân tất nhiên có thể giải mối nguy trước mắt cho thành Aryan. Nhưng cũng sẽ không có nhiều tác dụng. Chỉ cần phía kẻ địch biết rõ hành tung của nhánh quân này thì sáu vạn quân Lạc đà công giáp và Ngựa tên Horse thần tiễn này cũng sẽ không phát huy nhiều tác dụng. Dù sao bọn chúng cũng là một đội quân khổng lồ gồm ba mươi hai vạn quân đội hỗn hợp. Không những thế còn có thể tăng viện đến liên tục. Riêng hậu đội lo liệu việc vận chuyển lương thảo khí giới, hỗ trợ lính chủ lực cũng đạt con số tám vạn. Đây là vốn liếng thực sự của những đế chế hùng mạnh như Shang mà các quốc gia nhỏ bé khác không cách nào sánh nổi.
Chipboy từ trên một ngọn cây cao tụt xuống nói với Bi Bi.
- Đại ca xem! Ta vừa ước lượng qua hôm nay bọn chúng dùng đến hai mươi lăm vạn quân tới công thành rồi! Chúng ta còn chờ gì nữa?
- Ta nói với đệ rồi! Khi lạc tướng Long Thiếu Gia mang quân đến hội hợp. Cũng là lúc chúng ta xuất kích đánh cho chúng không kịp trở tay!
- Thế nhưng lúc đó thành Aryan e rằng đã thất thủ rồi!
- Huynh đệ cứ yên tâm! Theo những gì đệ nói thì quân sư Tuân Đen là bậc đại tài. Hắn sẽ không thất bại đơn giản thế đâu. Bằng chứng rõ ràng cho thấy cả bốn hôm nay quân đội Shang đều phải ôm đầu bỏ chạy đấy thôi!
- Đấy là đại ca quá lạc quan rồi! Đệ nắm rõ tình hình trong thành Aryan hơn người. Những công cụ và chiến thuật phòng thủ đã được sử dụng hết. Lương thực vũ khí trong thành tuy nhiều nhưng tường thành Aryan đã có dấu hiệu không chống đỡ nổi. Bốn hôm nay sáu sư đoàn pháo cẩu K to và nỏ Bẹt thần Ballista của quân xâm lược liên tục trút mưa tên bão đạn xuống như thế. Dù là tường đồng vách sắt cũng khó mà chống đỡ được. Không được, ngày mai ta sẽ mang theo quân tới tập kích phía sau hỗ trợ. Tên Long Thiếu Gia gì đó chắc gì đã đến. Nếu thành Aryan bị phá thì ta còn mặt mũi nào gặp lại tướng quân Hồng Anh.
- Đệ đừng sốt ruột, hãy nghe ta một lần. Nhất định phải đợi khi chúng tung ra hai quân đoàn voi chiến. Khi đó mới là thời cơ tốt. Ta hứa với đệ, lúc voi chiến chúng xuất trận. Dù Long Thiếu Gia không tới ta cũng nhất định mang hết tướng sĩ liều mạng với đệ một phen. Chúng ta đã kết tình huynh đệ, lẽ nào ta lại không suy tính vì đệ. Kiên trì một chút được không?
- Thôi được! Ta nghe huynh lần này. Nếu bọn chúng mang Voi chiến tới đánh thành. Ta dù chiến tử cũng quyết không có chờ đợi nữa.
Nói xong Chipboy cũng không có đôi co nữa. Chàng sai lính thám báo trèo lên các ngọn cây cao quan sát nhất cử nhất động. Lại truyền lệnh cho quân đội dưới trướng luôn trong tình trạng sẵn sàng xuất kích bất cứ lúc nào.
Lại nói đến tiên sinh Hoàng Hiếu cùng quân sư Rain mang theo đoàn hộ tống tiến sâu vào sa mạc. Từ thành Sasanid đến thành Elam khoảng cách cũng chỉ hơn trăm dặm. Thế nhưng lại toàn là sa mạc khắc nghiệt nên di chuyển vô cùng khó khăn. Chưa kể đến những cơn bão cát cũng có thể bất ngờ trút xuống bất cứ lúc nào.
Sau ba ngày họ mới di chuyển được chưa đầy năm mươi dặm. Hoàng Hiếu ngồi nghỉ chân dưới lòng một con suối đã khô cạn cất giọng lo lắng.
- Quân sư Rain! Nếu cứ tốc độ này bao giờ chúng ta mới tới được Elam?
- Với tình hình thời tiết thế này ta e là nhanh nhất cũng phải ba hôm nữa?
- Vậy thì dù Long Thiếu Gia có xuất quân, e là cũng không hội họp kịp được với quân của tướng Chipboy. Ta sợ rằng thành Aryan khó mà chờ lâu như vậy được!
- Tiên sinh cứ an tâm! Ta đã sai một tướng thân tín ngày đêm chạy tới báo tin trước rồi. Hắn là người thông thuộc sa mạc, giờ này có lẽ đã sắp tới được thành Elam rồi.
- Haizzz….mong là như vậy!
- Có phải là kẻ này không?
Bất ngờ từ phía sau xuất hiện một đại hán thô kệch dáng vẻ to lớn vạm vỡ. Hắn cưỡi trên một con Lạc đà cũng to lớn không kém. Trên tay cầm chiếc đầu lâu mặt mũi đã biến dạng vì nắng nóng. Đằng sau một đội quân lạc đà đông đảo khoảng ba ngàn người cũng từ từ xuất hiện vây chặt vị trí mà quân hộ tống đang nghỉ ngơi vào giữa.
Rain giật mình kinh hãi, hắn đã nhận ra đầu lâu chính là của tên bộ tướng hắn cử đi lúc trước. Hai mãnh tướng hộ vệ là Việt Bm, Beo đồng loạt nhảy phắt lên chiến mã chỉ huy quân đội dàn trận phòng thủ bảo vệ xung quanh.
- Ngươi là ai? Sao lại giết thuộc hạ của ta?
Rain cất giọng bình tĩnh hỏi kẻ lạ mặt nhưng trong nội tâm hắn đang kinh hãi vô cùng. Vùng này gần đây xuất hiện một nhóm tặc tử cướp bóc khắp nơi. Có lẽ chính là kẻ này. Bọn chúng cướp của xong thường không để một ai sống sót. Mải lo nghĩ nhiều chuyện hắn đã quên mất mối nguy hiểm này.
- Muốn biết tên ta sao? Ha...ha...ha...Xuống gặp Diêm vương mà hỏi. Giết hết bọn chúng cho ta!
- Pickle tiểu tử! Ở đây không đến phiên ngươi mở miệng!
- Kẻ khác sợ ngươi chứ Pickle ta không sợ! Có gan ra ngoài đánh với ta vài trăm hiệp. - Pickle cũng không hề e sợ.
- Thôi...thôi được rồi! Ngày mai ta cho ngươi mượn hai quân đoàn voi chiến này là được. Pickle trở về chỗ đi. Không được mạo phạm đại tướng quân. Nhưng ta nói trước: nếu năm ngày sau ngươi còn không hạ nổi thành thì hãy trao lại ấn tín rồi cút về phía sau nhìn ta hạ bọn chúng. Ngươi có dám không!
- Có gì không dám! Chỉ cần ngươi giao hai quân đoàn này ra ta sẽ hạ chúng ngay lập tức.
- Được thôi! Ta cũng đã cố gắng hết sức giúp ngươi. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ hãy chờ đến trước mặt hoàng huynh ta mà biện luận. Chúng ta đi!
Dứt lời Bát Lượng Kinh mang theo Pickle đang hằm hè đi ra khỏi lều nghị sự. Tên Thần Long này tuy có tài nhưng lại vô cùng ngạo mạn nên hắn cũng không ưa gì. Chỉ là huynh trưởng hắn, quốc vương Shang đã lệnh hắn phải phối hợp. Hắn cũng không dám làm trái lời.
Dù sao cũng chỉ là một tướng ngoại tộc. Vĩnh viễn cũng chẳng thể so sánh với thân phận vương tộc như hắn. Dù có lập quân công thế nào cũng chỉ đến thế mà thôi. Bát Lượng Kinh hắn cũng chẳng thèm so đo. Bóng hai người vừa khuất khỏi lều trướng thì mãnh tướng phía sau Shenlong âm trầm hỏi.
- Đại tướng quân có cần thuộc hạ trừ khử tên Pickle đó không?
Kẻ mở miệng là tướng cận vệ của Thần Long tên là Đại Đại.
- Ngươi không phải là đối thủ của hắn! Hơn nữa tên Vương gia kia võ công cũng rất cao. Hai kẻ đó một mình ta có thể đánh thắng một tên. Nhưng nếu hai tên cùng lên thì ta cũng bại chẳng sai. Hãy tìm cơ hội khác hãy trừ khử bọn chúng sau!
- Tuân mệnh!
Đại Đại nói vậy nhưng trong lòng hắn không có nghĩ vậy. Tên Pickle chỉ là một kẻ si cuồng đao pháp mà thôi. Làm sao có thể so sánh với những chiến tướng dũng mãnh trên chiến trường như hắn. Chỉ cần chủ công ra lệnh một tiếng. Hắn nhất định sẽ chém Pickle thành muôn ngàn mảnh. Riêng cái vẻ mặt kiêu ngạo bất cần đời của tên ấy. Đại Đại đã không ưa một chút nào rồi.
Nhưng cũng chính Đại Đại cũng không thể ngờ được. Chỉ vài ngày sau chính tay hắn đã giết chết Pickle. Tất nhiên cũng là do may mắn và hắn cũng phải bỏ ra đại giá rất lớn mới làm được. Nhưng đó là chuyện hồi sau, lúc này chúng ta cùng trở lại với tướng Chipboy Chó Điên.
Chipboy cùng huynh đệ Bi Bi mang theo sáu vạn binh mã đã âm thầm tiến tới vùng giáp ranh với khu vực đại quân của Thần Long án ngữ. Họ không dám tới gần hơn nữa vì sợ bại lộ hành tung. Mấy hôm vừa rồi đại quân Shang công thành dữ dội, Chipboy lòng nóng như lửa đốt.
Đã mấy lần chàng định xuất quân tới cứu trợ nhưng Lạc tướng Bi Bi đều kiên quyết cản lại. Theo quan sát của Bi Bi thời cơ vẫn chưa tới. Phía sau đại quân Shang vẫn chưa tung ra hết lực lượng. Lúc này bất ngờ xuất quân tất nhiên có thể giải mối nguy trước mắt cho thành Aryan. Nhưng cũng sẽ không có nhiều tác dụng. Chỉ cần phía kẻ địch biết rõ hành tung của nhánh quân này thì sáu vạn quân Lạc đà công giáp và Ngựa tên Horse thần tiễn này cũng sẽ không phát huy nhiều tác dụng. Dù sao bọn chúng cũng là một đội quân khổng lồ gồm ba mươi hai vạn quân đội hỗn hợp. Không những thế còn có thể tăng viện đến liên tục. Riêng hậu đội lo liệu việc vận chuyển lương thảo khí giới, hỗ trợ lính chủ lực cũng đạt con số tám vạn. Đây là vốn liếng thực sự của những đế chế hùng mạnh như Shang mà các quốc gia nhỏ bé khác không cách nào sánh nổi.
Chipboy từ trên một ngọn cây cao tụt xuống nói với Bi Bi.
- Đại ca xem! Ta vừa ước lượng qua hôm nay bọn chúng dùng đến hai mươi lăm vạn quân tới công thành rồi! Chúng ta còn chờ gì nữa?
- Ta nói với đệ rồi! Khi lạc tướng Long Thiếu Gia mang quân đến hội hợp. Cũng là lúc chúng ta xuất kích đánh cho chúng không kịp trở tay!
- Thế nhưng lúc đó thành Aryan e rằng đã thất thủ rồi!
- Huynh đệ cứ yên tâm! Theo những gì đệ nói thì quân sư Tuân Đen là bậc đại tài. Hắn sẽ không thất bại đơn giản thế đâu. Bằng chứng rõ ràng cho thấy cả bốn hôm nay quân đội Shang đều phải ôm đầu bỏ chạy đấy thôi!
- Đấy là đại ca quá lạc quan rồi! Đệ nắm rõ tình hình trong thành Aryan hơn người. Những công cụ và chiến thuật phòng thủ đã được sử dụng hết. Lương thực vũ khí trong thành tuy nhiều nhưng tường thành Aryan đã có dấu hiệu không chống đỡ nổi. Bốn hôm nay sáu sư đoàn pháo cẩu K to và nỏ Bẹt thần Ballista của quân xâm lược liên tục trút mưa tên bão đạn xuống như thế. Dù là tường đồng vách sắt cũng khó mà chống đỡ được. Không được, ngày mai ta sẽ mang theo quân tới tập kích phía sau hỗ trợ. Tên Long Thiếu Gia gì đó chắc gì đã đến. Nếu thành Aryan bị phá thì ta còn mặt mũi nào gặp lại tướng quân Hồng Anh.
- Đệ đừng sốt ruột, hãy nghe ta một lần. Nhất định phải đợi khi chúng tung ra hai quân đoàn voi chiến. Khi đó mới là thời cơ tốt. Ta hứa với đệ, lúc voi chiến chúng xuất trận. Dù Long Thiếu Gia không tới ta cũng nhất định mang hết tướng sĩ liều mạng với đệ một phen. Chúng ta đã kết tình huynh đệ, lẽ nào ta lại không suy tính vì đệ. Kiên trì một chút được không?
- Thôi được! Ta nghe huynh lần này. Nếu bọn chúng mang Voi chiến tới đánh thành. Ta dù chiến tử cũng quyết không có chờ đợi nữa.
Nói xong Chipboy cũng không có đôi co nữa. Chàng sai lính thám báo trèo lên các ngọn cây cao quan sát nhất cử nhất động. Lại truyền lệnh cho quân đội dưới trướng luôn trong tình trạng sẵn sàng xuất kích bất cứ lúc nào.
Lại nói đến tiên sinh Hoàng Hiếu cùng quân sư Rain mang theo đoàn hộ tống tiến sâu vào sa mạc. Từ thành Sasanid đến thành Elam khoảng cách cũng chỉ hơn trăm dặm. Thế nhưng lại toàn là sa mạc khắc nghiệt nên di chuyển vô cùng khó khăn. Chưa kể đến những cơn bão cát cũng có thể bất ngờ trút xuống bất cứ lúc nào.
Sau ba ngày họ mới di chuyển được chưa đầy năm mươi dặm. Hoàng Hiếu ngồi nghỉ chân dưới lòng một con suối đã khô cạn cất giọng lo lắng.
- Quân sư Rain! Nếu cứ tốc độ này bao giờ chúng ta mới tới được Elam?
- Với tình hình thời tiết thế này ta e là nhanh nhất cũng phải ba hôm nữa?
- Vậy thì dù Long Thiếu Gia có xuất quân, e là cũng không hội họp kịp được với quân của tướng Chipboy. Ta sợ rằng thành Aryan khó mà chờ lâu như vậy được!
- Tiên sinh cứ an tâm! Ta đã sai một tướng thân tín ngày đêm chạy tới báo tin trước rồi. Hắn là người thông thuộc sa mạc, giờ này có lẽ đã sắp tới được thành Elam rồi.
- Haizzz….mong là như vậy!
- Có phải là kẻ này không?
Bất ngờ từ phía sau xuất hiện một đại hán thô kệch dáng vẻ to lớn vạm vỡ. Hắn cưỡi trên một con Lạc đà cũng to lớn không kém. Trên tay cầm chiếc đầu lâu mặt mũi đã biến dạng vì nắng nóng. Đằng sau một đội quân lạc đà đông đảo khoảng ba ngàn người cũng từ từ xuất hiện vây chặt vị trí mà quân hộ tống đang nghỉ ngơi vào giữa.
Rain giật mình kinh hãi, hắn đã nhận ra đầu lâu chính là của tên bộ tướng hắn cử đi lúc trước. Hai mãnh tướng hộ vệ là Việt Bm, Beo đồng loạt nhảy phắt lên chiến mã chỉ huy quân đội dàn trận phòng thủ bảo vệ xung quanh.
- Ngươi là ai? Sao lại giết thuộc hạ của ta?
Rain cất giọng bình tĩnh hỏi kẻ lạ mặt nhưng trong nội tâm hắn đang kinh hãi vô cùng. Vùng này gần đây xuất hiện một nhóm tặc tử cướp bóc khắp nơi. Có lẽ chính là kẻ này. Bọn chúng cướp của xong thường không để một ai sống sót. Mải lo nghĩ nhiều chuyện hắn đã quên mất mối nguy hiểm này.
- Muốn biết tên ta sao? Ha...ha...ha...Xuống gặp Diêm vương mà hỏi. Giết hết bọn chúng cho ta!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook